Tuy Tề Ninh hiểu biết một ít về giang hồ nhưng cũng không quá sâu, lúc này hắn nghe Lê Tây Công nói vậy thì trong lòng cảm thấy thoải mái, cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao Tây Môn Vô Ngân lại kiên trì đổ trách nhiệm trận dịch bệnh trong thành lên đầu Thu Thiên Dịch.

Nam Sở cùng Bắc Hán tranh đấu, sau trận chiến lớn Tần Hoài chắc chắn đều phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho trận chiến phía sau.

Vua mới của nước Sở lên ngôi, thực lực quốc gia chưa ổn định, trong triều bè cánh đấu đá lẫn nhau, nếu giang hồ dưới sự không chế của phủ Thần Hầu thoát khỏi trói buộc thì tất nhiên nước Sở sẽ gặp phải một hồi tai nạn.

Mượn nhờ cơ hội kinh thành bị dịch bệnh, cuốn Hắc Liên giáo vào, triệu tập tám bang, mười sáu phái cùng tấn công, sau khi trải qua trận chiến này bên nào cũng sẽ bị thiệt hại nặng nề, đối với phủ Thần Hầu mà nói, tất nhiên là cầu còn không được, kể từ đó, đợi đến lúc Hiên Viên Phá tiếp quản phủ Thần Hầu, ít nhất cũng có thể khống chế được cục diện trên giang hồ.

- Cẩm y hầu, lần này ngươi đến Tây Thùy có phải là ý của Tây Môn Vô Ngân hay không?

Lê Tây Công nhìn Sở Hoan.

- Có phải y bảo ngươi tham gia vào hành động lần này không?

Tề Ninh nói:

- Là ý của hoàng thượng.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, tiểu hoàng đế phái hắn đến Tây Xuyên trước là vì muốn mình điều tra sự kiện động Hắc Nham, không cần nhúng tay vào những việc khác.

Lúc sự kiện động Hắc Nham xảy ra, phủ Thần Hầu đã bắt đầu tìm cách đánh Hắc Liên giáo, tiểu hoàng đế cũng không bảo hắn tham gia vào hành động đó.

Lê Tây Công thấy Tề Ninh giống như có điều suy nghĩ liền nói:

- Tây Môn Vô Ngân chính là đại thần quan trọng của nước Sở, tất nhiên cũng có tiếng nói trước mặt hoàng đế. Nếu ông ta chịu nói vài câu trước mặt hoàng đế thì… - Lê tiền bối, ý của ngài là Hoàng thượng phái ta đến Thiên Vụ Lĩnh là do Tây Môn Vô Ngân thúc đẩy ư?

Lê Tây Công cười nhạt nói:

- Ta không phải người trong triều, cũng chưa từng gặp hoàng đế nhưng dựa vào hiểu biết của ta về Tây Môn Vô Ngân thì rất có khả năng này.

- Thế nhưng chuyện này thì có lợi gì cho ông ta?

Tề Ninh cau mày nói.

- Chẳng lẽ ông ta đã sớm biết trận đánh ở Thiên Vụ Lĩnh sẽ thất bại nên muốn ta chịu trách nhiệm hay sao?

Lê Tây Công lắc đầu nói:

- Điều này chưa chắc là mục đích thật sự của y.

Ông ta ngừng lại một chút mới hỏi tiếp:

- Tề Ninh, Bắc Cung Liên Thành còn sống hay không?

Tề Ninh khẽ giật mình, thấy Lê Tây Công nhìn mình chăm chú thì hơi do dự, trong lòng hắn nghĩ dù Lê Tây Công là sư phụ của Đường Nặc, cũng tương đối hiền hòa nhưng nhìn người không thể chỉ nhìn bên ngoài, dù sao lão già này cũng có liên quan sâu xa đến Hắc Liên giáo nên hắn chỉ có thể nói:

- Lê lão tiền bối, thật không dám giấu, ta cũng không có cách nào biết được chính xác Kiếm Thần lão nhân gia có còn ở trên đời hay không.

Lê Tây Công nói:

- Cẩm y hầu, thứ cho ta nói một câu không dễ nghe, nếu như ngươi chết trong trận chiến ở Thiên Vụ Lĩnh mà Bắc Cung Liên Thành còn sống thì sau đó sẽ thế nào?

Tề Ninh lập tức hiểu được, sợ hãi nói:

- Chẳng lẽ Tây Môn Vô Ngân muốn tạo ra thù hận giữa Kiếm Thần và Hắc Liên giáo chủ?

- Kiếm Thần chính là đại tông sư, ngươi và ông ta có quan hệ mật thiết, cho dù không phải vì ngươi thì vì danh dự của bản thân ông ta cũng sẽ phải có hành động của mình.

Lê Tây Công nói.

- Động đến Cẩm y hầu giống như vuốt râu hùm của Bắc Cung Liên Thành, chắc chắn hai đại tông sư sẽ phải trải qua một trận chiến sống còn.

Y vuốt râu cười nhạt.

- Mọi người xem đại tông sư như một con quái vật không nên tồn tại trên thế gian, Tây Môn Vô Ngân khống chế giang hồ miền nam nhưng chưa từng bao giờ khống chế Ba Thục, thứ có thể uy hiếp trí mạng đến phủ Thần Hầu cũng chỉ có đại tông sư mà thôi.

- Mượn đao giết người!

Tề Ninh giật mình.

Hắn thật không ngờ đến, trong trận chiến Thiên Vụ Lĩnh lại giấu sự xảo trá đến không ngờ của Tây Môn Vô Ngân, tuy lời nói của Lê Tây Công chỉ là từ một phía, cũng là lời suy đoán không có chứng cứ nhưng không thể không thừa nhận ông ta phân tích rất có lý.

Thật ra hắn đã sớm biết Tây Môn Vô Ngân không đơn giản nhưng nghĩ đến việc lần này mình đến Thiên Vụ Lĩnh là do một tay y sắp đặt, mình chỉ là quân cờ dưới tay y thì hắn cũng thấy không thoải mái chút nào.

- Lê tiền bối, tình hình chiến đấu hai bên hiện nay như thế nào rồi, ngài có biết không?

Tề Ninh hỏi.

Lê Tây Công lắc đầu nói:

- Trận chiến giữa phủ Thần Hầu và Hắc Liên giáo là chuyện giữa bọn họ với nhau, ta sẽ không nhúng tay vào.

Y xoay người, vác quan tài băng lên, đi lên mặt băng, đặt nó vào trong đầm, dù mặt đầm đã kết băng nhưng tầng băng còn mỏng, quan tài băng không hề nhẹ, đặt ở phía trên lập tức đè vỡ mặt băng, quan tài nhanh chóng chìm xuống phía dưới đầm.

Tề Ninh hơi tiếc nuối, mất công cả buổi mà đến giờ hắn cũng không biết cuối cùng trong quan tài băng có vật gì.

Lê Tây Công nhìn quan tài băng chìm xuống đáy đầm, lúc này mới thở phào, y quay đầu lại thấy Tề Ninh vẫn đang chăm chú nhìn mặt nước liền nói:

- Chỗ này vốn là nơi bí ẩn nhưng đã bị người khác phát hiện, cần phải tìm chỗ mới thôi.

- Lê tiền bối, bọn họ tốn rất nhiều tâm trí cho cái quan tài băng này, bên trong có….

Lê Tây Công nói:

- Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì, cũng không thể nói cho ngươi được, có lẽ đồ vật trong này có tác dụng với người khác nhưng đối với ngươi thì vô dụng.

Y ngừng một chút, thấy vẻ mặt Tề Ninh mờ mịt liền thở dài.

- Trong này có một người!

- A?

Tề Ninh khẽ giật mình.

- Trong này là người?

Thấy Lê Tây Công gật đầu, hắn ngạc nhiên nói:

- Đám người kia vì một cái xác chết thì đúng là…

Lê Tây Công sầm mặt lại nói:

- Xác chết? Ai nói cho ngươi bên trong là một xác chết?

Tề Ninh tỏ ra ngạc nhiên, nghĩ trong lòng đã nằm trong quan tài không phải xác chết thì là gì.

Hình như Lê Tây Công cũng không muốn giải thích, y xua tay nói:

- Ngươi mau rời khỏi nơi này, không nên ở đây lâu, chỗ này rất lạnh, ở lại một thời gian dài sẽ có hại với thân thể.

Tề Ninh nói:

- Lê tiền bối, thật ra vãn bối muốn cầu ngài một việc.

- Ta biết ngươi muốn cầu cái gì.

Lê Tây Công nói.

- Ngươi vẫn muốn ta ra mặt, giải quyết trận chiến giữa hai bên, ta nói thật với ngươi, đừng nói là ta không muốn tham gia vào chuyện này, cho dù ta thật sự ra mặt thì cũng chẳng làm được chuyện gì.

Ngươi cho là một ông già như ta có năng lực lớn đến thế sao, nói mấy câu là hai bên lập tức đình chiến?

Y thở dài nói:

- Lần này nhất định bên điện Hắc Thạch kia máu sẽ chảy thành sông. Tề Ninh, ta thấy ngươi nên tránh mặt một thời gian, hai bên loạn chiến chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể ném cái mạng nhỏ của ngươi vào theo đấy.

Y vừa nói xong lại nghe thấy một giọng nói vang lên:

- Hầu gia, ngài không cần phải đi đến điện Hắc Thạch, ta…. tự ta đi là được.

Tề Ninh dựa vào tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Tây Môn Chiến Anh vác tiểu yêu nữ A Não đi ra từ phía sau hòn non bộ.

A Não đang nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy Lê Tây Công liền ngẩn ra một chút sau đó lập tức kêu lên:

- Lê lão đầu, mau tới cứu ta!

Lê Tây Công liếc nàng một cái sau đó không thèm quan tâm đến nữa.

- Này, Lê lão đầu, ngươi không nhận ra ta hay sao ?

Tiểu yêu nữ vội kêu lên.

- Ta là tiểu A Não? Ngươi đừng giả vờ giả vịt không quen biết ta.

Lê Tây Công quay đầu lại nhìn, tức giận nói :

- Lão độc vật dạy ra một tiểu độc vật, tiểu A Não, ta hỏi ngươi, có phải chính ngươi đã phá hủy vườn thuốc của ta hay không ?

Tiểu yêu nữ khẽ giật mình, tỏ ra hơi xấu hổ.

Tề Ninh còn nhớ rõ, lần đó tiểu yêu nữ tìm được Đường Nặc, muốn lấy cuốn «bách thảo tập» trong tay Đường Nặc nhưng ngược lại sách không lấy được còn chịu thiệt nặng, trước khi bỏ đi vì tức giận nên nàng đã phá hủy hết thảo dược trong vườn thuốc.

Tiểu yêu nữ đảo mắt, tội nghiệp nói :

- Lê lão đầu, dù ta đã làm sai nhưng lão lớn tuổi như vậy rồi, không nên chấp nhặt với trẻ con mới phải chứ.

- Trẻ con?

Tề Ninh nhìn lướt qua toàn thân tiểu yêu nữ, mặc dù dáng người nàng nhỏ nhắn nhưng da thịt trắng nõn, bộ ngực cũng đã hơi nhô lên, dù chưa phát dục hoàn toàn vẫn có hình dáng của một thiếu nữ, hắn cười lạnh nói :

- Nhìn hình dáng của ngươi xem, vẫn còn trẻ con hay sao? Tâm ngoan thủ lạt, giảo hoạt đa đoan, ngươi chính là một đại ma đầu.

Tiểu yêu nữ tỏ vẻ đáng thương nói :

- Đây đều là sư phụ dạy ta, không phải lỗi của ta. Lê lão đầu, lão và sư phụ ta là đồng môn, cuối cùng cũng không thể đứng yên nhìn ta bị bắt nạt chứ, không thể thấy chết mà không cứu được? Nếu ta xảy ra chuyện thì làm sao lão bàn giao lại với sư phụ ta được?

- Bàn giao lại với y ?

Lê Tây Công nhổ nước bọt tức giận nói :

- Ta đã sớm cùng y cắt đứt tình nghĩa, từ lâu không còn là đồng môn, ngươi sống hay chết thì có quan hệ gì đến ta?

Y liên tục phất tay tỏ ra vô cùng phiền chán.

- Mang nàng đi, mang nàng đi, đừng để cho ta nhìn thấy hai thầy trò bọn họ.

Tề Ninh còn đang lo lắng Lê Tây Công bảo mình thả A Não đi, hắn thấy y nói vậy cũng không nói nhiều mà đập vai tiểu yêu nữ.

- Lê tiền bối không muốn nhìn thấy ngươi, đi cùng chúng ta thôi.

Tiểu yêu nữ thấy Lê Tây Công thờ ơ thì vẻ mặt đang đáng yêu chuyển sang hung ác, mắng:

- Lê lão đầu, tên bại hoại, lại dám trơ mắt nhìn bọn hắn bắt nạt ta, được rồi, thù này ta nhớ kỹ, chờ tay quay lại sẽ thu dọn lão, đúng rồi, còn tên đệ tử tốt nhà lão nữa, ta sẽ khiến thầy trò lão phải hối hận.

Lê Tây Công chắp hai tay sau lưng, xoay người sang chỗ khác không để ý đến.

Tề Ninh lạnh lùng nói :

- Ngươi muốn hại người thì cần phải sống mới được.

Hắn dùng sức đẩy một cái, tiểu yêu nữ lảo đảo lao về phía trước, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, nàng quay đầu lại, hung ác nói :

- Ngươi muốn làm gì ?

Tề Ninh nói :

- Mang bọn ta đến điện Hắc Thạch.

Lê Tây Công khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Tây Môn Chiến Anh lại giật mình hơi cúi đầu nói :

- Hầu gia, thật ra, thật ra ngài không cần lên núi cùng chúng ta, chỗ đó vô cùng nguy hiểm, ngài… - Không cần nói thêm nữa.

Tề Ninh thở dài.

- Nếu trên núi nguy hiểm thì ta cũng không thể trơ mắt nhìn một mình ngươi đi mạo hiểm được, ta biết không thể khuyên ngươi được, ngươi nhất định muốn lên núi.

Tây Môn Chiến Anh nhìn Tề Ninh, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ cảm kích nói:

- Hầu gia, cảm… cảm ơn ngài.

Tiểu yêu nữ nói:

- Mông lớn, ngươi cho rằng hắn có lòng tốt hay sao? Nhất định là hắn muốn ngươi làm vợ của hắn, nhìn vừa mắt mông lớn ngươi nên mới ra mặt, ta liếc qua một cái là biết trong lòng hắn nghĩ gì rồi.

Tây Môn Chiến Anh vừa xấu hổ vừa tức giận quát:

- Im miệng.

Nàng làm bộ muốn đánh.

Tiểu yêu nữ lạnh lùng hừ một tiếng, lúc trước nàng đã từng bị đánh qua, hảo hán không sợ chịu thiệt trước mắt, nàng nói:

- Im miệng thì im miệng, dù sao thì ta vẫn nói đúng.  Thấy Tề Ninh cũng lạnh lùng nhìn mình nàng không dám nói thêm gì nữa, quay mặt đi, trong lòng tiếp tục tính toán làm thế nào để thoát khỏi bàn tay của Tề Ninh, chờ cơ hội trả thù.
 

 

1.53551 sec| 2446.773 kb