Hai bên rút đao xông tới, nếu không có người của Thần Hầu phủ ở đây thì máu đã đổ rồi.
Mặc dù Kiều Tư Miểu kinh hãi nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại, nói:
- Hiên Viên giáo úy, quả thật Tam tiêu thủ là tuyệt kỹ độc môn của Lư Dương bảo chúng ta nhưng Kiều mỗ có thể nhìn trời mà thề ở nơi này, việc Thiên Hạc bang chủ bị hại không hề liên quan tới Kiều Tư Miểu ta. Nếu Kiều mỗ hại chết Thiên Hạc bang chủ thì chắc chắn Lư Dương bảo chúng ta sẽ không còn một ngọn cỏ.
Trong lòng y rất rõ ràng, một khi tội này rơi trên đầu mình, chỉ sợ rằng Lư Dương bảo sẽ tan thành mây khói trong chốc lát.
Lư Dương bảo có không ít kẻ thù trên giang hồ, lúc này chẳng những người của Thiên Hạc bang nhìn chằm chằm vào mà bên cạnh đó còn có không ít bang hội đang xoa tay, chỉ cần Thần Hầu phủ ra lệnh một tiếng thì mười mấy người của Lư Dương bảo sẽ bị giết sạch trong chớp mắt.
Lời thề này của y hết sức ác độc, nếu không phải bởi nguy tới tính mạng thì tuyệt đối không thể lập một lời thề ác độc như vậy.
Hiên Viên Phá hơi gật đầu, vẫy tay nói:
- Trước tiên ngươi hãy nói cẩn thận một chút coi. Tam Tiêu Thủ là bí mật bất truyền của Kiều gia các ngươi, ngươi xem có thể có sơ hở gì khác hay không.
Kiều Tư Miểu chắp tay, tiến sát tới, ngồi xổm xuống, ánh mắt nghiêm túc, cẩn thận kiểm tra.
Bốn phía lạnh ngắt như tờ.
Sau một lát, đột nhiên Kiều Tư Miểu ngẩng đầu lên nói:
- Hiên Viên giáo úy, đây không phải là Tam Tiêu thủ!
- Chẳng lẽ Hiên Viên giáo úy cũng có thể nhận lầm?
Lập tức có bang chúng Thiên Hạc quát to:
- Rõ ràng bang chủ bị Tam Tiêu thủ làm hại, ngươi đừng nói láo.
Kiều Tư Miểu trầm giọng nói:
- Chư vị, thương thế này nếu nhìn qua thì quả thật là thủ pháp của Tam Tiêu thủ. Nhưng mà...!
Nói tới đây, y do dự trong chốc lát, rốt cục nói:
- Hiên Viên giáo úy, ngài có thể liếc mắt một cái là nhận ra đây là thủ pháp của Tam Tiêu thủ, hiển nhiên cũng biết Tam Tiêu thủ đả thương người thế nào.
Hiên Viên Phá gật đầu. Lúc này Kiều Tư Miểu mới nói:
- Thiên Hạc bang chủ bị đánh trúng một chưởng này, kinh mạch dưới chưởng đều bị đánh gãy nhưng Tam Tiêu thủ không phải như thế. Sau khi Tam Tiêu thủ ra tay liền vào trung phủ, xuất vào nhị huyệt Thần Đạo và Chí Dương, cũng không khiến tất cả kinh mạch dưới chưởng đều bị phá hủy. Nhất định người này muốn giá họa cho Lư Dương bảo ta.
Mỗi nhà đều có bí mật võ nghệ bất truyền, lại càng không dễ bộc lộ phương pháp võ công ra bên ngoài. Giờ phút này muốn tẩy sạch oan khuất, Kiều Tư Miểu cũng chỉ có thể nói thật.
Mặc dù y biết một khi nói ra như vậy, người trong giang hồ liền hiểu rõ bí mật của Tam Tiêu thủ rồi nhưng lại không thể không nói ra.
Hiên Viên Phá gật đầu nói:
- Nếu nói như thế thì quả thật có người muốn giá họa cho Lư Dương bảo.
- Ta cũng không sợ nói cho mọi người rõ, người giá họa này có võ công hơn xa Kiều mỗ.
Kiều Tư Miểu trầm giọng nói:
- Nội lực của y là Xích Dương lực.
Nội lực Lư Dương bảo chúng ta tu luyện còn xa mới sánh được với nội lực của người này.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Giọng nói của y còn chưa dứt thì từ phía góc trái bỗng truyền tới một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Tất cả mọi người không nhịn được mà quay nhìn về góc tây bắc.
Cũng có người nhanh chóng chạy về phía bên kia.
Sắc mặt Hiên Viên Phá nghiêm trọng. Mấy trăm người chạy về phía góc tây bắc như thủy triều, chỉ thấy một thân ảnh đang lảo đảo đi về phía này, giống như say rượu vậy.
- Nhị sư huynh...
Có hai người từ trong đám người lao ra.
- Là người Thiên Diệp đảo.
Trong đám người có người đã nhận ra thân phận đối phương.
Người kia lảo đảo ôm ngực, nhìn thấy hai người đi tới, dừng bước lại, đưa ngón tay chỉ vào mặt một người trong đó, trên mặt vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, tức giận nói:
- Tống... Tống Lâm, ngươi...
Ngươi.... Không chết... Không chết tử tế đâu...
Sau đó ngã sấp mặt xuống đất, không còn động đậy nữa.
Mọi người ở đây đều sống cảnh liếm máu trên lưỡi đao nhưng nhìn thấy cảnh quỷ dị này, trong lòng vẫn giật mình.
Người bị gọi là Tống Lâm kia hơi ngây người, vẻ mặt mờ mịt. Người còn lại tiến tới đỡ người vừa ngã xuống, kêu lên:
- Nhị sư huynh, nhị sư huynh....!
Chỉ thấy trên người nhị sư huynh kia máu chảy ròng ròng, nhuốm đỏ vạt áo, giờ phút này đã tắt thở mà chết.
- Nơi này có người....
Chợt cách đó không xa có tiếng kêu truyền đến. Có người lập tức tiến lên, chỉ chạy mười mấy bước liền nhìn thấy trên mặt đất có hai người đang nằm. Trong đó một người không nhúc nhích, đã chết mất rồi. Người còn lại đang giãy giụa trên mặt đất, ngực đầm đìa máu tươi, miệng cũng hộc máu, nhìn cũng biết không sống nổi.
- Đều là người của Thiên Diệp đảo.
Có người nói lớn:
- Ai đả thương bọn họ?
Tống Lâm nhìn thấy người nằm hấp hối trên mặt đất, bước nhanh tới kêu lên:
- Ngũ sư huynh, ngươi...!
Người nọ vốn đã hấp hối, nhìn thấy Tống Lâm, không biết là lấy sức lực từ đâu ra, ngẩng phắt đầu lên, chỉ vào Tống Lâm, lạnh lùng nói:
- Ngươi... Đồ chó má.... Vì sao...
Vì sao lại hạ thủ... Tàn nhẫn với chúng ta như vậy...
Gã phun một ngụm máu, ngã về phía sau, chết đi.
- Là gã hại chết đồng môn.  Thoáng chốc, Tống Lâm liền bị không ít người vây quanh. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào gã.
 
Sắc mặt Tống Lâm trắng bệch, trán ứa mồ hôi lạnh, run giọng nói:
- Không phải ta... Ta.... Ta không làm...
Thiên Diệp đảo chỉ là một bang hội nhỏ bọn họ trên giang hồ, lần này cũng chỉ phái tới mấy người.
Trừ ba người chết đi, chỉ còn lại Tống Lâm và một bang chúng khác. Người nọ đã rút đao cầm tay, chỉ vào Tống Lâm, quát lớn:
- Họ Tống, ngươi... Ngươi giết mấy vị sư huynh, ngươi... Vì sao ngươi lại làm vậy?
- Triệu sư đệ, không phải ta...
Toàn thân Tống Lâm run rẩy, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán:
- Vừa rồi ngươi và ta vẫn ở cùng một chỗ. Ta.... Làm sao ta có thể hại chết mấy vị sư huynh được?
- Đừng nói láo.
Người nọ quát lạnh nói:
- Trước khi chết Ngũ sư huynh chính miệng nói, chẳng lẽ còn sai?
Gã nổi bi phẫn, tức giận nói:
- Ta muốn báo thù cho bọn họ.
Nói xong liền lao tới, đại đao trong tay bổ về phía Tống Lâm.
Tông Lâm ngây ra như phỗng, không trốn tránh, chỉ nói:
- Không phải ta... Không phải ta...
Mắt thấy đại đao sắp bổ xuống, bên cạnh có một bóng người nhoáng lên. Chỉ nghe thấy một giọng nói thản nhiên vang lên:
- Chuyện còn chưa rõ ràng, cần gì sốt ruột.
Người nọ trong nháy mắt đã bắt được cổ tay của người xuất đao.
Đại đao chỉ còn cách đỉnh đầu Tống Lâm vài tấc đã bị ngăn lại.
Kỳ thật người ở đây có thể ra tay ngăn lại cũng không ít. Dù sao thì tụ tập đông đảo cao thủ trên giang hồ, không ít người có võ công cực kỳ cao minh.
Nhưng chuyện đồng môn tương tàn, thanh lý môn hồ, bất cứ môn phái nào cũng đều kiêng kỵ người ngoài nhúng tay vào, cũng kiêng kỵ nhúng tay vào chuyện của người khác.
Mặc dù Thần Hầu phủ giới lệnh bang hội giang hồ tư đấu nhưng chuyện thanh lý môn hộ không nằm trong giới lệnh. Mọi người ở đây mặc dù có thể ra tay ngăn cản nhưng cũng không dễ dàng ra tay.
Lúc này thấy người ra tay, có người nhận ra chính là thành viên trẻ tuổi của Thần Hầu phủ vẫn đi theo Hiên Viên Phá.
Người đột nhiên ra tay tất nhiên là Tề Ninh.
Đương nhiên Tề Ninh đã nhận ra Thiên Hạc bang chủ và Thiên Diệp đảo liên tục xảy ra chuyện là hết sức quỷ dị, trong đó có rất nhiều kỳ hoặc.
Nếu thật sự Tống Lâm này bị một đao chém chết thì chỉ sợ chân tướng sau lưng sẽ rất khó điều tra ra được.
Hôm nay trong cơ thể hắn đã tích tụ được một chút nội lực thâm hậu, hơn nữa có Tiêu Dao Hành huyền diệu khó lường, nếu muốn cứu người dưới đao thật sự dễ như trở bàn tay.
Đệ tử Thiên Diệp đảo bị chộp cổ tay kia, mặc dù nhìn thấy người Thần Hầu phủ ra tay nhưng vẫn tức giận nói:
- Thanh lý môn hộ cũng không nằm trong giới lệnh của Thần Hầu phủ. Đây là chuyện của Thiên Diệp đảo chúng ta, người ngoài không thể nhúng tay.
- Ta hiểu rõ.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Ta đương nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện thanh lý môn hộ.
Nhưng ta lo lắng ngươi sẽ giết hại người vô tội.
- Vô tội sao?
Đệ tử Thiên Diệp đảo kia cười lạnh nói:
- Ngũ sư huynh ta đã chỉ mặt chính hung thủ, còn có gì giết sai người vô tội chứ?
- Ta hỏi ngươi hai câu, nếu ngươi còn nhất định giết gã thì ta quyết không ngăn trở.
Tề Ninh trầm giọng nói:
- Ta hỏi ngươi, lấy công phu của Tống Lâm, đơn đả độc đấu có thể là địch thủ của mấy vị sư huynh của ngươi không?
Người nọ lập tức nói:
- Võ công của cẩu tặc Tống Lâm cũng bình bình, làm sao có thể so với mấy vị sư huynh của ta được.
Võ công của nhị sư huynh ta trên Thiên Diệp đảo, ngoài sư phụ ta ra thì không ai địch nổi.
- Tốt rồi.
Tề Ninh cười nhạt một tiếng:
- Nói cách khác, Thiên Diệp đảo các ngươi bị hại ba người, võ công bất cứ người nào cũng đều trên Tống Lâm.
- Không sai.
- Vậy ngươi cũng thấy được mấy vị sư huynh của ngươi lúc bị hại hẳn là ở cùng một chỗ.
Ánh mắt Tề Ninh lạnh lùng:
- Tống Lâm đối phó với bất cứ người nào cũng phải cố hết sức, làm sao lại có thể lấy một địch ba, giết chết ba người võ công cao hơn xa gã?
Giơ ngón tay chỉ Tống Lâm:
- Vừa rồi gã cũng nói, lúc xảy ra chuyện gã và ngươi ở cùng chỗ.
Chẳng lẽ ngươi thấy gã rời đi giữa chừng sao?
Người nọ ngẩn ra, lộ vẻ do dự.
Vừa rồi đại bộ phận mọi người trong doanh trại bị cái chết của Thiên Hạc bang chủ kinh động, đều hội tụ tại đây. Lúc ấy lực chú ý của mọi người đều trên người Thiên Hạc bang chủ và Kiều Tư Miểu, rốt cục bên cạnh mình là ai, quả thật rất nhiều người không chú ý lắm.
Tống Lâm thấy thế lập tức nói:
- Ta thề từ trước tới giờ đều ở cùng chỗ với Triệu sư đệ, lúc xảy ra chuyện còn đang ở chỗ Thiên Hạc bang, nghe động tĩnh mới chạy theo các ngươi tới đây.
Tề Ninh hỏi:
- Tống Lâm, khinh công của ngươi thế nào?
Tống Lâm hơi xấu hổ nói:
- Tại hạ.. Tại hạ nhập môn muộn, học chút quyền cước đao pháp, còn chưa... Còn chưa từng luyện khinh công.
Kỳ thật đông đảo cao thủ ở đây đã sớm nhận ra võ công của Tống Lâm cực kỳ bình thường, cũng tuyệt không có khinh công cao minh gì.
- Thế thì đúng rồi. Từ Thiên Hạc bang tới chỗ này mặc dù không xa nhưng cũng có chút khoảng cách.
Tề Ninh nói:
- Tống Lâm cũng chưa học khinh công, không thể gây án xong lại quay trở về nhanh như vậy được.
Đệ tử Thiên Diệp đảo kia nhíu mày, do dự một chút mới hỏi:
- Đã như thế thì vì sao... Vì sao nhị sư huynh và ngũ sư huynh trước khi chết lại đều chỉ Tống Lâm là hung thủ?
- Bọn họ cũng nói không sai.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Hung thủ mà bọn họ thấy quả thật là Tống Lâm.
Bốn phía nhất thời ồn ào nhưng không ít người lại bình tĩnh tự nhiên, giống như đã đoán ra được điều gì.
- Hung thủ ra tay giết hại mọi người Thiên Diệp đảo thoạt nhìn giống hệt Tống Lâm nhưng không phải là Tống Lâm thật mà có người giả thành gã để lừa gạt mấy vị sư huynh của ngươi.
Tề Ninh nói:
- Cũng giống như cái chết của Thiên Hạc bang chủ vừa rồi, đối phương lấy thủ pháp của Lư Dương bảo giết chết Thiên Hạc bang chủ chỉ là để giá họa, gây xích mích và nội chiến giữa các bang hội mà thôi.
- Thuật dịch dung!
Rốt cục Hiên Viên Phá bước lên hai bước, trầm giọng nói:
- Có người lẻn vào doanh trại, lợi dụng thuật dịch dung biến thành Tống Lâm, giết chết mấy vị Thiên Diệp đảo này!
Đầu tiên ... 35 43 44 45 46 47 55 ... Cuối
Gửi trả lời nhanh  Đến Bản đầy đủ  đề trước  Chủ đề Tiếp theo » m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
 
uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ệhn LCịộcnhg  sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì  đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 1m,9 n9â0ng ca Truyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu ủa Sa Mạc)
 
Trang 46 của 57 Đầu tiên ... 36 44 45 46 47 48 56
yện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 451 đến 460 của 56 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo