Tề Ninh thở dài trong lòng, nghĩ trong lòng khí hậu phương nào nuôi dưỡng người phương ấy, tiểu yêu nữ này trắng nõn tú lệ, nếu thuở nhỏ sinh trong hoàn cảnh bình thường, chắc chắn khiến người khác yêu thương.

Thế nhưng cô nương xinh đẹp như vậy lại ở Hắc Liên Giáo, hơn nữa từ nhỏ bị Lão Độc Vật Thu Thiên Dịch dạy bảo, khiến một viên ngọc thô như hoa thủy tiên, biến thành cây thuốc phiện.

Tây Môn Chiến Anh nghe tiểu yêu nữ nói vậy, cả giận nói:

- Ngươi thực sự không biết mắc cỡ.

- Ngươi mắng ta?

Tiểu yêu nữ cười nói:

- Ngươi nói Hắc Liên Giáo chúng ta âm tà ác độc, chúng ta đương nhiên là cái gì cũng làm được.

Xem ra ngươi không sợ ta.

Nàng chép miệng với hai nữ tử người Miêu bên cạnh, hai người kia lập tức lấy miếng băng từ trong thùng gỗ ra, đi tới bên cạnh Tây Môn Chiến Anh, nhét khối băng vào trong y phục của Tây Môn Chiến Anh.

Lúc này Tây Môn Chiến Anh cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương của miếng băng kia, cắn răng chống đỡ, nhìn thấy hai cô gái lại mang băng tới, trong lòng biết loại băng lạnh này nếu nhiều hơn nữa, đủ khiến người ta tổn thương do giá rét, cảm giác rét thấu xương kia khiến người ta khó mà chịu được, nàng giãy giụa thân thể nói:

- Ngươi có gan thì một đao giết ta đi.

- Vừa rồi ta đã nói qua, muốn chết cũng không dễ dàng.

Tiểu yêu nữ ngồi xuống ghế, dựa trong ghế lớn, nhìn chằm chằm Tây Môn Chiến Anh nói:

- Ta đáp ứng ngươi, còn muốn dẫn người đi xem xác của những người đó, không thể nói chuyện không tính toán gì hết. Ngươi không cần vội vàng, trước tiên chơi với ta ở đây một lát, không bao lâu ta sẽ mang ngươi tới.

Tây Môn Chiến Anh lạnh giọng:

- Nếu như ngươi không giết ta, chờ đến lúc họ đánh đến đây, ngươi muốn giết ta cũng không có cơ hội.

Tiểu yêu nữ thở dài:

- Xem ra ngươi thực sự không tin lời ta nói. Thôi vậy, ta hỏi ngươi, lúc ngươi ở dưới chân núi nhìn Thiên Vụ Phong, có nhìn thấy gì cổ quái hay không?

Tây Môn Chiến Anh cau mày nói:

- Ngươi… có ý gì?

- Nghe nói lần này Thần Hầu Phủ triệu tập tám bang mười sáu phái một nhóm chó mèo lớn, hóa ra đều là hạng người vô năng.

Tiểu yêu nữ cười hì hì:

- Chẳng qua cũng không trách các ngươi được, các ngươi chưa tới Thiên Vụ Phong, đương nhiên không biết nơi này cổ quái. Này, mông lớn, ngươi có nhìn thấy sương mù trên ngọn núi không?

- Ngươi… !

Tây Môn Chiến Anh nghe tiểu yêu nữ xưng hô mình như vậy, vừa thẹn vừa giận, hai mắt như đao, đối mặt với đôi mắt trong trẻo đen lúng liếng của tiểu yêu nữ.

Tiểu yêu nữ cười hì hì nói:

- Ngươi không thích ta gọi ngươi như vậy sao?

Nàng ta đứng dậy khỏi ghế, xoay người đưa lưng về phía Tây Môn Chiến Anh, hơi mân mê cặp mông của mình, nói:

- Ngươi xem ta, so với ta, ngươi không phải mông lớn thì là gì?

Đại Quỷ và Tiểu Quỷ tay lớn như vậy, chỉ sợ hai tay cũng không che được một bên mông của ngươi, ha ha… !

Nàng hỏi Đại Tiểu song quỷ:

- Đại Quỷ Tiểu Quỷ, các ngươi muốn sờ thử xem không?

Tây Môn Chiến Anh biết rõ tiểu yêu nữ này chuyện gì cũng làm được, hiện giờ rơi vào trong tay tiểu yêu nữ, nếu chọc giận nàng quá mức, khó tránh khỏi chịu nhục, nàng chỉ sợ hai đại hán giống như hai con dã thú kia thực sự xích tới gần, lập tức nói:

- Ngươi nói sương mù là có ý gì?

Tiểu yêu nữ quả nhiên cười nói:

- Liền nói các ngươi vụng về, chẳng lẽ các ngươi nhìn không ra, sương mù trên đỉnh Thiên Vụ Phong có gì khác?

Tề Ninh ở bên ngoài nghe vậy, trong lòng rùng mình.

Lúc hắn còn chưa lên núi, cũng cảm thấy sương mù trôi nổi trên Thiên Vụ Lĩnh hơi u ám, chỉ là hắn chưa từng tới đất tây thùy, lại biết rõ Thiên Vụ Phong bị sương mù bao quanh nhiều năm, cho nên giống như những người khác cũng không để ý quá mức.

Lúc này tiểu yêu nữ nói lời này, Tề Ninh lập tức ý thức được, sương mù trôi nổi trên phong lĩnh chắc chắn có kỳ quặc.

Tây Môn Chiến Anh dẫu sao xuất thân từ Thần Hầu Phủ, mặc dù không tính quá khôn khéo, nhưng lúc này cũng hiểu được vài phần, khuôn mặt kinh hãi, thất thanh nói:

- Chẳng lẽ… chẳng lẽ các ngươi động tay chân trong sương mù?

Tiểu yêu nữ cười khanh khách nói:

- Các ngươi lấy nhiều khi ít, mang theo nhiều người như vậy tới đây, chúng ta đương nhiên phải có chuẩn bị. Vốn nha, chúng ta muốn thiết lập bẫy rập trong núi, nhưng trong đám người các ngươi có không ít người hiểu cơ quan bẫy rập, cho dù bẫy rập giết chết một số người của các ngươi, cũng không ngăn được các ngươi lên núi.

Mặc dù tính tình nàng độc ác, nhưng dẫu sao tuổi không lớn lắm, tính tình trẻ con vẫn còn, có một số chuyện đắc ý nếu giấu trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Giờ phút này ở trong cấm địa Thiên Vụ Lĩnh, Tây Môn Chiến Anh đã là vật trong lòng bàn tay, nàng đương nhiên không thể tưởng được Tề Ninh lại đánh bậy đánh bạ đi tới nơi này, dương dương đắc ý nói:

- Sư phụ nói, người Hán có một chiêu gọi là gậy ông đạp lưng ông, ngươi đương nhiên hiểu được ý tứ.

Lúc này Tây Môn Chiến Anh cảm giác được tiểu yêu nữ nói có thể không phải giả dối, lạnh lùng nói:

- Các ngươi rốt cuộc có âm mưu quỷ kế gì?

- Các ngươi nói Hắc Liên Giáo chúng ta là yêu nhân, yêu nhân đương nhiên phải dùng âm mưu quỷ kế.

Tiểu yêu nữ nói:

- Năm trước chúng ta đã biết rõ các ngươi nhất định sẽ đánh tới, cho nên mọi người đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Đôi mắt nàng đảo một vòng, cười tủm tỉm nói:

- Chẳng lẽ tên tuổi Độc Vương Cửu Khê là nói chơi sao?

- Các ngươi… các ngươi hạ độc trong sương mù?

Tây Môn Chiến Anh giật mình.

Tiểu yêu nữ vỗ tay nói:

- Xem ra ngươi cũng không đần.

Không sai, các ngươi không lên núi thì thôi, chỉ cần vừa lên núi, ta cam đoan không ai có thể còn sống rời đi.

Giờ phút này Tề Ninh cũng giật mình, thầm nghĩ nếu như Hắc Liên Giáo thực sự nhờ sương mù phóng độc, vậy thì quả thực khó phát giác.

Người Miêu am hiểu cổ độc, thiên hạ đều biết, hơn nữa trong Tứ Thánh Sứ có Lão Độc Vật Thu Thiên Dịch Độc Sứ này, nếu Hắc Liên Giáo không thi triển chút độc dược, vậy quả thực xấu hổ với thanh danh của họ.

- Ngươi cũng không cần cao hứng quá sớm.

Tây Môn Chiến Anh cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng chỉ Hắc Liên Giáo các ngươi am hiểu độc dược? Số lượng người am hiểu độc dược trên giang hồ cũng không ít, lần này đến đây, cũng có nhiều cao thủ dụng độc, họ cũng không phải ngồi không.

Tiểu yêu nữ cười nói:

- Ngươi cho rằng sư phụ không nghĩ tới sao? Mặc dù sư phụ dụng độc vô địch thiên hạ, nhưng lão gia hỏa kia có đôi khi còn giả vờ giả vịt nói người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên hạ này còn có rất nhiều cao thủ dụng độc, thật ra trong lòng ta hiểu được, đó là giả vờ giả vịt. Trong lòng hắn, thiên hạ không ai có thể dụng độc sánh bằng hắn.

Dừng một chút, nàng dựa vào ghế, khép chân nói:

- Hắn cũng biết, nếu như là độc dược bình thường, rất dễ bị người của các ngươi phát giác, cho nên lần này dụng độc, cũng không phải độc dược bình thường, những cao thủ dụng độc ngươi nói kia, căn bản không cách nào phát giác được.

- Các ngươi phóng độc trong sương mù, chẳng lẽ không lo lắng bản thân mình cũng trúng độc sao?

Tây Môn Chiến Anh hơi hoảng sợ trong lòng.

Tiểu yêu nữ lắc đầu nói:

- Vừa khen ngươi thông minh, ngươi lại trở nên đần độn. Tự chúng ta làm độc, chẳng lẽ bản thân không có giải dược sao?

Tây Môn Chiến Anh cười lạnh nói:

- Thiên Vụ Lĩnh kéo dài hơn mười dặm, ta cũng không tin các ngươi có thể phóng độc khắp trên núi.

Tiểu yêu nữ cười hì hì nói:

- Cũng không cần như vậy, chúng ta đã sớm nghĩ tới các ngươi sẽ đi con đường nào, phóng một ít tại chỗ các ngươi đi qua, là đủ các ngươi chịu đựng rồi.

Nàng mở to hai mắt, cười nói:

- Hơn nữa những độc dược kia sẽ không lập tức phát tác, cần chờ một khoảng thời gian, nếu như sư phụ ta tính toán đúng, chờ đến lúc người của các ngươi tới Hắc Thạch Điện, hẳn là bắt đầu phát tác rồi.

Nàng duỗi ngón tay, rung đùi đắc ý một phen, mới nói:

- Xem thời gian, gần như chính là lúc này rồi.

- Các ngươi… !

Tây Môn Chiến Anh vừa vội vừa giận:

- Hèn hạ!

- Các ngươi nhiều người bắt nạt ít người, chẳng lẽ không hèn hạ?

Tiểu yêu nữ tức giận nói:

- Sư phụ nói Thần Hầu Phủ các ngươi biết rõ dịch độc ở kinh thành không liên quan tới Hắc Liên Giáo chúng ta, lại cứ muốn đánh tới, đó là các ngươi ra tay trước. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất phạm người.

Nàng lại nhảy xuống ghế, nói:

- Sư phụ nói Hắc Liên Giáo chúng ta xưa nay chỉ ở Ba Thục Tây Thùy, cũng không giao thiệp với giang hồ Trung Nguyên, nhưng Tây Môn Vô Ngân một lòng muốn đánh tới đây, rắp tâm bất lương, ta hỏi ngươi, Tây Môn Vô Ngân rốt cuộc muốn làm gì?

Tây Môn Chiến Anh quay đầu sang chỗ khác, không nhìn tiểu yêu nữ.

Tiểu yêu nữ vốn lộ vẻ tức giận, nhưng nàng nhanh chóng cười hì hì nói:

- Mông lớn, ngươi không nói cũng không sao, dù sao đến lúc đó một đám người đều bị chúng ta bắt lại, còn những sư huynh đệ Thần Hầu Phủ các ngươi nữa, đều phải trở thành tù nhân, đến lúc đó thẩm vấn từng bước, cuối cùng có thể hỏi rõ trắng đen.

Nàng quay qua nói với Đại Tiểu Song Quỷ:

- Đại Quỷ, Tiểu Quỷ, các ngươi có thích mông lớn này hay không?

Đại Tiểu Quỷ đều cười ha ha, răng vàng lộ ra, cực kỳ đáng sợ.

Tiểu yêu nữ thấy thế cười nói:

- Dù sao sư phụ nói lần này kết mối thù sinh tử với Thần Hầu Phủ các ngươi, coi như ta giết ngươi rồi cũng không có gì lớn.

Nàng đi tới sau người Tây Môn Chiến Anh, vươn tay bấm một cái vào chiếc mông tròn trịa của Tây Môn Chiến Anh. Tây Môn Chiến Anh kinh hãi kêu to, tiểu yêu nữ cười ha ha nói:

- Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã làm lão bà họ Tề hay không?

- Tên yêu nữ ngươi, ta… ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh.

Tây Môn Chiến Anh nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu yêu nữ cười nói:

- Họ Tề hỗn đản vừa xấu vừa thích sắc, ngươi chắc chắn đã làm lão bà của hắn. Dù sao ngươi cũng phải chết, ta để ngươi làm lão bà của Đại Quỷ và Tiểu Quỷ, có một lần họ thích một nữ nhân, tranh đoạt để nàng làm vợ, nhưng đáng tiếc khí lực của hai tên này quá lớn, kéo nữ nhân kia thành hai nửa, không làm được lão bà… !

Nàng nhìn về phía Đại Tiểu Song Quỷ hỏi:

- Đại Quỷ Tiểu Quỷ, có phải các ngươi rất khó chịu không?

Đại Tiểu Song Quỷ lập tức lộ vẻ bi thương, nhìn đối phương, trong mắt xuất hiện vẻ giận dữ.

Tiểu yêu nữ thở dài:

- Lần này các ngươi cũng đừng tranh đoạt, nếu không lại không có lão bà rồi. Tiểu Quỷ, ngươi nhỏ hơn Đại Quỷ, phải nhường cho Đại Quỷ, lần này để mông lớn làm lão bà của Đại Quỷ trước, sau đó lại làm lão bà của ngươi, được không?

Đại Tiểu Song Quỷ nhìn nhau, Tiểu Quỷ do dự một chút, gật nhẹ đầu. Đại Quỷ nhếch miệng cười cười, đưa tay vỗ vai Tiểu Quỷ, dường như muốn ngỏ ý cảm ơn.

Tề Ninh thấy tiểu yêu nữ như vậy, trong lòng càng chán ghét, nhìn thấy Đại Quỷ đã đi tới Tây Môn Chiến Anh, biết rõ chuyện không ổn, hắn nắm chặt hàn nhận trong tay. Hắn đương nhiên không thể mắt nhìn Tây Môn Chiến Anh bị làm bẩn, cho dù liều mạng cũng cần bảo vệ Tây Môn Chiến Anh.

Hai nữ tử người Miêu kia cũng không dám nhìn nữa, quay lưng rời đi. Tiểu yêu nữ mặt mày tươi cười, mang theo vẻ tò mò nhìn chằm chằm.

Tây Môn Chiến Anh nhìn thấy Đại Quỷ nở nụ cười dữ tợn miệng đầy răng vàng, đi tới gần mình, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói:

- Ngươi… nếu ngươi đụng vào ta một cái, ta… ta sẽ… !

Muốn nói vài lớn uy hiếp, nhưng giờ phút này bị dây thừng trói chặt, nếu đe dọa, chỉ khiến đối phương giễu cợt mà thôi.

Tiểu yêu nữ một tay nâng cằm cười nói:

- Lần trước họ Tề hỗn đản cứu được ngươi, lần này để xem còn có ai có thể cứu ngươi.

Mắt thấy Đại Quỷ đưa tay tới, muốn bắt lấy ngực mình, Tây Môn Chiến Anh rét lạnh trong lòng, thầm nghĩ mình chết cũng không thể bị kẻ này lăng nhục làm bẩn.

Nàng muốn cắn lưỡi tự vẫn, đúng lúc này lại nghe được một tiếng rầm vang lên, tiếng này cực kỳ đột nhiên, mọi người nhìn lại theo tiếng động, liền thấy một cánh cửa sổ bay thẳng tới.

 

0.41106 sec| 2453.867 kb