Ba người ra khỏi rừng trúc, Tề Ninh lo lắng Giáo chủ Hắc Liên Giáo sẽ ở trong lầu các trong hồ, cho nên không chọn con đường gần nhất đi qua lầu các, mà vượt qua hồ sương mù, đến rừng mai, rồi xuyên qua rừng mai.

Rời khỏi rừng mai không mất bao lâu, lại đi qua một hành lang, rất nhanh phía trước đã có một vách đá chắn đường. Vách đá này khá là bóng loáng, rất khác với các vách đá lớn khác, muốn leo lên cũng không dễ.

Cũng may trên vách đá buông xuống không ít dây leo, có thể bám theo mà lên.

Tề Ninh đưa Hàn Nhận cho Tây Môn Chiến Anh, để cho nàng leo lên trước rồi mới cởi dây thừng cho tiểu yêu nữ, để nàng ta cũng leo lên.

Hắn biết nàng ta rất giảo hoạt, cho nên trước đó đã để cho Tây Môn Chiến Anh lục soát sạch sẽ trên người nàng, xác định không có xà trùng châm độc gì mới yên tâm.

Tề Ninh muốn cùng Tây Môn Chiến Anh lên núi, đương nhiên phải hành động lỗ mãng.

Hắn hiểu rõ, với tính tình của Tây Môn Chiến Anh, đồng đội đều đang khổ chiến trên chân núi, tuyệt đối nàng không thể thong thả.

Dẫu sao Tiểu Hoàng đế cũng đã có chỉ, để cho Tề Ninh hiệp trợ Hiên Viên Phá phụ trách hành động này, nếu mình không lên núi mà lại ở đây vội vàng quay về Kinh thành, đương nhiên cũng không thể trả lời được với triều đình. Huống chi hắn cũng hiểu, cho dù là Hoài Nam Vương hay Trung Nghĩa Hầu, đều đang chằm chằm nhìn nơi này, nếu mình sợ địch mà chạy, chỉ sợ hai nhóm người này sẽ cuốn lấy mình không tha.

Lúc này Hắc Thạch điện vô cùng hung hiểm, Tề Ninh vẫn hoàn toàn không biết gì về tình hình chiến đấu hiện tại, nhưng có tiểu yêu nữ trong tay cũng coi như có một lá bùa hộ mệnh.

Hắn ẩn ẩn cảm thấy tiểu yêu nữ có thể tới lui tự nhiên ở Mê Hoa Cốc, có lẽ cũng không phải vì là đồ đệ của Thu Thiên Dịch, thậm chí không chỉ là vì Giáo chủ Hắc Liên giáo sủng ái nàng, chưa hẳn đã không có ẩn tình khác, giữ được nàng trong tay, cho dù không cứu được người khác nhưng bảo trụ mình và Tây Môn Chiến Anh bình yên lui ra được sẽ không có vấn đề quá lớn.

Tây Môn Chiến Anh trèo lên vách đá, từ trên cao nhìn xuống thăm dò, Tề Ninh mới cho tiểu yêu nữ bám vào dây leo lên.

Vách đá đều có dây leo lớn bằng cánh tay, rõ ràng đã mọc từ rất lâu rồi. Trên Thiên Vụ Lĩnh này vách núi rất cheo leo, đường nhỏ cốc sâu cũng hằng hà sa số. Với năng lực của Hắc Liên giáo, muốn mở ra một con đường trên vách đá dựng đứng thật ra cũng không phải việc khó, nhưng chỉ dùng dây leo lên xuống, hiển nhiên cũng là vì không muốn người ta dễ dàng tới nơi này.

Tiểu yêu nữ thân hình linh hoạt, leo dây leo cũng quen tay dễ làm, đến chừng giữa đường, Tề Ninh mới bắt lấy dây leo leo lên, vừa mới bò lên trên không vài bước đã nghe có tiếng chuông báo thanh thúy vang lên. Hắn ngẩng đầu, thì thấy tiểu yêu nữ đang bám lấy dây leo, không trèo lên nữa mà từ trên nhìn xuống mình, tươi cười.

Tề Ninh thấy chuyện có gì đó không ổn, đúng lúc này, có tiếng ưng rít, quay đầu nhìn lại, hắn chỉ thấy giữa không trung có một bóng đen đang gào thét tới.

Tây Môn Chiến Anh cũng ngẩng đầu nhìn qua. Tề Ninh bỗng tỉnh ngộ, mới hiểu đây là quỷ kế của tiểu yêu nữ, thấy con ưng đen kia sắp đến nơi, bèn kêu lên:

- Chiến Anh, chém dây leo, mau chém dây leo!

Không hiểu là vì cớ gì, nhưng Tây Môn Chiến Anh hiểu rõ có biến, không nói nhiều, bèn vung Hàn Nhận chém xuống dây leo.

Lúc này Tề Ninh chỉ nghĩ đến tiểu yêu nữ này chẳng những am hiểu độc dược, còn nuôi một con chim ưng, thậm chí hắn còn nhớ rõ, con chim ưng kia hình như được gọi là Hắc Thiểm. Tiếng cười vừa rồi của tiểu yêu nữ kia hiển nhiên là đang gọi chim ưng gần đó.

Tiểu yêu nữ ở chính giữa sợi dây leo, lên hay xuống đều khá xa, có thể nói là tạm thời thoát ra được khỏi khống chế của Tề Ninh, nàng nhân cơ hội này gọi Hắc Thiểm tới. Hắc Thiểm kia gào thét xông tới, móng bật ra như móc thép, từ trên hạ xuống, sắp bắt được tiểu yêu nữ.

Tiểu yêu nữ cười nói:

- Tề Ninh, cái tên hỗn đản nhà ngươi, xem ngươi có bản lãnh gì…!

Tề Ninh đã hiểu, Hắc Thiểm kia rất khỏe, một khi bắt được tiểu yêu nữ, thân thể nàng ta nhẹ nhàng, đủ để cho nó cắp mang đi.

Mắt thấy Hắc Thiểm sắp bắt được tiểu yêu nữ, nàng ta có vẻ khá đắc ý, không hề lo lắng thả lỏng cơ thể. Vừa lúc đó, Tây Môn Chiến Anh chém đứt dây leo, toàn bộ dây leo lập tức rơi xuống, tiểu yêu nữ kinh hô một tiếng, cả người ngã khỏi dây leo…

Từ dưới đất lên vách núi cao hơn mười trượng, nàng ta đang ở giữ chừng, cách mặt đất cũng chừng mấy trượng, nếu rớt xuống chắc chắn sẽ bị thương nặng.

Tề Ninh đã ở dưới đất, thấy Hắc Thiểm kia tới bắt tiểu yêu nữ, nắm hai tảng đá, vận nội lực ném về phía Hắc Thiểm.

Tiểu yêu nữ này cực kỳ quen thuộc với Thiên Vụ lĩnh, một khi không nắm giữ được, muốn tìm lại được nàng ta gần như không có khả năng. Nha đầu kia lại là người có hận tất báo, sau này tất sẽ dẫn người trả thù, khi đó Tề Ninh và Tây Môn Chiến Anh muốn bình yên thoát thân cũng cực kỳ khó khăn.

Nên hắn không lưu tay, hai tảng đá như đạn pháo liên tiếp đánh tới Hắc Thiểm, tốc độ cực nhanh, dù con ưng kia không hề chậm nhưng vẫn bị một tảng đá ném trúng cánh, rít lên một tiếng, không thể tới gần tiểu yêu nữ hơn, cánh nó đã bị thương, phải cố gắng lắm để né tránh.

Lúc này tiểu yêu nữ rơi xuống như một tảng đá, Tề Ninh nghĩ lại nàng ta tâm ngoan thủ lạt giảo hoạt đa đoan, chỉ hận không thể nhìn nàng ta ngã chết, nhưng lúc này lại không thể để cho nàng ta chết. Ngay trong tích tắc trước khi nàng ta rơi xuống hắn giơ tay ra bắt được cánh tay nàng ta, sau đó thuận thế quay một vòng, hóa giải lực rơi của nàng ta.

Tiểu yêu nữ tái mặt, ngồi dưới đất òa lên khóc, cực kỳ thương tâm.

Tề Ninh đang bực mình, nên mắng:

- Đừng có khóc. Khóc nữa ta tát cho hai cái đấy.

Tiểu yêu nữ kia vẫn khóc ròng:

- Không chơi, không chơi, ngươi giết ta đi, huhuhu, các ngươi… các ngươi quá bắt nạt người khác rồi. Các ngươi muốn hại chết ta, suýt nữa thì ta chết rồi… Tây Môn Chiến Anh đã lên trên, hỏi vọng xuống:

- Hầu gia, ngài thế nào rồi?

Tề Ninh ngẩng đầu lên đáp:

- Không việc gì, chúng ta sẽ lập tức đi lên.

- Ta không lên. Đánh chết ta cũng không lên, ngươi muốn hại chết ta, ta sẽ không mắc mưu đâu.

Tề Ninh bắt được cánh tay nàng ta, chỉ cảm thấy nàng tay da thịt nõn nà, mịn màng vô cùng, cười lạnh:

- A Não, Hắc Liên giáo và triều đình là địch, hai bên đã máu chảy thành sông, ta giết thêm ngươi thật sự không đáng kể gì. Ngươi chớ có giả vờ giả vịt trước mặt ta, ta không bị lừa đâu.

Một tay hắn kéo nàng ta:

- Ngươi còn khóc thêm một tiếng nữa ta sẽ hủy dung ngươi, ngươi có tin không?

Hắn nâng tay kia lên, cầm theo một khối đá vụn sắc bén, muốn hủy dung một người không hề khó.

Thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, hai tròng mắt mang theo sát ý không hề giống như đe dọa, tiểu yêu nữ như quả cầu da xì hơi, ngẩng đầu nhìn, không thấy Hắc Thiểm đâu, đành nói:

- Hắc Thiểm bị thương, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Lời này ngươi nói vô số lần rồi, chờ sau này ngươi có thể sống sót rồi nói.

Tề Ninh tức giận, kéo tiểu yêu nữ đến một sợi dây leo khác bên cạnh:

- Vừa rồi là lần cuối cùng, ta cam đoan với ngươi, ngươi còn lừa bịp nữa, ta sẽ không có kiên nhẫn chơi với ngươi nữa đâu, có nghe chưa?

Tiểu yêu nữ không nói gì, có vẻ cam lòng.

- Có nghe hay không?

Tề Ninh lạnh lùng hỏi lại.

Quả thật là nàng ta hơi sợ, cúi đầu đáp :

- Hỏi thì hỏi, làm gì mà dữ dội vậy. Chỉ cần… chỉ cần các ngươi không làm ta sợ, ta sẽ nghe lời.

Tề Ninh chỉ dây leo:

- Lên đi, ta sẽ đi ngay sau ngươi.

Hắn ngẩng đầu:

- Chiến Anh, nếu lại nhìn thấy con chim ưng quay lại lập tức chặt dây leo.

Lúc này Tây Môn Chiến Anh đã hiểu nguyên nhân, đáp:

- Ta biết rồi.

Hy vọng vỡ tan, tiểu yêu nữ không thể làm gì khác là theo như lời Tề Ninh bám vào dây leo trèo lên.

Hắn lập tức đi theo dưới nàng ta.

Nàng ta rất quen thuộc nơi này, leo không hề chậm. Kiếp trước Tề Ninh đã trải qua đặc huấn, ký ức leo núi vẫn còn nguyên, hai người khi lên khi xuống, gần như không có khoảng cách.

Tề Ninh ngẩng đầu nhìn, sắc mặt đầy cổ quái.

Tiểu yêu nữ này mặc kiểu người Miêu, bàn chân buộc dây màu xanh, bắp đùi không che, chỉ mặc một chiếc váy màu xanh biếc, ở vị trí này hắn từ dưới nhìn lên có thể thấy rất rõ hai bắp đùi nõn nà căng tròn. Hắn còn tưởng rằng bên dưới tiểu yêu nữ này còn mặc quần ngắn rộng, dẫu sao thì hắn cũng đã nhìn thấy Miêu trang của Y Phù, bên dưới váy còn có quần ngắn.

Nhưng lúc này nhìn lên lại thấy tiểu yêu nữ này không mặc quần ngắn giống như Y Phù, giống như dùng dây dài màu trắng tùy tiện che đi thôi, rất giống quần lót tam giác của đời sau. Loại quần này, nữ tử nhà Hán nghĩ cũng không nghĩ tới, cho dù là nữ tử Miêu gia cũng không lớn mật thế, không ngờ tiểu yêu nữ lại mặc như vậy.

Sợi dây lưng trắng kia lẩn vào trong thịt, hơi run rẩy, đầy đặn nhô lên, khoe ra rõ cặp mông nõn nà trắng trẻo vểnh cao, kể cả thứ giữa hai chân cũng như ẩn như hiện, vì quá gần, sợi dây trắng lại hơi chật, nên dường như ẩn hiện chút cỏ đen.

Tiểu yêu nữ lại không biết, vẫn trèo lên, khi hai chân giao qua nhau phơi ra một mảng trắng nõn nà lớn, xuân quang vô hạn.

Tề Ninh vội vàng tập trung lại, hơi xấu hổ, nhưng trong lòng không nhịn được mà thầm nghĩ tiểu yêu nữ này nhìn qua thì nhỏ nhắn không ngờ nơi nên thành thục lại không hề kém nữ tử trưởng thành.

Tuổi còn nhỏ, mà không chỉ tướng mạo xinh đẹp, mà phát dục cũng không tệ, ngực cao, đồi cỏ giữa đùi cũng đầy, thêm vài năm nữa lớn hẳn, nhất định sẽ có tiền vốn cực kỳ thâm hậu, đến khi đó, với tính tình của nàng ta, tất sẽ là một mối họa lớn cho giang hồ.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

2.90269 sec| 2436.844 kb