Tề Ninh nói với Tây Môn Chiến Anh:

- Nàng trông chừng nó, ta đi tìm cách phá mặt băng.

Tây Môn Chiến Anh gật đầu, bước tới kéo tiểu yêu nữ đi. Trước đó nàng đã lục soát trên người nó, lấy đi tất cả chai, lọ thuốc rồi, lại trói hai tay nó, lúc này tiểu yêu nữ có chắp cánh cũng không thể bay.

Tề Ninh đi trên mặt băng, cho tới giữa đầm băng, quỳ gối xuống, lập tức liền cảm thấy từng luồng khí lạnh thấm vào đùi, lạnh đến tận xương. Hắn cúi xuống nhìn kỹ, thấy chiếc hòm băng nằm ở phía dưới.

Tề Ninh hít sâu vào một hơi, giơ thanh hàn nhận lên, định dùng hàn nhận phá băng. Tiểu yêu nữ lập tức nhíu mày, lưỡng lự một chút, nhưng vẫn không lên tiếng.

Khi thanh hàn nhận sắp đâm xuống mặt băng, Tề Ninh chợt nghe một giọng nói trầm thấp vang lên:

- Thật to gan, lại dám xâm nhập cấm địa của Hắc Liên giáo, không muốn sống nữa sao?

Tề Ninh kinh hãi, nhìn về phía bên kia rừng trúc, vốn hắn tưởng rằng bọn Nhậm Thiên Mạch nhanh như vậy đã tới rồi, nhưng khi thấy rừng trúc bên đó vẫn im ắng, cũng không có người đi tới, hắn rất kinh ngạc. Tây Môn Chiến Anh cũng nhìn về phía đó trước, phát giác không có người, sau đó nàng nhìn chung quanh, cũng vẫn không thấy ai cả.

- Rời khỏi đây ngay, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi.

Người kia lại lạnh lùng nói:

- Nếu làm tổn hại bất cứ vật gì ở đây, tất nhiên ta sẽ lấy mạng các ngươi.

Nghe giọng nói kia mặc dù lạnh lùng, nhưng cũng không hoàn toàn có ý thù địch. Tề Ninh bèn đứng dậy, cũng không thấy người kia xuất hiện. Hắn trầm giọng nói:

- Các hạ là ai?

- Ta đã ở đây, đương nhiên là chủ nhân nơi này.

Người kia thản nhiên nói:

- Tề Ninh, bên trong hòm băng, không phải là vật của ngươi, ngươi muốn làm giặc cướp sao?

Ha ha, đường đường là Cẩm Y hầu Đại Sở, mà cũng làm chuyện bất chấp thể diện như thế sao?

Tề Ninh càng cả kinh. Hắn mặc y phục của Thần Hầu phủ, cho dù là người trong giang hồ cũng không biết thân phận thực sự của hắn, không ngờ người kia lại biết rõ như vậy. Hắn cau mày nói:

- Hôm nay ta muốn lấy hòm băng, cũng là bất đắc dĩ, các hạ ở chỗ này, tại sao không xuất hiện?

- Nếu ngươi nghe lời khuyên của ta, lập tức rời khỏi, tất nhiên ta sẽ hiện thân.

Người kia nói:

- Nhưng nếu ngươi phá băng lấy chiếc hòm, ta và ngươi sẽ là kẻ địch sống chết. Tuy Bắc Cung Liên Thành kiếm thuật vô song, nhưng hậu bối bất tài của hắn lại là bọn trộm đạo, sợ là đến lúc đó, hắn cũng không mặt mũi nào mà ra mặt vì ngươi?

Tề Ninh nghe vậy, lại càng hoảng sợ.

Trong lòng hắn hiểu rõ, mặc dù Bắc Cung Liên Thành xuất thân từ Cẩm Y Tề gia, nhưng trong thiên hạ, người biết rõ việc đó cũng không nhiều, hiển nhiên người kia hiểu rất rõ về Bắc Cung Liên Thành.

- Ngươi…Ngươi là Hắc Liên giáo chủ?

Tề Ninh kinh ngạc.

Quần hào tấn công lên núi, thân là người đứng đầu Hắc Liên giáo, lẽ ra lúc này Hắc Liên giáo chủ phải trấn giữ Hắc Thạch điện mới đúng, sao y lại ở chỗ này?

Nếu người kia đúng là Hắc Liên giáo chủ, không những hắn không thể lấy được chiếc hòm băng kia, mà e rằng có muốn rời khỏi cũng không dễ dàng.

Tây Môn Chiến Anh cũng hơi biến sắc, còn tiểu yêu nữ thì bĩu môi, nói:

- Giọng của giáo chủ êm tai hơn hắn nhiều, hắn không phải là giáo chủ!

Người kia lạnh lùng nói:

- Tiểu A Não, ngươi đúng là to gan lớn mật, giáo chủ cho ngươi có thể tùy ý ra vào Mê Hoa cốc, không phải để ngươi dẫn người tới đây! Ngươi biết hòm băng quan trọng như thế, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy nó bị phá hủy?

- Bọn họ muốn giết ta, đương nhiên mạng sống của ta là quan trọng hơn.

Tiểu yêu nữ không thèm để ý lời người kia.

Tề Ninh cũng đã biết người kia không phải là Hắc Liên giáo, nên hơi bình tĩnh lại.

Mặc dù ngoài miệng hắn nói, có gặp phải đại tông sư, hắn cũng không sợ, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, ngay cả bọn Tây Môn Vô Ngân của Thần Hầu phủ, còn hết sức kiêng dè đại tông sư, huống hồ là mình.

Đại tông sư đều là “quái vật” đã đạt tới trình độ võ công siêu phàm, khó có thể lấy lẽ thường để phỏng đoán võ công của họ.

Người kia cũng không để ý tới tiểu yêu nữ, chỉ thản nhiên nói:

- Cẩm Y hầu, ta biết ngươi đang nghĩ gì trong đầu, có phải ngươi cho rằng nơi này là cấm địa của Hắc Liên giáo, bên trong hòm băng, nhất định là bảo vật hết sức quan trọng của Hắc Liên giáo? Có phải ngươi muốn đoạt được bảo vật, rồi dùng nó để áp chế Hắc Liên giáo?

Tề Ninh càng giật mình, thầm nghĩ người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, thậm chí đến cả suy tính của mình cũng bị y nói toạc ra.

- Ngươi có ý định như vậy, coi như là thông minh.

Người kia thở dài:

- Ngươi không biết tính tình của Hắc Liên giáo chủ, cho nên mới có dự định đó, nếu như ngươi biết cách đối nhân xử thế của hắn, e rằng ngươi sẽ không làm như vậy đâu.

Nghe giọng người kia hơi già nua, lại cảm thấy dường như giọng điệu của ông ta cũng không quá thù địch, Tề Ninh suy nghĩ một chút, rồi hỏi:

- Các hạ nói vậy là có ý gì?

- Tiểu nha đầu nói cũng không sai.

Người kia nói:

- Nếu như ngươi thật sự chạm vào hòm băng, chắc chắn sẽ chết ngay.

Ngươi cho rằng đại tông sư chỉ là danh xưng dọa người thôi sao? Ha ha, Bắc Cung Liên Thành kiếm thuật vô song, nhưng cho dù là hắn, cũng chưa chắc dám chính diện quyết đấu với Hắc Liên giáo chủ. Ngươi chỉ là một đứa chưa ráo máu đầu, cũng dám múa rìu trước cửa Lỗ Ban?

Tề Ninh hơi trầm ngâm. Người kia lại thở dài:

- Cẩm Y hầu, ân oán giữa Thần Hầu phủ và Hắc Liên giáo, Cẩm Y hầu phủ các ngươi không nên dính vào. Tây Môn Vô Ngân quỷ kế đa đoan, điều hắn mong được nhìn thấy nhất, là ngươi cũng bị cuốn vào vòng xoáy hỗn loạn này.

Tây Môn Chiến Anh nghe người kia có ý nói xấu phụ thân mình, liền nói:

- Một người ngay cả mặt mình cũng không dám lộ ra ngoài, ở chỗ này lén lén lút lút, có tư cách gì mà nhận xét người khác?

Người kia không thèm để ý tới Tây Môn Chiến Anh, thản nhiên nói:

- Cẩm Y hầu, mục đích của ngươi là dùng hòm băng kia áp chế Hắc Liên giáo chủ, thế nhưng ta cũng không ngại nói thẳng với ngươi, cho dù ngươi làm được điều đó, Hắc Liên giáo chủ cũng tuyệt đối không sợ sự uy hiếp của ngươi.

Hơn nữa, vật gì đó trong hòm băng, đối với một số người, có thể là báu vật, nhưng đối với ngươi, cũng không là gì, hoàn toàn không đáng để ngươi liều mạng chiếm lấy nó.

Tề Ninh hít sâu một hơi, nói:

- Lời khuyên của các hạ, ta vốn nên tuân theo, tuy nhiên… - Ta chỉ nói đến thế thôi, cũng không nhiều lời vô ích với ngươi.

Người kia lập tức ngắt lời hắn:

- Mặc dù ta không muốn đối địch với ngươi, nhưng nếu ngươi vẫn khăng khăng một mực, vậy cũng đừng trách ta!

Đúng lúc này, Tề Ninh lại đột nhiên nghe từ phía rừng trúc bên kia có tiếng nói:

- Nhậm Thiên Mạch, lần này coi như ta phục ngươi rồi.

Đó là giọng của Nhị Hồ Lão Quái Không Sơn Huyền.

Tề Ninh rùng mình, không ngờ đối phương lại hành động nhanh như vậy, giọng của Không Sơn Huyền cách không xa lắm, hiển nhiên là y sẽ nhanh chóng vượt qua rừng trúc.

Chỉ nghe giọng của Nhậm Thiên Mạch lộ vẻ đắc ý:

- Tuy Trúc Lâm cổ trận và Mai Lâm cổ trận hơi khác nhau, nhưng nói chung cũng tương tự, chúng ta đã phá xong Mai Lâm cổ trận, thì Trúc Lâm cổ trận này cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu.

Mặt Tây Môn Chiến Anh hơi tái đi, nhìn về phía Tề Ninh.

Tề Ninh vốn nghĩ rằng, cho dù đối phương muốn phá giải Trúc Lâm cổ trận, dù sao phải mất khá nhiều thời gian, lúc này nghe nói như vậy, biết là thời gian cấp bách, không cho phép mình kịp phá băng lấy hòm nữa.

Hắn từng giao đấu với Nhị Hồ Lão Quái, biết võ công của lão ta rất kỳ dị. Nếu đơn đả độc đấu, hắn cũng không nắm chắc nhất định thắng Nhị Hồ Lão Quái, huống chi đối phương có tới bốn người, cho dù bên hắn còn có Tây Môn Chiến Anh, thì tuyệt đối cũng khó địch lại.

Hắn đảo mắt một vòng, thầm nghĩ người lúc nãy cố hết sức ngăn cản hắn phá băng lấy hòm, hiển nhiên là người bảo vệ chiếc hòm đó, trong tình thế hiện tại, mình phải ẩn trốn trước đã, đợi Nhậm Thiên Mạch tới.

Lúc này, hắn đã xác định, bọn Nhậm Thiên Mạch tới đây là vì hòm băng, mặc dù không đoán được vì sao những người này lại biết trong Mê Hoa cốc có đầm nước chứa hòm băng, nhưng đối phương đã vì nó mà tới, tất nhiên sẽ có xung đột với người bảo vệ nó.

Vừa rồi, qua lời lẽ của người kia, có thể thấy y cũng không phải là người dễ đối phó. Nếu hai phe bọn họ vì hòm băng mà đánh nhau, thì mình sẽ là ngư ông đắc lợi.

Nghĩ tới đây, Tề Ninh cũng không trì hoãn, liền bước nhanh tới, kéo tiểu yêu nữ và dẫn Tây Môn Chiến Anh đi về phía đối diện của rừng trúc, vòng qua hòn non bộ, tiến tới khoảng mười bước, tới cái hành lang trước đó hắn đi ra.

Tề Ninh dẫn Tây Môn Chiến Anh và tiểu yêu nữ vào trong hành lang, giao tiểu yêu nữ cho Tây Môn Chiến Anh khống chế, căn dặn nàng nếu hắn không bảo, thì tuyệt đối không được rời khỏi hành lang. Sau đó, tay cầm hàn nhận, hắn nhanh chân nhẹ tay rời khỏi hành lang, tới nấp sau hòn non bộ. Từ sau hòn non bộ, hắn ló đầu ra nhìn về phía đầm băng bên kia, chỉ thấy một người mặc áo bào màu xanh, từ trong rừng trúc đi ra, chính là Nhâm Thiên Mạch.

Lập tức, Không Sơn Huyền và Bạch Hầu Tử cũng theo sát phía sau, Hoa Tưởng Dung là người đi sau cùng. Rừng trúc xanh tươi, Hoa Tưởng Dung mặc một bộ quần áo màu xanh, như hòa nhập vào sắc xanh của rừng trúc. Dung mạo và dáng vẻ của nàng ta đều có phần phóng túng, nhưng lúc này, khi ở bên cạnh rừng trúc, vẻ đẹp của nàng ta lại đượm chút thanh nhã. Hai nét đẹp vốn có phần loại trừ lẫn nhau, lại kết hợp cùng một chỗ.

- Đúng là nơi đây rồi.

Không Sơn Huyền nhìn thấy đầm băng, lộ vẻ vui mừng nói:

- Vật kia hẳn là ở ngay phía dưới đầm băng.

Y là người đầu tiên lao về phía mặt đầm băng. Khi tới giữa đầm, y ngồi xổm xuống, dán mắt nhìn xuống phía dưới mặt băng, rồi lập tức cười ha hả:

- Không sai, không sai, đúng là chỗ này.

Lập tức, y giơ tay lên, định vỗ xuống.

- Khoan đã!

Đột nhiên Bạch Hầu Tử hét lên, thân hình y thấp bé, nhưng động tác rất linh hoạt, sau khi lách người tới bên cạnh Không Sơn Huyền, cành phướn trắng trong tay thò ra, chặn tay Không Sơn Huyền lại, cười lạnh nói:

- Không Sơn Huyền, ngươi gấp làm gì, phá băng lấy quan tài, đâu có phải chuyện riêng của một mình ngươi?

Không Sơn Huyền trừng mắt nhìn Bạch Hầu Tử, cười lạnh nói:

- Ngươi nói như vậy là có ý gì?

- Cũng không có ý gì.

Bạch Hầu Tử nói:

- Trước khi lấy hòm lên, chúng ta phải phân công rõ ràng, việc này nên làm như thế nào.

Nhậm Thiên Mạch chậm rãi đi lên mặt băng, nói:

- Lần này, ta phụ trách phá giải trận pháp, điều cần làm, ta đã làm xong, chuyện kế tiếp, giao cho các ngươi.

Y đưa tay vân vê chòm râu, như cười như không, nói:

- Ta không tranh đoạt với các ngươi, khi luận công ban thưởng, dù thế nào ta cũng có một phần.  Không Sơn Huyền nói:
 

- Bạch Hầu Tử, ngươi cũng không cần tranh đoạt, Không Sơn Huyền ta đây xưa nay làm việc gì cũng nghĩ cho người khác. Ta phá vỡ mặt băng, còn công lao xuống phía dưới lấy hòm, thì giao cho ngươi.

Bạch Hầu Tử lập tức cười một cách quái dị, âm trầm nói:

- Vì sao ta phải xuống dưới lấy hòm? Để ta phá băng, ngươi xuống lấy hòm băng đi.

- Thân thể ngươi linh hoạt, ở dưới nước càng dễ hoạt động.

Không Sơn Huyền cười ha hả:

- Thân hình ta quá cao, gây vướng chân vướng tay. Bạch Hầu Tử, công lao lấy hòm lớn như vậy, ta không dám tranh với ngươi, ngươi nên cám ơn ta mới phải.

Bạch Hiểu Thần kêu lên:

- Nói thối lắm, nói thối lắm, ta mới không xuống nước. Đây không phải là nước đá bình thường, khí lạnh từ lòng đất xông ra, muốn xuống nước lấy hòm, phải hao phí bao nhiêu sức lực, ngươi không biết hay sao?

Tề Ninh thầm cười lạnh, mấy người này dù là một bọn, nhưng lại ngấm ngầm có ý định xấu với nhau, không đoàn kết một lòng.

Nhưng vào lúc này, hắn càng tò mò, thầm nghĩ, rốt cuộc trong hòm băng là vật gì, vì sao lúc nãy người kia nói, đối với một số người, nó là bảo vật, nhưng đối với mình thì chẳng đáng gì, hơn nữa bọn mấy người Nhâm Thiên Mạch phải hao tổn tâm cơ như vậy nhằm đoạt lấy nó?

 

1.57426 sec| 2443.836 kb