Không Sơn Huyền chậm rãi đứng lên, cau mày:

- Bạch Hầu Tử, ngươi đừng có mất mặt. Hay là hai người chúng ta tỷ thí trước, phân ra thắng bại, rồi quyết định ai xuống đầm băng?

Bạch Hầu Tử cười lạnh:

- So thì so, há ta sợ ngươi sao?

Nhậm Thiên Mạch cũng thản nhiên:

- Nếu các ngươi muốn tỷ thí, ta khuyên vẫn nên mau mau lên thì hơn. Nơi này là sào huyệt của Hắc Liên Giáo, nếu vị Đại Tông Sư kia thực sự tới, chỉ sợ không ai có thể đi được.

Thấy Hoa Tưởng Dung lắc mông chậm rãi đi tới. Ả xinh đẹp kiều mị, thân thể phong lưu, nhưng lại không hề xinh đẹp trong trẻo như thiếu nữ mà tản ra hơi thở thùy mị của thiếu phụ, lượn lượn lờ lờ, đi tới trên mặt băng. Ả giơ hai tay, hít sâu một hơi, thít chặt bụng dưới, bộ ngực sữa cao vút, lập tức hai ty vỗ mạnh xuống mặt băng.

Chỉ trong chớp nháng này, tiếng vỡ vụn răng rắc vang lên, mặt băng vỡ ra, vụn băng bay tán loạn.

Ả vỗ liên tục thêm mấy chưởng, đầm băng đã có một lỗ thủng.

Tề Ninh nhìn thấy thầm kinh ngạc, thầm nghĩ, không chỉ khinh công, mà nội lực của nữ nhân này xem ra cũng thuần hậu.

Ả thu lại ngọc chưởng, Nhậm Thiên Mạch vỗ tay cười khen:

- Thiên Nữ thật giỏi!

Ả thản nhiên nói:

- Giờ các ngươi không cần tranh giành nữa. Hai người các ngươi cùng vào nước đoạt bảo đi.

Bạch Tử Hầu cùng Không Sơn Huyền liếc nhau, lại không dám cãi lại lời ả. KHông Sơn Huyền đưa tay mời:

- Bạch Hầu Tử, mời ngươi trước!

Bạch Hầu Tử mặt áo trắng hung hăng trừng mắt với Không Sơn Huyền một cái, không tranh chấp nữa, đi tới bên lỗ thủng, thả cờ trắng trong tay xuống đang định nhảy vào thì có tiếng cười lạnh:

- Yêu ma tiểu sửu, lại dám nhân lúc vắng người mà vào nhà, cấm địa Hắc Liên Giáo là nơi các ngươi muốn tới là tới sao?

Chính là người nói chuyện với Tề Ninh lúc trước.

Hắn thầm nghĩ, quả nhiên người kia vẫn xuất hiện, càng khẳng định đích thị người đó chuyên bảo vệ đầm băng.

Hắn hơi kinh ngạc, trước khi hắn ra khỏi con đường đá thì cũng đi qua đầm băng này mà vào rừng trúc, khi ấy không có tiếng nói này. Khi mình quay lại đây muốn phá băng mới có tiếng nói này.

Rốt cuộc người này vẫn thủ ở đây hay chỉ là vừa vặn đuổi đến?

Tiếng nói bất ngờ, bọn người Hoa Tưởng Dung hơi biến sắc, đột nhiên từ trong rừng trúc bắn ra vô số điểm sáng, nhanh như điện xẹt.

Hoa Tưởng Dung khẽ biến sắc, nhẹ nhàng dặn:

- Là ám khí, cẩn thận!

Chân ngọc khẽ điểm trên mặt băng, bắp chân rắn chắc khẽ nhún một cái, cả người đã bay lên như chim yến. Ba người khác cũng nhanh chóng kịp phản ứng. Bạch Hầu Tử ôm lấy cờ trắng, nắm chặt khua khua trước ngươi cản ám khí. Nhậm Thiên Mạch vung miếng sắt như bàn cờ trong người, cũng che chở được. Không SƠn Huyên vẫn dùng cây đàn nhị hồ kia, tay phải cầm đàn múa trước người như chong chóng.

Nhìn phản ứng và công phu của mấy người kia, Tề Ninh biết họ đều có thể được xem như hảo thủ nhất lưu trên giang hồ.

Tính tình Bạch Hầu Tử tương đối vội vàng, ngăn ám khí, cả người bắn ra như dây cung, nhào vào rừng trúc.

Thân hình gã thấp bé nhưng cực nhanh, chỉ nháy mắt đã tới bên cạnh rừng trúc, hiển nhiên đã biết xuất xứ của giọng nói kia.

Hoa Tưởng Dung yêu kiều dặn:

- Không nên vào trong rừng!

Đột nhiên trong rừng trúc có người bắn ám khí đánh lén, phản ứng đầu tiên của ả là người Hắc Liên Giáo tới, hơi giật mình, nhưng cũng biết trong rừng trúc này hẳn có giấu huyền cơ, chỉ sợ đối phương đang cố ý dẫn dụ người bên mình vào rừng trúc.

Mặc dù Nhậm Thiên Mạch phá giải được cổ trận trong rừng nhưng đám người Hoa Tưởng Dung vẫn không thể nhìn thấu được ảo diệu trong đó. Bọn họ đều hiểu, một khi vào đó, bị hãm vào trong trận, chỉ có thể mặc cho người chém giết.

Bạch Hầu Tử lập tức giật mình tỉnh lại, đúng lúc này, một cái bóng bay lên từ trong rừng trúc, mấy đốm sáng chiếu trúng Bạch Hầu Tử. Gã nhún chân một cái, ngả người ra đằng sau, múa cờ trắng đẩy ám khí ra.

Thân pháp gã nhẹ nhàng, dưới bàn chân khẽ nhún một cái đã lùi lại hơn hai trượng.

Mọi người liền nhìn thấy bóng người trong rừng trúc kia bay lên, hạ xuống một cây trúc. Ngọn cây trúc hơi uốn một cái, cái bóng kia liền nhảy lên.

Cành trúc hơi rung nhẹ, không nhìn rõ người kia thế nào, trên dưới toàn thân đều được bao phủ trong một cái áo bào xám, trên đầu cũng đội khăn xám trùm mặt giống như Bạch Hầu Tử, chỉ lọ ra đôi mắt…

Tề Ninh từ xa xa nhìn thấy thầm khen ngợi, nghĩ bụng, công phu người này tốt thật, đứng trên cành trúc cong nhẹ như chim yến, đủ thấy khinh công cực kỳ cao minh.

Hoa Tưởng Dung cười duyên dáng:

- Khinh công của các hạ thật cao, chiêu thức chuồn chuồn lướt nước ấy hỏa hầu hẳn rất cao minh.

Người kia thản nhiên nói:

- Đây không phải nơi các ngươi nên đến. Gần đây bổn tọa trai giới, nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng không muốn giết người.

Hiện giờ các ngươi lui đi, ta có thể tha cho các ngươi rời đi.

Hoa Tưởng Dung cười cười:

- Đương nhiên chúng ta muốn rời đi, nhưng đã tới rồi cũng không thể tay không mà về.

- Các ngươi muốn quan tài băng kia sao ?

Người áo bào tro cười lạnh:

- Rốt cuộc các ngươi là thần thánh phương nào, lại dám duỗi tay đến Thiên Vụ Lĩnh…

Hoa Tưởng Dung không trả lời mà hỏi lại:

- Các hạ tự xưng là bổn tọa, chẳng lẽ là Giáo chủ Hắc Liên Giáo?

Người nọ thản nhiên đáp:

- Đây là cấm địa của Hắc Liên Giáo, ngoại trừ bổn tọa, không ai dám tự tiện xông vào.

Giống như y cũng thừa nhận thân phận của mình là Giáo chủ.

Tề Ninh hơi sững sờ, nhưng trong chớp mắt đã kịp suy nghĩ cẩn thận.

Vừa rồi tiểu yêu nữ đã nói, người mặc áo bào tro này tuyệt đối không phải Giáo chủ Hắc Liên Giáo, lúc này y lại tự xưng là Giáo chủ, hiển nhiên muốn dùng thân phận Đại Tông Sư dọa đám người Hoa Tưởng Dung.

Hoa Tưởng Dung kiều mị cười, uốn éo eo, lắc mông, bước lên vài bước, dịu dàng nói:

- Theo ta được biết, hàng năm, vào thời điểm này vẫn là thời điểm Giáo chủ Hắc Liên Giáo bế quan. Nghe nói Giáo chủ Hắc Liên Giáo võ công thâm sâu khó lường, hàng năm vào lúc này đều phải tu võ công, chẳng lẽ tin tức này là sai sao?

Tề Ninh khẽ giật mình.

Người kia lại cười quái dị:

- Bổn tọa muốn tu võ đạo, cần gì phải câu nệ thời gian?

- Tây Môn Vô Ngân chọn thời điểm này tấn công Thiên Vụ Lĩnh đương nhiên cũng biết Giáo chủ Hắc Liên Giáo đang bế quan.

Hoa Tưởng Dung kiều mị nói tiếp:

- Chẳng lẽ lão cũng chọn sai thời gian sao?

Ả sâu kín thở dài:

- Nếu ngươi là Giáo chủ Hắc Liên Giáo, đương nhiên chúng ta không phải địch thủ, chỉ có thể tước vũ khí tự vận.

Nhị Hồ Lão Quái và Không Sơn Huyền cũng cười cợt:

- Thiên Nữ chớ bị y hù dọa. Khinh công này của y, theo ý ta, chỉ sợ còn không bằng cả Thiên Nữ Nếu y là Giáo chủ Hắc Liên Giáo, chúng ta cũng không cần sợ hãi.

Lão bước lên hai bước, cười cười:

- Chỉ e người này cũng đang mưu đồ bảo vật quan tài trong băng mà giả mạo Giáo chủ Hắc Liên Giáo muốn hù dọa chúng ta lui bước mà thôi. Thủ đoạn kiểu này, không đáng nhắc tới.

Tề Ninh thầm thở dài, nghĩ bụng, Hoa Tưởng Dung hao hết vất vả tới đây, lại đã chọn được thời cơ, sao có thể đơn giản bị dọa lui như vậy? Người áo bào tro này đã phải mở miệng đe dọa, có lẽ cũng biết mấy người kia khó đối phó.

Hoa Tưởng Dung cười nói:

- Các hạ đã tự xưng là Giáo chủ Hắc Liên Giáo, chính là Đại Tông Sư đương thời. Chỉ cần các hạ bộc lộ công phu của mình, chứng minh mình chính là Giáo chủ Hắc Liên Giáo, chúng ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt không nói nhiều.

Ả liếc mứt một cái, Không Sơn Huyền hiểu ý, cười hắc hắc, bước tới bên lỗ thủng băng, dò xét thử thò một chân vào.

Bạch Hầu Tử cũng không đần, hiểu ý, lạp tức chạy tới khe băng.

Bọn họ biết hiển nhiên người mặc áo bào tro này hiểu rất rõ trận pháp trong rừng trúc, một khi vào rừng, chỉ sơ ý một chút sẽ bị hãm trong trận. Người áo bào tro này đã để ý tới quan tài băng kia vậy, đương nhiên có thể mượn nó để dẫn dụ y.

Người kia thấy Không Sơn Huyền và Bạch Hầu Tử muốn xuống đầm, khẽ hô một tiếng, dưới chân nhún một cái, cả người bắn ra như tên rời cung.

Nhậm Thiên Mạch lập tức lùi lại vài bước. Hoa Tưởng Dung cũng uốn eo thon, như một con bướm bay lên nghênh đón người mặc áo bào xám.

Người kia vừa bay vừa bắn ra hai chưởng, hai bàn tay như ngọc của Hoa Tưởng Dung bắt lan hoa chỉ, đâm tới lòng bàn tay người mặc áo bào xám.

Tề Ninh nhìn thấy thân pháp của Hoa Tưởng Dung cùng người mặc áo bào xám đều rất nhẹ nhàng, khi sắp giao thủ, một người tiêu sái như thần tiên, người kia như hồ điệp xuyên hoa, xuất thủ đều cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, quyền cước qua lại đã giao thủ hơn mười hiệp. Nhìn hai người, người mặc áo bào xám kia không chiếm được thượng phong cũng không rơi vào thế hạ phong.

Hoa Tưởng Dung xinh đẹp, thân thể mềm mại quyến rũ, mềm dẻo vô cùng. Người kia tránh chuyển, biến hóa thân thể cũng không kém.

Tề Ninh nhìn thấy, thầm nghĩ, võ công của hai người này quả thật cũng không chênh lệch, nhưng nếu muốn so ra, thì hình như lần trước xem Tịnh Không đại sư của chùa Đại Quang Minh đối quyết với Xích Đan Mị yếu hơn không ít, không có lăng lệ ác liệt cao minh như vậy.

Người mặc áo bào tro kia ra tay có vẻ lăng lệ ác liệt hơn Hoa Tưởng Dung vài phần, nhưng có vẻ khinh công lại kém một chút. Cả hai đều có sở trường sở đoản, đấu một lát vẫn không phân được cao thấp.

Nhậm Thiên mạch nhìn thấy hai người Không Sơn Huyền đang đứng bên khe băng, cười nói:

- Các ngươi không nhanh chóng xuống nước đoạt bảo đi. Nơi này có chúng ta, người này không đáng ngại.

Đột nhiên lão nhướn người đi, nhào về hướng người mặc áo bào xám.

Người kia đang khó phân cao thấp cùng Hoa Tưởng Dung, Nhậm Thiên Mạch này đột nhiên gia nhập, chính là lấy một địch hai.

Người kia gầm nhẹ một tiếng, không úy kỵ, liên tục xuất chưởng.

Nhậm Thiên Mạch linh hoạt di chuyển bên cạnh, tìm được cơ hội, thiết bàn trong tay lập tức đập vào y, lần nào lão ra tay cũng đủ độc ác, mấy lần người kia phải tìm đường sống từ chỗ chết.

Tề Ninh nấp sau hòn non bộ tọa sơn quan hổ đấu, vốn tưởng rằng người mặc áo bào xám này thủ vệ ở đây tất có võ công bất phàm, nhưng lúc này bị Hoa Tưởng Dung và Nhậm Thiên Mạch giáp công rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong, hơn nữa còn phải liên tục lùi lại. Hắn thầm nghĩ, thì ra người mặc áo bào xám này chỉ là một con hổ giấy, nếu Bạch Tử Hầu và Không Sơn Huyền cũng gia nhập chiến đoàn, bốn người cùng hợp lực đối phó, chỉ sợ chỉ trong giây lát y đã bỏ mình tại chỗ.

Nhưng trong lòng hắn cũng khâm phục người này.

Đương nhiên y biết võ công của mình không địch lại nỏi mấy người kia nhưng vẫn dũng cảm đứng ra, có thể thấy, để bảo vệ quan tài băng trong đáy hồ, y không để ý tới sống chết bản thân.

Biết rõ là không thể mà vẫn làm, người này hiên ngang lẫm liệt, khiến cho Tề Ninh sinh lòng khâm phục.

Bỗng có tiếng hét to, thì ra Nhậm Thiên Mạch tìm được khe hở, thiết bản trong tay đập mạnh vào lưng người mặc áo bào xám kia. Người kia vọt ra mấy bước, phụt ra một ngụm máu tươi, khăn trùm màu xám thấm máu. Hoa Tưởng Dung như ảnh tùy hình, lấn người lên, ngón tay ngọc ấn tới.

Lại một tiếng hét to nữa, Tề Ninh hoa mắt. Một bóng người không biết từ đâu xuất hiện có thân pháp cực nhanh đã xuất hiện sau lưng Nhậm Thiên Mạch. Nhậm Thiên Mạch còn chưa kịp quay đầu lại, bóng người kia đã vỗ ra một chưởng, đánh vào sau lưng lão.

Lão bị một chưởng này đập bay ra ngoài, ngã xuống mặt băng, giãy giụa vài cái rồi phun ra hai ngụm máu tươi, không dậy nổi… ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.17875 sec| 2465.203 kb