Tề Ninh ngồi dưới tán cây, trong lòng vẫn lo lắng cho an nguy của Tây Môn Chiến Anh.

Mặc dù hắn và Tây Môn Chiến Anh cứ gặp nhau là đấu võ mồm, nhưng chỉ đơn giản là trêu chọc nàng thôi, trong lòng vẫn luôn có hảo cảm với nàng. Hiện giờ nàng bị bắt đi, tuy Hiên Viên Phá nói Hắc Liên Giáo sẽ không dám hành động gì thiếu suy nghĩ với nàng, nhưng Tề Ninh vẫn không an tâm.

Quỷ Sứ Hắc Liên đơn thương độc mã quấy đại doanh mấy trăm hảo thủ giang hồ đến gà bay chó chạy, còn có thể cướp đi Tây Môn Chiến Anh, từ đó, cũng có thể thấy thực lực của Hắc Liên Giáo mạnh cỡ nào.

Hắn từng chứng kiến Thu Thiên Dịch của Hắc Liên Giáo sử độc, trong giang hồ, Thu Thiên Dịch kia có thể được coi như cao thủ nhất lưu, võ công của Hắc Liên Tứ Sứ cũng như vậy, hơn nữa, Huyền Dương Thái Âm cùng với Giáo chủ Hắc Liên võ công thâm hậu khó dò, bọn họ lại dựa vào lợi thế địa hình, cho dù phủ Thần Hầu có tập kết mấy ngàn người, chỉ sợ cũng có phần hung hiểm.

Bên cạnh cây tùng là vách núi, nhìn xuống dưới, một đoàn sương mù mờ mờ mịt mịt, không thể nhìn rõ được bên dưới như thế nào.

Tề Ninh suy nghĩ một chút, tay cầm bánh nướng, trời lạnh, bánh nướng kia cũng hơi cứng. Đột nhiên nhìn thấy đứa trẻ một mắt ngồi xổm dưới tán cây bên cạnh mình, không ai ý tới, hắn bèn đứng dậy lại gần, đưa bánh trong tay tới cho nó, đứa bé kia ngẩng đầu lên, trong con mắt độc nhất có vẻ hơi kinh ngạc.

Tề Ninh mỉm cười:

- Ăn đi, không cần sợ!

Đứa bé kia do dự một chút, nhận lấy bánh nướng. Tề Ninh ngồi xuống cạnh nó, thấy nó có vẻ thanh tú, chỉ có cái sẹo bên mắt trái có vẻ hơi sợ, thầm nghĩ, không biết kẻ nào hạ độc thủ với một đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu quả thật là Hắc Liên Giáo làm hỏng mắt nó, còn khiến cho nó bị câm, cho dù dịch bệnh ở Kinh thành không có liên quan tới Hắc Liên Giáo, Hắc Liên Giáo cũng nên bị diệt.

Hắn nghĩ gì đó, đột nhiên cảm giác vạt áo hơi động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đứa bé kia đang kéo kéo áo mình, như muốn nói gì đó.

Tề Ninh thấy hơi lạ, đứa bé kia đưa tay chỉ chỉ, hắn nhìn theo, chỉ thấy sương mù lượn lờ không thấy gì hết, khá là thắc mắc. Đứa bé kia đứng dậy kéo một ống tay áo của hắn, Tề Ninh không hiểu ý nó muốn gì, cũng đứng dậy, nó kéo tay hắn theo hướng mình chỉ.

Hắn nghi hoặc, nhưng vẫn đi qua.

Xung quanh cũng có không ít người nhìn thấy đứa trẻ kéo tay áo hắn, cũng thấy kỳ quái, nhưng chuyện của lại viên phủ Thần Hầu, mọi người cũng không tiện hỏi nhiều, nên không ai lại hỏi.

Đứa bé kéo hắn đi ra tầm mười bước thì gặp một khối thạch bích ngăn lại. Tề Ninh quay đầu nhìn lại, vẫn thấy quần hào đang ăn uống, có người đang nhỏ giọng nói chuyện, có người đang đi tuần, lại không ai chú ý tới bên này, Lan sư đệ kia đang nhìn theo nhưng hơi xa, khi hắn đến gần thạch bích thì bóng người Lan sư đệ hoàn toàn bị mây mù bao phủ, không nhìn được rõ lắm.

Cúi đầu liếc mắt nhìn, đứa bé kia chỉ vào vách núi. Hắn nhìn theo ngón tay nó, thấy trên vách đá có một bộ đồ án điêu khắc trên đá.

Hắn hơi kinh ngạc, mới nhìn hắn còn tưởng mình bị hoa mắt, bức đồ án kia có vẻ khá quỷ dị, nửa mặt quả phụ nửa mặt khô lâu, ghép lại thành một cái đầu người kỳ dị, như người mà không phải người như quỷ mà không phải quỷ.

Đồ án vẽ khá là thô, không nói đến kỹ năng, nhưng nó có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Hắn tiến lại gần hơn, đưa tay sờ sờ, ngón tay lướt qua dính một mảnh bụi phấn, đồ án này mới khắc không lâu.

Hắn cực kỳ nghi hoặc, không rõ rốt cuộc đồ án này có ý gì, đang định xoay người hỏi thăm thì đột nhiên cảm thấy eo tê rần, hoảng hốt, lại lập tức cảm thấy gáy như có thứ gì đập vào, đầu váng mắt hoa, trước mắt hoàn toàn một màu đen, mặc dù biết không ổn nhưng há mồm lại không kêu ra được tiếng. Dưới chân hắn mềm nhũn, cả người ngả vào thạch bích, mất đi tri giác.

Không biết qua bao lâu, Tề Ninh bị chợt cảm thấy lạnh lẽo thấu xương mà tỉnh lại, mở to mắt, thấy trước mặt trắng xóa, còn mình nằm trên một khối nham thạch.  Hắn cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, miễn
cưỡng ngồi dậy, nhìn quanh, thì thấy bên cạnh là một đầm nước sâu. Đầm nước kia vô cùng trong trẻo, bên trên lượn lờ sương mù nhàn nhạt, từ trong làn nước xanh ngăn ngắt tỏa ra hàn ý lạnh lẽo.

Hắn hoảng sợ, lại nhìn nơi khác.

Mặc dù tứ phía đều có sương mù nhưng lớp sương tương đối mỏng, dường như đều từ trong đầm nước tỏa ra, so với làn sương màu xám tro chết chóc lúc trước thì có vẻ tinh khiết thanh đạm hơn. Bốn phía không một bóng người, hơn trăm người đội Lan sư đệ đều vô tung vô ảnh biến mất.

Hắn hít sâu một hơi, khí lạnh thấm tận xương lập tức bị hít vào trong xoang mũi. Hắn ghé vào bên đầm nước, vươn hai tay vào, chỉ thấy lạnh buốt, vốc nước rửa mặt thì tỉnh táo hơn rất nhiều. Hắn đứng dậy, phát hiện tứ phía đều là vách đá cao vút lẩn trong mây, mây mù dày đặc khó thấy được mặt trời.

Tề Ninh nhíu mày. Hắn nhớ rõ ban đầu mình theo đội ngũ đi lên đỉnh núi nhưng lúc này lại ở một nơi khác cực kỳ lạ lẫm.

Hắn nhớ mang máng khi mình nhìn đồ án trên vách núi, hình như bị ai đó đánh lén, sau đó bất tỉnh nhân sự.

Lúc này hắn không biết mình ở đâu, thậm chí hôn mê bao lâu cũng không biết.

Hoàn cảnh này quả nhiên là vô cùng quỷ dị. Theo lý mà nói, khi ấy mọi người đã kiểm tra nơi nghỉ ngơi mấy lần, không hề thấy tung tích của giáo chúng Hắc Liên Giáo, tuyệt đối chúng không thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng mình.

Hơn nữa, bản thân hắn cũng cực kỳ cảnh giác, lại có nội lực thâm hậu, ngũ giác đều nhanh nhạy hơn người thường rất nhiều, nếu có người đánh lén, tuyệt đối mình không thể hoàn toàn không biết tí gì. Lúc ấy cũng có rất đông hảo thủ giang hồ, cũng không thể không phát hiện ra.

Từ đó mà suy ra, chắc chắn kẻ đánh lén này có võ công cực cao, sâu không thể dò.

Tề Ninh cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ, võ công của mình vẫn chỉ tầm trung, dù mấy lần kỳ ngộ có không ít công phu hay bí quyết, nhưng gặp cao thủ thật sự, ngay cả mặt mũi còn chưa kịp thấy đã bị người ta chế trụ.

Hắn xoay người, muốn tìm đường, đột nhiên nhìn thấy hình như trên thạch bích có chữ viết, bèn ghé sát vào, quả nhiên nhìn thấy trên đó có viết hai chữ to.

Bên trái viết một chữ “Sinh”, bên phải viết một chữ “Tử”, bên cạnh mình, có một bó mũi tên như đồ án.

Tề Ninh nhìn trái nhìn phải một chút, lập tức hiểu ý.

Chỉ thấy hai bên trái phải là một con đường mòn, bao phủ trong sương mù nhàn nhàn, hai chữ này rõ ràng đang nhắc nhở Tề Ninh, bên trái là đường sống, bên phải là đường chết.

Hắn duỗi ngón tay sờ sờ vào chữ viết, thấy có bột phấn, hơi cau mày, hiển nhiên hai chữ này cũng là mới khắc không lâu, lại không hề giống như dùng dụng cụ sắt thép mà gọt.

Tề Ninh rất nghi hoặc, không biết rốt cuộc là người nào để lại chữ trên đá.

Chỉ là rất nhanh hắn lại nghĩ đến, người khắc chữ trên đá này tất chính là người đã đánh lén mình.

Nhưng kẻ đó đã dánh lén mình, lại không làm thương tổn đến tính mạng mình, còn đưa mình đến nơi cổ quái này, thậm chí còn để lại lời nhắn, có vẻ khó mà tưởng tượng nổi.

Nhất thời hắn không nghĩ ra nổi người kia là địch hay bạn.

Nơi này lạnh bức người, Tề Ninh cũng cảm giác mình rét run, biết rõ nơi này không nên ở lâu, bèn muốn đi theo con đường mòn phía trái, đi ra vài bước, nhíu mày, thầm nghĩ, sao đối phương có thể hảo tâm chỉ đường cho mình như vậy? Hay có ẩn giấu quỷ kế gì chăng?

Lại nghĩ, đối phương đã đánh lén thành công, muốn lấy mạng mình quả thực dễ như trở bàn tay, cần gì phải tốn nhiều tâm tư đào bẫy cho mình như vậy?

Nhưng chữ viết chỉ đường kia vẫn khiến cho hắn cực kỳ tò mò, thầm nghĩ, không biết con đường chết kia có cái gì? Chẳng lẽ có bẫy?

Tính tình Tề Ninh, càng bảo hắn đi đường sống, hắn càng tò mò đường chết kia có cái gì kỳ quặc.

Hắn thầm nghĩ, hy cứ đi đường chết đi, xem có cái gì cổ quái, nếu quả nhiên có gì nguy hiểm, cùng lắm quay đầu lại là được, cứ ở đây ngoan ngoãn rời đi theo chỉ thị kẻ kia, hắn cực kỳ không cam lòng.

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được mà đi về phía bên phải. Khí lạnh bức người, xâm nhập vào tận cốt tủy, hắn bước nhanh chân hơn, con đường chật hẹp mờ mịt như một con rắn dài, đi một lúc lâu vẫn không thấy có cơ quan bẫy rập gì, thầm nghĩ, có lẽ người kia chỉ nói quá, cố ý dọa người.

Lại đi một lát, bỗng phía trước có một đường hầm, đi vào bên trong hoàn toàn tối đen. Tề Ninh nhìn cẩn thận, cũng may nơi này không có cơ quan gì cả, khi ra ngoài, sương mù dày hơn vài phần, nhưng khí lạnh vẫn không hề giảm.

Hắn thầm nghĩ, từ sườn núi trở lên Thiên Vụ Lĩnh mới bắt đầu có sương mù xuất hiện, như vậy, nơi này của mình ít nhất là trên sườn núi, nhưng bốn phía sương mù đã bao phủ dày đặc, ngoài ba mét không thể nhìn được rõ ràng, đương nhiên không thể xác định được chính xác minh ở đâu.

Không biết sau bao lâu, lờ mờ nghe có âm thanh truyền tới, giống như giọng nói của một cô nương, nhưng nghe không rõ lắm.

Tề Ninh thử tìm Hàn Nhận giấu trong giày, phát hiện nó vẫn còn ở đó, xem ra kẻ đánh lén vừa rồi không kiểm tra đồ vật trên người mình.

Nhẹ chân nhẹ tay đi theo hướng tiếng nói, lại không nghe thấy giọng nói kia nữa. Hắn nhíu mày, quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy sau lưng sương mù dày đặc, không nhìn rõ được đường đi.

Giọng nói kia biến mất thì không còn phương hướng gì nữa, Tề Ninh quay đầu lại tìm đường, nào ngờ không thấy, thầm giật mình, cẩn thận từng li từng tí đi vòng vo một lát trong sương mù, phát hiện ra hình như đang đi vào một không gian lớn, thật sự không tìm thấy đường.

Giờ hắn đã rõ ràng, bất tri bất giác mình đã mơ màng đi trong sương, lúc này không phân biệt được phương hướng.

Hắn cực kỳ lo lắng, nếu thật sự mất phương hướng ở đây, không thể ra ngoài, hậu quả khó mà lường được, chỉ sợ mình sẽ chết trong này.

Hắn lại nghĩ đến, người kia nói đây là đường chết chưa chắc là đã có bẫy rập, chỉ sợ là một khi tiến vào đây sẽ bị vây trong sương mù dày đặc.

Tề Ninh đã từng nghe nói, Thiên Vụ Phong ở Tây Thùy, đỉnh núi quanh năm phủ mây mù, không thể tán, nếu vậy, sương mù dày đặc nơi này tất sẽ trôi nổi quanh năm, không tán đi.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.05445 sec| 2429.516 kb