Quan tài băng chầm chậm nâng lên trong đầm nước, Thanh Đồng Tướng quân khẽ quát một tiếng, òa một cái, cả quan tài đã trồi lên mặt nước, đổi hướng, lướt qua không trung, rơi lên mặt băng nứt vỡ.
Đồng tử Tề Ninh co rút lại.
Võ công của Thanh Đồng Tướng quân đã lên tới mức đỉnh cao, Tề Ninh chưa gặp cao thủ nào có thể đạt tới được cảnh giới này. Hắn thầm rùng mình, nghĩ bụng, chẳng lẽ thật sự như Hoa Tưởng Dung nói, vị Thanh Đồng Tướng quân này là một trong năm vị Đại Tông sư võ học.
Nhưng nếu thân là một trong năm Đại Tông sư, vì sao còn phạm án hút máu ở Kinh thành?
Hắn đã từng đoán thử, rất có thể Thanh Đồng Tướng quân này là người làm quan trong triều, thậm chí còn làm quan ngay trong Kinh thành Đại Sở, nhưng theo như hắn biết, năm Đại Tông sư trong thiên hạ, cả nước Đại Sở chỉ có một vị Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành, không có vị Đại Tông sư thứ hai.
Hắn đang nghi hoặc, bỗng nghe tiếng quát khẽ, chỉ thấy người mặc áo bào xám kia xông lên, đánh tới Thanh Đồng Tướng quân.
Lúc này chẳng những là Tề Ninh, chính mấy người Hoa Tưởng Dung cũng cảm thấy người mặc áo bào xám này là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Võ công Thanh Đồng Tướng quân này cao hơn xa người mặc áo bào xám, người nọ đứng ra, chớ nói tới hiện tại đã bị thương, cho dù có không tổn hại gì cũng không phải đối thủ của Thanh Đồng Tướng quân.
Quả nhiên, Thanh Đồng Tướng quân nhìn thấy người mặc áo bào xám xông lại, thân hình nhoáng một cái, như chim ưng bay lên đón lấy y. Người mặc áo bào xám tung chưởng, Thanh Đồng Tướng quân đã lướt qua đầu y, giây lát đã lấy mũ trùm đầu của y xuống.
Người áo bào tro ngẩn người, Thanh Đồng Tướng quân đã bay ra ngoài hai trượng, bỏ khăn trong tay xuống, chắp hai tay sau lưng nhìn y cười nói:
- Hắc Liên Tứ sứ, Độc Y Sắc Quỷ, Lê Tây Công, võ công của ngươi kém y thuật của ngươi không chỉ có một chút một ít đâu.
Mấy người Hoa Tưởng Dung khẽ giật mình, không ngờ được người mặc áo bào xám này lại là Thánh Sứ Hắc Liên.
Tề Ninh đang nấp sau hòn non bộ cũng nhìn thấy rõ, người mặc áo bào xám kia chính là lão già bẩn thủ không lâu trước đã cứu Y Phù ở Thành Đô, thầm nghĩ, thì ra lão giả bẩn thỉu đó lại chính là Lê Tây Công.
Lê Tây Công chính là cao thủ hạnh lâm tuyệt đỉnh, có thể nói là diệu thủ hồi xuân.
Lần trước hắn đã nghi ngờ, lúc này, nhìn thấy tướng mạo của lão mới xác định được, chỉ là so với bộ dáng bẩn thỉu lần trước thì lúc này lão mặc áo bào xám có khí chất hoàn toàn khác.
Nhưng hắn thật không ngờ Lê Tây Công lại chính là Y Sứ một trong bốn Thánh Sứ Hắc Liên Giáo.
Lòng hắn chấn động, thầm nghĩ, Lê Tây Công là sư phụ của Đường Nặc, nếu lão là một trong bốn Thánh Sứ Hắc Liên giáo, chẳng lẽ Đường Nặc cũng là người của Hắc Liên Giáo?
Hắn đã biết Đường Nặc có quan hệ rất sâu xa với Tiểu A Não, cũng biết Lê Tây Công cùng Độc Sứ Thu Thiên Dịch là sư Huynh đệ, cũng vẫn cho là Đường Nặc và Tiểu A Não được xem như cùng một tổ sư gia.
Lúc này hắn lại nghĩ, nếu Đường Nặc cũng là người của Hắc Liên giáo, thì nàng hiểu biết về A Não như vậy cũng không có gì lạ.
Lê Tây Công chậm rãi chuyển qua bên cạnh quan tài băng bảo vệ nó, cười lạnh:
- Võ công của các hạ có thể ngẩng đầu trong thiên hạ, nhưng lại thừa lúc vắng chủ mà lẻn vào nhà, làm cái việc lén lén lút lút này.
- Lén lén lút lút?
Thanh Đồng Tướng quân cười quái dị:
- Ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, hà tất phải lén lén lút lút? Chỉ một Hắc Liên Thánh giáo, ta không thèm để vào mắt.
- Ngươi không cần nói khoác không ngượng mồm như thế.
Trong Hắc Liên Giáo, võ công Lê Tây Công ta thấp kém, được liệt vào Tứ Đại Thánh Sứ cũng là vì nể cái mặt già này thôi. Ngươi thắng được ta, thật sự không tính là gì. Hắc Liên giáo cao thủ nhiều như mây, tuy võ công của ngươi cao, nhưng nếu có người khác ở đây, làm sao ngươi dám làm càn.
- Hả? Hắc Liên giáo cao thủ nhiều như mây? Nếu ta không nói sai, hình như các hạ không còn là người trong Hắc Liên giáo từ lâu rồi.
Lê Tây Công hơi biến sắc. Hoa Tưởng Dung cũng nhíu mày.
Tề Ninh rất thắc mắc, thầm nghĩ rõ ràng Thanh Đồng Tướng quân đã nói Lê Tây Công là một trong Tứ Đại Thánh Sứ, sao chỉ chớp mắt đã nói ngược lại vậy, còn nói Lê Tây Công không còn là giáo chúng Hắc Liên?
- Nếu ta nói không sai, nhiều năm trước, Lê Tây Công ngươi đã phá giáo mà đi.
Thanh Đồng Tướng quân khàn giọng nói:
- Hắc Liên giáo tận Tây Thùy, giang hồ biết rất ít, đến như sự vụ trong giáo lại càng người biết hơn.
Ngươi là Hắc Liên Thánh Sứ, không mấy ai biết, biết ngươi phá giáo mà ra lại càng là lông phượng vảy lân (ít).
- Ngươi… ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?
- Lê Tây Công, y thuật của ngươi tinh diệu, cứu nhân tế thế cũng xem như công đức vô lượng. Ta nể tình ngươi tâm địa nhân thiện, lần này không chấp ngươi. Chỉ cần ngươi thừa nhận mình không phải Giáo chúng Hắc Liên giáo, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi, ngươi muốn đi đâu ta sẽ không ngăn cản.
Lê Tây Công giận quá thành cười:
- Nói vậy ta còn phải cám ơn ngươi mới đúng.
- Thế thì không cần.
Thanh Đồng Tướng quân cười quái dị:
- Ta giết người không sợ người oán hận, cứu người cũng không cần cảm kích.
Dừng một lát, y lại hỏi:
- Ngươi nói ta nghe, ngươi có còn quan hệ với Hắc Liên giáo không?
- Ha ha, ta không biết ngươi nghe được tin tức hoang đường như vậy từ đâu. Từ ngày nhập giáo, Lê Tây Công ta đã muốn tồn vong cùng Hắc Liên giáo, phá giáo mà ra gì đó chỉ là giả dối, không có thật, là lời nói bậy bạ.
- Lão già ngươi cũng có vài phần cốt khí đó. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết ngươi sao? Phàm là giáo chúng Hắc Liên giáo, ta thấy một người là giết một người.
Lê Tây Công ưỡn ngực:
- Vậy ngươi có thể bắt đầu giết ta, nhưng kẻ vô dụng như ta, cho dù ngươi có giết một ngàn một vạn người cũng không tổn thương gì tới Hắc Liên Giáo. Ta nói rồi, Hắc Liên giáo cao thủ nhiều như mây, ta là kẻ vô dụng nhất, bất kỳ một kẻ nào Huyền Dương Thái Âm ở đây ngươi đều chưa chắc đã có thể thắng.
- Ngươi không nhắc đến ba người Độc Sát Quỷ, xem ra cũng thừa nhận võ công của ta cao hơn bọn họ. Huyền Dương Thái Âm… hắc hắc, hiện giờ bọn họ ở đâu?
Miệng y nói, y đã chậm rãi tới gần Lê Tây Công.
Lê Tây Công không hề sợ hãi, hai tay xòe chưởng, tuy mới bị thương nhưng sau khi ăn dược hoàn vào thì nhanh chóng khôi phục không ít, sắc mặt đã hồng hơn.
- Lê Tây Công, ta cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết quý.
Thanh Đồng Tướng quân điềm nhiên nói:
- Vì một cái quan tài băng lại muốn hại mạng mình, để cho y thuật cao minh của mình về sau đoạn tuyệt. Ngươi muốn vậy sao?
Lê Tây Công thản nhiên đáp:
- Ngay cả quan tài băng còn không thể bảo vệ, có năng lực gì cứu tế người trong thiên hạ?
Thanh Đồng Tướng quân giơ cánh tay lên:
- Vậy coi như không trách được ta.
Lê Tây Công cũng nâng hai tay, cười lạnh:
- Mặc dù thanh danh Hắc Liên giáo không tốt, nhưng trong giáo phái không có kẻ nào sợ chết. Sợ chết, sẽ không vào được Hắc Liên giáo.
Tề Ninh nhìn thấy Thanh Đồng Tướng quân chuẩn bị ra tay, cực kỳ sốt ruột.
Lê Tây Công đã cứu mạng Y Phù, đối với Tề Ninh, đó là đại ân nhân. Hơn nữa, lão còn là sư phụ của Đường Nặc, nếu mình thấy chết không cứu thì thực sự không thể nói nổi.
Thế nhưng hắn lại tự biết, với tu vi võ công của mình, cho dù ra tay cũng không ngăn nổi Thanh Đồng Tướng quân, cực kỳ lo lắng.
Chợt có tiếng nói:
- Lê Tây Công, ngươi không quản sinh tử vẫn bảo vệ Hắc Liên, ân oán qua lại, bổn tọa không truy cứu nữa.
Cùng với tiếng nói, một bóng người từ trong rừng trúc bay ra như một đám mây bay theo gió, bay mấy trượng rồi vững vàng dừng trên quan tài băng.
Người kia mặc áo khoác màu xám, trên đầu đội khăn người Miêu, cũng đeo mặt nạ. Mặt nạ của Thanh Đồng Tướng quân màu xanh đồng thau, còn người này là màu đen tuyền.
Áo khoác bay bay, mặc dù tương đối xa nhưng Tề Ninh vẫn nhìn thấy rõ ràng trên áo khoác thêu một đóa sen đen lớn.
Người này vóc dáng không cao, cho dù đứng trên quan tài băng vẫn không cao hơn Lê Tây Công bao nhiêu, nhưng áo khác bay bay, mặt nạ lấp lánh ánh sáng xanh đen, khí thế lẫm lẫm. Tề Ninh thầm rùng mình, nháy mắt đã nghĩ đến, có lẽ người mặc áo khoác này là Giáo chủ Hắc Liên Giáo.
Đầm băng xưa kia vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng lúc này lại vô cùng náo nhiệt. Các lộ cao thủ nườm nượp kéo tới, người không kịp nhìn.
Đồng Thanh Tướng quân sững như pho tượng, người mặc áo khoác xám kia không chút sứt mẻ.
Quanh đầm băng vốn đã lạnh lẽo vô cùng, lúc này lặng thinh không một tiếng động, không khí gần như đông cứng lại, càng rét lạnh thấu xương.
- Hắc Liên giáo không lọt được vào mắt các hạ, không biết trong mắt các hạ có thứ gì?
Sau một lát, Giáo chủ Hắc Liên Giáo phá vỡ sự yên lặng:
- Bổn tọa bế quan vốn là bí sự, không ngờ tin đồn lại lan ra ngoài.
Có rất nhiều bằng hữu đến trước bái sơn, trong núi không có chủ nhà, chư vị không mời mà tới, có phải có vài phần vô lễ hay không?
Đám người Hoa Tưởng Dung ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ phí hết tâm tư chui vào Mê Hoa Cốc, còn tưởng rằng có thể đoạt được bảo vật trong quan tài băng dễ như lật bàn tay, không ngờ lại nhảy ra một Thanh Đồng Tướng quân, mạng sống đang như treo trên sợi tóc, thì chủ nhân thật sự lại bất ngờ tới đây, liền hiểu lần này lành ít dữ nhiều, tự tiện xông vào cấm địa Hắc Liên giáo, đương nhiên Giáo chủ sẽ không dễ dàng buông tha.
Thanh Đồng Tướng quân thở dài:
- Ngươi chính là Giáo chủ Hắc Liên giáo?
- Là ta.
- Nếu ta muốn lấy được vật trong quan tài băng, chỉ có thể quyết một trận thắng thua với Giáo chủ.
Ôi, nhưng khiêu chiến với một vị Đại Tông Sư, đối với bất kỳ ai, đều là không biết lượng sức.
- Có rất nhiều người cũng cho là vậy.
- Thế nhưng theo ta được biết, hiện giờ đang là thời gian Giáo chủ tu luyện, vào thời điểm này, công lực không đạt được trạng thái đỉnh phong. Nói cách khác, thực lực của Giáo chủ Đại Tông Sư đã bị giảm bớt.
- Có lẽ hiện tại ta còn không có công lực.
Giáo chủ cười nói.
- Nếu vậy, ta có được thử một lần không, xem có phải chăng thật sự có thể tỉ thí cùng Giáo chủ một phen? Có thể cùng Đại Tông Sư giao thủ, cho dù có là Đại Tông Sư đã bị sút giảm thực lực, cho dù chết trong tay Giáo chủ, cuộc đời này ta cũng không có gì hối tiếc.
Giáo chủ cười nói:
- Sống có gì vui, chết có gì sợ, phàm là người thế nào cũng có ngày đó.
Thanh Đồng Tướng quân cũng cười:
- Một câu của Giáo chủ đề tỉnh người trong mộng. Không sai, sống có gì vui, chết có gì sợ, đằng nào cũng phải chết, còn không bằng chết thế nào để không phải tiếc nuối. Có thể cùng Đại Tông Sư đánh một trận đã là khoái ý lớn nhất đời!
- Có thể tu thành “Hấp đỉnh”, đương nhiên các hạ cũng không phải kẻ hời hợt. Theo như bổn tọa biết, “Hấp đỉnh” đã thất truyền từ trăm năm trước, các hạ lại có được, xem ra bản lãnh không nhỏ.
- Chỉ là “Hấp đỉnh”, trước mặt Đại Tông Sư, không hề đáng nhắc đến.
Thanh Đồng Tướng quân cười nói:
- Hôm nay nếu có thể được chiêm ngưỡng võ đạo siêu phàm của Đại Tông Sư mới là may mắn nhất đời.
Vừa nói chuyện y vừa đưa tay lên, cả người phiêu phiêu bổ nhào tới Giáo chủ.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - v
ây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo