Mọi người xung quanh nghe Hiên Viên Phá nói vậy, gần như theo bản năng nhìn sang người bên cạnh, vội vàng đứng tránh xa một chút.

Minh chủ Kim Kiếm Minh Gia Cát Trường Đình hơi rùng mình, cao giọng tuyên bố:

- Nếu đã có người dịch dung Tống Lâm, chắc chắn hiện giờ vẫn đang ở nơi trú quân. Mọi người lập tức tìm, chớ để kẻ đó chạy.

Ngay lập tức liền có không ít người tản ra tìm trong đám người.

Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng cười như có như không:

- Tám bang thập lục phái, một bàn đồ ăn thật lớn. Tây Môn Thần Hầu phủ, con hổ bệnh to tướng của giang hồ…

Giọng nói vang lên vô cùng bất ngờ, đầy ý trào phúng trêu tức.

Khắp nơi đều là người đông nghịt, không xác định được là ai.

Hiên Viên Phá lại như một viên đạn phóng người đi, như một con chim ưng bay vút qua đám người, vụt tay qua, vừa nhanh vừa chuẩn bắt lấy vạt áo một người.

Không ít người nhìn thấy thân pháp của Hiên Viên Phá đều trầm trồ khen ngợi.

Tề Ninh cũng chưa từng được chứng kiến công phu thực sự của Hiên Viên Phá, nhưng nhìn thân hình y khôi ngô, khi xuất thủ cực kỳ nhanh như thiểm điệm, mới biết, quả nhiên võ công Hiên Viên Phá này không giống người thường, khó trách là một trong Bắc Đẩu Thất Tinh.

Người bị Hiên Viên Phá bắt lấy vạt áo kia có vẻ hoảng sợ:

- Hiên Viên…Hiên Viên Giáo úy….

Hiên Viên Phá buông tay, lại nghe tiếng cười từ trong góc vọng lên:

- Giáo úy cửa lớn mà không bằng chó má, thối quá, thối quá… Đinh một tiếng, kim quang chớp động, Tề Ninh chỉ thấy Gia Cát Trường Đình như lưu tinh bắn thẳng ra, tốc độ không thua gì Hiên Viên Phá. Trường kiếm phía trước, người thuận theo sau, trong nháy mắt, người kiếm như hợp làm một, bắn xuyên qua đám người.

- Kim Phượng Kiếm!

Có người kinh hô.

Thân hình Gia Cát Trường Đình uyển chuyển như quỷ mị, chớp mắt đã lẫn vào trong đám người.

Mặc dù đám người hơi tản ra nhưng chút khe hở đó cũng không lớn, nhưng y vẫn cứ tiến lùi tự nhiên trong khe hẹp đó, đến khi mọi người đều hồi phục lại tinh thần thì mũi bảo kiếm lóng lánh kim quang trong tay y đã chỉ vào cổ họng một người.

Người kia sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng như đá, đầy sợ hãi.

Gia Cát Trường Đình giơ cánh tay lên, mũi kiếm chỉ hầu, lạnh giọng hỏi:

- Là ngươi nói?

- Không…không phải ta…!

Người kia bị Kim Phượng Kiếm lừng lẫy giang hồ chỉ vào cổ họng, mặc dù mũi kiếm còn chưa chạm vào da thịt nhưng đã cảm giác lạnh lẽo thấu xương, cốt tủy mềm nhũn như nước.

Mọi người nghe giọng nói người này hoàn toàn khác kẻ vừa rồi, cũng biết Gia Cát Trường Đình đã tìm sai người.

Y hừ một tiếng, thu lại kiếm.

- Chỉ mấy thứ rắn, trùng, chuột, kiến này cũng muốn đánh Thiên Vụ Phong. Quả là không biết lượng sức.

Trong bóng đêm, từ góc tây bắc xa xa truyền đến tiếng nói như có như không:

- Tây Môn Vô Ngân làm rùa đen rút đầu, phái đám tiểu lâu la các ngươi đi trước tìm cái chết, hắc hắc, có bao nhiêu người lên núi, có bấy nhiêu thi thể.

Tề Ninh nghe giọng nói này, nhíu chặt lông mày, thầm nghĩ, công lực của người này thật là đáng sợ rợn người, giọng nói kia mới vừa rồi còn gần trong gang tấc, thoáng cái đã xa như vậy.

Hai lại viên phủ Thần Hầu Lan sư đệ cùng Định sư đệ thân hình khẽ động muốn đuổi theo. Hiên Viên Phá trầm giọng ngăn lại:

- Không nên đuổi. Cẩn thận kế điệu hổ ly sơn.

Gia Cát Trường Đình cau mày:

- Hiên Viên Giáo úy, xem ra là yêu nhân Hắc Liên Giáo đến trước đánh lén.

- Võ công người này không thấp hơn ta.

Hiên Viên Phá cau mày:

- Thực tế khinh công của người này đã đạt tới đỉnh cao.

Gia Cát Trường Đình nói:

- Với tu vi võ công của người này, nhất định thân phận trong Hắc Liên Giáo không tầm thường.

Chẳng lẽ là….?

Y không nói tiếp nữa.

Hiên Viên Phá hỏi:

- Ngươi nói tới Hắc Liên Giáo chủ?

Y tự hỏi lại tự lắc đầu:

- Chắc có lẽ không. Hắc Liên Giáo đông cao thủ, Giáo chủ cũng không cần phải tự mình xuống núi. Hơn nữa, với tu vi võ công của Hắc Liên Giáo chủ, cũng không đến nỗi đùa bỡn mấy chiêu nho nhỏ này, làm thế là tự hạ thấp mình.

- Nếu không phải Hắc Liên Giáo chủ, khả năng lớn nhất là Quỷ sứ trong bốn Thánh sứ rồi.

Gia Cát Trường Đình lại đoán:

- Bốn Thánh sứ Hắc Liên: Độc, Y, Sắc, Quỷ. Người này lén lén lút lút, khinh công trác tuyệt, lại giỏi dịch dung, vài phần giống với quỷ sứ trong truyền thuyết.

Long Các Chủ bên cạnh nói:

- Hiên Viên Giáo úy, Quỷ Sứ âm hiểm xảo trá, am hiểu thuật dịch dung, có thể dịch dung thành bất cứ người nào…

Y cau mày, không nói tiếp.

Chỉ là, những người nghe đều hiểu y muốn nói gì.

Nếu như người tới quả thực là Quỷ Sứ Hắc Liên, lại có thể dịch dung thành bất kỳ người nào, ở nơi trú quân đông tới mấy trăm người, y có thể giả trang thành bất cứ ai hoạt động trong này, chỉ cần thiếu đề phòng một chút sẽ gặp phải độc thủ, loại uy hiếp thường trực bất kỳ lúc nào này đương nhiên sẽ đe dọa đến tính mạng bất cứ ai.

Lúc này, tứ phía đã có không ít người có vẻ đề phòng, tránh xa người bên cạnh một chút. Ai cũng có thể nhìn ra, Quỷ Sứ quậy một lần như vậy đã khiến cho mọi người sinh lòng nghi ngờ đồng bạn, một khi cảm xúc này lan tràn sâu hơn, đương nhiên sẽ là một tin xấu với đội ngũ đánh Thiên Vụ Phong này.

Hắc Liên Giáo chiếm cứ thiên thời địa lợi, nếu như tám bang mười sáu phái kia đoàn kết một lòng có lẽ còn có thể đánh hạ Thiên Vụ Phong, nhưng một khi lòng nghi ngờ nảy sinh, nội bộ lục đục, muốn đánh Thiên Vụ Phong khó càng thêm khó.

Hiên Viên Phá hơi trầm ngâm, cuối cùng ra lệnh:

- Lan sư đệ, phái thêm người tuần tra, mọi người đừng hành động một mình, ít nhất phải năm người một đội để đề phòng. Ngoài ra, nếu phát hiện ra ai có vẻ đáng nghi, mặc kệ có quen biết không, cứ phải bắt lấy giao cho phủ Thần Hầu thẩm vấn.

Nơi trú quân tập trung tất cả bang hội lớn trên giang hồ, trong đó, không thiếu người có võ công cao minh, thế nhưng lại có một người của Hắc Liên Giáo chui vào, dịch dung giết người, lại mở miệng chê cười trước mặt mọi người, vô tung vô ảnh, ngoài mặt ai cũng đen đi, trong lòng đều thầm nghĩ. Hắc Liên Giáo chỉ phái ra một cao thủ đã có thể quấy nơi trú quân gà bay chó chạy, nếu thật sự tấn công lên núi, không biết sẽ hung hiểm cỡ nào.

Mọi người tản ra, ai nấy đều đề phòng, sắc mặt Hiên Viên Phá nghưng trọng. Mọi người đi về lều lớn, đột nhiên Tề Ninh cảm thấy không đúng, nhìn trái nhìn phải một chút, dừng bước hỏi:

- Chiến Anh đâu?

Mấy người Hiên Viên Phá lập tức dừng bước, nhìn quanh.

Lúc trước Tây Môn Chiến Anh còn ở trong đám người, chỉ là, sau đó liên tục có người bị giết, mọi người đi tới đi lui trong nơi trú quân. Tề Ninh cho rằng nàng vẫn luôn đi theo, giờ mới đột nhiên phát hiện ra không thấy nàng đâu.

Sắc mặt Hiên Viên Phá trầm xuống:

- Định sư đệ, mấy người các ngươi có nhìn thấy tiểu sư muội không?

Mấy tên lại viên phủ Thần Hầu đều ngơ ngác nhìn nhau. Tề Ninh nhíu mày, trong lòng biết, hiện giờ ở đây Tây Môn Chiến Anh chỉ có thể ở cùng với lại viên phủ Thần Hầu, tuyệt đối không dám tự tiện bỏ đi. Lúc này, ngoại trừ Lan sư đệ đang an bài tăng cường trạm gác, các lại viên còn lại của phủ Thần Hầu đều ở bên cạnh Hiên Viên Phá, duy chỉ thiếu Tây Môn Chiến Anh.

- Định sư đệ, ngươi đi xem có phải tiểu sư muội ở chỗ Lan sư đệ không. Mấy người các ngươi lập tức đi tìm quanh trong doanh, đừng để lộ ra.

Mặc dù quần hào không biết thân phận thật sự của Tây Môn Chiến Anh nhưng cũng biết có một nữ lại viên phủ Thần Hầu theo Hiên Viên Phá tới đây. Nếu như cái tin lại viên phủ Thần Hầu đột nhiên mất tích được tung ra, nhất định quần hào đã vốn tan rã quân tâm sẽ lại càng bàng hoàng hơn.

Tề Ninh cũng nghiêm mặt quay về đại trướng. Gia Cát Trường Đình cười lạnh:

- Hắc Liên Giáo phái người tới đây chính là để mọi người nghi ngờ nhau vô căn cứ, làm suy yếu tinh thần của chúng ta.

Long Các Chủ lên tiếng:

- Thực tế bọn họ đã làm được.

Chúng ta còn chưa tấn công lên núi đã chết mấy người, mọi người khó tránh khỏi có chút bất an.

- Đó là cái gì?

Tề Ninh không để ý mấy người nói chuyện, đang lo lắng về Tây Môn Chiến Anh, mắt đảo nhìn quanh, thấy trên một cột gỗ trong đại trướng cắm một thanh đao.

Dưới thanh đao gắn một miếng vải. Hắn đứng dậy lại gần, rút đao ra, cầm miếng vải, thấy có vết máu.

Hiên Viên Phá và đám người Gia Cát Trường Đình xúm lại gần, chỉ thấy trên miếng vải viết mấy hang chữ đỏ thẫm.

“Sắc huynh thích mỹ nhân, nay mượn cho lương hữu dùng một lát, dùng xong sẽ trả lại!” Ngoài ra, không còn gì nữa, không có tên.

Sắc mặt Tề Ninh lạnh đi, đồng tử Hiên Viên Phá co rút lại.

- Hiên Viên Giáo úy, xem ra đã bị yêu nhân Hắc Liên cưỡng ép đem đi….

Sắc mặt Gia Cát Trường Đình cũng đanh lại:

- Phải chăng chúng ta nên lập tức đi cứu viện?

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng báo:

- Đại sư huynh, không thấy tung tích Tôn Thắng.

- Vào nói!

Hiên Viên Phá trầm giọng nói, chỉ thấy một gã lại viên phủ Thần Hầu vội vàng đi vào báo:

- Đại sư huynh, ta đi tìm tiểu sư muội trong nơi trú quân, qua Ngũ Hành Môn, huynh đệ đang giữ Tôn Thắng ngã dưới đất, bị người ta đánh chết từ phía sau. Không thấy tung tích Tôn Thắng đâu nữa.

Gần như Ngũ Hành Môn toàn quân bị diệt, chỉ có một mình Tôn Thắng thất hồn lạc phách quay về.

Hiên Viên Phá cho người giữ lại, canh chừng chờ cho gã tỉnh táo một chút mới thẩm vấn, không ngờ lại mất tích.

Long Các chủ cau mày:

- Chẳng lẽ… Tôn Thắng bị cướp đi rồi?

- Không đúng.

Tề Ninh thở dài:

- Chúng ta đều bị gạt. Thật ra Tôn Thắng không phải Tôn Thắng.

Hắn vừa nói, mọi người cũng kịp phản ứng. Gia Cát Trường Đình nhíu chặt lông mày:

- Thì ra… người kia giả trang Tôn Thắng lẻn vào nơi trú quân.

- Không sai. Tôn Thắng đã chết trên núi. Quỷ Sứ cải trang thành Tôn Thắng quang minh chính đại đi vào nơi trú quân, sau đó liên tục giết người….

Ánh mắt như đao, Tề Ninh cười lạnh:

- Quả nhiên mưu mẹo nham hiểm!

Bên ngoài lại có tiếng báo gấp rút:

- Đại sư huynh, tiểu sư muội… tiểu sư muội bị mang đi!

Hiên Viên Phá bước nhanh qua, kéo người kia vào trong, trầm giọng hỏi:

- Thế nào?

- Bên đầu tây có người trông thấy…trông thấy một người vác một chiếc túi to đi. Người kia còn nói, cái túi đó khá lớn, nhìn giống như…giống như chứa một người!

Tè Ninh và Hiên Viên Phá liếc nhau. Hiên Viên Phá lạnh giọng hỏi:

- Vì sao không ngăn lại?

- Người đi mặc đồ của phủ Thần Hầu, mặc dù có người trông thấy nhưng… nhưng không dám cản.

- Có thấy rõ tướng mạo không?

Gia Cát Trường Đình hỏi.

Người kia lắc đầu:

- Người kia đội mũ rộng vành, cố ý kéo sụp vành xuống che mặt. Gã lại mặc đồ của phủ Thần Hầu, không ai dám ngăn lại hỏi.

m post sót 424, VIP vui lòng chạy uống dưới chap 425 đọc giúp em nhé.

ks!

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.45195 sec| 2444.594 kb