Miêu nữ nào dám cãi lời, vội vàng bước tới cởi sợi dây, lúc này Tề Ninh mới hướng về phía một miêu nữ khác ra hiệu, ý bảo cô mang cái thùng gỗ nhỏ đựng hàn băng tới.

Tiểu yêu nữa đã nhận ra có chuyện khác thường, hơi hoảng sợ hỏi:

- Ngươi…Ngươi muốn làm cái gì?

Không nhiều lời vô ích, Tề Ninh đưa tay vào thùng hàn băng, vừa chạm vào băng, hắn cảm thấy hàn băng lạnh thấu xương, không nói không rằng cầm miếng hàn băng nhét vào xiêm y của tiểu yêu nữ.

Tiểu yêu nữ kêu lên thất thanh:

- Ta…Ta phải giết ngươi! A…!

Miếng băng được nhét vào vạt áo trước ngực nàng, lập tức nàng cảm thấy rét lạnh thấu xương.

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Điều gì mình không muốn, thì đừng làm đối với người khác, xem ra ngươi vẫn chưa học được chút văn hóa nào của người Hán.

Dây trói Tây Môn Chiến Anh được buộc khá phức tạp, sau một hồi lâu, nàng mới cởi xong. Tây Môn Chiến Anh cũng bất chấp quần áo xộc xệch, liền lao tới, tung cước đá vào người tiểu yêu nữ. Tiểu yêu nữ “Ối” một tiếng đau đớn. Tây Môn Chiến Anh nhìn thấy ống trúc rơi trên mặt đất, lập tức nhặt lên, hướng đầu ống trúc về phía tiểu yêu nữ.

Tiểu yêu nữ biết sự lợi hại của tên độc trong ống trúc, vội kêu lên:

- Đừng giết ta, đừng giết ta…!

Tề Ninh nhíu mày, nói:

- Dừng tay!

Mắt Tây Môn Chiến Anh đỏ lên, nghiến răng nói:

- Yêu nữ này ác độc không ai bằng, sao không thể giết?

- Nàng ta còn hữu dụng.

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Chiến Anh, trói hai người này lại trước đã.

Ý hắn muốn tạo cơ hội để Tây Môn Chiến Anh trói hai Miêu nữ kia thật chặt.

Tây Môn Chiến Anh tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng hết sức cảm kích Tề Ninh, tuy nàng hận không thể lập tức bắn chết tiểu yêu nữ kia, nhưng trong đầu vẫn còn một chút tỉnh táo, biết lúc này mà bắn chết nàng ta là hơi nóng vội. Nàng đi tới bên giường, ném mạnh ống trúc vào trong hồ, rồi mới cầm dây thừng, trói hai Miêu nữ lại.

Nàng xuất thân từ Hầu phủ, tay nghề trói người đương nhiên là thành thạo. Tiểu yêu nữ bị Tề Ninh khống chế, hai Miêu nữ lo sợ tiểu yêu nữ bị làm hại, không dám phản kháng, để mặc cho Tây Môn Chiến Anh trói lại.

Tây Môn Chiến Anh trói hai Miêu nữ thật chặt, lại nhét giẻ vào miệng hai người, rồi mang hai người bỏ vào bên hông một căn phòng nhỏ. Lúc đi ra, nàng nhìn thấy song quỷ trên mặt đất hơi giãy giụa, liền bước tới dồn sức đá một trận, trút hết cáu giận trong lòng, tiện thể cũng trói hai người lại.

Tề Ninh thấy nàng xử lý rất nhanh nhẹn, gọn gàng, thầm nghĩ, mấy cô nàng mông to ở Thần Hầu phủ tuy không học được gì khác, nhưng tay nghề trói người thì không kém ai.

Tiểu yêu nữ khóc nức nở nói:

- Ta lạnh quá! Ngươi…Ngươi… Xin ngươi lấy miếng băng ra khỏi người ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được.

Tề Ninh cười lạnh, nói:

- Ta hỏi ngươi, đây rốt cuộc là nhà của ai? Có phải là chỗ ở của lão độc vật kia không?

Tiểu yêu nữ lập tức nói:

- Đúng đúng đúng, ngươi thật thông minh. Đây là chỗ ở của sư phụ ta, bất cứ lúc nào sư phụ ta cũng có thể trở về, các ngươi…!

Tề Ninh đoán, đây là chỗ ở của Thư Thiên Dịch, thế nhưng tiểu yêu nữ nói như vậy, ngược lại khiến hắn không tin. Hắn vung tay tát một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn và trắng trẻo của tiểu yêu nữ, lạnh lùng nói:

- Đến lúc này rồi, mà ngươi còn nói láo, ngươi thật sự nghĩ rằng ta không giết được ngươi sao?

Trong mắt tiểu yêu nữ lóe lên vẻ căm hận, Tây Môn Chiến Anh cũng đi tới, nói:

- Rạch mặt nó đi, xem nó còn dám dối trá hay không!

Tề Ninh cười đáp:

- Người của Thần Hầu phủ quả nhiên có ý kiến hay, đúng vậy, rạch mặt nàng ta, xem còn dám ra vẻ hay không!

Rồi hắn vờ như muốn ra tay.

Tiểu yêu nữ nhắm mắt lại, vội vàng kêu to:

- Đây là…đây là chỗ ở của giáo chủ, không phải chỗ ở của sư phụ ta!

Tề Ninh và Tây Môn Chiến Anh đều ngẩn ra, biết ở trong tình thế này, tiểu yêu nữ tất nhiên không dám tiếp tục dối trá. Tề Ninh nhíu mày, hỏi:

- Chỗ này thực sự là chỗ ở của giáo chủ Hắc Liên giáo?

- Ta không lừa ngươi.

Tiểu yêu nữ không dám mở mắt:

- Nơi này là Mê Hoa Cốc ở Thiên Vụ Lĩnh, người bình thường hoàn toàn không dám tới gần.

- Đã như vậy, vì sao người lại ở chỗ này?

Tây Môn Chiến Anh ngồi xổm xuống, đối diện Tề Ninh, lạnh lùng hỏi.

Tiểu yêu nữ đáp:

- Giáo chủ…Giáo chủ thấy ta thông minh lạnh lợi, nên người rất yêu thích và cho ta ở bên cạnh người.

Tề Ninh và Tây Môn Chiến Anh liếc nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ, tiểu yêu nữ này là đệ tử của Thu Thiên Dịch, đó là một nhân vật xem như có tên tuổi ở Hắc Liên giáo. Mặc dù bản tính nàng ta ác độc, nhưng lại rất xinh đẹp, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, nếu không biết tính tình của nàng ta, ai cũng sẽ đem lòng yêu mến.  Hắc Liên giáo này âm tà quỷ dị, tính tình của giáo chủ Hắc Liên giáo đương nhiên cũng thể suy đoán theo lẽ thường được, có thể là thích tiểu yêu nữ này thật, cho nên đối với nàng ta có phần dễ dãi.
 

Tề Ninh đnag muốn nói, chợt thoáng nhìn thấy một vùng da thịt trắng muốt như tuyết đọng trước ngực Tây Môn Chiến Anh, là do nàng ta chưa kịp chỉnh lại y phục.

Vừa rồi, vạt áo ngực của Tây Môn Chiến Anh bị kéo xuống, lộ ra cái yếm màu xanh bên trong, cái yếm thẫm màu, càng làm nổi bật nước da trắng như bạch ngọc của nàng.

Lúc này, nàng đang ngồi xổm, thân hình hơi nghiêng về phía trước, bộ ngực sữa no đủ phồng lên dưới cái yếm, chật căng như muốn chọt thủng vải mà ra, hai vú ép lại một chỗ, lộ ra khe vú sâu hút, đường cong mượt mà nhấp nhô lên xuống đầy nhục cảm, có thể hình dung được sự mềm mại và đầy co giãn của nó.  Khóe mắt long lanh của Tây Môn Chiến Anh cũng thoáng nhìn thấy ánh mắt khác thường của Tề Ninh, theo ánh mắt của hắn mà nhìn xuống, nhận ra mình ngồi xổm, thắt lưng, hai đầu gối vẽ thành một đường cong rõ rệt, làm chiếc váy kéo căng ở dưới bụng, tạo ra một chữ “Nha” (“Nha” là chữ này:
 

Ӽ, tác giả tả thật là…chi tiết!  ) ), thật sâu, lập tức vừa ngượng vừa bối rối, , vội vàng đưa tay chỉnh lại quần áo, trừng mắt nhìn Tề Ninh một cái, rồi cũng không biết phải nói gì.
 

Tề Ninh thản nhiên như không có việc gì xảy ra, hỏi:

- Nếu ngươi được giáo chủ Hắc Liên giáo yêu thích, cũng khó trách vì sao ngươi biết rất nhiều bí mật. Lúc nãy, ngươi nói biết dẫn đường, có phải không?

Tiểu yêu nữ vội đáp:

- Ta quen thuộc mọi đường đi lối lại ở Thiên Vụ Lĩnh, các ngươi không thể giết ta, nếu không các ngươi không thể đi ra được.

- Ngươi nói sương mù ở Thiên Vụ Phong có độc, có thật không?

Tề Ninh nói:

- Khí độc trong sương mù là do lão độc vật luyện chế, ngươi là đệ tử của lão, đương nhiên biết cách giải độc.

Tiểu yêu nữ hơi hé mắt ra, hỏi:

- Ngươi muốn ta giúp ngươi tìm thuốc giải?

- Không phải là giúp ta, mà là giúp chính ngươi!

Tề Ninh lạnh lùng nói:

- Tìm không thấy thuốc giải, ta sẽ một đao giết chết ngươi. Ngươi nên biết, lần này tám bang, mười sáu hội chạy tới Thiên Vụ Phong là muốn tiêu diệt Hắc Liên giáo, ta giết ngươi, cũng là vì dân trừ hại.

Trừ phi ngươi có thể lấy công chuộc tội, ta có thể cân nhắc tha mạng cho ngươi.

Tiểu yêu nữ nói với vẻ đáng thương:

- Thế nhưng…thế nhưng loại độc dược do sư phụ luyện chế này, ta cũng không biết cách giải, sư phụ chỉ…chỉ cho mỗi người uống một viên thuốc.

- Vậy thuốc giải có trên người không?

Tề Ninh hỏi.

Tiểu yêu nữ đáp:

- Không có, cái…cái loại thuốc giải này, không có nhiều lắm…!

Chợt cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, thanh hàn nhận ấn xuống, dường như cổ họng đã bị đâm thủng một lỗ, tiểu yêu nữ kêu lên thất thanh:

- Ta…Ta còn hai viên…!

Tề Ninh bảo Tây Môn Chiến Anh lục soát, Tây Môn Chiến Anh liền lục lọi trên người tiểu yêu nữ.

Trông nàng ta xinh xắn lạnh lợi, quần áo vừa người, nàng cũng không nghĩ có thể tìm được trên người nàng ta một đống đồ vật, ngoại trừ mười mấy bình sứ nhỏ, còn có mấy cái lọ bằng gỗ màu đen và một số độc châm.

- Trong bình nào?

Tề Ninh trầm giọng hỏi, biết tiểu yêu nữ này hơi xảo quyệt, bèn hừ lạnh một tiếng:

- Vì tính mạng của mình, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu nói dối, nhất định phải chết!

Tiểu yêu tử hết cách, đành nói:

- Trong bình gỗ màu đen thứ hai có hai viên thuốc…đó là thuốc giải.

Tây Môn Chiến Anh lập tức mở cái chai đó, một mùi khá nồng lập tức bốc ra, Tây Môn Chiến Anh liếc nhìn, rồi gật gật đầu. Tề Ninh ra hiệu cho nàng ta thu lấy, rồi đột nhiên đưa tay ra, bước tới bên cạnh tiểu yêu nữ, nhét vật gì đó vào miệng nó. Tiểu yêu nữ định chống cự, Tề Ninh nói:

- Nuốt xuống đi, nếu không, ta sẽ lấy mạng ngươi!

Tiểu yêu nữ hết sức tức giận, trong mắt đầy vẻ oán độc, nhưng đang bị dao kề cổ, đành phải khuất phục, miễn cưỡng nuốt xuống, rồi liền hỏi:

- Ngươi…Ngươi cho ta uống cái gì?

- Đừng tưởng rằng chỉ có Hắc Liên giáo của ngươi mới am hiểu độc dược.

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Cao thủ dùng độc trên giang hồ quá nhiều, ngay cả Thần Hầu phủ cũng có rất nhiều độc dược bí truyền. Vừa rồi, thứ mà ta cho ngươi uống, là Cửu Âm Thực Cốt Đan của Thần Hầu phủ, ngươi cũng biết sự lợi hại của nó chứ?  Tây Môn Chiến Anh nghi hoặc, thầm nghĩ việc cao thủ Thần Hầu phủ luyện chế độc dược là có thật, nhưng nàng chưa từng nghe nói tới Cửu Âm Thực Cốt Đan, nhưng chỉ ngờ ngợ trong thoáng chốc, nàng liền hiểu ra, đây là Tề Ninh cố ý hù dọa tiểu yêu nữ.
 

Tề Ninh nói như vậy, nàng cũng lập tức phối hợp:

- Không sai, Cửu Âm Thực Cốt Đan là độc dược bí truyền của Thần Hầu phủ, trên giang hồ chưa nhiều người biết được.

Tiểu yêu nữ mở to hai mắt, hầu như sắp khóc:

- Các ngươi…Các ngươi hạ độc ta? Hu hu…Sư phụ sẽ không tha cho các ngươi đâu!

- Sau khi uống Cửu Âm Thực Cốt Đan, trong vòng mười hai canh giờ, sẽ không sao cả, nhưng sau mười hai canh giờ, lục phủ ngũ tạng lập tức sẽ khô héo.

Tề Ninh nói một cách nghiêm túc:

- Ngươi biết khô héo nghĩa là thế nào không? Có nghĩa là lượng nước trong lục phủ ngũ tạng của ngươi sẽ bốc hơi, khô đi giống như thịt phơi nắng vậy, vậy thì còn có thể sống được hay không?

Hắn biết, từ nhỏ tiểu yêu nữ này đã tiếp xúc với nhiều loại độc dược, bởi vậy không những hắn nói rất nghiêm trang, mà còn cố ý giải thích dược tính.

Tiểu yêu nữ nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đương nhiên là không thể sống.

- Biết là tốt rồi.

Tề Ninh cười nói:

- Bởi vậy ta cho ngươi cơ hội, bây giờ ngươi dẫn bọn ta lên núi, càng sớm tới được tổng đàn của Hắc Liên giáo, ngươi càng sớm nhận được thuốc giải, ngươi thấy sao?

Tiểu yêu nữ ngẩn ra, nói:

- Các ngươi…Các ngươi muốn lên núi?

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Bớt nói lời thừa đi, ngươi phải đáp ứng, bây giờ chúng ta sẽ lên đường.

Tiểu yêu nữ nói:

- Tổng đàn đã bố trí thiên la địa võng, bây giờ các ngươi tới, chỉ là tự chui đầu vào chỗ chết. Ta không lừa ngạt các ngươi, người đánh vào Thiên Vụ Phong, hiện giờ đã chết hoặc bị bắt, chỉ bằng vào hai người các ngươi, hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn ta!

- Ồ!

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Ngươi mà lại có lòng tốt như vậy, nhắc nhở bọn ta không lên núi?

Tây Môn Chiến Anh cũng cười lạnh:

- Là ngươi lo sợ bọn ta lên núi, chết ở trên đó, sẽ không ai cho ngươi thuốc giải?

Thật sự tiểu yêu nữ có suy nghĩ đó, bị Tây Môn Chiến Anh nói trúng tim đen, chỉ có thể nói:

- Dù sao ta đã nói cho các ngươi biết, tin hay không là tùy các người.

- Ngươi nói trên núi bày thiên la địa võng, là có ý gì?  Tề Ninh nhíu mày:
 

- Ngoại trừ hạ độc trong sương mù, còn có mưu mô gì?

Tiểu yêu nữ đáp:

- Ta chỉ biết là họ bày thiên la địa võng, còn cụ thể là cái gì, thì ta cũng không biết. Đó là do trong lúc bọn họ bàn bạc, ta lén nghe được, sau đó đó bị họ phát hiện, không cho ta nghe trộm nữa. Ta… Ta không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, nhưng sư phụ nói, người đánh vào Thiên Vụ Lĩnh, sẽ không ai có thể rời khỏi, nói phải cho các ngươi rơi vào tình cảnh gieo gió thì gặt bão.

 

7.14835 sec| 2449.797 kb