Tề Ninh đang nghĩ rằng Lê Tây Công muốn nhân cơ hội hạ thủ giáo chủ, thì thấy đột nhiên Lê Tây Công lấy từ trong ngực một bình sứ nhỏ, đưa cho giáo chủ.

Giáo chủ do dự một chút, rồi nhận lấy với vẻ trân trọng, lấy thuốc trong bình ra uống.

Giáo chủ vận công một lát, cuối cùng thong thả đứng dậy, nói:

- Lê Tây Công, ngươi có cơ hội giết ta, vì sao không động thủ?

Lê Tây Công vẫn giữ thái độ không thân thiện, cười lạnh nói:  - Ta chỉ biết trị bệnh cứu người, không biết giết người. Giết người vui sướng lắm sao?
 

Vóc dáng của Lê Tây Công cũng không phải là cao, nhưng thân hình của giáo chủ vẫn thấp hơn y nhiều, đột nhiên giáo chủ cười ha hả, nói:

- Đúng vậy, từ khi xuất đạo đến nay, ngươi chưa từng giết ai.

Giáo chủ ôm ngực, cau mày nói:

- Lão tặc kia vậy mà đã luyện thành Linh Ưng Thần Công, quả nhiên là cao cường.

- Linh Ưng Thần Công?

Lê Tây Công cau mày nói:

- Đó không phải là giống như hấp thụ đỉnh lô hay sao? Đó đều là công phu đã thất truyền từ lâu mà?

Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà có thể lấy được những môn võ công này?

Giáo chủ cũng không trả lời, chỉ nói:

- Hắn cũng bị ta gây thương tích, tuy chạy thoát, nhưng cũng không dám quay lại. Lê Tây Công, hòm băng giao cho ngươi.

Ông ta cũng không nhiều lời, vừa xoay người liền đi thẳng về phía rừng trúc, Lê Tây Công cũng không ngăn cản. Chỉ trong thoáng chốc, giáo chủ đã biến mất trong rừng trúc.

Lúc này Tề Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe Lê Công nói:

- Ra đi!

Tề Ninh ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu là ông ta gọi mình, đành từ sau hòn non bộ đi ra, bước chắp tay nói:

- Lê lão tiền bối, đa tạ tiền bối lần trước cứu mạng.

Lê Tây Công cười nói:

- Tiện tay mà thôi, cũng không cần nhiều lời. Các ngươi thật sự là to gan, lại dám chạy tới nơi này.

- Không dám giấu Lê tiền bối, ta cũng là hành động tùy tiện mà tới đây.

Tề Ninh hơi do dự, nghĩ rằng Lê Tây Công đối nhân xử thế khoan dung, lại là sư phụ của Đường Nặc, cho nên hắn cũng không giấu diếm, liền thuật lại sơ qua mọi chuyện từ lúc mình ở trên núi, bị người đánh trộm, cho Lê Tây Công biết.

Lê Tây Công khẽ vuốt râu, hiển nhiên khá hài lòng đối với sự thành thật của Tề Ninh, khẽ gật đầu nói:

- Người cho là trong hòm băng có bảo vật, muốn dùng nó để giao dịch với Hắc Liên giáo, cứu người của Thần Hầu phủ, chiêu này khéo thì vẫn khéo, nhưng như ta đã nói trước đó, chiêu này không thể thực hiện đối với giáo chủ Hắc Liên giáo.

Tề Ninh thở dài:

- Bởi vì ta cũng nghĩ không ra biện pháp khác.

Hắn thử thăm dò:

- Lê tiền bối, tiền bối có phải là người của Hắc Liên giáo?

Lê Tây Công không trả lời, mà hỏi ngược lại:

- Cẩm Y hầu, đánh Thiên Vụ Lĩnh, là dự tính của Thần Hầu phủ, sao ngươi cũng theo tới?

Tề Ninh cau mày nói:

- Chắc hẳn Lê tiền bối cũng biết, kinh thành xuất hiện dịch bệnh, chứng cứ cho thấy, là do Hắc Kiểm Độc Sử Thu Thiên Dịch gây ra…

Lê Tây Công ngắt lời:

- Tuy Thiên Thu Dịch ngang ngược tùy tiện, không phải là người tốt, nhưng hắn biết tự kìm chế, bản thân là tông sư về dùng độc, tuyệt đối không dùng độc đối với dân chúng bình thường.  Ông dừng một chút, lại nói:
 

- Chuyện này ta cũng biết đại khái, Kim Tàm Cổ Độc của Thiên Thu Dịch đã bị người khác lấy trộm, hẳn là có người giá họa cho hắn.

- Nghe nói Kim Tàm Cổ Độc được Thu Thiên Dịch nuôi dưỡng ở Âm Dương Giới, đó là hang ổ của hắn, ai có bản lĩnh lấy trộm Kim Tàm Cổ Độc của hắn?

Lê Tây Công nói:

- Việc này ta cũng đang tiếp tục điều tra, hiện nay cũng có được một chút manh mối, nhưng trước khi điều tra rõ ràng, không thể kết luận.

- Nói như vậy, lần này đôi bên thật sự là hiểu lầm?

Tề Ninh nói:

- Lê tiền bối, nếu là hiểu lầm, tiền bối có thể…

Hiển nhiên Lê Tây Công biết Tề Ninh muốn nói gì, ông ta giơ tay lên:

- Ngươi muốn ta đi hóa giải trận chém giết này?

Tề Ninh chắp tay nói:

- Trận chiến này, đôi bên đều phải tổn thất nặng nề, bởi vì một hiểu lầm mà khiến nhiều người chết như vậy, chuyện này… Lê Tây Công cười ha hả, nói:

- Cẩm Y hầu, theo ta được biết, hoàng đế rất ưa thích ngươi, ông ta cũng có ý đề bạt ngươi. Người được hoàng đế ưa thích, có thật là hồ đồ như vậy không?

- Tiền bối…!

- Ngươi cho rằng trận chiến này là do một chuyện hiểu lầm?

Lê Tây Công cười nhạt:

- Việc Thần Hầu phủ tụ hợp người tám bang, mười sáu phái đánh Hắc Liên giáo, theo ta thấy, đơn giản là một cái bẫy do Tây Môn Vô Ngân tỉ mỉ bày ra mà thôi.

- Cái bẫy?

Tề Ninh hơi cau mày, trên thực tế, đối với hành động lần này, trong lòng hắn cũng luôn ngờ vực.

Lê Tây Công nói:

- Trước khi Thần Hầu phủ sáng lập, giang hồ luôn luôn không yên ổn, gió giục mây vần, các bang các phái không ngừng tranh đấu, khắp nơi trên giang hồ đều là gió tanh mưa máu. Sau khi Thần Hầu phủ thiết lập, dưới tay Tây Môn Vô Ngân, giang hồ mới thái bình.

Tây Môn Vô Ngân cùng các phái trên giang hồ ký kết Thiết Huyết văn, ràng buộc thế lực giang hồ, tuy mục đích của hắn là vì sự yên ổn của triều đình, nhưng tình hình được như vậy, ta thật sự phải trầm trồ khen ngợi hắn.

Tề Ninh khẽ gật đầu:

- Thiết Huyết văn tránh cho giang hồ rất nhiều chém giết, giảm đi tình cảnh máu chảy thành sông, xem như là có công rất lớn.

- Thế nhưng ngươi cũng nên hiểu, đám người các bang các phái kia, có ai là người lương thiện? Bọn họ khúm núm đối với Thần Hầu phủ, đơn giản là vì sợ Thần Hầu phủ xuống tay với họ mà thôi.

Lê Tây Công nói:

- Nắm đó, Thần Hầu phủ ký Thiết Huyết văn, dĩ nhiên là ổn định cục diện giang hồ, tuy nhiên lại cũng ẩn giấu tai họa ngầm, chỉ có điều, tình thế lúc ấy như vậy, thì vào lúc ấy, đó là biện pháp tốt nhất.

- Tai họa ngầm?

Tề Ninh hơi đăm chiêu, như không rõ lắm:

- Ý tiền bối là…nuôi hổ gây họa?  Trong mắt Lê Tây Công lộ vẻ tán thưởng, cười nói:
 

- Chuyện đó xem ra ngươi cũng hiểu rồi. Đúng vậy, địa vị của tám bang, mười sáu phái trên giang hồ là như vậy, qua nhiều năm, thực lực của họ đã đã tích lũy dần dần và trở nên rất mạnh. Trước khi có Thần Hầu phủ, giang hồ tha hồ đấu tranh chém giết, không bang phái nào có thể tích góp một trăm phần trăm thực lực, thế nhưng sau nhiều năm không có chém giết, tám bang, mười sáu phái đã dần dần lớn mạnh đến mức trở nên kiêu ngạo.

- Cho nên Thần Hầu phủ bắt đầu kiêng dè những bang phá đó?

Tề Ninh nói:

- Chẳng lẽ…lần này đánh Thiên Vụ Phong…!

- Tám bang mười sáu phái phát triển an toàn, đương nhiên không phải điều Tây Môn Vô Ngân muốn thấy.

Lê Tây Công nói:

- Sở quốc và Bắc Hán song hùng tranh bá, sớm muộn gì cũng có ngày bùng nổ, nếu Thần Hầu phủ vô phương khống chế thế lực giang hồ, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ gặp rắc rối, đương nhiên là sẽ gây trở ngại rất lớn đối với việc Sở quốc chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh.

Tề Ninh khẽ gật đầu, bên cạnh đầm băng, khí lạnh bức người, hắn cảm thấy cả người lạnh lẽo, không khỏi liếc nhìn đầm băng, không ngờ lúc này mặt đầm vốn đã vỡ nát, lại dã bắt đầu ngưng kết thành băng, tuy mặt băng còn khá mỏng, nhưng ngưng kết thành băng với tốc độ nhanh như vậy, thật sự là rất hiếm thấy, cũng có thể thấy được đầm băng lạnh giá tới mức nào, thảo nào mình thấy cả người rất lạnh.

- Tám bang mười sáu phái của ngày hôm nay, cũng không phải Tây Môn Vô Ngân muốn làm gì thì làm.

Lê Tây Công thản nhiên nói:

- Tuy rằng tám bang mười sáu phái đều có tính toán của riêng mình, không môn phái nào dám đối kháng với Thần Hầu phủ, bề ngoài thì tuân theo Thần Hầu phủ, nhưng nếu Thần Hầu phủ tùy tiện động chạm tới bất cứ môn phái nào, có câu thỏ tử hồ bi, những bang phái khác tất nhiên sẽ cùng nhau liên thủ, đến lúc đó, e rằng Thần Hầu phủ cũng không thể khống chế nổi.

Tề Ninh thở dài:

- Bởi vậy cho nên, Tây Môn Vô Ngân nghĩ ra chiêu kia, để trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?

- Hắc Liên giáo luôn hoạt động ở vùng biên giới phía tây, thế lực vươn xa nhất, cũng không vượt qua Ba Thục.

Lê Tây Công vuốt râu nói:

- Người trên giang hồ biết Hắc Liên giáo cũng không nhiều, nhưng Tây Môn Vô Ngân đương nhiên biết, hơn nữa hắn đương nhiên cũng biết, võ công của Hắc Liên giáo chủ đã đạt tới cảnh giới đại tông sư.

Tề Ninh nói:

- Tám bang mười sáu phái đuôi to khó vẫy, Thần Hầu phủ lại không thể khiến họ tiêu hao lực lượng lẫn nhau, dù sao thì, một khi những bang phái này nổi lên tranh đấu, vi phạm Thiết Huyết văn, như vậy tất nhiên các thế lực lớn nhỏ trên giang hồ rơi vào hỗn loạn, đây là tai họa ngầm thực sự đối với Thiết Huyết văn năm đó.

- Đúng vậy.

Lê Tây Công gật đầu nói:

- Thế nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp nước Sở, ngoài Hắc Liên giáo, cũng không có thế lực nào khác có đủ năng lực làm suy yếu thực lực của tám bang mười sáu phái, đó là suy nghĩ của Tây Môn Vô Ngân.

Ông ta cười nhạt:

- Suy cho cùng, Hắc Liên giáo có một vị đại tông sư.

Thời thế hiện nay, cũng chỉ có đại tông sư mới có thể mang đến sự uy hiếp cho tám bang mười sáu phái.

Trong năm vị đại tông sư trong thiên hạ, thì ba vị Bắc Hán Mục Vân hầu Bắc Đường Huyễn Dạ, Đông Tề Bạch Vân đảo chủ Mạc Lan Thương, Thanh Tạng Đại Tuyết Sơn Trục Nhật Pháp Vương, đều là người nước khác, đương nhiên Thần Hầu phủ không có năng lực làm cho ba vị đại tông sư này giúp mình đối phó với tám bang mười sáu phái, mà Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành thì xuất thân từ Cẩm Y hầu phủ, vị đại tông sư duy nhất có thể làm suy yếu tám bang mười sáu phái, chỉ có thể là giáo chủ Hắc Liên giáo.

Lê Tây Công chậm rãi nói:

- Hành động lần này, tuyệt đối không phải là quyết định một sớm một chiều, nếu ta đoán không lầm, Tây Môn Vô Ngân đã trù liệu việc này từ lâu, thậm chí… Ông ta cười lạnh, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

- Chẳng lẽ tiền bối nghĩ rằng, dịch độc ở kinh thành, cũng là mưu đồ của Tây Môn Vô Ngân?  Tề Ninh cau mày nói:
 

- Hẳn là ông ta không đến mức ác độc như vậy chứ? Dù sao đó không phải chuyện đùa, nếu Tây Môn Vô Ngân thật sự có liên quan, một khi bị tra ra, cho dù ông ta là thần hầu của Thần Hầu phủ, triều đình cũng sẽ không bỏ qua.

Lê Tây Công hơi trầm ngâm một chút, rồi nói:

- Ý này của ngươi cũng không tồi.

- Nói tới dịch độc, còn phải tạ ơn tiền bối.

Tề Ninh chắp tay nói:

- Nếu không có Đường cô nương, tai họa dịch độc vô phương tránh thoát.

Lê Tây Công nghe Tề Ninh nhắc tới Đường Nặc, trong đôi mắt hiện ra vẻ ấm áp, cười nói:

- Nha đầu đó không ở bên cạnh ta, bản lĩnh lại tăng lên thấy rõ. Tề Ninh, nó ở chỗ ngươi, cần phải rất chiếu cố nó, nếu để nó mất một sợi tóc, ta sẽ không tha cho ngươi.

Ông ta cố tình nghiêm mặt, nói:

- Võ công của ta bình thường qua quýt, có thể không đối phó nổi Cẩm Y hầu phủ, nhưng nếu ta cầu người trên giang hồ, cũng không có mấy người không nể mặt ta.

Đương nhiên Tề Ninh hiểu được điều này, trà trộn trên giang hồ, làm sao tránh khỏi lúc bị thương, bị bệnh khó chữa, nếu có thể khiến thần y trong thiên hạ mắc nợ ân tình với mình, thì chẳng khác nào có thêm một cái mạng, câu nói của Lê Tây Công thật sự không khoa trương chút nào.

Tề Ninh cũng biết, Lê Tây Sơn cố ý nghiêm mặt lại, đơn giản là vì lo lắng Đường Nặc gặp thiệt thòi ở Cẩm Y hầu phủ mà thôi, hắn nghiêm nghị nói:

- Tiền bối yên tâm, nếu Đường cô nương thiếu đi một cọng tóc, dù tiền bối không truy cứu, ta cũng sẽ chủ động tạ tội với tiền bối.  Lê Tây Công khẽ gật đầu,nói:
 

- Bất kể là dịch độc ở kinh thành có liên quan tới Tây Môn Vô Ngân hay không, nhưng mà tai họa này, đã tạo cơ hội cho Thần Hầu đại nhân.

Ông ta cười nhạt:

- Tuổi hắn đã cao, đương nhiên hy vọng là trước khi mình truyền lại địa vị thần hầu cho đệ tử, thế lực giang hồ vẫn còn nằm dưới sự khống chế vững vàng của Thần Hầu phủ, vì thế hắn trăm phương ngàn kế tìm cách gây ra cuộc chém giết gió tanh mưa máu này.

ạng nhà em dạo này dậy thì nên đỏng ảnh quá chừng, up rồi mà nó ko.... lên, ên thành thử ra lại sót. Vui lòng đọc 40 sau 441 giúp em nhé. Cám ơn các IP nhiều ạ!

 

1.98377 sec| 2447.867 kb