Tề Ninh đứng đằng sau hòn non bộ nhìn, kinh ngạc, xem công phu đám người Hoa Tưởng Dung, bóng người mới tới kia mạnh hơn không chỉ một phần nửa phần, khinh công thân pháp không cần nói, có thể vô thanh vô tức đột nhiên hiện ra ở gần như vậy kia chứng tỏ công lực của người này cũng rợn cả người.
Rõ ràng võ công Nhậm Thiên không yếu, nhưng thân ảnh kia xuất hiện sau lưng lão mà lão không phát hiện ra chút nào, bị vỗ trúng một chưởng mà thương nặng, hắn cũng có thể thấy được phần nào công lực người kia ra sao.
Hoa Tưởng Dung tưởng rằng đã có thể hạ được người mặc áo bào xám, nghe thấy tiếng hét kia có lẽ cũng biết tình huống không ổn, thân thể mềm mại uốn một cái bắn ra ngoài, người mặc áo xám kia cũng thừa cơ thoát thân cách ả ra một khoảng. Y nhanh chóng móc từ trong ngực ra một cái bình sứ màu tím, đổ một viên thuốc ra, ấn vào trong miệng, có lẽ là thuốc chữa thương.
Tề Ninh đã nhìn rõ được người tới, sắc mặt đại biến.
Người kia từ trên xuống dưới mặc một bộ đồ đen, sắc mặt lạnh như băng, đeo mặt nạ đồng xanh tạo hình cực kỳ cổ quái, hai bên trái phải mặt nạ mọc ra hai cái râu như sừng trâu bằng đồng xanh, quỷ dị vô cùng.
Mặc dù người này mặc áo đen nhưng đại khái cũng có thể thấy vóc dáng thon dài, sau một chưởng đánh Nhậm Thiên Mạch bị thương thì chắp hai tay sau lưng đứng thẳng người, khí thế nghiêm nghị.
Tề Ninh chỉ liếc mắt nhìn lập tức nghĩ tới vị Thanh Đồng Tướng quân đã từng gặp ở Kinh thành kia, từ trang phục đến thân hình, thậm chí cả khí thế của người này giống như đúc.
Thanh Đồng Tướng quân là nghi phạm trong vụ án mà phủ Thần Hầu vẫn luôn truy tra chặt chẽ, vụ án này vô cùng quỷ dị, trong Kinh cũng không có bao nhiêu người biết.
Trước đây không lâu, ở Kinh thành xảy ra liên tiếp hai ba vụ có người bị ngộ hại ban đêm, đều bị hút khô máu huyết trong cơ thể, như quỷ gây án vậy.
Vì không muốn khiến cho dân chúng Kinh thành khủng hoảng nên vụ án này tuyệt đối không công khai ra ngoài.
Đêm đó Tề Ninh trùng hợp thấy được hung thủ đang gây án, chính là vị Thanh Đồng Tướng quân trước mắt này, cũng chính vì vậy mà hắn có tiếp xúc với phủ Thần Hầu.
Từ đó về sau, Thanh Đồng Tướng quân gần như mai danh ẩn tích, chưa từng xuất hiện lại, Tề Ninh cũng chưa từng hỏi thăm tiến triển vụ án này với phủ Thần Hầu.
Có điều, vạn lần không ngờ, Thanh Đồng tướng quân kia lại xuất hiện ở Thiên Vụ Phong.
Hắn cũng rất không ngờ võ công của Thanh Đồng Tướng quân lại cao như thế, có thể đột phá cổ trận Mê Hoa Cốc, tới được đây.
Hoa Tưởng Dung cùng người mặc áo bào xám hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thanh Đồng Tướng quân.
Thanh Đồng Tướng quân liếc qua hai người, không thèm để ý, nhìn thấy lỗ thủng trên mặt băng, đột nhiên đưa hai tay ra, bàn tay xòe ra vòng một vòng như vẽ hình bát quái, lập tức hai bàn tay áp mạnh xuống. “Oành” một tiếng, mặt băng nứt toác, ban đầu chỉ có một lỗ thủng nhỏ, lúc này mặt băng lớn đã bị chia nhỏ, vụn băng bay tán loạn.
Tề Ninh cực kỳ kinh hãi, Hoa Tưởng Dung cũng khẽ kêu một tiếng, hiển nhiên cũng bị chiêu thức ấy của Thanh Đồng Tướng quân chấn nhiếp.
Lại thấy hai tay Thanh Đồng Tướng quân khum lại như hình móng ưng, đột nhiên rút về, từ đầm băng, hai cột nước lớn bắn thẳng lên. Tề Ninh đang kinh hãi thì nghe một tiếng kêu khiếp đảm vang lên, Bạch Hầu Tử đã xuống nước đoạt bảo cùng Không Sơn Huyền bị hai cột nước tách ra.
Bạch Hầu Tử và Không Sơn Huyền như bị khống chế, vung hai tay hai chân như một con rối.
Hai cột nước kia bắn ra, thân thể Bạch Hầu Tử và Không Sơn Huyền như khối sắt, mà hai tay Thanh Đồng Tướng quân như thỏi nam châm, hút hai người lại.
Hoa Tưởng Dung thấy tình thế không ổn, khẽ quát một tiếng, dưới chân liên tiếp đá mấy khối băng vụn tới Thanh Đồng Tướng quân, thân thể mềm mại của ả cũng lấn lên, duỗi tay phải muốn bắt lấy y.
Đột nhiên hai tay Thanh Đồng Tướng quân hợp lại, hai cột nước lập tức hợp làm một, Bạch Hầu Tử và Không Sơn Huyền va vào nhau, lập tức rơi xuống mặt băng.
Lúc này, Hoa Tưởng Dung đã tới bên cạnh y, bàn tay như ngọc nhắm thẳng tới đầu vai y.
Y chỉ nâng một tay, tốc độ cực nhanh, dùng một chưởng đón Hoa Tưởng Dung. Ả biến chiêu cũng cực nhanh, cổ tay uốn một cái, nhắm tới cổ tay địch thủ.
Thanh Đồng Tướng quân cười nhẹ một tiếng, năm ngón tay mở ra, như móng ưng, bước nhỏ tới một chút đã bắt được ngón tay Hoa Tưởng Dung, cũng không nhìn rõ động tác của y thế nào, chỉ kéo một cái, thân thể mềm mại của ả đã bay ra ngoài, rơi ầm xuống đất, phụt ra một ngụm máu tươi.
Tề Ninh trợn mắt há mồm.
Thanh Đồng Tướng quân này chỉ xuất hiện một khoảng thời gian ngắn đã đánh cho bốn người Hoa Tưởng Dung bị thương. Nên biết, công phu của mấy vị này trong giang hồ cũng đều là cao thủ hàng đầu, vậy mà trước mặt Thanh Đồng Tướng quân này không qua được mấy hiệp.
Tề Ninh quay lại đầm băng bên này vốn muốn đoạt được bảo vật trong quan tài, sau đó dùng cái này đàm phán với Hắc Liên Giáo, nào ngờ bảo vật còn chưa thấy, lại liên tiếp gặp đám người cổ quái này, người sau còn lợi hại hơn người trước. Hắn hiểu rất rõ, nơi này không có thứ gì khác, thứ duy nhất khiến cho người ta yêu thích là quan tài băng kia. Thanh Đồng Tướng quân này xuất hiện ở đây đương nhiên không phải giống như người mặc áo bào xám bảo vệ quan tài băng, mục đích của y đương nhiên cũng là thứ bên trong.
Lúc này, hắn cực kỳ nghi hoặc, thầm nghĩ, không biết rốt cuộc trong quan tài băng này là thứ gì, mà khiến cho đám cao thủ này phải chạy theo như vịt.
Thanh Đồng Tướng quân vẫn chỉ gây án ở Kinh thành, mặc dù mai danh ẩn tích một thời gian ngắn, nhưng hắn cũng không nghĩ y lại chạy tới man hoang Tây Thùy….
Võ công của Thanh Đồng Tướng quân này thâm sâu khó lường, vượt xa mức đám Hoa Tưởng Dung. Tề Ninh biết rõ, cho dù có liên thủ lại với bốn người Hoa Tưởng Dung, lấy năm địch một, chưa chắc Thanh Đồng Tướng quân đã thua.
Lúc này, Nhậm Thiên Mạch nằm dưới đất đang hấp hối, hiển nhiên đã bị thương rất nặng. Bạch Hầu Tử và Không Sơn Huyền đang miễn cưỡng giãy dụa đứng lên.
Hoa Tưởng Dung cũng ngồi dậy, chùi vết máu bên môi, cười quyến rũ:
- Không biết chúng ta đắc tội gì với các hạ, vì sao phải ra tay ngoan độc như vậy?
Thanh Đồng Tướng quân lườm ả một cái, thản nhiên nói:
- Chỉ bằng mấy ngươi cũng muốn thừa lúc vắng chủ mà vào nhà sao? Chủ tử của các ngươi là ai?
Giọng nói y trầm thấp khàn khàn, khiến cho người nghe rất không thoải mái.
Ả cười đáp:
- Võ công của các hạ thâm sâu khó lường, chúng ta tự nhận kém xa. Thiên hạ hôm nay chẳng mấy người có được thân thủ như các hạ, ta đoán cũng chỉ có thể là Ngũ Đại Tông Sư đương thời. Không biết… không biết tiền bối là vị Đại Tông Sư nào? Có thể cho biết hay không?
- Ngũ Đại Tông sư?
Thanh Đồng tướng quân khàn khàn cười quái dị:
- Chút công phu không đáng nhắc đến đó của các ngươi cũng muốn hỏi tới Ngũ Đại Tông Sư sao?
Hoa Tưởng Dung thở dài:
- Nếu tiền bối không muốn nói, ta cũng không dám hỏi nhiều. Tiền bối tới có phải vì thứ trong quan tài băng?
- Phải thì sao? Không phải thì sao?
- Nếu tiền bối là vì thứ trong quan tài mà tới, chúng ta sẽ chắp tay xin nhường, không dám tranh đoạt cùng tiền bối. Nếu tiền bối tới không phải vì thứ này, chúng ta lấy đồ trong quan tài, sau đó tiền bối muốn gì, mặc dù võ công chúng ta không đáng nhắc đến, cũng nguyện ý tương trợ tiền bối.
Thanh Đồng tướng quân lại cười quái dị:
- Ta muốn cái gì, cũng không cần người khác phải cho, các ngươi cũng không xứng để cho ta cái gì đó.
- Vâng. Là ta nói sai. Đã có tiền bối ở đây, chúng ta sẽ không dám không biết lượng sức, xin bái biệt tiền bối.
Ả giãy dụa đứng dậy, thi lễ với Thanh Đồng Tướng quân, liếc mắt với Không Sơn Huyền bên kia một cái, còn mình qua đỡ Nhâm Thiên Mạch, chuẩn bị đi.
- Đứng lại. Ta cho các ngươi đi ra sao?
Hoa Tưởng Dung hơi biến sắc, nhưng vẫn miễn cưỡng gượng cười:
- Không biết tiền bối còn có gì phân phó?
Thanh Đồng Tướng quân chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm ả, lạnh lùng hỏi:
- Chủ tử của các ngươi là ai? Làm sao các ngươi biết có quan tài băng ở Mê Hoa Cốc, lại đến trước đoạt bảo, là vì cái gì?
Ả cười khổ:
- Tiền bối đã hỏi, vốn cũng nên thành thật trả lời, nhưng… nói tiền bối cũng không tin, chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, rốt cuộc bảo vật này để làm gì, chúng ta cũng hoàn toàn không biết.
- Hừ! Tránh nặng tìm nhẹ. Là ai phái các ngươi tới?
- Chuyện này… Tiền bối đã từng nghe nói tới Thục Vương Lý Hoằng Tín?
- Lý Hoằng Tín?
Thanh Đồng Tướng quân cười quái dị:
- Ngươi nói là Lý Hoằng Tín phái các ngươi tới đây? Các ngươi là người của Lý Hoằng Tín?
Đằng sau hòn non bộ, Tề Ninh hơi cau mày, thầm nghĩ, đám người này đúng là người của Lý Hoằng Tín sao? Mới lúc trước hắn cũng nghi ngờ Hoa Tưởng Dung có thể là người của Lý Hoằng Tín, nhưng từ sâu trong nội tâm vẫn cảm giác tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Hơn nữa, Hoa Tưởng Dung này xảo quyệt đa đoan như thế, lại sảng khoái thừa nhận là người của Lý Hoằng Tín, chỉ sợ có bẫy.
- Đúng vậy, không biết từ đâu Thục Vương thăm dò được trong Mê Hoa Cốc của Thiên Vụ Lĩnh có một quan tài băng, còn nói, bên trong đó có một bảo vật, lần này tám bang mười sáu phái vây đánh Thiên Vụ Lĩnh, Hắc Liên Giáo phải dốc toàn lực chú ý tới đám người phủ Thần Hầu kia, cho nên… cho nên Thục Vương kết luật đây là thời cơ tốt nhất để ra tay đoạt đồ. Chúng ta làm việc chỉ vì tiền tài, xin tiền bối đừng so đo.
Thanh Đồng Tướng quân khàn khàn cười:
- Đối với ta võ công của các ngươi không tính là gì, nhưng trên giang hồ cũng coi như có tiếng tăm. Vậy mà ta chưa từng nghe qua. Lý Hoằng Tín có thể thu các ngươi về dưới trướng, xem ra còn có chút bản lĩnh.
Y cười quái dị:
- Nhưng ta có một thói quen, người nào nhìn thấy ta, xưa tới nay sẽ không cho kẻ đó tiếp tục sống sót. Ngươi ăn nói khéo léo, giết cũng tiếc, nhưng từ trước tới nay ta chưa từng phá hư quy củ của mình.
Bọn người Hoa Tưởng Dung hơi biến sắc, Thanh Đồng Tướng quân nói vậy có nghĩa là không muốn thả cho họ sống sót rời khỏi nơi này.
- Nhưng nếu các ngươi vì đoạt bảo mà tới, lại phải chết ở đây, có vẻ các ngươi không cam lòng. Ta thành toàn cho các ngươi, chờ các ngươi nhìn rõ ràng là bảo vật gì đã, chết cũng có thể nhắm mắt.
Y bước lên vài bước trên mặt băng nứt vỡ. Y đứng bên hố băng, lại một lần nữa giơ hai tay, mặt bài tay úp xuống, đám người Hoa Tưởng Dung chỉ thấy nước ngầm trong băng phụt ra tràn sang hai bên. Hai tay Thanh Đồng Tướng quân hơi run run, quan tài băng dưới đáy đầm đang bị y hút, chậm rãi nổi lên.
Người áo bào xám đứng xa xa nhìn vậy đồng tử co rút lại, thất thanh kinh hãi hô lên:
- Hấp đỉnh!
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo