Đường dốc núi dựng đứng, thậm chí còn không thể gọi là một con đường, mặc dù chúng hào hành tẩu giang hồ đã lâu, kiến thức rộng rãi cũng chưa từng gặp nơi nào hiểm trở như vậy.

Đã hơn hai canh giờ vẫn chưa tới giữa sườn núi, đỉnh cao mờ mịt trong khói mây, không thấy rõ được ngọn núi chính rốt cuộc ở đâu, càng không biết cao bao nhiêu.

Tề Ninh nội lực thâm hậu, không cảm thấy mệt mỏi. Hắn nhìn lên, chỉ thấy trên sườn núi mây mù giăng kín, như khói như sương, thậm chí còn hơi có màu xám tro, khác với sương mù.

Mọi người cho rằng lên tấn công, nhất định Hắc Liên Giáo sẽ thiết lập bẫy rập ngăn trở, nhưng suốt hơn hai canh giờ chẳng những không thấy một bóng người, thậm chí một cái bẫy cũng chưa thấy.

Có nhiều nơi có thể cực kỳ thiết kế bẫy rập, giang hồ đều vô cùng cẩn thận, nhưng đều bình yên đi qua.

Bên trong dãy núi hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí không một tiếng chim hót thú kêu.

Lại qua hơn nửa canh giờ nữa, vào giữa trưa, không biết có phải vì trên núi có mây mù hay không mà cả không gian vẫn trầm trầm, lờ mờ.

Bất giác, Tề Ninh đã nhận ra sương mù nhàn nhạt vờn quanh có nhạt hơn một chút, có thể nhìn thấy tương đối rõ ràng chừng hơn trăm người.

Lan sư đệ khẽ nói:

- Lại đi lên nữa, sương mù càng đậm, mọi người phải coi chừng có thể có yêu nhân Hắc Liên đánh lén.

Có không ít người trong lòng thầm nghĩ, trên đường đi vậy mà không có ai ngăn trở, xem ra giáo chúng Hắc Liên Giáo hy sinh quá lớn nên họ muốn bảo tồn thực lực.

Lúc này, tứ phía có mây mù vờn quanh, giáo chúng Hắc Liên Giáo nắm rất rõ địa hình, lên cao nữa, sương mù dày đặc không nhìn được gì, Hắc Liên Giáo sẽ thừa cơ đánh lén, thật sự phải rất coi chừng.

Đường lên núi không phải là đường nữa, đá núi lởm chởm, mọi người chỉ có thể phân tán từng người leo lên.

Sau khi hai mạch nhâm đốc được đả thông, người Tề Ninh nhẹ như yến, mặc dù không có được khinh công như cao thủ chân chính, nhưng muốn leo lên được vách đá chót vót thế này cũng không cần phải cố hết sức.

Trong số mọi người ở đây có không ít cao thủ khinh công, thân pháp nhanh nhẹn, leo lên như khỉ.

Dĩ nhiên mục đích lần này của quần hào là vây quét Hắc Liên Giáo, nhưng đều có tâm muốn dương danh lập vạn, lúc này có cơ hội thể hiện sở trường của mình, đương nhiên sẽ không khách khí.

Nhất thời, chỉ thấy hơn mười hảo thủ khinh công như con khỉ di chuyển trên vách núi, động tác nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, xem như nổi bật nhất.

Tề Ninh nhìn thấy, thầm nghĩ, lần này phủ Thần Hầu triệu tập quần hào cũng có vài cao thủ lợi hại.

Dẫu sao các môn phái đều lựa chọn tinh nhuệ gửi đến, một mặt là thể hiện uy phong môn phái, nhân sĩ giang hồ như sang sông, tuy lần này đi ra chưa hẳn đều là hảo thủ nhất lưu trên giang hồ, nhưng chắc chắn cũng được coi như tinh anh tụ tập.

Mặc dù Tề Ninh leo lên vách núi xem như cũng nhẹ nhõm, nhưng so với hơn mười hảo thủ khinh công này vẫn còn kém không ít.

Bong có tiếng quát bên trên:

- Người nào?

Tiếng hỏi bất ngờ, không ai biết là từ đâu, gần như theo bản năng đều đề phòng, chỉ có tiếng Lan sư đệ của phủ Thần Hầu hỏi:

- Tình hình thế nào?

- Nơi đó có người.

Bên trên có người kêu lên:

- Đích thị là yêu nhân Hắc Liên, vây lại đã.

Tề Ninh siết chặt lông mày, thầm nghĩ chẳng lẽ quả thật Hắc Liên Giáo sẽ nấp trong sương mù rồi đánh lén? Lúc này, sương mù xung quanh vô cùng dày đặc, chỉ còn có thể nhìn thấy được tương đối mơ hồ trong khoảng cách ba mét.

Thị lực Tề Ninh không tệ, lờ mờ thấy bóng người tán loạn, lại nghe có tiếng hô quát, rất nhanh, có tiếng người kêu lên:

- Bắt được rồi. Con mẹ nó, là thằng nhãi con.

Không ít người leo lên nhanh hơn, Tề Ninh cũng vậy, tới một bệ đá, nhìn thấy phía trước sáng sủa hơn nhiều. Là một đài đá lớn tương đối trống trải, mấy bóng người tập trung ở đó, hắn thoáng nhìn thấy bóng dáng Lan sư đệ lại gần, cũng nhanh chóng đi tới. Tới gần hơn, thấy rõ năm sáu người đều cầm binh khí vây quanh một cái bóng.

Cái bóng kia ngồi xổm dưới đất, xem ra còn chưa lớn hết, đi lại gần hơn mấy thấy là một đứa trẻ.

Đứa bé kia vóc người gầy yếu, mặc áo gai màu tro, trên đầu không có một cọng tóc, ngồi xổm dưới đất, ôm hai đầu gối, nhìn có vẻ vô cùng sợ hãi.

- Hắc hắc, thì ra là một tiểu tạp chủng.

Có hơn mười người từ đằng sau tụ lại, thấy đứa bé, có người lập tức mắng:

- Trên núi đều là yêu nghiệt Hắc Liên, một đao chém chết là xong việc.

- Ngẩng đầu lên.

Có người quát mắng:

- Con chó kia, mày là ai?

Đứa bé rụt rè ngẩng đầu, mọi người mới nhìn rõ. Đứa trẻ chỉ chừng bảy tám tuổi, nhìn cũng thanh tú, nhưng mắt trái có sẹo, dính chặt, chỉ còn một mắt phải.

Mọi người đều nhìn nhau, cảm thấy hết sức kỳ quái.

Lan sư đệ cẩn thận dò xét một chút, trầm giọng hỏi:

- Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?

Đứa trẻ chớp chớp con mắt duy nhất, có vẻ bị khí lạnh của binh khí tứ phía dọa hỏng người rồi, hơi ngốc ra, không dám mở miệng.

Lan sư đệ dịu giọng hòa hoãn hơn:

- Tiểu gia hỏa, ngươi không cần sợ. Chúng ta không phải người xấu. Ngươi ở trên núi này sao?

Đứa bé vẫn ngơ ngơ ngác ngác không nói gì.

Bên cạnh một người cười lạnh:

- Nơi này chúng ta đi lên cũng phải cố hết sức, một đứa trẻ nho nhỏ, tuyệt đối không thể tự leo lên được đến đây. Đích thị là yêu nhân Hắc Liên không thể nghi ngờ.

Gã bước lên một bước, gác đại đao lên cổ đứa bé, lạnh lùng nói:

- Tiểu tạp chủng, lại không biết nói, một đao chém đầu mày.

Tề Ninh thấy ánh mắt đứa bé có vẻ sợ hãi, trầm giọng nói:

- Dừng tay.

Từ trong đám người, hắn lách lên, cau mày:

- Thu đao lại đi…

Người kia nhìn thấy Tề Ninh mặc trang phục lại viên phủ Thần Hầu, hơi cau mày nhưng vẫn thu đao.

Quần hào không biết thân phận của Tề Ninh, Lan sư đệ thì biết, đương nhiên không dám nói gì nữa, chỉ thấy Tề Ninh lại gần, cười hỏii:

- Ngươi ở trên núi này rồi bị lạc tới đây sao?

Đứa bé kia gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, giơ tay, chỉ chỉ miệng mình, kêu “A a”. Mọi người mới hiểu đứa trẻ này bị câm.

- Vậy ngươi biết đường lên núi không?

Một người bên cạnh cười hỏi, lấy ra một miếng bạc vụn:

- Ngươi dẫn chúng ta tìm đường lên núi, khối bạc này là của ngươi.

Đứa bé kia nhìn bạc, lại ngốc ra.

Lan sư đệ hơi trầm ngâm, đột nhiên bắt lấy cổ tay đứa bé. Nó kinh hoảng. Một ngón tay của Lan sư đệ đặt lên mạch của nó, buông ra rất nhanh, nói:

- Nó không có chút nội lực nào, tuyệt đối hông thể bay qua vách núi tới đây. Gần đây tất có một con đường. Mọi người tìm một chút đi. Nhất định phải cẩn thận.

Lập tức mọi người chia ra năm người một tổ, tìm đường quanh đài đá lớn, không lâu lắm liền có người nhanh chóng quay về báo:

- Bên kia có một lối đi nhỏ, vô cùng bé, hẳn là đường lên núi.

- Vậy rất tốt.

Lan sư đệ nghiêm nghị nói:

- Tuy có đường nhỏ, cũng cần phải cẩn thận, đề phòng có mai phục.

- Tên oắt con này chắc chắn là gia quyến của giáo chúng Hắc Liên Giáo.

Có người bên cạnh lên tiếng:

- Đần độn, u mê chạy tới nơi này, bị chúng ta gặp phải.

Chợt nghe một người nói:

- Chư vị, có thể nào đứa nhỏ này là ấu đồng bị Hắc Liên Giáo bắt?

Lan sư đệ ngẩng đầu hỏi:

- Thu Bang chủ, xin chỉ giáo cho?

Người vừa nói chuyện là một lão đầu nhi chừng hơn năm mươi tuổi, vuốt râu nói:

- Ta nghe nói có một số giáo phái tà dâm chuyên tìm ấu đồng, huấn luyện làm sát thủ. Hắc Liên Giáo này âm tà vô cùng, chưa chắc đã không vậy. Các ngươi nhìn xem, đứa trẻ này mù một mắt, rõ ràng bị người ta gây thương tích, ngoài ra lại không nói được, nếu không phải bị câm từ nhỏ thì rất có thể bị người ta hạ độc.

- Thu Bang chủ nói rất có lý.

Một người bên cạnh lập tức nói:

- Mọi người còn nhớ Thất Huyết Minh không? Năm xưa, là tà môn ma đạo khiến người trong giang hồ phải biến sắc, bồi dưỡng không ít sát thủ lợi hại, chuyên môn giết người kiếm bạc. Ta còn nhớ rõ, Thất Huyết Minh chuyên bắt cóc ấu đồng, huấn luyện làm sát thủ.

Y chỉ đứa bé kia:

- Có thể nào đứa bé này là ấu đồng Hắc Liên Giáo bắt được, bị ngược đãi, lần này Hắc Liên Giáo tập trung đối phó với chúng ta, nên nó trốn được chăng?

Lời vừa nói ra, tứ phía không ít người đều khe khẽ gật đầu, cảm thấy rất có thể.

Một người cười lạnh:

- Các ngươi đừng xem nhẹ tên oắt con này. Trên đỉnh Thiên Vụ Phong này có kẻ nào tốt chứ. Cho dù thằng oắt con này là ấu đồng Hắc Liên Giáo bắt được, chỉ sợ đến giờ cũng đã phục tùng chúng.

Giữ lại vẫn là cái tai họa. Theo ý ta, lập tức chém đầu nó, chấm dứt hậu hoạn.

Lập tức có mấy người phụ họa, cũng có người nói:

- Lời Thu Bang chủ nói chỉ là suy đoán, ta thấy thằng nhãi này là gia quyến của Hắc Liên Giáo, lạc đường ở đây. Hắc Liên Giáo không có ai tốt, thà rằng giết lầm chớ bỏ sót.

Tề Ninh cau mày:

- Nguyên nhân đánh Hắc Liên Giáo là vì bọn họ làm hại ở Kinh thành hại chết không ít dân chúng.

Ước nguyện ban đầu của phủ Thần Hầu chỉ là muốn bắt được hung phạm, đem ra công lý, cho dù giáo chúng Hắc Liên Giáo có tội, người nhà của họ cũng không nên bị liên lụy.

Lan sư đệ nói:

- Đúng vậy. Tất cả mọi người đều là chính nghĩa giang hồ, đương nhiên giáo chúng Hắc Liên Giáo đáng chết, nhưng người nhà của họ không nên bị liên lụy. Đến lúc đó, tiêu diệt Hắc Liên Giáo, bắt người nhà của họ lại quy án, sẽ có Thần Hầu xử trí.

Mọi người thấy hai lại viên của phủ Thần Hầu là Tề Ninh và Lan sư đệ đều nói, không tiện tranh cãi nữa.

Bàn bạc một chút, mọi người tới con đường mòn lên núi. Con đường chật hẹp, uốn lượn quanh co quanh vách đá như con rắn lớn, vẫn phải có người đi trước dò đường, mọi người nối gót theo sau, đứa bé kia cũng đưa theo.

Đoàn người cẩn thận từng li từng tí theo đường mòn bước lên đỉnh núi, càng đi càng cao, sương xám nồng đậm, tầm nhìn lại càng gần, tuy đã vào xuân, thời tiết ấm áp, nhưng quanh thân vẫn càng lúc càng lạnh, cũng may thân thể cường hào cường kiện, cũng có thể trụ được. Đi hơn một canh giờ, vẫn không thấy giáo chúng Hắc Liên Giáo nào, đường càng đi càng rộng, đột nhiên bên đường có một loạt cây tùng, thậm chí còn có bàn đá ghế đá, trong mây mù hờ hững, có vài phần ý cảnh xuất trần thoát tục.

Mọi người lại đó kiểm tra một phen. Xung quanh không có ai, Lan sư đệ lập tức cho mọi người nghỉ ngơi một chút, ăn uống tại chỗ, trước khi đi mọi người đều mang theo một ít lương khô, Tề Ninh cũng được chia một bao lương khô. Lan sư đệ sắp xếp người đề phòng bốn phía, bản thân cũng ngồi xuống bên cây tùng ăn uống.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

1.73589 sec| 2443.953 kb