Tề Ninh nhẹ chân bước trên cầu nối ra giữa hồ, nhanh chóng bị cuốn vào trong sương mù. Sau đó tầm nhìn của hắn rõ ràng hơn.
Khu vực này có ba khu nhã viện, phân bố theo hình chữ “phẩm”, được nối với nhau bằng cầu trúc.
Nhẹ bước qua một hành lang không quá dài, hắn nghe được một giọng nói vọng ra từ một trong số những căn phòng:
- Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt. Các ngươi cởi quần áo cô ta ra.
Lòng Tề Ninh trầm xuống. Sau một cái lắc người nhanh như chớp, hắn đã có mặt dưới một khung cửa sổ. Cửa sổ khép hờ, ánh sáng hắt qua khe cửa thành một đường. Tề Ninh dựa sát vào vách tường, nhòm qua khe cửa sổ. Vừa nhìn thấy cảnh trong phòng, sắc mặt hắn thay đổi rõ rệt, như không thể tin tưởng vào mắt mình.
Trong phòng có một cây cột gỗ.
Một người bị cột chắc trên cột, người đó nhắm chặt mắt lại, cắn chặt răng không mở miệng, không ngờ là Tây Môn Chiến Anh.
Tề Ninh không ngờ hắn đánh bậy đánh bạ lại xông vào được nơi này, hơn nữa còn tìm được nới Tây Môn Chiến Anh bị giam cầm.
Trên cột gỗ căng ngang một khúc gỗ, hình dáng giống như một thập tứ giá. Hai tay Tây Môn Chiến Anh bị ép giang ngang, trói chặt trên thanh ngang, cả người nàng cũng giang thành hình chữ thập.
Trước mặt Tây Môn Chiến Anh là một chiếc ghế lớn. Có một người ngồi trên ghế. Chiếc ghế khá lớn, thân hình ngồi trên ghế lại khá nhỏ nhắn, tạo thành một hình ảnh chẳng hài hòa chút nào.
Tề Ninh ghé mắt nhìn sang, nhận ra người ngồi trên ghế thế mà lại là tiểu yêu nữ A Não.
Oan gia ngõ hẹp. Tề Ninh không ngờ Tây Môn Chiến Anh lại rơi vào tay tiểu yêu nữ này lần nữa.
Ngày đó tiểu yêu nữ bị phủ Thần Hầu bắt được, sau lại được Thu Thiên Dịch cứu thoát. Tề Ninh vẫn nhớ như in ngày hôm đó hắn đã khiến A Não bị thương hấp hối, sau đó nàng ta được Thu Thiên Dịch đưa đi, hắn không biết nàng ta còn sống hay đã chết. Nay thấy A Não vắt hai chân lên ghế, sắc mặt hoạt bát, xem ra hắc Liên giáo còn có nhiều cao thủ, thương thế của tiểu yêu nữ này đã sớm khôi phục bình thường.
Trong phòng trừ tiểu yêu nữa A Não vẫn còn những người khác.
Hai thiếu nữ Miêu gia hắn từng gặp đứng ngay bên cạnh A Não.
Hai nam tử lực lưỡng cao to đứng như cắm cọc sau lưng tiểu yêu nữ.
Mặt mày họ xấu xí, lông vàng mọc rậm trên mặt. Tề Ninh nhớ rõ hai người là Đại Tiểu Song Quỷ bên người A Não.
Tiểu yêu nữ vừa ra lệnh, Đại Tiểu Quỷ liền sải bước tiến lên, tới trước mặt Tây Môn Chiến Anh.
Đại Quỷ duỗi đôi tay lông lá ra túm lấy vạt áo trước ngực Tây Môn Chiến Anh. Khi chiếc áo sắp bị xé ra, Tây Môn Chiến Anh biến sắc, nàng nói lạc cả giọng:
- Đừng… đừng đụng vào ta… Tiểu yêu nữ cười khanh khách, giòn tan, kêu lớn:
- Đại Quỷ, đợi chút!
A não nghiêng đầu nhìn Tây Môn Chiến Anh, cười hì hì:
- Lần trước để ngươi chạy thoát, nhưng lần này, có là thần tiên cũng không cứu được ngươi. Ta đã dự định chờ khi dưỡng tốt thân thể rồi lại tìm ngươi và tên khốn kiếp họ Tề tính sổ, không ngờ ngươi lại tự chui đầu vô lưới, đỡ cho ta phải đi tìm ngươi.
Suy nghĩ của Tề Ninh thay đổi vùn vụt trong đầu. Hắn thầm nghĩ A Não là đồ đệ của Độc Vương Thu Thiên Dịch, Cửu Khê Độc Vương là một trong bốn Thánh Sử của Hắc Liên giáo, vậy A Não tất nhiên cũng là giáo chúng của Hắc Liên giáo.
Địa vị của bốn Thánh Sử ở Hắc Liên giáo tuy không bằng Giáo Chủ Hắc Liên giáo và hai Đại Hộ Pháp Huyền Dương, Thái Âm, nhưng cũng là nhân vật quan trọng trong giáo, đệ tử của họ cũng có địa vị cao trong giáo, bên người có người phục thị cũng không có gì lạ.
Tây Môn Chiến Anh nghiến chặt hàm răng, không nói chuyện.
Tiểu yêu nữ nói:
- Ta biết ngươi là con gái của Tây Môn Vô Ngân. Giờ ngươi nằm trong tay chúng ta, hắn ta nhất định lo lắng lắm.
A Não khẽ động, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống khỏi chiếc ghế.
Nàng chắp hai tay ra sau lưng, cười tủm tỉm đến cạnh Tây Môn Chiến Anh, hỏi rằng:
- Ngươi có muốn ra khỏi đây không?
Cuối cùng Tây Môn Chiến Anh cũng cười lạnh, đáp lời:
- Ta rơi vào tay ngươi, không còn gì để nói cả. Ngươi muốn chém muốn giết thì tùy, nhưng các ngươi cũng không có kết cục tốt đâu!
- Muốn giết ngươi thì ta đã giết lâu rồi.
Tiểu yêu nữ cười, đáp lời:
- Nhưng có đôi lúc muốn chết không hề dễ dàng đâu. Ta biết phủ Thần Hầu mang theo rất nhiều người tới, các ngươi muốn ỷ đông hiếp yếu sao?
Tây Môn Chiến Anh lạnh lùng cười, nói:
- Đám yêu nhân bại hoại các ngươi có chuyện ác nào mà không làm, tất nhiên phải giết sạch mới tốt.
Tiểu yêu nữ cất tiếng cười khanh khách, giơ tay vỗ mạnh một cái trên mông Tây Môn Chiến Anh.
Tây Môn Chiến Anh thốt lên một tiếng “Á”, tiểu yêu nữ lập tức nói:
- Chỉ mới đánh mông ngươi một cái mà ngươi đã sợ tới vậy, còn muốn đánh Hắc Liên giáo? Ta nói thật cho ngươi biết, không cần biết các ngươi có bao nhiêu người tới, cuối cùng cũng sẽ chết hết ở dãy Thiên Vụ, không kẻ nào thoát được.
- Nói khoác không biết ngượng.
Tây Môn Chiến Anh ừ lạnh một tiếng.
Tiểu yêu nữ chắp tay sau lưng, thản nhiên nói rằng:
- Giờ ta nói rồi ngươi vẫn không tin, đợi đến lúc đó ta dẫn ngươi đi xem, ngươi sẽ biết là ta không nói dối.
Tề Ninh nghe nàng nói đầy tự tin, không hề giống với lời nói dối, thầm nghĩ không biết sao tiểu yêu nữ này tự tin đến thế?
Tuy nói lần này quần hào vây đánh Hắc Liên giáo sẽ không quá thuận lợi, nhưng dẫu sao cũng tập kết được mấy nghìn hảo thủ trên giang hồ, không ít người trong số đó là cao thủ hàng đầu. Dù Hắc Liên giáo có đông đảo cao thủ, nhưng đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như thế, e rằng muốn bảo vệ dãy Thiên Vụ cũng chẳng dễ, chớ đừng nói tới chuyện toàn diệt quần hào giang hồ.
- Ta hỏi ngươi, phủ Thần Hầu các ngươi đánh Hắc Liên giáo là vì cái gì?
Tiểu yêu nữ chăm chú nhìn Tây Môn Kiếm Anh, hỏi:
- Ngươi là con gái của Tây Môn Vô Ngân, nhất định biết rõ nguyên nhân.
Tây Môn Chiến Anh lạnh lùng trả lời:
- Ta nói rồi, Hắc Liên giáo độc ác âm tà, làm nhiều việc ác, phủ Thần Hầu muốn duy trì trật tự giang hồ thì nhất định phải diệt trừ các ngươi.
- Ngươi nói dối!
Tiểu yêu nữ tức tối gắt:
- Sư phụ đã nói tên cáo già Tây Môn Vô Ngân xảo quyệt vô cùng, nhất định hắn ta còn cất giấu tâm tư khác. Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
- Ngươi là nói lão độc vật Thu Thiên Dịch đó hả?
Tây Môn Chiến Anh cười lạnh, nói:
- Hắn đã nói rồi, ngươi cần gì hỏi lại ta?
- Ta muốn hỏi ngươi.
Tiểu yêu nữ nói:
- Chỉ cần ngươi ăn ngay nói thật, ta sẽ thả ngươi xuống núi. Nếu không …
Đôi ngươi của nàng xoay tròn.
- Nếu không ta tức giận lên rồi, ngươi sẽ hối hận đấy.
Đột nhiên nàng xoay người, đến bên cạnh hai Miêu nữ, cúi người, thò tay vào trong một trong hai cái thùng gỗ nhỏ.
Hai thùng gỗ nhỏ đó đúng là thứ lúc trước hai thiếu nữ Miêu gia mang tới. Tề Ninh cứ tưởng bên trong chứa nước, chỉ là khi đến bên hồ thì hắn biết trong đó có chứa thứ kỳ quái khác. Dù sao nếu muốn lấy nước, nước hồ trong veo sạch sẽ có thể tùy ý sử dụng, họ không cần đi vòng sang nơi khác để lấy nước.
Tiểu yêu nữ lấy một món đồ ra khỏi thùng. Thứ ấy óng ánh long lanh, dĩ nhiên là một khối băng.
Tề Ninh nhíu chặt hai hàng mày, không biết tiểu yêu nữ này muốn giở trò gì. Tiểu yêu nữ cầm khối băng đi đến trước mặt Tây Môn Chiến Anh, cười tủm tỉm hỏi:
- Ngươi biết đây là gì không?
Tây Môn Chiến Anh từng tiếp xúc với tiểu yêu nữ, biết rõ cô nương này nhìn có vẻ trắng nộn xinh đẹp, nhưng thật nàng ta có một trái tim rất độc ác, nàng hỏi ngay:
- Ngươi… Ngươi muốn làm gì?
Giọng nàng mang theo vẻ kinh hoảng rõ rệt.
Nếu giao đấu chính diện với người khác, dù có hung hiểm vạn phần Tây Môn Chiến Anh cũng không sợ, nhưng đối mặt với tiểu yêu nữ tinh quái có lòng dạ độc ác này, trong lòng nàng hơi sợ hãi.
- Sư phụ ta là Cửu Khê Độc Vương, cao thủ dùng độc đứng đầu thiên hạ hiện nay. – Tiểu yêu nữ cười hì hì. – Ta sống với người từ nhỏ, mặc dù bản lĩnh dùng độc thua kém người, nhưng trừ người ra, không ai là đối thủ của ta.
Người đứng nhất, ta đứng thứ nhì.
Ta muốn dùng độc đối phó với ngươi, có vô số phương pháp.
Tây Môn Chiến Anh cả giận, nói:
- Vậy ngươi độc chết ta đi.
- Sư phụ đã nói, cao thủ dùng độc chân chính sẽ không dễ dàng dùng độc. – Tiểu yêu nữ như một thợ săn đang đùa giỡn với con mồi của mình, dương dương tự đắc nói:
- Cao thủ giống như ta đây, dùng độc để đối phó với ngươi sẽ bị chê là thắng không anh hùng. Bất quá ta không dùng độc vẫn có vô số phương pháp bắt ngươi phải nói thật, ta hỏi lại ngươi lần nữa, Tây Môn Vô Ngân tiến đánh Hắc Liên giáo chúng ta, rốt cuộc có âm mưu gì? Ngươi thành thật khai báo, ta thả ngươi đi, nếu không thì ta sẽ bức cung.
Tây Môn Chiến Anh cắn chặt răng ngà, nhắm mắt lại, không trả lời.
Tiểu yêu nữ xoay chuyển ánh mắt, nàng mạnh mẽ vươn tay kéo vạt áo trước ngực Tây Môn Chiến Anh ra. Tây Môn Chiến Anh hoảng hốt hô lên một tiếng. Tiểu yêu nữ nhanh như cắt ném khối băng vào trong vạt áo của Tây Môn Chiến Anh.
Tây Môn Chiến Anh sợ hãi không thốt nên lời, mặt mày thảm biến.
Tề Ninh thiếu chút nữa muốn xông vào, chỉ là trong lòng hắn hiểu rõ đây là địa bàn của Hắc Liên giáo, mặc dù mình chỉ nhìn thấy vài người, nhưng có mai phục khác hay không thì chưa biết, nếu khinh địch xâm nhập, chỉ sợ không thể cứu được Tây Môn Chiến Anh mà cả bản thân cũng rơi vào tay địch.
Lần trước hắn làm tiểu yêu nữ trọng thương, có thể nói là đã kết thù sống mái với tiểu yêu nữ. Nếu tiểu yêu nữ rơi vào tay Tề Ninh, nhất định hắn phải chỉnh sửa nàng thật hăng một phen. Nhưng nếu hắn rơi vào tay tiểu yêu nữ, tất nhiên cũng khó mà bảo toàn tính mạng.
Ngoài ra Tề Ninh cũng có tâm tư khác.
Lần vây quét Hắc Liên giáo này, từ khi mới bắt đầu họ đã gặp hết điểm đáng nghi này tới điểm đáng nghi khác. Tây Môn Vô Ngân bắt tiểu yêu nữ, nhưng lại cố ý để lại sơ hở cho Thu Thiên Dịch cứu người thành công, bấy giờ mới có được chứng cứ phạm tội của Hắc Liên giáo, qua đó truyền Thiết Huyết văn ra khắp giang hồ, triệu tập tám bang mười sáu phái lớn nhỏ tập hợp ở phía Tây dãy Thiên Vụ, càn quét Hắc Liên giáo.
Tề Ninh vẫn luôn nhạy bén đã phát hiện trong đó còn ẩn tình khác, tuyệt không giống như vẻ bề ngoài, rằng phủ Thần Hầu chỉ muốn tiêu diệt Hắc Liên giáo mà thôi.
Chỉ là việc này không liên quan tới hắn lắm, nên hắn cũng không quá mức chú trọng tìm hiểu.
Nhưng giờ phút này nghe được tiểu yêu nữ hỏi Tây Môn Chiến Anh, ngược lại tựa hồ có thể biết được vài ẩn tình không muốn người khác biết từ hai nàng, nên hắn cố nhẫn nại, hi vọng có thể nghe được ít nhiều chân tướng bị che giấu.
Tiểu yêu nữ nghe Tây Môn Chiến Anh kêu lên sợ hãi thì vỗ tay, cười nói:
- Ngươi kêu lớn chút đi, ta nghe nói nữ nhân càng kêu lớn thì nam nhân lại càng thích.
Quay đầu nhìn Đại Tiểu Song Quỷ trông như dã thú, hỏi:
- Đại Quỷ, Tiểu Quỷ, các ngươi có thích nghe nàng kêu to không?
Đại Tiểu Quỷ đều nở nụ cười kỳ quái, miệng ngoác lớn khoe hai hàm răng vàng ố.
- Ta cho ngươi biết, dưới lòng núi Thiên Vụ có tầng băng, càng đào sâu xuống dưới, hàn băng càng lạnh hơn.
Tiểu yêu nữ lại chắp hai tay sau lưng, một bên bước vòng quanh Tây Môn Chiến Anh, một bên dạt dào đắc ý nói:
- Ta đã sai bọn họ mang hàn băng trong hầm băng tới đây. Ngươi cử thử một lần trước xem cảm giác thế nào, ta vẫn còn hai thùng nữa.
Chờ lát nữa cởi hết xiêm y của ngươi ra, đổ hết băng lên người ngươi, không sợ ngươi không thành thật khai báo.
Tâm trạng của Tề Ninh hơi thả lỏng. Bụng hắn nghĩ khó trách nơi đây lạnh lẽo kinh người, ngay cả hồ nước cũng kết băng, thì ra là do lòng đất có giấu huyền cơ.
- Ngươi nhìn ngươi xem… Tiểu yêu nữ vươn tay giật phăng vạt áo trước ngực Tây Môn Chiến Anh, khiến cho mảng lớn da thịt tinh tế tỉ mỉ như tuyết trắng lộ ra ngoài:
- Da ngươi trắng trẻo và non mịn như vậy, nếu như bị khối băng làm cho lạnh bị thương thì biết làm sao đây? Đúng rồi, chẳng phải tên khốn họ Tề đó thích ngươi sao?
Hắn muốn cưới ngươi làm vợ đúng không? Nếu ngươi không còn da thịt trắng mịn như vậy nữa, hắn còn muốn cưới ngươi sao?
Thank You to Phương Linh For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo