Hắn biết, cứ tiếp tục đi loạn khắp nơi trong màn sương mù dày đặc này thì chỉ phí thời gian, bèn tĩnh tâm lại, thầm nghĩ nếu mình cứ đi thẳng, không rẽ vòng gì, có lẽ có thể tìm được đường ra… Không nghĩ nhiều nữa, hắn nắm chặt Hàn Nhận, dựa vào cảm giác đi thẳng tới trước.
Bước vào trong màn sương mù dày đặc, hắn cũng không biết khi nào có thể đi được tới cuối đường, một lúc lâu sau, nhìn thấy phía trước có vách đá, hắn hơi mừng, bước nhanh hơn, chỉ thấy đằng trước mình la một vách đá ngăn đường. Tề Ninh nhíu mày, rơi vào đường cùng, chỉ có thể men theo vách đá tìm hướng đi.
Đi được không hết thời gian tàn một nén hương, đột nhiên hắn cảm thấy vách đá hơi lõm vào, thấy hơi kỳ lạ, cẩn thận nhìn, thì thấy nơi đó hõm xuống rộng chừng hơn một mét, như một cái cửa đá, nhưng trên vách đá không có khe hở, bèn thử đưa tay vận khí đẩy đẩy thử, nhưng vách đá không chút sứt mẻ.
Hắn thu tay lại, thầm nghĩ, tạo hóa thần kỳ, có lẽ vách đá này tự nhiên như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khúc mắc, lập tức đứng thẳng dậy, hai tay vận khí, đẩy mạnh vách tường bên trái.
Vẫn không sứt mẻ. Hắn hơi nhụt chí, nhưng vẫn thử đẩy bên phải xem, thì cảm thấy vách đá hơi lung lay một tí.
Hắn mừng thầm, đang lo không tìm được đường, bị vây chết ở trong đám sương mù dày đặc này thì thấy vách đá có gì kỳ lạ, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu là rất có thể vách đá này là nơi thoát ra khỏi con đường sương mù này.
Hắn lại đẩy hai cái, tụ khí ở hai bàn tay, dùng lực mà đẩy, liền cảm thấy vách đá kia chậm rãi lùi lại, thì ra đúng là một cánh cửa đá thật dày nặng.
Thì ra cánh cửa đá này không phải cơ quan gì, chỉ là nếu không có thần lực trời sinh hoặc nội lực thâm hậu, chắc chắn sẽ không chuyển rời được.
Sau khi Tề Ninh tập được thần công, hút hết nội lực của Mộc Thần Quân Cửu Thiên Lầu, nội lực của Mộc Thần quân kia vốn đã thâm hậu, trên giang hồ cũng là cao thủ hàng đầu. Hắn có được nội lực này cũng không hề tầm thường, sau đó thi thoảng vẫn hấp thụ thêm được nội lực của không ít người, đặc biệt là từ Thu Thiên Dịch, hắn lại được thiếu trang thủ Phong Kiếm Sơn Trang truyền thụ pháp môn vận khí, hiện giờ nội lực đã có vài phần phi phàm.
Cũng chỉ có người như vậy mới có thể chuyển rời được cánh cửa.
Đẩy ra được một cái khe, hắn mới thu tay lại, hít sâu một hơi, định nhìn vào trong thăm dò, thì chỉ thấy bên trong tương đối lờ mờ.
Hắn bèn lách mình bước vào, đằng sau vách đá không hề có sương mù lượn lờ mà là một hành lang thật dài.
Hắn men theo hành lang cẩn thận từng tí mà đi về phía trước, chỉ cảm thấy con đường này hơi dốc xuống, càng đi càng thấp, rất nhanh đã đến chỗ rẽ trái. Tề Ninh chỉ sợ dọc hành lang có mai phục, cực kỳ cẩn thận, nhưng đi một lúc, nhận ra hành lang này có hình xoáy ốc, xoay quanh đi xuống, càng đi càng hẹp, mới đầu còn có thể đủ cho hai ba người đi song song, nhưng lúc này chỉ một người thì mới đi qua được một cách miễn cưỡng.
Không biết đi được bao lâu, Tề Ninh cảm giác hơi thở hơi khó khăn, thì thấy đằng trước có ánh sáng, thầm vui mừng, bước nhanh chân hơn, cuối cùng cũng đi hết hành lang. Khi bước chân khỏi hành lang, trước mắt sáng rực rỡ, là một nơi như vườn hoa.
Mai hồng trúc xanh tươi mơn mởn, từ khi hắn lên núi, thấy đường đi vách núi cheo leo, lại thêm sương mù dày đặc, giờ nhìn cảnh đẹp trước mắt, tâm trạng vui sướng, nhìn quanh, chỉ thấy xanh xanh đỏ đỏ, chỉ có một tòa núi, xung quanh không một bóng người.
Có điều, cảnh tuy đẹp, nhưng không khí vẫn giá rét vô cùng.
Tề Ninh thầm nghĩ, mặc dù Thiên Vụ Lĩnh ở Tây Thùy, nhưng giờ đã là tháng ba mùa xuân, chân núi Thiên Vụ Lĩnh cũng không thể lạnh thế này, mà không hiểu sao từ khi vào núi nhiệt độ lại thấp như thế, như sống trong mùa đông vậy.
Áo quần hắn không dày, nếu không có thân thể rắn chắc, lại đã từng tu luyện nội lực, thật sự khó mà chống đỡ được cái rét như thế.
Bước nhẹ chân qua hòn non bộ, thấy phía trước có một đầm nước, hơi giống với đầm nước khi mình mới tỉnh lại, nhưng rõ ràng đầm này lớn hơn không ít, hắn lại càng giật mình, nhưng trên mặt nước đã kết thành băng.
Tề Ninh kinh ngạc, tiến lại gần, chỉ thấy mặt đầm đã kết băng, gõ gõ thử thì băng rất dày. Hắn nhẹ chân bước lên, đi thử vài bước, lớp băng hoàn toàn có thể chịu được sức nặng.
Đi tới giữa đầm băng, Tề Ninh đột nhiên cảm thấy hình như bên dưới tầng băng có thứ gì đó, bèn ngồi xổm xuống nhìn xuyên qua.
Nước trong đầm rất trong, nên dù có kết thành băng cũng trong suốt, không như nước bình thường hơi đục, sau khi kết băng sẽ không thể nhìn rõ được bên dưới.
Xuyên thấu qua tầng băng, Tề Ninh phát hiện, dưới đáy đầm sâu dường như có một cái hộp lớn, nhìn qua thì giống một cái quan tài.
Có điều, hắn biết đó tuyệt đối không phải là quan tài, mà cái thứ giống quan tài kia cũng không phải bằng gỗ, mà giống như dùng ngọc thạch khắc thành.
Tề Ninh cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ nổi vì sao cái thứ như quan tài đá này lại ở dưới đáy đầm, chẳng lẽ có kỳ bảo quý hiếm gì giấu ở đây vô tình bị mình phát hiện ra?
Hắn lấy làm lạ, muốn phá băng xem thử, nhưng lập tức từ bỏ ý định này.
Với nội lực của hắn, muốn đánh phá mặt băng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng hắn hiểu rất rõ, ở đây có động trời khác, mình rõ ràng đã vô tình xâm nhập vào nơi cực kỳ trọng yếu của Thiên Vụ Lĩnh, khó mà đảm bảo nơi đây không có người. Một khi phá băng tất sẽ có tiếng động, hẳn sẽ kinh động tới người khác, chỉ sợ sẽ dẫn tới tai họa.
Hiển nhiên vàng bạc trân bảo là thứ tốt, nhưng lúc này đang trong khốn cảnh, thoát ra được mới là quan trọng nhất.
Đi qua mặt băng lên tới bờ bên kia, phía trước là rừng trúc lại càng rậm rạp. Trong rừng trúc, thi thoảng có hoa mai điểm thêm làm điệu. Hắn đi sâu vào trong, càng đi càng sâu, đột nhiên nhìn thấy trước mặt chia làm rất nhiều con đường mòn, cũng không biết đâu với đâu, chỉ có thể tùy ý đi một đường. Đi không bao xa, đường mòn này có vài lối rẽ, cứ như vậy liên tục mấy lần, hắn mới bất ngờ phát hiện ra rừng trúc này khá lớn, đường đi như kinh mạch của người, rắc rối phức tạp. Lúc trước, hắn bị lạc trong màn sương mù dày đặc, lúc này, mặc dù không có sương nhưng hắn lại mất phương hướng một lần nữa.
Lập tức hắn hơi hối hận. Nếu sớm biết đường này phức tạp như thế, lúc trước đi luôn đường sống cho tiện.
Đi trong rừng hơn nửa canh giờ, hắn mới cảm giác hình như đường này hơi quen quen, hình như mình đã đi một vòng tròn.
Đột nhiên hắn nghĩ lại, cổ nhân hay nghiên cứu các loại trận pháp, chẳng lẽ trong rừng trúc này có giấu huyền cơ?
Lại đi vòng vo một lát, đường đi rẽ ngang rẽ dọc khiến cho hắn chóng mặt, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình sẽ bị vây chết ở đây?
Nhìn thấy đường mòn quấn quanh khu rừng rậm rạp chằng chịt, bỗng nhiên hắn nghĩ tới con nhện.
Con nhện kết lưới, chờ con mồi rơi trúng, sau đó thong thả hưởng dụng.
Hôm nay mình bị vây trong rừng, phải chăng cũng giống như mấy con mồi rơi trúng mạng nhện kia chờ nhện tới ăn thịt? Nếu mình không tìm ra cách rời khỏi rừng trúc, sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện, đến lúc đó, thì phiền toái thật lớn.
Sắc mặt hắn ngưng trọng, không để ý đến đường mòn nữa mà đi thẳng tắp, hy vọng có thể đi ra được như lần trước trong màn sương. Nhưng đi suốt nửa canh giờ vẫn không thấy được cây trúc cuối cùng mà nhụt chí, thầm nghĩ tám chín phần mười là rừng trúc này đã được bày trận pháp, nếu không nhìn ra được ảo diệu bên trong, chỉ sợ cả đời cũng không thoát ra được.
Nhưng hắn lại hoàn toàn không biết gì về trận pháp, mà hiển nhiên rừng trúc lại không phải trận pháp thông thường, muốn tìm ra được ảo diệu nhanh chóng, không nghi ngờ gì, là người si nói mộng.
Đang buồn rầu, đột nhiên có tiếng nói, là của một cô ương. Hắn mừng rỡ, nhẹ chân nhẹ tay đi theo hướng tiếng nói, được chừng hơn mười bước, thì lờ mờ thấy cách đó không xa có hai bóng người, là hai thiếu nữ mặc đồ người Miêu, mặc dù không nhìn rõ tướng mạo nhưng thân hình tương đối thướt tha, giọng nói cũng thanh thúy, hẳn là hai thiếu nữ.
Hai thiếu nữ nọ mỗi người ôm một cái thùng gỗ nhỏ, một trước một sau đi vào rừng trúc, nói chuyện gì đó. Mặc dù Tề Ninh nghe được, nhưng họ dùng tiếng thổ nữ Miêu gia nói chuyện nên không rõ các nàng nói gì.
Hắn đã từng nghe nói Hắc Liên Giáo là do người Hắc Miêu sáng tạo, vậy đại đa số giáo chúng sẽ là người Hắc Miêu, chỉ là vạn lần không ngờ được nữ tử Miêu gia cũng vào Hắc Liên Giáo.
Hiện tại hắn còn không biết hai nàng này là giáo chúng Hắc Liên hay chỉ là người nhà, nhưng thấy có hai nàng ghé vào rừng trúc hắn cũng mừng, biết rõ, chỉ cần đi theo các nàng, muốn ra khỏi rừng trúc này cũng không khó.
Hắn lách ra một khoảng, tránh bị các nàng phát hiện, lại không dám tránh quá xa, chỉ sợ mất dấu thì không đùa được.
Lần này, chỉ đi một lát thì quả thật đã ra được. Bên ngoài rừng trúc là một hồ nước, trên mặt hồ vẫn lơ lửng sương mù. Sương mù ở đây còn trong khiết hơn vài phần, trong hồ kia có mấy tòa lầu các chạm trổ tinh mỹ, bố cục tao nhã ở giữa hồ có một cây cầu trúc nối từ bên ngoài vào, cả tòa kiến trúc như ẩn như hiện trong sương, đẹp dị thường.
Hai Miêu nữ ôm theo thùng gỗ nhỏ, ra hỏi rừng trúc, đi thẳng lên cầu gỗ vào trong hồ.
Hắn thầm thở dài, lầu gác trong hồ như một cuốn tranh, sương mù trôi nổi, như tiên cảnh, vạn lần hắn không ngờ được trên Thiên Vụ Lĩnh này lại có một nơi như vậy.
Giật mình hơn là lầu gác trong hồ lại được thiết kế theo kiểu người Hán, có vài phần giống như kiến trúc Giang Nam. Hắc Liên Giáo này do người Miêu làm chủ, vì sao ở đây lại dùng kiến trúc này?
Ba Thục Tây Thùy, chớ nói đến kiến trúc nhà Hán tinh mỹ như thế, cho dù là phòng xá kiểu nhà Hán bình thường cũng khó thấy, đánh chết hắn cũng không ngờ được ở nơi này lại thấy được lầu gác tao nhã duy mỹ như vậy.
Hắn kinh ngạc, chỉ thấy hai Miêu nữ kia đã bị sương mù bao phủ.
Nghĩ một lát, hắn nắm chặt Hàn Nhận đi tới bên rừng trúc, đề phòng nhìn bốn phía, không thấy có tung tích người khác, cắn răng một cái, như một cái bóng, nhanh chóng tới bên cầu gỗ, dừng chân một lát rồi vẫn bước lên.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo