Hiên Viên Phá vốn không phải một người dễ dàng thể hiện cảm xúc của bản thân. Nhưng giờ phút này sắc mặt y cực kỳ nghiêm trọng.
Tề Ninh nhìn thấy, cũng hiểu được tâm trạng của Hiên Viên Phá lúc này.
Với tư cách người thừa kế Thần Hầu đời sau của Thần Hầu Phủ, Hiên Viên Phá cũng coi như là hi vọng của mọi người. Lần này đánh Thiên Vụ Phong, Tây Môn Vô Ngân không xuất hiện, trái lại phái đại đệ tử Hiên Viên Phá ra mặt quản lý, trong mắt rất nhiều người, đây có lẽ chính là một nghi thức trọng đại trong quá trình giao tiếp quyền lực Thần Hầu cũ mới.
Tây Môn Vô Ngân đã lớn tuổi rồi, hơn nữa những năm gần đây, Tây Môn Vô Ngân rất ít khi hỏi đến sự vụ Thần Hầu Phủ, công việc cụ thể đều giao cho Hiên Viên Phá xử lý, mọi người biết rõ, Thần Hầu cũ mới luân chuyển chỉ là vấn đề thời gian.
Lần này đánh Thiên Vụ Lĩnh, chính là một hành động lớn nhất trên giang hồ hơn hai mươi năm gần đây, Tây Môn Vô Ngân giao việc này cho Hiên Viên Phá, cũng chính là cho Hiên Viên Phá một cơ hội lớn nhất, đồng thời cũng là một khảo nghiệm lớn nhất.
Trong lòng rất nhiều người đều tin tưởng, nếu như lần này có thể tiêu diệt Hắc Liên Giáo Thiên Vụ Lĩnh, khả năng Hiên Viên Phá sẽ chính thức tiếp nhận vị trí Thần Hầu là rất cao.
Trận chiến này với Hiên Viên Phá mà nói đương nhiên vô cùng quan trọng, kết quả của nó đương nhiên là không thể không thắng.
Cho nên Tây Môn Vô Ngân triệu tập tám bang mười sáu phái, tụ tập mấy ngàn người, rất nhiều người đều cảm thấy đơn giản là muốn Hiên Viên Phá nắm chắc thắng lợi trong trận chiến này, một khi thắng lợi, với tư cách thủ lĩnh, Hiên Viên Phá đương nhiên công lao lớn nhất, chắc chắn danh tiếng vang xa, dưới tình thế như vậy, tiếp nhận vị trí Thần Hầu, là rất hợp lý.
Nhưng chuyện đã nằm ngoài mong muốn của Hiên Viên Phá thậm chí là cả Tây Môn Vô Ngân.
Tề Ninh thầm nghĩ trong lòng, Tây Môn Vô Ngân hiển nhiên tin tưởng mười phần với trận chiến này, dẫu sao dốc hết thế lực giang hồ tinh nhuệ trong cảnh nội Đại Sở, đối phó một Hắc Liên Giáo tây thùy, giống như trăm nghìn sói đói đối phó một con mãnh hổ, cho dù có chút tổn thương, cuối cùng cũng tất thắng.
Cho nên Tây Môn Vô Ngân phái con gái ruột thịt của mình đến rèn luyện, đơn giản cũng là muốn nàng bồi bổ thêm kiến thức.
Thế nhưng hành động tiến đánh Thiên Vụ Phong còn chưa bắt đầu, đã có mấy người bị giết bỏ mình, bởi vậy dẫn đến việc quần hào bạo động, sĩ khí giảm mạnh, hiện giờ Tây Môn Chiến Anh rõ ràng rơi vào tay Hắc Liên Giáo, sống chết chưa rõ, dưới tình thế này, Hiên Viên phá đã rơi vào một hoàn cảnh cực kỳ bị động.
Trong lều lớn hoàn toàn yên lặng.
Chốc lát sau, Hiên Viên Phá rốt cuộc nói:
- Trời vừa sáng ngày mai, lập tức đánh Thiên Vụ Phong.
Thần sắc y lạnh lùng, đi tới bên bàn, cầm bản đồ địa hình Thiên Vụ Lĩnh, liếc nhìn một lần, mới chỉ địa đồ nói:
- Phía đông có năm con đường lên núi, bên này có sáu trăm người, chia ra sáu đường, mỗi đường tám mươi người, người còn lại chờ ở chân núi, bất luận đường nào có tình huống, lập tức đi lên trợ giúp, dùng tên lệnh làm tín hiệu.
- Hắc Liên Giáo cực kỳ quen thuộc địa hình Thiên Vụ Lĩnh, nếu trong đêm, họ càng chiếm thượng phong.
Gia Cát Trường Đình hơi gật đầu:
- Ban ngày tấn công núi, có thể thấy rõ địa hình, càng thêm có lợi cho chúng ta.
- Sáu đạo nhân mã, Gia Cát Môn chủ một đường, Long Các chủ một đường, Đoan Mộc Động chủ cùng Dương Bang chủ mỗi người một đường.
Hiên Viên Phá thi lệnh:
- Ta tự mình dẫn dắt một đường, một đường khác do Lan sư đệ dẫn dắt, sáu đạo nhân mã, lấy tổng đàn Thiên Vụ Lĩnh làm mục tiêu.
Ngoài ra lập tức phái người đi thông báo tất cả các đạo nhân mã khác ngay trong đêm, ngày mai tấn công.
Đám người Gia Cát Trường Đình lập tức chắp tay đồng ý.
- Gia Cát Môn chủ, hiện giờ các ngươi có thể đi xuống chuẩn bị.
Hiên Viên Phá trầm giọng nói:
- Truyền lệnh các lộ anh hùng, đánh vào Tổng đàn Hắc Liên trước tiên, tất có trọng thưởng, ngoài ra đoạt được đầu người Hắc Liên Giáo chúng, dựa theo đầu người đổi phần thưởng, đầu một giáo chúng bình thường năm trăm lạng, nếu đạt được đầu của Tứ Thánh Sứ thậm chí là hai người Huyền Dương Thái Âm, ban thưởng gấp mười.
Tề Ninh thầm nghĩ, nếu như Tứ Thánh Sư biết đầu của mình trị giá năm ngàn lạng bạc, không biết có suy nghĩ gì.
Trong lòng hắn cũng rõ ràng, năm ngàn lạng bạc với một số quan lại quyền quý cự thương phú hào có lẽ không tính là con số lớn, nhưng đối với người bình thường mà nói, cũng coi như một số lượng khổng lồ.
Chỉ là những quần hào này chưa hẳn đã coi trọng hoàng kim bạch ngân.
Lần này các bang phái đến đây đương nhiên bởi vì khuất phục dưới uy thế của Thần Hầu Phủ, nhưng cũng không ít người có lòng lập công dương danh.
Thần Hầu Phủ giống như một tảng đá lớn đặt trên đỉnh đầu bang hội giang hồ, nhiều năm trước tới nay, giữa bang phái không dám tùy tiện đấu võ, kể từ đó, võ công thực tế của rất nhiều người đều khó mà cho người ngoài biết được.
Có một số người khổ luyện nhiều năm, võ công đột phá mạnh mẽ, lại không tuyên dương với bên ngoài, không có cơ hội thi triển thân thủ, trong lòng còn có bất mãn với bố cục giang hồ trước mắt, ẩn nhẫn nhiều năm, lần này đột nhiên trời ban cơ hội tốt, lại nghĩ đến bỗng nhiên nổi tiếng trong cuộc chiến đánh Thiên Vụ Phong lần này.
Nếu trong trận chiến này có thể chém giết vài tên cao thủ Hắc Liên Giáo, chẳng những có thể dương danh trên giang hồ, hơn nữa dùng công lao này, đại khái có thể thương lượng với Thần Hầu Phủ, khuếch trương thế lực bổn phái.
Sau khi đám người Gia Cát Trường Đình ra ngoài, Hiên Viên Phá mới thấp giọng nói với Tề Ninh:
- Hầu gia, chúng ta đánh lên núi, ngài tọa trấn dưới chân núi, không biết ý ngài thế nào?
Trong lòng Tề Ninh biết Hiên Viên Phá lo lắng nếu như mình lên núi, sợ rằng có chút sơ xuất, không tiện nói thẳng, hắn cười nói:
- Lúc ở Thành Đô, ta vốn có thể để Chiến Anh về kinh, nhưng cuối cùng ta đồng ý cho nàng lưu lại, nếu như hiện giờ nàng bình yên vô sự, ta ở dưới chân núi cũng không sao, nhưng biết nàng bị cướp lên núi, đương nhiên không thể ở nơi này lo lắng suông.
Hiên Viên Phá nói:
- Hầu gia yên tâm, Chiến Anh không có việc gì đâu.
- Hả?
Tề Ninh hỏi:
- Vì sao lại nói như vậy?
- Ta hoài nghi Quỷ Sứ Hắc Liên Giáo chui vào nơi trú quân, mục đích thực sự chưa chắc là vì dao động sĩ khí bên ta.
Hiên Viên Phá thấp giọng nói:
- Mục đích của hắn, có lẽ là tới vì Chiến Anh.
Tề Ninh nhíu mày:
- Ngươi nói là, hắn cố ý giết người ở nơi trú quân, dẫn dắt sự chú ý của mọi người, sau đó tìm cơ hội cướp Chiến Anh đi?
- Không sai.
Hiên Viên Phá hơi gật đầu:
- Hắc Liên Giáo đương nhiên đã sớm biết chuyện tám bang mười sáu phái đánh Thiên Vụ Phong lần này, chỉ sợ sớm phái người thầm nhìn chằm chằm vào Thần Hầu Phủ của chúng ta. Ta hoài nghi họ đã biết thân phận của Chiến Anh, cho nên… !
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Họ biết rõ thân phận của Chiến Anh, cho nên cướp Chiến Anh đi, chính là muốn dùng Chiến Anh để uy hiếp?
- Chiến Anh ở trong tay họ, giống như trong tay họ nhiều hơn một cái mạng.
Hiên Viên Phá thần sắc lạnh lùng:
- Một khi tình thế nguy cấp, rất có thể họ sẽ dùng Chiến Anh làm điều kiện đàm phán. Nếu như ta đoán không sai, thì họ cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ đối với Chiến Anh.
Tề Ninh gật đầu:
- Nếu quả thực như vậy, họ tạm thời sẽ không tổn thương tới Chiến Anh.
Hắn hỏi:
- Nếu Thần Hầu biết rõ việc này, có thể đình chỉ việc đánh Thiên Vụ Phong hay không?
Hiên Viên Phá lắc đầu nói:
- Tính tình Thần Hầu ta biết, một khi quyết định chuyện gì, trước khi chưa có kết quả, tuyệt đối sẽ không dừng tay. Hơn nữa lần này ban xuống Thiết Huyết Văn, tất cả các đạo nhân mã trên giang hồ cũng đã đến rồi, bỏ dở nửa chừng vào lúc này, Thần Hầu Phủ cũng không có cách nào giải thích với các bang phái.
Y dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Cho nên chúng ta phải làm, chính là không tiếc bất cứ giá nào, toàn lực đánh Thiên Vụ Phong, nếu có thể đánh tới Tổng đàn Hắc Liên Giáo, chắc chắn Hắc Liên Giáo sẽ dùng Chiến Anh với tư cách điều kiện đàm phán, đại khái khi đó có thể nói chuyện với họ một chút.
Ngay trong đêm trong doanh địa tràn ngập không khí chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh.
Chia ra sáu đường, Tề Ninh kiên trì muốn vào núi, Hiên Viên Phá liền để hắn đi theo đường Lan sư đệ, hơn nữa phái thêm hơn hai mươi người đi đoạn đường này, đơn giản là muốn tăng cường thực lực, bảo vệ Tề Ninh.
Mặc dù có Quỷ Sứ náo loạn một phen ở nơi trú quân, nhưng Tây Môn Chiến Anh bị cướp không hề truyền ra ngoài, dẫu sao đều là người trà trộn trong giang hồ, mặc dù bởi vì Quỷ Sứ xuất hiện mà nơi trú quân bạo động, thậm chí sĩ khí giảm mạnh, nhưng bọn họ cho rằng lần này đã tụ tập tám bang mười sáu phái cùng với tinh nhuệ các bang hội lớn, người đông thế mạnh, rất nhiều người vẫn nhanh chóng ổn định tâm thần.
Đánh Thiên Vụ Phong, chính là thời cơ tốt để dương danh, cho nên không ít người thầm xoa tay.
Quần hào đều là người trà trộn giang hồ, cho nên có rất nhiều thủ đoạn mánh khóe trên giang hồ, cũng không tiện nhắc nhở quá nhiều. Hiên Viên Phá chỉ phân phó mọi người cẩn thận một chút, lấy Tổng đàn Hắc Liên làm mục tiêu, ngược lại cũng không nói quá nhiều.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tề Ninh ngước đầu nhìn lên, thấy được trên Thiên Vụ lĩnh đều có sương mù mờ mịt vờn quanh, cũng không bởi vì đến gần dãy núi mà sương mù kia sẽ nhạt hơn mấy phần.
Sáu đạo nhân mã, ngoại trừ đội Tề Ninh có trăm người, năm đường khác đều có tám mươi người một đội, Định sư đệ dẫn hơn một trăm người còn lại tạm thời chờ ở chân núi, tùy tình hình lên núi trợ giúp.
Tất cả các đội nhân mã cũng không phải tùy ý phân công.
Người trên giang hồ, con đường tập võ khác nhau, tuyệt kỹ am hiểu cũng đủ loại, có một số người am hiểu công phu quyền cước cự ly ngắn, có một số người am hiểu đao kiếm thuật, có không ít người am hiểu sử dụng ám khí, tấn công địch cự ly xa, cho nên lúc lên núi, người tập luyện binh khí đi phía trước mở đường, ở giữa là người am hiểu ám khí, người am hiểu công phu quyền cước thì bọc hậu.
Thân phận Tề Ninh từ đầu đến cuối đều không để lộ, đoạn đường này vẫn do Lan sư huynh làm Thống soái.
Thiên Vụ Lĩnh liên miên không ngớt hơn mười dặm, địa thế hiểm trở, con đường lên núi cũng cực kỳ hung hiểm. Sau khi chia ra sáu đường, Tề Ninh liền theo đội của Lan sư huynh, lên núi theo con đường trong kế hoạch, hướng thẳng lên núi.
Người Miêu am hiểu cổ độc thuật, cho nên trong mỗi đội nhân mã đều có vài cao thủ tinh thông độc dược, ngoài ra cũng có trang bị các loại thuốc trị thương.
Mặc dù Tề Ninh có bộ pháp Tiêu Dao Hành huyền diệu khó lường, hơn nữa nội lực hiện giờ rất thâm sâu, mặc dù không đạt được tu vi nội lực cao thủ đứng đầu, nhưng với nội lực của hắn, cũng đủ tính là nhân vật có số có má trên giang hồ, ngoài ra còn có một bộ công phu Thôi Sơn Thủ. Tuy nhiên, trong lòng Tề Ninh hiểu, nếu thực sự gặp phải cường địch, những công phu này chưa chắc có thể bảo vệ mình chu toàn.
Hắn lại rất tự tin đối với bộ kiếm pháp Vô Danh kia, cho nên trước khi lên núi, hắn đặc biệt kêu Hiên Viên Phá tìm một thanh kiếm, mặc dù không sánh được Bì Lô Kiếm do Đại Quang Minh Tự tặng, nhưng cũng sắc bén khác thường, không phải vật phàm.
Có lợi kiếm trong người, tâm trạng Tề Ninh tự tin hơn nhiều.
Để đảm bảo an toàn, phía trước đại đội, đặc biệt phái hai người tai mắt linh mẫn dò đường phía trước, cũng không kéo khoảng cách quá xa, những người khác đều coi chừng cẩn thận, trong này không ít người đều là người từng trải, một số thủ đoạn bẫy rập xảo quyệt, trước mắt những người này đều bị khám phá rất dễ dàng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo