Hiên Viên Phá đứng lên, dẫn đầu rời khỏi lều lớn, chỉ thấy Thần Hầu phủ Lan sư huynh đứng bên ngoài lều.
Tề Ninh nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Lan sư huynh, mơ hồ cảm thấy sự tình không ổn. Hiên Viên Phá đã có phát hiện, hỏi:
- Người của Ngũ Hành môn ở đâu?
Lan sư huynh bước tới, kề tai y nói nhỏ mấy câu, vẻ mặt Hiên Viên Phá càng ngưng trọng, hỏi:
- Người ở đâu?
Lan sư huynh đi trước dẫn đường, mọi người đi theo Lan sư huynh tới rìa doanh trại, khi còn chưa tới gần, mọi người đã thấy một đám đông xúm lại ở phía bên kia. Nhìn thấy Thần Hầu phủ Hiên Viên Phá tới, lập tức có người chào hỏi, mọi người vội tránh đường. Hiên Viên Phá điềm tĩnh đi ngang qua đám người, chỉ thấy một người ngồi trên bãi cỏ, đầu tóc rối bù, cả người run rẩy.
Hiên Viên Phá nhíu mày, có người bên cạnh tiến lại gần, khẽ nói:
- Hiên Viên Giáo úy, hắn là người của Ngũ Hành môn.
Y chỉ về phía người ngồi trên cỏ:
- Ngũ Hành môn chỉ có một mình hắn trở lại.
Hiên Viên Phá ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn kỹ, hỏi:
- Những người khác đâu rồi?
- Chỉ có một mình hắn trở lại.
Có người trả lời:
- Vừa rồi chúng tôi tuần tra bên ngoài nơi đóng quân, nhìn thấy một bóng người hốt hoảng chạy về phía này, còn tưởng là người của Hắc Liên giáo, đến khi nhìn rõ ràng, mới phát hiện hắn mặc trang phục của Ngũ Hành môn. Ngũ Hành môn do môn chủ dẫn đầu, đều đã đi khỏi, giờ chỉ còn lại một mình hắn.
Lúc này Tề Ninh cũng ở trong đám người, chỉ thấy người nọ đầu bù tóc rối, cả người vết máu loang lổ, trên mặt cũng đầy máu đen.
Người giang hồ đã quen thấy máu me, tuy không lưu tâm điều này, thế nhưng dáng vẻ thất hồn lạc phách, cả người run rẩy của người kia, khiến mọi người đều kinh hãi.
- Ngươi tên là gì?
Hiên Viên Phá nhìn thẳng vào người nọ, trầm giọng hỏi:
- Vì sao những người khác của Ngũ Hành môn chưa trở về?
Người nọ hơi ngẩng đầu lên, mặt đầy vết máu đen, thật sự là khó nhìn rõ tướng mạo, nhưng khuôn mặt y tràn ngập vẻ hoảng sợ, lẩm bẩm:
- Trên Quỷ Sơn có quỷ, tất cả bọn họ đều đã chết!
Tuy không ít người đã đoán được phần nào sự tình, nhưng khi nghe người nọ nói ra, đều hơi biến sắc, lập tức trong đám người vang lên tiếng xôn xao.
Lan sư huynh trầm giọng nói:
- Đừng làm ầm ĩ.
Mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Hiên Viên Phá lạnh lùng hỏi:
- Ngươi nói là, trừ ngươi ra, những người còn lại của Ngũ Hành môn đều đã chết trên núi?
- Đều đã chết hết!
Giọng người nọ hơi khàn khàn:
- Đều bị ác quỷ lấy mạng, những ác quỷ đó muốn giết chết tất cả bọn họ!
Trong đám người lập tức có người nói với giọng khinh thường:
- Ác quỷ cái gì, đó chắc chắn là bọn yêu ma Hắc Liên giáo quấy phá.
- Trong số các ngươi, có ai biết hắn không?
Hiên Viên Phá hỏi.
Bên cạnh có người trả lời:
- Hình như hắn là Tôn Thắng, võ công cũng không tệ, là đồ đệ thứ ba của Ngũ Hành môn chủ.
Hiên Viên Phá khẽ gật đầu, hiển nhiên y nhận ra Tôn Thắng đã hồn bay phách lạc, bèn căn dặn:
- Dẫn hắn đi nghỉ ngơi một chút trước đi, để hắn bình tĩnh lại, sau đó tới bẩm báo rõ ràng tình hình.
Lập tức có hai người bước đỡ Tôn Thắng lên, dẫn đi.
- Tất cả mọi người tạm thời tản đi nghỉ ngơi, lấy lại sức.
Hiên Viên Phá đứng lên, nói:
- Lan sư đệ, phái thêm người tuần tra xung quanh doanh trại, đề phòng người của Hắc Liên giáo lẻn vào.
Đợi mọi người tản đi, Gia Cát Trường Đình mới cau mày nói:
- Tuy Ngũ Hành môn không giỏi về võ công, nhưng rất giỏi về ẩn dấu hành tung, khắp giang hồ, không có môn phái nào có thể so sánh với bọn họ về mặt do thám tin tức. Tuy Thiên Vụ Lĩnh là sào huyệt của Hắc Liên giáo, nhưng phạm vi rất rộng, núi non trùng điệp, cỏ dại, cây cối mọc thành bụi, địa hình hết sức phức tạp, cho dù có hơn nghìn giáo chúng, cũng không thể kiểm soát tất cả các nơi!
Nói tới đây, y ngừng một lát, rồi thấp giọng hỏi:
- Với bản lĩnh của Ngũ Hành môn, sao lại dễ dàng bị bọn chúng phát hiện như vậy?
Hiên Viên Phá liếc nhìn y với vẻ ngờ vực, hỏi:
- Gia Cát môn chủ có ý kiến gì không?
Gia Cát Trường Đình cũng không nói, mà đưa tay ra hiệu, Hiên Viên Phá biết ý của y, tuy mọi người đã tản đi, nhưng trong số họ không hiếm người có võ công cao cường, có một số chuyện không tiện để người khác nghe được.
Khi cùng mấy người trở lại lều lớn, Gia Cát Trường Đình mới nói:
- Năng lực che giấu hành tung của Ngũ Hành môn thuộc loại nhất nhì trên giang hồ, cũng chính vì như vậy, Ngũ Hành môn chủ mới nhận trách nhiệm thăm dò tình hình kẻ địch. Thế nhưng sau khi mười mấy người tiến vào Thiên Vụ Lĩnh, chỉ có một người sống sót trở về! Hiên Viên hiệu úy, việc này, ngài có thấy có kỳ lạ không?
- Cho nên ta mới cần Gia Cát môn chủ chỉ điểm cho.
Vẻ mặt của Hiên Viên Phá vẫn rất điềm tĩnh.
Long Các chủ tính tình nóng nảy, Gia Cát Trường Đình chưa kịp trả lời, y đã nhíu mày nói:
- Gia Cát môn chủ, ý của ngươi là, có người tiết lộ tin tức Ngũ Hành môn tiến vào Thiên Vụ lĩnh?
Gia Cát Trường Đình cười nhạt, nói:
- Lòng người khó dò, lúc hành tẩu trên giang hồ, Ngũ Hành môn cũng kết thù kết oán khá nhiều, ngay ở nơi đóng quân của chúng ta, cũng có ít nhất ba nhà từng va chạm với Ngũ Hành môn. Hiên Viên Phá bình tĩnh hỏi:
- Ý của các ngươi là, Ngũ Hành môn hầu như bị tiêu diệt, là vì có nội gian?
Tề Ninh ngồi ở một bên, đôi mắt khép lại, như nhắm mắt dưỡng thần.
Lần này Thần Hậu ban xuống Thiết Huyết văn, hiệu triệu mọi người tấn công Thiên Vụ Phong, giang hồ đều biết, Hắc Liên giáo đương nhiên cũng đã sớm biết rồi.
Gia Cát Trường Đình nói:
- Việc Hắc Liên giáo âm thầm hoạt động, mua chuộc người các môn phái làm nội ứng, cũng không phải là không thể xảy ra.
Giang hồ quá rộng lớn, phần đông các môn phái khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn.
Hiên Viên Phá cười nhạt một tiếng, nói:
- Đúng là lòng người khó dò, nhưng việc Ngũ Hành môn gặp tai họa, không liên quan tới nội gian.
Việc Ngũ Hành môn tiến vào Thiên Vụ Lĩnh, đối với mọi người ở nơi trú quân này cũng không phải là bí mật gì, thì phái Hắc Liên giáo cũng không thể xem là bí mật.
Y ngồi tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói:
- Hắc Liên giáo ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, ngay từ đầu bọn chúng đã nắm giữ được nhiều thông tin tình báo hơn chúng ta.
Năng lực thăm dò tình báo của Ngũ Hành môn thuộc hàng nhất nhì trên giang hồ, bọn họ tuyệt đối không thể không đề phòng việc đối phương đã biết rõ việc bọn họ muốn tiến vào Thiên Vụ Lĩnh.
Cho nên, khi bọn họ chọn tuyến đường để lên núi, nhất định là vô cùng bí mật, cho dù là chúng ta, cũng không biết được. Gia Cát Trường Đình nghe vậy, khẽ gật đầu:
- Hiên Viên hiệu úy nói rất đúng, xem ra ta đã quá lo lắng. - Hiên Viên hiệu úy, nếu hành tung của bọn họ bí mật như vậy, vì sao chỉ có một người sống sót trở về?
Long Các chủ cau mày nói:
- Chẳng lẽ bọn họ đột ngột đụng phải bọn Hắc Liên giáo?
- Chân tướng sự việc như thế nào, chỉ có thể chờ Tôn Thắng bình tĩnh lại, rồi sẽ hỏi thêm. Hiên Viên Phá nói:
- Tuy Ngũ Hành môn hầu như bị diệt môn, nhưng Tôn Thắng còn sống trở về, cũng rất có giá trị.
Y còn chưa dứt lời, chợt nghe bên ngoài có tiếng kêu la, rồi lại nghe có tiếng gào thét.
Mặt Hiên Viên Phá hơi trầm xuống,lại rời khỏi lều lớn. Vừa ra khỏi lều, đã thấy Lan sư huynh đi tới bẩm báo:
- Đại sư huynh, có người bị hại!
- Cái gì?
- Bang chủ Thiên Hạc bang vừa bị giết!
Lan sư huynh nói ngay.
- Chết ở đâu?
Hiên Viên Phá nhíu chặt đôi mày.
Lan sư huynh đáp:
- Ngay dưới đại kỳ của Thiên Hạc bang.
Mặc dù Thiên Hạc bang không được xếp vào tám bang, mười sáu phái, nhưng cũng không phải là bang hội nhỏ trên giang hồ, lần này cũng có hai mươi mấy người đến đây trợ trận.
Đại kỳ của Thiên Hạc bang so ra kém Kim Kiếm minh, nhưng trong đám cờ xí, xem như cũng là lá cờ dễ làm người khác chú ý.
Một con bạch hạc được thêu trên cờ, đang phơ phất trong gió đêm.
Dưới cột cờ, một thi thể ngồi dựa nghiêng vào cột cờ, hai mắt trợn to, nhưng đã không còn chút sinh khí nào.
Xung quanh đó có không ít người, bang chúng Thiên Hạc bang đều hết sức giận dữ. Khi Hiên Viên Phá đuổi tới, Thần Hầu phủ Định sư huynh đang kiểm tra thi thể của Thiên Hạc bang chủ.
- Định sư đệ, vết thương trí mạng ở chỗ nào?
Vẻ mặt lạnh lùng, Hiên Viên Phá tới gần hỏi.
Định sư huynh đứng dậy, vẻ mặt rất khó coi. Y do dự một chút, rồi bước kề tai Hiên Viên Phá nói nhỏ. Đôi chân mày Hiên Viên Phá càng nhíu chặt, y liếc nhìn xung quanh một lượt, hỏi:
- Bảo chủ Lư Dương bảo đâu?
Tất cả mọi người đều hơi giật mình, có một người bước tới một bước, chắp tay nói:
- Tại hạ là Kiều Tư Miểu, không biết Hiên Viên Giáo úy có gì phân phó?
- Vừa rồi, ngươi ở đâu?
Hiên Viên Phá hỏi.
Kiều Tư Miểu khẽ giật mình, dù sao y cũng là người từng trải, cảm thấy câu hỏi này có hàm ý khác, nhưng vẫn đáp:
- Theo phân phó của Hiên Viên giáo úy, ta quay về lều nghỉ ngơi, nghe bên ngoài có tiếng động, tưởng Hiên Viên giáo úy triệu tập, cho nên cũng chạy tới.
- Theo ta được biết, Lư Dương bảo Kiều gia các ngươi có một bộ Tam Tiêu Thủ, là tuyệt kỹ gia truyền, không biết có đúng hay không?
Lộ vẻ đắc ý, Kiều Tư Miểu gật đầu nói:
- Quả nhiên là Hiên Viên giáo úy đọc nhiều hiểu rộng. Đúng vậy, Tam Tiêu Thủ là tuyệt kỹ gia truyền của Kiều gia chúng tôi, đã truyền thừa được sáu đời rồi.
- Nói cách khác, trừ Kiểu bảo chủ ra, hẳn là không có ai sử dụng được Tam Tiêu Thủ chứ?
Tuy cảm thấy giọng điệu của Hiên Viên Phá kỳ lạ, nhưng Kiều Tư Miểu vẫn nói như chém đinh chặt sắt:
- Nếu là tuyệt kỹ gia truyền, đương nhiên là không truyền ra ngoài. Tam Tiêu Thủ chỉ có các đời bảo chủ của Lư Dương bảo mới có tư cách tập luyện.
Hiên Viên Phá đi tới phía dưới cột cờ, ngồi xổm xuống, kéo vạt áo bang chủ Thiên Hạc bang lên, thản nhiên nói:
- Vậy ngươi tới nhìn xem, thương tích đó là do công phu gì gây ra.
Kiều Tư Miểu hơi do dự một chút, rồi tiến lại gần, vừa liếc nhìn, mặt liền biến sắc, lui về phía sau hai bước, kêu lên kinh hãi:
- Không thể như thế được, sao lại như thế?
- Vậy là ngươi thừa nhận, bang chủ Thiên Hạc bang là bị Tam Tiêu Thủ làm hại?
Y vừa nói xong, đám bang chúng Thiên Hạc bang phẫn nộ lập tức đỏ dồn ánh mắt vào người Kiều Tư Miểu, có người quát lên:
- Tốt, hóa ra là tên cẩu tặc nhà ngươi hại chết bang chủ!
Có mấy tên đệ tử Thiên Hạc bang xông tới, bao vây Kiều Tư Miểu.
Thủ hạ của Kiều Tư Miểu cũng lập tức lao tới, hét lớn:
- Muốn động thủ ư? Lư Dương bảo cũng không sợ Thiên Hạc bang các ngươi!
Đám người đứng xung quanh cũng đều kinh hãi thất sắc.
Từ lâu, Thần Hầu phủ đã có lệnh cấm, nếu các bang phái giang hồ vì việc riêng mà đánh nhau, tức là xúc phạm Thiết Huyết văn, phạm vào cấm kỵ của Thần Hầu phủ.
Trước kia, có mấy bang hội chém giết lẫn nhau, Thần Hầu phủ lập tức ra tay, tiêu diệt hoàn toàn mấy bang phái đó, họ ra tay tàn nhẫn, gọn gàng nhanh nhẹn, từ đó, các bang phái trên giang hồ không dám chém giết lẫn nhau nữa. Hôm nay các bang hội tụ tập ở đ
ây, là tuân theo triệu tập của Thần Hầu phủ, tấn công vào Thiên Vụ Lĩnh, trong đó có nhiều bang phái có thù hận sâu đậm với nhau, nhưng mọi người đều hiểu, ở thời điểm quan trọng này, không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng không thể xảy ra xung đột. Thế nhưng lúc này, nghe nói bang chủ Thiên Hạc bang chết bởi Tam Tiêu Thủ của Kiều Tư Miểu, đương nhiên là mọi người đều chấn động.
Có người thầm nghĩ, vào thời điểm này mà Lư Dương bảo dám mạo hiểm ra tay giết người, e rằng Thần Hầu phủ lập tức sẽ tiêu diệt Lư Dương bảo để răn đe.
Nhưng cũng có người hiểu rõ Kiều Tư Miểu, thầm nghĩ, Kiều Tư Miểu không phải là kẻ thất phu lỗ mãng, làm sao có thể ra tay giết người vào lúc này? Chẳng lẽ người này điên rồi sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo