chẳng nhiều
Hiên Viên Phá cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp hỏi:
- Gia Cát môn chủ, Kim Kiếm Minh của các ngươi có yêu cầu gì, xin cứ nói.
Gia Cát Trường mỉm cười, đứng dậy, rất nhanh liền cầm một tấm bản đồ tới, đặt lên trên bàn, trong tay lại cầm một cây bút đỏ, vòng một vòng tròn trên bản đồ, lập tức đưa bản đồ cho mọi người một bên. Bốn người lần lượt vòng các vòng tròn trên bản đồ.
Tề Ninh hơi nghi hoặc, không biết mấy người này định nói gì.
Hiên Viên Phá đứng lên, hơi cúi người nhìn lướt qua, nhíu mày nói:
- Khẩu vị của Gia Cát môn chủ có phải là hơi lớn không?
Gia Cát Trường Đình mỉm cười nói:
- Hiên Viên giáo úy. Chúng ta đều hiểu rất rõ, Thiên Vụ lĩnh cũng không tầm thường. Võ công của giáo chủ Hắc liên giáo chẳng những sâu không lường được, hai đại hộ pháp và bốn thánh sứ dưới trướng cũng không phải hạng người kém cỏi. Ngoài ra địa hình của Thiên Vụ lĩnh rất hiểm trở, có thể nói là một nơi vô cùng hiểm yếu.
Y dừng lại một chút rồi mới nói nhỏ:
- Đến lúc đó thật sự muốn tấn công tới tổng đàn Hắc Liên giáo, nếu ta đánh giá không sai thì không bỏ mấy trăm nhân mạng điền vào đó chỉ sợ là không được.
Hiên Viên Phá cũng không nói lời nào, ánh mắt vẫn điềm tĩnh.
- Lần này nếu Kim Kiếm Minh là một trong những chủ lực phụ trách tấn công, Kim Kiếm Minh ta khó tránh khỏi phải ra sức một chút.
Ánh mắt của Gia Cát Trường Đình cũng trở nên nghiêm túc:
- Lúc này tinh nhuệ của Kim Kiếm Minh đã xuất ra hết, ta mang tới đây hơn bốn mươi cao thủ. Bất cứ ai trong những người này nếu ở trên giang hồ đều là nhân vật có tiếng tăm. Nhưng đến lúc xuống núi, giữ lại được một nửa đã là không tồi rồi.
Một thủ hạ của y cũng gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị:
- Hiên Viên giáo úy, Tiêu Dương các của chúng ta cũng có ba mươi mấy người tới, đều là cao thủ tinh nhuệ nhất. Ta nói với bọn họ là lần này người đông thế mạnh, Hắc Liên giáo không chịu nổi một đòn nhưng nếu có thể còn lại hai mươi người đã là cực kỳ may mắn.
Hiên Viên Phá cười nhạt nói:
- Xem ra chư vị cũng không tự tin vào thực lực của chính mình.
- Đây không phải là vấn đề có tự tin hay không.
Gia Cát Trường Đình nói:
- Như lời của các chủ Thành Như Long, mặc dù Hắc Liên giáo không đi lại trong giang hồ nhưng thực lực đại khái của bọn họ ra sao thì trong lòng chúng ta cũng đều có cân nhắc cả. Bọn họ chiếm cả thiên thời địa lợi, hơn nữa phụ cận của Thiên Vụ Phong đều là nơi ở của người Miêu, có thể coi như cũng có được nhân hòa. Cả ba đều không có một chỗ lợi về phía chúng ta ta, nếu nói có thể dễ dàng đánh hạ Hắc Liên giáo, chỉ sợ Hiên Viên giáo úy cũng không tin phải không?
Lúc này Tề Ninh cũng đã nghe ra chút ý tứ trong đó.
Xem ra mặc dù bát bang thập lục phái lần này tuân thủ Thiết huyết văn nhưng cũng đã có chuẩn bị tâm lý nguyên vẹn với việc tấn công Hắc Liên giáo. Bang hội giang hồ tất nhiên không dám cãi lệnh Thần Hầu phủ nhưng cũng không phục tùng vô điều kiện.
Lúc này hắn cũng đã thấy rõ đại khái mấy vòng tròn trên bản đồ mà Gia Cát Trường Đình vẽ là vòng tại địa khu Kinh Nam.
Trước kia hắn chỉ nghe nói thế lực của Kim Kiếm Minh chủ yếu tại khu vực Kinh Bắc. Mà địa bàn vẽ trên địa đồ này lại tiến cả vào trong Kinh Nam, hiển nhiên là muốn đòi địa bàn tại Kinh Nam với Thần Hầu phủ.
Trước khi hạ Thiết huyết văn, trên giang hồ ngư long hỗn tạp, vì tranh giành địa bàn mà gây gió tay mưa máu trên giang hồ, hỗn loạn vô cùng.
Nhưng sau khi Tây Môn Vô Ngân Thần Hầu phủ và các đại bang phái trên giang hồ ký xong Thiết huyết văn, bố cục trên giang hồ ổn định dần dần. Bát bang thập lục phái cầm đầu thế lực giang hồ trong Sở quốc, cũng đã phân chia phạm vi thế lực.
Lần này tấn công Hắc Liên giáo là hành động lớn nhất trên giang hồ từ khi ký Thiết huyết văn tới nay.
Đối với rất nhiều thế lực đã bành trướng mà lại không thể khuếch trương trên giang hồ mà nói, đương nhiên đây là một cơ hội phân chia lại địa bàn một lần nữa.
Hiên Viên Phá cũng không nói chuyện ngay, giống như đang nghĩ tới điều gì đó.
Gia Cát Trường Đình thở dài nói:
- Hiên Viên giáo úy, không phải Gia Cát Trường Đình ta có ý nghĩ gì khác. Kim Kiếm Minh có bao nhiêu người thì trong lòng Hiên Viên giáo úy cũng hiểu rõ. Những người này trong nhà có già có trẻ, đều phải nuôi sống. Hiện tại địa phương của Kim Kiếm Minh ta hằng năm cũng không kiếm được tiền lời cao, cũng chỉ đủ cho mọi người ăn no mặc ấm. Lúc này nếu huynh đệ chết trận đông đảo, tránh không được phải trấn an các gia đình có tang, cần một số tiền thật lớn. Nếu không thể trấn an thì chắc chắn sẽ sinh nhiễu loạn.
Các chủ Long các cũng gật đầu, nói:
- Gia Cát môn chủ nói cực kỳ đúng. Hiên Viên giáo úy, những năm gần đây chúng ta vẫn tuân theo ước định với Thần Hầu phủ, không duỗi tay ra ngoài phạm vi thế lực của mình. Nếu lần này là chuyện khác thì chúng ta cũng sẽ không có yêu cầu này. Nhưng lần này tấn công Hắc Liên giáo, hiển nhiên sẽ tổn hại không ít. Chúng ta cũng lo lắng cho huynh đệ thủ hạ mà thôi.
Hiên Viên Phá cười nhạt nói:
- Gia Cát môn chủ, địa bàn ngươi yêu cầu có cả hai đại bang phái có thực lực là Đường Lang Môn và Tiết Gia bảo, làm sao bố trí cho hai nhà đó đây?
- Hiên Viên giáo úy, thứ cho ta nói thẳng. Lần này hai phái đó phái người tới hỗ trợ cũng có tới mười người đâu.
Gia Cát Trường Đình cười nhạt một tiếng, trong mắt hiện vẻ khinh thường:
- Hai phái này sớm đã thành môn hộ điêu linh. Nếu đổi lại là năm xưa thì sớm đã bị xóa tên trên giang hồ rồi. Lần này tấn công Hắc Liên giáo, nếu hai phái xuất lực thật sự thì tám chín phần mười đều sẽ chết ở chỗ này, vì vậy hai phái bị diệt tuyệt. Nếu có thể sinh tồn thì cũng cho thấy căn bản bọn họ không ra sức. Nếu không ra sức thì sao còn phải lưu lại bọn họ nữa.
Long các chủ cũng thở dài, nói:
- Mấy năm nay có một số bang phái chiếm địa bàn ăn không, bảo tiêu căn bản chẳng coi bọn họ vào đây. Thực lực rất nhiều tiêu cục còn mạnh hơn bọn họ nhiều.
Những môn phái như vậy không có nguồn thu, chỉ có thể lừa gạt hãm hại lẫn nhau, đã đánh mất thể diện của người giang hồ. Hiên Viên giáo úy, như địa phương lần này ta yêu cầu, trong đó có thế lực của Cửu Hổ đường. Nhưng Cửu Hổ đường đã sớm không còn là Cửu Hổ đường năm xưa nữa.
Tổng cộng cả Cửu Hổ đường lại cũng không nổi mười người đâu.
Bọn họ không trấn áp được đám lưu manh địa phương, thậm chính chính mình cũng phải lừa gạt mà sống, rối tinh rối mù. Nếu Tiêu Dương các chúng ta tiến vào, chắc chắn có thể khiến địa phương này thái bình vô sự.
Tiếng nói của y còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Mấy người lập tức nhìn lại, liền thấy Tề Ninh vẫn ngồi bên cạnh không lên tiếng lại đột nhiên bật cười.
Hiển nhiên bọn họ không nhận ra Tề Ninh là hầu tước của đế quốc, còn tưởng là một thành viên của Thần Hầu phủ. Mặc dù Long các chủ không tiện trở mặt nhưng vẫn cau mày nói:
- Không biết tôn giá cười cái gì?
Tề Ninh cười nói:
- Không có gì, các ngươi cứ nói chuyện của các ngươi, coi như ta không có ở đây.
- Tiểu huynh đệ, ngươi là người Thần Hầu phủ, chúng ta kính trọng ngươi.
Gia Cát Trường Đình thản nhiên nói:
- Nhưng nếu ngươi cảm thấy chúng ta nói không có lý thì có thể nói thẳng ra. Nếu đã bàn bạc thế này, nói cho rõ ràng ngược lại cũng rất tốt.
Tề Ninh cười nói:
- Ta chỉ tò mò, người yếu nhất định phải bị cắn nuốt sao? Ý của các ngươi có phải là dân chúng nghèo khổ không có sức sinh tồn, một khi chịu tan nạn, bọn họ không có giá trị quá lớn, triều đình nên trực tiếp diệt trừ bọn họ sao?
Ánh mắt của Hiên Viên Phá còn hết sức bình tĩnh nhưng những người khác đều hơi biến sắc.
- Những lời này của ngươi có phải hơi quá đáng không?
Hiển nhiên tính tình Long các chủ cũng không tốt lắm, cười lạnh một tiếng nói:
- Việc này không giống cách ngươi nói.
- Đó là do ta diễn đạt theo cách khác thôi.
Tô Mặc mỉm cười đáp:
- Ta là một người thẳng thắn, nói chuyện không thích vòng vo quanh co. Hôm nay trong Đại Sở ta, thế lực giang hồ mạnh nhất là bát bang thập lục phái. Từ khi ký kết Thiết huyết văn tới nay đã hai mươi mấy năm, tất cả mọi người đều có phạm vi thế lực cố định của mình, cũng từ đó không cho phép tư đấu trên giang hồ. Bởi nguyên nhân đó nên bát bang thập lục phái năm đó đạt được địa bàn lớn nhất mới có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, có được thanh danh hiển hách trên giang hồ như ngày nay.
Tròng mắt hắn đảo một cái, tựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, cười mỉm hỏi:
- Mấy vị đại hiệp đang ngồi đây đều là thủ lĩnh của bát bang thập lục phái, ta mạo muội hỏi một câu.
Nếu năm đó không phải Thần Hầu phủ phân chia phạm vi thế lực, vì giữ gìn thái bình trên giang hồ mà nghiêm cấm tư đấu, không biết hôm nay mấy người trong bát bang thập lục phái còn có thể sống sót đây?
Sắc mặt mấy người nọ càng khó coi hơn.
- Đêm tới chợt nghe kiếm Kinh Kha, muốn gặp hành vân phát hạo ca. Ngâm đến ân cừu tâm sự dũng, giang hồ hiệp cốt dĩ vô đa.
Tề Ninh than khẽ một tiếng:
- Giang hồ biến ảo như gió mây, theo ta biết, rất nhiều bang phái xưng hùng nhất thời trên giang hồ, phong quang vô hạn trên giang hồ nhưng thường thường cũng phong quang không được bao nhiêu năm liền biệt tăm biệt tích, không còn nghe thấy tung tích trên giang hồ nữa.
Ánh mắt hắn bình tĩnh đảo qua, thản nhiên nói:
- Không có Thiết huyết văn của Thần Hầu phủ năm đó, bốn vị đang ngồi ở đây hôm nay có thể đã không còn ngồi ở chỗ này nữa, chẳng biết có còn nổi một vị hay không nữa.
Chỉ có mình Long các chủ đứng dậy, Gia Cát Trường Đình lại vẫn ngồi yên như cũ. Hiên Viên Phá không thay đổi sắc mặt, thần sắc bình tĩnh.
Trong mắt Long các chủ đã hiện ra một tia giận dữ nhưng Tề Ninh mặc trang phục Thần Hầu phủ vẫn khiến y e dè, nén lửa giận của mình nói:
- Thần Hầu phủ quả thật giúp giang hồ thái bình nhiều năm, cũng phân chia phạm vi thế lực.
Chẳng qua những năm gần đây, bát bang thập lục phái cũng không ít lần phân chia tiền bạc cho Thần Hầu phủ.
Tề Ninh thầm nghĩ hóa ra là thế lực giang hồ còn phải giao bạc cho Thần Hầu phủ, chắc cũng là một loại như thuế thân, cười nhạt nói:
- Long các chủ đừng nóng. Ta chỉ nói vài lời thật mà thôi. Thế nào, ngài muốn tính sổ sách với Thần Hầu phủ sao?
Long các chủ ngẩn ra, sắc mặt hơi tái, vội nói:
- Không phải ta có ý này.
- Không phải là ý này là tốt rồi.
Tề Ninh cười nói:
- Ta chỉ nói cho chư vị thấy, tất cả những gì các ngươi có hiện tại đều là do Thần Hầu phủ ban cho. Thần Hầu phủ có thể cho các ngươi thì đương nhiên cũng có thể thu hồi lại bất cứ lúc nào. Triều đình lập ra Thần Hầu phủ là để Thần Hầu phủ lấy thủ đoạn giang hồ xử lý chuyện giang hồ. Đây là tỏ lòng tôn trọng quy định của giang hồ.
Trên thực tế, các ngươi căn bản không có tư cách mặc cả với Thần Hầu phủ.
Gia Cát Trường Đình vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lại cười nói:
- Nói như vậy thì bát bang thập lục phái lần này phụng mệnh tấn công Hắc Liên giáo, cho dù có chết bao nhiêu người thì cũng là chuyện của chúng ta thôi đúng không?
- Còn chưa đánh mà đã bắt đầu tính nợ thì hình như hơi nóng ruột quá.
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Chết bao nhiêu, sắp xếp ra sao thì đến lúc đó hiển nhiên Thần Hầu phủ sẽ cho đồng đạo giang hồ một câu trả lời công bằng. Ta đã nói rồi, Thần Hầu phủ muốn cho các ngươi thì các ngươi có thể nhận được, mà không muốn cho các ngươi thì các ngươi cũng đừng mơ tưởng nữa.
Gia Cát Trường Đình quay ra nhìn Hiên Viên Phá, hỏi:
- Hiên Viên giáo úy, ngươi có ý kiến gì không?
Hiên Viên Phá mỉm cười nói:
- Hắn nói có lý. Lần này tấn công Hắc Liên giáo tất nhiên sẽ luận công khen thưởng. Công lao càng lớn thì hiển nhiên phần thưởng càng nhiều. Đến lúc đó dù là những môn phái nhỏ như Chương Lang môn hay Tiết Gia bảo, nếu lập công lớn, Thần Hầu phủ cũng sẽ phong thưởng thật lớn.
Ánh mắt y sắc bén, nhìn lướt qua:
- Nếu lần này bát bang thập lục phái không thể lập công, không thể hiện thực lực của bản thân, ta nghĩ Thần Hầu phủ cũng sẽ phải suy xét lại.
Lời nói của y còn chưa dứt, lại nghe bên ngoài có tiếng náo loạn, sau đó có tiếng nói truyền từ ngoài vào:
- Đại sư huynh, người của Ngũ Hành môn đã trở về!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo