Trong lúc mấy người nói chuyện thì cũng đã đi tới phía dưới đại kỳ của Kim Kiếm Minh. Sớm đã có mấy người đi ra từ bên trong lều vải, nhìn thấy Hiên Viên Phá liền lập tức tới đón.

Tề Ninh thấy người đi trước khoảng gần năm mươi tuổi, thân hình gầy gò, mặc một bộ áo vải, râu dài tung bay, trong anh võ lại mang theo vài phần khí chất nho nhã.

Ở bên cạnh lão có hai người trung niên mặc trang phục của thành viên Thần Hầu phủ, bước nhanh tới đón, chắp tay nói:

- Đại sư huynh!

Nhìn thấy Tây Môn Chiến Anh, bọn họ cũng đều cười nói:

- Tiểu sư muội cũng tới.

Hiên Viên Phá chỉ khẽ gật đầu.

Tây Môn Chiến Anh lại cười nói:

- Lan sư huynh, Định sư huynh!

Tề Ninh biết tuy Thần Hầu phủ là nha môn của triều đình nhưng tác phong lại giống như giang hồ. Các thành viên trong Thần Hầu phủ đều xưng hô nhau là sư huynh sư đệ.

Bắc Đẩu Thất Tinh chính là đệ tử thân truyền của Tây Môn thần hầu, địa vị vây quanh trung tâm Thần Hầu phủ. Cho nên bảy người này đều được gọi tên. Trừ bảy người này ra, các thành viên khác của Thần Hầu phủ đều lấy chữ cuối của tên tuổi để xưng hô.

Vị Lan sư huynh và Định sư huynh này tất nhiên là thành viên được Thần Hầu phủ trước kia phái tới Tây Xuyên.

- Hiên Viên giáo úy, chờ đợi đã lâu rồi.

Chỉ thấy người trung niên râu dài áo vải kia cười nói:

- Mọi người xắn tay chuẩn bị cũng chỉ chờ đợi ngài thôi.

- Khiến chư vị chờ đợi lâu rồi.

Đôi mắt với nhân vật chưởng môn của bát bang thập lục phái, giọng điệu của Hiên Viên Phá cũng khách sáo vài phần, ngẩng đầu cười nói:

- Chúng ta vào trong trướng nói chuyện.

Mọi người trở lại trong trướng. Tề Ninh nhìn thấy tại chính giữa lều lớn có bày một cái bàn dài thật lớn. Hai bên bàn dài đặt mười mấy cái ghế, bốn phía đặt các giá đèn có đèn dầu đang cháy, khiến bên trong sáng ngời. Ở bên ngoài đã thấy lều vải này không nhỏ, đi vào bên trong Tề Ninh mới cảm nhận được khoảng không rộng rãi, chứa ba tới năm chục người cũng tuyệt đối không thành vấn đề.

Dựa theo thân phận, đương nhiên Tề Ninh hẳn phải ngồi ở vị trí thủ tọa. Nhưng Tề Ninh giấu thân phận, cho nên Hiên Viên Phá ngồi ghế thủ tọa, mọi người Thần Hầu phủ ngồi xuống phía bên trái bàn dài. Những người còn lại ngồi phía bên phải. Vị trung niên râu dài áo vải kia ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, thân phận khác hẳn. Tề Ninh biết người này hẳn là Gia Cát Trường Đình của Kim Kiếm Minh.

Quả nhiên Hiên Viên Phá nói với người mặc áo vải kia:

- Gia Cát môn chủ, nơi này có vài vị bằng hữu không quen thuộc lắm, nhờ ngài giới thiệu một phen.

Trong Kim Kiếm Minh, mặc dù xưng hô Gia Cát Trường Đình là minh chủ nhưng trong mắt Thần Hầu phủ cũng vẫn coi Kim Kiếm Minh như một tông môn, thế nên Hiên Viên Phá mới gọi y là môn chủ.

Gia Cát Trường Đình lập tức giới thiệu lần lượt. Tề Ninh hiểu rõ, Hiên Viên Phá làm như vậy chưa chắc đã bởi không nhận ra những người này, chẳng qua muốn mượn phương pháp này để giúp mình nhận ra bọn họ.

Trừ Gia Cát Trường Đình ra thì có chín người khác, trong đó bốn người đều ở trong bát bang thập lục phái. Mấy vị khác, mặc dù môn phái không được xếp vào bát bang thập lục phái nhưng cũng đều là những môn phái rất có thế lực trên giang hồ.

Mấy tiểu bang tiểu phái tất nhiên không có tư cách tiến vào trong trướng bàn việc.

Thần Hầu phủ thống suất giang hồ nhiều năm, cùng thỏa hiệp với thế lực các nơi trên khắp giang hồ, trên thực tế đã hình thành chế độ cấp bậc hơi nghiêm khắc trên giang hồ.

Giới thiệu xong, lúc này Hiên Viên Phá mới nhìn về phía vị Lan sư đệ kia, hỏi:

- Lan sư đệ, tình huống hiện nay thế nào? Đã làm rõ tình hình phía Thiên Vụ Lĩnh chưa?

Lan sư đệ kia đứng dậy nói:

- Hồi bẩm đại sư huynh, môn chủ Ngũ Hành môn mang theo mười ba đệ tử môn hạ, tối ngày hôm qua đã lẻn vào Thiên Vụ Phong, trước mắt còn chưa có tin tức truyền tới.

Chúng ta cũng đang đợi tin.

Gã lại đưa mắt nhìn người bên cạnh mình. Người nọ lập tức đứng dậy, cầm một tấm bản đồ trải lên bàn. Mọi người ở đây đều đứng dậy đi tới. Lan sư đệ cầm một cây thước gỗ, giải thích:

- Đại sư huynh, đây là bản đồ địa thế chúng ta dò xét được, điều tra quanh Thiên Vụ Phong. Đại khái xung quanh Thiên Vụ Phong có bốn năm mươi dặm. Hiện tại doanh trướng của chúng ta vây tại phía đông Thiên Vụ Phong. Dựa theo bố trí lúc trước, Kim Kiếm Minh là chủ lực phía đông này.

Các bang hội hợp tác cũng bắt đầu tiến công từ phía đông.

- Nơi này có bao nhiêu người thủ?

Hiên Viên Phá hỏi.

Lan sư đệ nói:

- Hầu hết các đại bang hội trên giang hồ đều phái người tới đây.

Bát bang thập lục phái cũng dựa theo ước định mà bố trí, mọi người đều có vị trí riêng. Trước mắt tổng cộng có hai ngàn bảy trăm người, phía đông lấy cửu đại môn phái của Kim Kiếm Minh là chủ lực, hơn nữa các bang hội khác cũng lên tới hơn tám trăm người.

Hiên Viên Phá hơi gật đầu. Thước gỗ của Lan sư đệ lại chỉ về phía bắc Thiên Vụ Phong, nói:

- Phía bắc còn lấy Phong Kiếm Sơn trang, Hỗn Nguyên quan và Thiết Cốt tông làm chủ lực, có nửa số bang phái bản địa Tây Xuyên. Lần này đồng đạo giang hồ ra sức không ít trong việc thăm dò địa hình quanh Thiên Vụ Phong. Phía bên kia bọn họ cũng tụ tập tới bảy tám trăm người rồi.

Lục sư huynh tọa trấn phía đó.

Thước gỗ lại chỉ về hướng nam:

- Phía nam lấy chủ lực là Cái Bang và Linh Thứu phường, có hơn tám trăm người. Tam sư huynh tọa trấn bên này.

Hiên Viên Phá nhìn chằm chằm vào bản đồ, hỏi:

- Phía tây Thiên Vụ Phong thì sao?

- Đại sư huynh, đây là một vùng hồ nước.

Lan sư đệ giải thích:

- Phía tây Thiên Vụ Phong dựa vào Tu La hồ. Diện tích mặt hồ Tu La quá rộng, cũng không thích hợp để phát động công kích với Thiên Vụ Phong. Hơn nữa phía tây Thiên Vụ Phong đều là vách đá, căn bản không thể leo lên.

Chẳng qua cũng bởi an toàn, tránh để lúc đó giáo chúng Hắc liên giáo sẽ tẩu thoát từ phía tây, cho nên đã bố trí các huynh đệ Hắc Kình hội và Trường Giang bang giỏi về thủy chiến phụ trách bảo vệ phía tây. Bọn họ đã bắt đầu lấy vật liệu chế tạo thuyền gỗ, tuần du hồ Tu La. Đến lúc đó sẽ khóa chặt hồ Tu La, không cho bất cứ giáo chúng nào của Hắc liên giáo chạy thoát.

Tề Ninh chỉ nhìn bản đồ, không nói một lời, trong lòng lại thầm nghĩ, lúc này Thần Hầu phủ muốn tấn công Thiên Vụ Phong cũng coi như đã chuẩn bị toàn vẹn rồi.

Hiên Viên Phá đưa mắt nhìn Gia Cát Trường Đình, hỏi:

- Gia Cát môn chủ, phía bên ngài đã chuẩn bị thỏa đáng rồi chứ?

Gia Cát Trường Đình vuốt râu cười nói:

- Hiên Viên giáo úy yên tâm. Hắc liên giáo di hại giang hồ, nhân thần cộng phẫn. Lần này chúng ta tuân theo hiệu triệu của Thần Hầu, tề tựu tại đây, nhất định sẽ một lưới bắt hết Hắc liên giáo, xóa tên đám bại hoại trên giang hồ này.

Hiện tại, mọi người cũng chỉ chờ Hiên Viên giáo úy tới phát lệnh.

Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng thì tất nhiên chúng ta sẽ anh dũng xông lên.

Hiên Viên Phá cười nói:

- Như thế là rất tốt rồi. Chư vị đang ngồi ở đây không phải tông chủ một phái cũng là người đứng đầu một bang, đều là nhân vật có địa vị trên giang hồ. Ta cũng không thừa nước đục thả câu. Mọi người đều biết Hắc liên giáo điên cuồng, không ngờ lại dùng độc hại người tại kinh thành, vô số dân chúng vô tội trong kinh bị khổ mà chết thảm. Triều đình tức giận, Thần Hầu cũng nổi lôi đình.

Ánh mắt y lạnh lùng hẳn.

- Thần Hầu xưa nay vô cùng nhân từ với các đồng đạo giang hồ. Các môn phái trong chốn võ lâm đều tự có tuyệt kỹ riêng, do tổ tiên truyền xuống. Mà phàm có thể truyền thừa thì tất nhiên là không thể tốt hơn được. Nhưng loại bại hoại giang hồ như Hắc liên giáo thì hiển nhiên không thể dung tha.

- Không sai. Nhất định phải xóa tên đám bại hoại này khỏi giang hồ.

- Có chính đạo giang hồ, tuyệt đối sẽ không dung thứ cho tà môn giết hại dân chúng như thế tồn tại được.

- Hiên Viên giáo úy, đồng đạo võ lâm đều biết chuyện Hắc liên giáo gây sóng gió tại kinh thành. Mọi người đều cảm thấy việc này táng tận thiên lương, cho nên đều muốn diệt trừ chúng cho sảng khoái.

Mọi người đều phụ họa.

Hiên Viên Phá lại cười nói:

- Vốn triều đình muốn dẫn binh vây diệt nhưng lại lo lắng Hắc liên giáo cũng là môn phái trên giang hồ, cho nên để Thần Hầu phủ xử lý theo quy định của giang hồ.

Chẳng qua Hoàng thượng từng có chỉ ý, lần này cho dù là môn phái nào, chỉ cần lập công lao đều sẽ được thưởng lớn, tuyệt đối không để mọi người phải khổ cực vô ích.

Gia Cát Trường Đình vuốt râu nói:

- Hiên Viên giáo úy, thứ cho ta nói thẳng, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng. Lần này bát bang thập lục phái cùng nhiều đồng đạo giang hồ tụ tập tại đây cũng là để giương cao chính nghĩa, nhân số đông đảo, thực lực mạnh hiếm thấy trong cả trăm năm trên giang hồ.

Y dừng lại một chút mới nói:

- Tuy nhiên, theo ta biết, mặc dù Hắc liên giáo lập phái mười mấy năm, nhưng danh tiếng trên giang hồ cũng không lớn. Mọi người mơ hồ nghe nói võ công của Giáo chủ Hắc liên giáo sâu không thể lường nhưng ngoài điều đó ra thì thật sự đều hiểu biết rất hạn chế về Hắc liên giáo!

Y nhìn mọi người xung quanh, thấy ai nấy đều gật đầu mới nói tiếp:

- Không biết Thần Hầu phủ có hiểu rõ Hắc liên giáo hay không.

Rốt cục Hắc liên giáo có bao nhiêu giáo chúng trên Thiên Vụ Phong này?

Hiên Viên Phá nói:

- Theo chúng ta biết, giáo chúng của Hắc liên giáo tuyệt không vượt quá hai trăm người.

Tề Ninh nhíu mày. Trước đây hắn cũng từng hỏi Hiên Viên Phá, thực lực của Hắc liên giáo mạnh tới đâu nhưng Hiên Viên Phá hiển nhiên hiểu biết cực kỳ có hạn với Thiên Vụ Phong, thậm chí rốt cục có bao nhiêu người cũng không hiểu rõ nhưng giờ phút này lại khẳng định rằng chỉ có hai trăm giáo chúng, khiến hắn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tâm tư Tề Ninh xoay chuyển, lập tức hiểu rõ Hiên Viên Phá tuyệt không dám lừa gạt mình, như vậy chỉ có thể đang lừa gạt những bang hội này thôi.

Nghe Hiên Viên Phá nói vậy, lông mày mọi người giãn ra. Có người lập tức cười nói:

- Chỉ có hai trăm tên trẻ ranh tà ma, quả thực không chịu nổi một kích.

Hiên Viên Phá nói:

- Mặc dù chúng ta hơn đối phương gấp mười lần nhưng tuyệt đối không thể khinh địch. Hắc liên giáo lấy người Miêu làm trụ cột, am hiểu cổ độc, hơn nữa bọn họ chiếm ưu thế địa lợi, hiểu rõ địa hình Thiên Vụ Phong như lòng bàn tay, khó tránh khỏi việc sẽ đặt bẫy rập trên núi. Lúc mọi người tấn công phải thật cẩn thận.

Dừng lại một chút, gã mới nói tiếp:

- Theo Thần Hầu phủ chúng ta tìm kiểm, võ công của giáo chủ Hắc liên giáo quả thật rất cao, dưới trướng còn có hai đại hộ pháp Huyền Dương, Thái Âm, ngoài ra còn bốn thánh sứ. Võ công của những người này đều rất cao cường.

Một người cười lạnh nói:

- Hiên Viên giáo úy, cho dù đám người này có chút năng lực nhưng lần này tụ tập đông đảo đồng đạo của bát bang thập lục phái trên giang hồ, mọi người đều là tinh nhuệ, cao thủ nhiều như mây. Trừ phi bọn chúng trốn được dưới đất, nếu không chỉ cần bị chúng ta nhìn thấy thì tất nhiên sẽ bị giết sạch.

Hiên Viên Phá gật đầu cười nói:

- Lời này cũng thật không giả. Lần này cao thủ nhiều như mây, ta thấy dù muốn san bằng Thiên Vụ Phong cũng không phải việc khó.

Y lại nói:

- Chư vị tạm nghỉ trước, ta và Gia Cát môn chủ lại thương lượng cụ thể chiến thuật tấn công một chút, sau đó sẽ nói lại với mọi người.

Y lại đưa mắt nhìn Tây Môn Chiến Anh và các thành viên của Thần Hầu phủ, nói:

- Các ngươi cũng đi nghỉ trước đi.

Nhìn Tề Ninh, y nói:

- Ngươi lưu lại đã.

Mọi người đều không dám cãi lời, ra khỏi cửa ngay. Rất nhanh trong trướng ngoài Hiên Viên Phá và Tề Ninh ra thì cũng chỉ còn Gia Cát Trường Đình và ba gã đứng đầu bang phái khác. Kể cả Gia Cát Trường Đình, bốn người ở lại đều là nhân vật trong bát bang thập lục phái.

Sau khi mọi người rời khỏi, Gia Cát Trường Đình liếc nhìn Hiên Viên Phá, khẽ cười nói:

- Hiên Viên giáo úy, lần này bát bang thập lục phái phụng mệnh ra tay, ta biết Thần Hầu phủ cũng không bạc đãi đám người chúng ta. Hiện tại chỉ còn mấy người chúng ta, có gì cần nói xin cứ việc nói thẳng.

Lúc này trong mắt ba người khác cũng lóe sáng. Tề Ninh thấy rõ ràng sâu trong đôi mắt mấy người này lộ vẻ tham lam.

y Thank You to ThanhTùng For This Useful

 

1.49422 sec| 2448.75 kb