Tề Ninh thấy Lý Hoằng Tín có vẻ ngưng trọng, suy nghĩ một chút mới hỏi:

- Vương gia, những người bị giết đều là quan viên triều đình, chẳng lẽ là phản tặc chuyên đối nghịch với triều đình?

Lý Hoằng Tín thở dài:

- Hầu gia, không nói gạt ngươi, thuở nhỏ bổn Vương sinh trưởng ở Thành Đô này, đã hơn năm mươi năm, tuy nhiên lại chưa từng thấy xảy ra chuyện này. Bổn Vương cũng không gạt ngươi, đã từng đắc tội không ít người, đến hiện giờ, bổn Vương cũng biết có rất nhiều người muốn lấy mạng bổn Vương, cho nên trong Vương phủ của bổn Vương, cũng có vài tên cao thủ.

- Đây là cần thiết.

Tề Ninh lập tức nói:

- Chớ nói nhân vật anh hùng như Vương gia, cho dù là vãn bối, người hiền lành, cũng có không ít người muốn lấy tính mạng của ta.

Lý Hoằng Tín khẽ vuốt cằm nói:

- Tề gia các ngươi và Lý gia chúng ta, đều từng có sát nghiệp, khó tránh khỏi bị người khác cừu hận.

Lão dừng một chút, mới cười lạnh nói:

- Thế nhưng nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn bổn Vương đều đi qua, lần này lại bị Thứ Hầu Khách làm khó. Thứ Hầu Khách võ công cực cao, chui vào Vương phủ của bổn Vương, đương nhiên là thần không biết quỷ không hay, nếu không phải bổn Vương nửa đêm trở về phòng, Phi Quỳnh bị người giết, cũng không ai phát giác.

- Vương gia xác định Phi Quỳnh là bị Thứ Hầu Khách giết sao?

Lý Hoằng Tín gật đầu nói:

- Vô cùng xác thực không thể nghi ngờ. Dường như Thứ Hầu Khách còn lo lắng người khác không nhận ra hắn, mỗi lần hạ thủ, đều xuyên qua yết hầu.

Lão dừng một chút, mới tiếp tục nói:

- Mấy tên quan viên bị giết liên tục, bổn Vương và Vi đại nhân từng có thương nghị, không cần khiến cho nội thành quá mức khủng hoảng, cho nên cố gắng phong tỏa tin tức, thế nhưng dường như dân chúng trong thành cũng nghe thấy chút phong thanh.

Lần này Phi Quỳnh bị giết, nếu như dân chúng trong thành biết rõ thích khách cũng đi tới tự nhiên trong Thục Vương phủ, khó tránh khỏi càng thêm kinh hoảng, cho nên bổn Vương chỉ sai người trong phủ thu xếp, âm thầm hạ táng là được rồi.

Tề Ninh thở dài:

- Trong phủ Vương gia xảy ra chuyện lớn, vẫn còn ra khỏi thành nghênh đón, còn thiết yến cho vãn bối vào lúc này, vãn bối thực sự là… thực sự là không dám nhận!

Lý Hoằng Tín lắc đầu cười nói:

- Không phải như vậy. Ngươi vất vả từ kinh thành tới đây, hơn nữa là phụng chỉ, bổn Vương có thể không tiếp đãi?

Lão nhìn Vi Thư Đồng hỏi:

- Vi đại nhân, phải chăng phía Hắc Nham lĩnh kia đã chuẩn bị triệt binh?

Vi Thư Đồng lập tức nói:

- Hạ quan đã lệnh cho họ trong vòng hai ngày rút khỏi Hắc Nham lĩnh.

- Sau khi bổn Vương biết rõ tin tức, cũng đã phái người tới.

Lý Hoằng Tín khẽ gật đầu, lập tức mỉm cười nói với Tề Ninh:

- Hầu gia, chuyện Hắc Nham lĩnh lần này, chính là bổn Vương phái Cẩm Quan Vệ dưới tay tới, không biết triều đình có dị nghị gì không?

Tề Ninh cười lắc đầu nói:

- Vậy thì không có.

Lý Hoằng Tín cười nói:

- Hiện giờ bổn Vương là thần tử Đại Sở, bảo dưỡng tuổi thọ ở Thành Đô, kỳ thực có một số việc mắt nhắm mắt mở cũng không sao. Nói thật, lần này bổn Vương phái binh qua, cũng chỉ là cho thấy thái độ, phàm là muốn làm loạn Tây Xuyên, bổn Vương là người đầu tiên không đáp ứng, chỉ là bổn Vương thực không ngờ phía sau sự kiện Hắc Nham động còn có ẩn tình khác.

Tề Ninh nói:

- Vương gia có chỗ không biết, Bạch Đường Linh bị ám sát, cũng không liên quan tới Hắc Nham động, là có gian nhân khác gây nên, muốn giá họa cho Hắc Nham lĩnh. May mắn Bạch Đường Linh tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu không chúng ta có thể oan uổng người tốt rồi.

- Không sai không sai.

Lý Hoằng Tín lập tức nói:

- Bổn Vương đã biết việc này, sau khi nghe được, cũng rất kinh hãi.

Lão nhíu mày hỏi:

- Vi đại nhân, Hầu gia, theo mọi người thấy được, phía sau này rốt cuộc có manh mối gì? Vì sao có người muốn giá họa Hắc Nham động?

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Chuyện khó bề phân biệt, vãn bối quả thực không có bất kỳ đầu mối nào.

Lý Hoằng Tín giơ tay lên nói:

- Tới, Hầu gia, đừng dừng đũa, vừa ăn vừa nói.

Lão gặp một miếng, đột nhiên buông xuống hỏi:

- Hầu gia, ngươi có cảm thấy chuyện này có liên quan tới bổn Vương hay không?

Lời vừa nói ra, Tề Ninh hơi giật mình trong lòng, nghĩ thầm Thục Vương này quả nhiên không đi theo lối thường, vạn lần không ngờ lão lại hỏi câu này trên bàn cơm. Đầu tiên hắn kinh ngạc, ngoài mặt lại lộ vẻ kinh ngạc:

- Sao Vương gia lại nói như vậy?

Lý Hoằng Tín đặt đũa xuống, cười nhạt nói:

- Hầu gia, không gạt ngươi, từ sau năm đó bổn Vương quy thuận Đại Sở, qua nhiều năm như vậy, một số lời hãm hại chưa bao giờ đứt đoạn.

- Lời hãm hại?

Tề Ninh cũng đặt đũa xuống:

- Vương gia có ý gì?

- Luôn có người nói bổn Vương muốn làm phản.

Lý Hoằng Tín cười nói:

- Chẳng lẽ Hầu gia chưa từng nghe qua phong thanh?

Tề Ninh căng thẳng trong lòng, thầm nghĩ Lý Hoằng Tin cũng không phải kẻ tầm thường, lời nói và việc làm ngoài dự đoán của mọi người, trong lúc nhất thời hắn đoán không ra tâm tư của lão già này, hắn cau mày nói:

- Vương gia thanh giả tự thanh, chẳng lẽ còn để ý người khác nói hãm hại như vậy sao?

Lý Hoằng Tin thở dài nói:

- Bổn Vương xuất thân quân nhân, nói chuyện xưa này không thích quanh co lòng vòng. Có người nói, bổn Vương là thổ Hoàng đế ở Tây Xuyên, còn nói năm đó bổn Vương quy thuận Đại Sở, hoàn toàn là bất đắc dĩ. Ha ha, Hầu gia, hôm nay bổn Vương nói thật với ngươi, năm đó bổn Vương tuổi trẻ nóng tính, Sở Quân đánh Tây Xuyên, bổn Vương không phục trong lòng, cảm thấy với năng lực của mình, đủ để phân cao thấp với bất luận kẻ nào. Thế nhưng lão Hầu gia Cẩm Y dụng binh như thần, hơn nữa Sở quân kiêu dũng thiện chiến, cuối cùng bổn Vương quy thuận, mặc dù cũng bởi vì thế không bằng người, nhưng nói cho cùng, vẫn là bổn Vương khi đó suy nghĩ cẩn thận, bổn Vương cũng không có bản lĩnh như mình suy nghĩ.

Tề Ninh nói:

- Vương gia văn thao vũ lược, thiên hạ đều biết.

- Ngươi là đang lưu cho tấm mo mặt của bổn Vương chút thể diện đấy à?

Lý Hoằng Tín khoát tay cười nói:

- Bổn Vương rất rõ ràng trong lòng, so với Lão Hầu gia Cẩm Y, thậm chí lệnh tôn, bổn Vương đều kém rất xa. Những năm này, mỗi lần bổn Vương suy nghĩ, cũng đều hiểu được, làm một Vương gia tiêu dao, thoải mái tự do, cần gì phải chém chém giết giết, chẳng những vô ích với bản thân, lại khiến cho dân chúng chịu khổ… !

Lão cười khổ nói:

- Đời người thực sự không dài, không chịu được nhiều giày vò.

Hơn nữa bổn Vương đã già rồi… !

Nói tới đây, vẻ mặt lão lộ vẻ tiêu điều.

Trong nhã sảnh yên lặng một lát, mới nghe Lý Hoằng Tín tiếp tục nói:

- Sự kiện Hắc NhamđĐộng, Bạch Đường Linh bị người khác mưu sát, giá họa Hắc Nham động, trong mắt rất nhiều người, khó tránh khỏi có người muốn khơi mào người Miêu làm loạn, tiếp theo dẫn tới Tây Xuyên hỗn loạn. Hầu gia, nếu ta là người bình thường, người thứ nhất hoài nghi ta sẽ đoán là ai?

- Xin Vương gia chỉ giáo cho!

Lý Hoằng Tin vuốt râu cười nói:

- Không ai khác, đúng là bổn Vương. Có một số người vẫn cảm thấy bổn Vương có lòng làm loạn, muốn thấy Tây Xuyên đại loạn, sau đó mượn cơ hội này rục rịch, ha ha ha ha… !

Kỳ thực trong lòng Tề Ninh cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện giờ không ngờ Lý Hoằng Tín lại nói thẳng ra, trong lòng hơi kinh ngạc.

- Thế nhưng bổn Vương có thể nói cho ngươi biết, sự kiện lần này, không hề liên quan tới bổn Vương.

Thần sắc Lý Hoằng Tín đột nhiên trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Bổn Vương biết rõ, cho dù nói với người khác như vậy, cũng không bao nhiêu người tin tưởng.

Bổn Vương mệt mỏi rồi, hơn nữa hiện giờ quốc thái dân an, dân chúng Tây Xuyên muốn sống những ngày thái bình, nếu như bổn Vương làm nghịch lòng dân, tuyệt đối không có kết quả tử tế.

Sắc mặt lão thản nhiên, Tề Ninh nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ sự kiện lần này quả thực không liên quan tới Lý Hoằng Tín.

Vi Thư Đồng vẫn chưa hề lên tiếng, lúc này rốt cuộc nói:

- Vương gia, có người muốn hãm hại ngài, ngài căn bản không cần để ý. Chỉ cần triều đình tin tưởng Vương gia, Hoàng thượng tin tưởng, người khác đều không quan trọng.

- Bổn Vương biết rõ.

Thần sắc Lý Hoằng Tín vẫn hết sức nghiêm túc, suy nghĩ một chút, lão rốt cuộc nói:

- Từ nhỏ bổn Vương sinh trưởng ở Tây Xuyên, tràn ngập cảm tình đối với mảnh đất này. Qua nhiều năm như vậy, lê dân bá tánh Tây Xuyên tính dưỡng, cơm no áo ấm, Vi đại nhân ở Tây Xuyên cũng cẩn trọng, bình thường bổn Vương và Vi đại nhân nói cũng không nhiều, nhưng trong lòng cũng rất cảm kích.

- Vương gia nói quá lời rồi.

Lý Hoằng Tín lắc đầu nói:

- Hôm nay bổn Vương nói lời này, có lẽ về sau các ngươi sẽ không bao giờ nghe được bổn Vương nói như vậy. Bổn Vương nói những lời này, chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, bổn Vương muốn thấy Tây Xuyên yên ổn thái bình, không muốn có người phá hỏng.

Thế nhưng sau khi bổn Vương biết được sự kiện Hắc Nham động có ẩn tình khác, liền bắt đầu lo lắng, Tây Xuyên có một cỗ thế lực đang chuẩn bị làm cho Tây Xuyên rung chuyển.

- Vương gia nhìn ra trong này có kỳ quặc?

Tề Ninh lập tức hỏi.

Lý Hoằng Tín cười lạnh một tiếng nói:

- Có người muốn làm loạn Tây Xuyên, bổn Vương là người thứ nhất không chấp nhận.

Lão dừng một chút mới nói:

- Hầu gia có nghe qua Địa Tạng?

Tề Ninh khẽ giật mình trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nói:

- Địa Tạng mà Vương gia nói, có phải Địa Tạng Vương Bồ Tát?

Vãn bối nghe qua, Địa Tạng Vương Bồ Tát là Vua Địa Phủ.

- An nhẫn bất động như đại địa, tĩnh lự thâm tàng như bí tạng.

Lý Hoằng Tín chậm rãi nói:

- Địa Ngục bất không, thề không thành Phật. Địa Tạng Vương Bồ Tát vốn có thể thành Phật, nhưng mà vì độ hết vong linh trong Địa phủ, lại tự nguyện lưu lại thủ Địa phủ, phát hạ chí nguyện to lớn.

Vi Thư Đồng hơi nghi hoặc một chút, dường như không biết tại sao Lý Hoằng Tín lại nhắc tới Địa Tạng Vương Bồ Tát.

Tề Ninh cũng mỉm cười nói:

- Vương gia thích Phật pháp sao?

- Mấy năm nay bổn Vương quả thực nghiên tập Phật pháp, lớn tuổi rồi, muốn tìm chút chuyện để làm.

Lý Hoằng Tín lại cười nói:

- Nghe nói có người đồn bổn Vương ăn chay niệm Phật, đây chính là nghe đồn bậy bạ rồi. Mặc dù bổn Vương quyên tạo vài tòa miếu thờ, tuy nhiên lại chưa bao giờ ăn chay. Mỗi ngày rượu thịt không ngừng, nếu như ngay cả rượu thịt cũng không thể ăn, dứt khoát lấy mạng bổn Vương là được.

Ba người lập tức cười rộ lên.

Lý Hoằng Tín lập tức lạnh lẽo nói:

- Bổn Vương nói Địa Tạng, không phải Địa Tạng Vương Bồ Tát, mà là một thế lực.

- Thế lực?

Tề Ninh cau mày nói:

- Vương gia, ngài nói vãn bối nghe không hiểu.

Lý Hoằng Tín nói:

- Bổn Vương cũng ngẫu nhiên biết được, chỗ bí ẩn, có một cỗ thế lực lấy Địa Tạng làm tôn, xuất quỷ nhập thần, trong hai năm qua, tới lui tuần tra tại Tây Xuyên, dường như có bí mật không thể cho ai biết. Chỉ là đám người này hết sức giảo hoạt, kỳ thực bổn Vương đã phái người âm thầm điều tra, không thu hoạch được gì, nhưng cỗ thế lực này quả thực tồn tại ở Tây Xuyên, hơn nữa quả thực gây nguy hiểm cho sự yên ổn của Tây Xuyên.

Vi Thư Đồng cau mày nói:

- Vương gia, hạ quan hoàn toàn không biết gì về việc này.

Tề Ninh thầm nghĩ trong lòng, tiên đế phái ngươi đến Tây Xuyên tọa trấn, nói thế nào cũng phải là một người tài giỏi khôn khéo, tại sao chuyện ở địa phận Tây Xuyên, cái này không biết cái kia không biết, thực sự không biết Thứ Sử Tây Xuyên này làm ăn thế nào.

Chẳng qua nghe nói lời, mặc dù hai người này đều ở Thành Đô, nhưng dường như bình thường cũng không qua lại nhiều.

Nghĩ lại cũng đúng, Vi Thư Đồng là triều đình phái tới, một sứ mạng quan trọng là giám thị Thục Vương Lý Hoằng Tín, nếu hai người bình thường thâm giao, trái lại là gặp quỷ rồi.

Lý Hoằng Tín nói:

- Vốn là yêu ma quỷ quái, hành tung quỷ dị, Vi đại nhân không biết cũng không kỳ quái, người biết được sự tồn tại của thế lực này ít càng thêm ít.

Hai mắt lão như đao, lạnh lùng nói:

- Bổn Vương hoài nghi, sự kiện Hắc Nham Động, sợ rằng Địa Tạng này không thoát khỏi liên quan.

m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »

uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ệhn LCịộcnhg  sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì  đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 2m,6 n6â0ng c Truyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu ủa Sa Mạc)
 

Trang 43 của 57 Đầu tiên ... 33 41 42 43 44 45 53

yện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 421 đến 430 của 56 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị

 

0.44416 sec| 2450.852 kb