Khóe mắt Vi Thư Đồng nhếch lên, chắp tay nói:

-Hầu gia, hạ quan một lòng trung trinh với triều đình, thiên địa chứng giám.

Y suy nghĩ một lát rồi lại thấp giọng nói:

-Kính xin Hầu gia tâu rõ với Thánh thượng, chỉ cần một đạo ý chỉ của Hoàng thượng, cho dù hạ quan có tan xương nát thịt, vùi thây nơi đây cũng không từ!

-Nếu như đại nhân có tài, Hoàng thượng cũng sẽ không để đại nhân phải tan xương nát thịt đâu.

Tề Ninh cười nói:

-Vi đại nhân cũng biết, Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, đương lúc cần dùng người.

Hắn dừng một chút rồi mới khẽ nói:

-Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tân đế lên ngôi thì hoàn cảnh cũng mới. Hoàng thượng là vị vua đầy hứa hẹn, thánh minh cơ trí, nếu thật sự tận tâm, trung thành với Hoàng thượng thì đương nhiên sẽ được người trọng dụng nhiều hơn.

-Dạ dạ dạ!

Vi Thư Đồng vội vàng đáp.

Lúc này Tề Ninh mới nói:

-Vi đại nhân, đại nhân nói xem tiếp theo nên làm gì đây? Bạch Đường Linh bình yên vô sự, hơn nữa còn bẩm hết mọi chuyện với đại nhân rồi, Hắc Nham động rõ ràng là bị người ta đổ oan, phải chăng đại nhân vẫn muốn phái binh bao vây?

Vi Thư Đồng suy nghĩ một chút rồi mới đáp:

-Hầu gia, hạ quan lập tức hạ lệnh thu binh.

-Phải thế chứ.

Tề Ninh cười nói:

-Ở đây có mấy ngàn binh mã thế này, mỗi ngày hao phí biết bao nhiêu là lương thực. Đại nhân cũng biết, chiến sự giữa nước ta với người Hán ở Tần Hoài mới chấm dứt cách đây không lâu, quốc khố trống rỗng, vào lúc này, ta càng cần phải suy nghĩ vì triều đình, giúp Hoàng thượng phân ưu.

Vi Thư Đồng thấy Tề Ninh còn trẻ, tướng mạo còn non nớt trung nhưng cách nói chuyện lại vô cùng khéo léo thành thục, trong lòng lấy làm lạ.

Bạch Đường Linh an toàn xuống núi, nói rõ chuyện Hắc Nham Động bị oan trước mặt mọi người.

Hơn nữa còn có mặt Cẩm Y Hầu gia ở đây, Vi Thư Đồng đương nhiên không tiện để binh mã bao vây nữa.

Chỉ có điều hơn hai ngàn quan binh phân chia canh giữ các nơi trọng yếu ở Hắc Nham động nên không phải chỉ cần nói một tiếng lui là lui luôn được. Vi Thư Đồng gọi Đô úy Nhạc Kiền Lương lên, sắp xếp dặn dò cả nửa ngày rồi mới đi qua, nói:

-Hầu gia, hạ quan đã ra lệnh cho toàn bộ hai ngàn binh mã đang bao vây Hắc Nham lĩnh phải lập tức rút lui trong vòng hai ngày.

Hầu gia yên tâm, nếu Hắc Nham động bị oan, hạ quan đương nhiên sẽ trả lại trong sạch cho bọn họ.  Ba Da Lực nghe thấy Vi Thư Đồng hạ lệnh rút quân mới bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, cảm kích Tề Ninh không thôi.
 

Nếu Tề Ninh không kịp thời tới đây thì đương nhiên song phương còn phải giằng co dài dài.

Vấn đề lương thảo của Hắc Nham lĩnh đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng, còn bị bao vây thêm mười ngày nữa thì trên núi chắc chắn sẽ có người chết đói, không quá một tháng sau, e là Hắc Nham lĩnh sẽ thất thủ.

Nhưng mà việc mấy người Nha Cam bị Thế tử Lý Nguyên của Thục Vương tàn sát khiến trong lòng người Miêu phẫn nộ không thôi. Nhưng mà Lý Nguyên là con trai của Thục Vương, chống đối gã hệt như lấy trứng chọi đá, trong lòng bọn họ mặc dù căm hận gã, nhưng nhất thời không biết làm sao mới có thể đòi lại món nợ máu này.

-Hầu gia, sắc trời cũng không còn sớm nữa, mời Hầu gia tới thị trấn Đan Ba nghỉ ngơi tạm một đêm.  Vi Thư Đồng cung kính nói:
 

-Sáng sớm ngày mai khởi hành tới Thành Đô phủ. Hầu gia phụng chỉ tới đây, vẫn nên tới thăm Thành Đô một chút, để hạ quan thể hiện chút thịnh tình của chủ nhà.

Tề Ninh cười đáp:

-Thịnh tình chủ nhà thì không cần đâu, nhưng mà Lý Nguyên lạm sát người vô tội, món nợ này không thể không tính được. Ta cũng muốn đi gặp vị Thục Vương kia, xem xem ông ấy giải thích thế nào.

Mặc dù việc bao vây Hắc Nham động đã được giải quyết, cũng coi như đã hoàn thành việc mà Tiểu hoàng đế giao phó, nhưng trong lòng Tề Ninh biết, vẫn chưa vạch trần được bức màn thật sự phía sau chuyện này.

Hai tên quái nhân đuổi giết Y Phù dọc đường, kẻ đứng sau sai khiến hung thủ thật sự hại chết Đại Miêu Vương ở miêu trại Thương Khê, thủ phạm thật sự ám sát Bạch Đường Linh để vu oan cho Hắc Nham động, thậm chí sai khiến con hát giả mạo thân phận tôn quý của Cẩm Y Hầu. Tất cả nhân vật trong những sự việc này đều tạo nên một bức màn đen thăm thẳm.

Tề Ninh biết, một khi vạch trần bức màn đen thăm thẳm này thì chân tướng ẩn sâu trong đó nhất định sẽ khiến người ta rợn cả tai.

Nhưng mà thế lực này đã tạo thành một tấm lưới khổng lồ mà kín đáo tại vùng Tây Xuyên này.

Hiện giờ Tề Ninh cũng chỉ mờ mờ mịt mịt không chắc chắn, khó lòng hiểu rõ chân tướng ẩn sâu trong đó.

Trong lòng hắn biết rõ, nếu tấm lưới này đã mở, thì chuyện Hắc Nham Động chỉ là sự khởi đầu mà thôi. Lần này thất bại không có nghĩa rằng thế lực này sẽ hoàn toàn biến mất. Thậm chí là ngược lại, lần thất bại này sẽ khiến thế lực ấy càng hung dữ, mạnh mẽ và cẩn thận hơn.

Hai người thấp giọng trao đổi một lát, Tề Ninh mới đi tới chỗ Ba Da Lực, cười nói:

-Động chủ, ta phải đi tới Thành Đô phủ một chuyến, Vi đại nhân đã hạ lệnh lui binh, chờ ta lo xong chuyện bên Thành Đô, sẽ lại tới đây thăm hỏi.

Ba Da Lực hành lễ đáp:

-Đại ân đại đức của Hầu gia đối với Hắc Nham động, Ba Da Lực trọn đời không quên.

-Đây là lỗi lầm của quan phủ, khiến các ngươi bị oan ức, ta là hầu tước của triều đình, Hoàng thượng phái ta tới là muốn biết rõ chân tướng mọi chuyện.

Tề Ninh mỉm cười nói tiếp:

-Lần này các ngươi bị oan uổng, rửa sạch oan khuất cho các ngươi cũng là chuyện đương nhiên.

Rồi hắn nhìn về phía Bạch Nha Lực đứng sau lưng Ba Da Lực, cười nói:

-Bạch Nha Lực, hãy chuyển lời tới Đại miêu Vương giùm ta, nếu có thời gian, ta nhất định sẽ tới thăm hỏi.

Bạch Nha Lực lập tức hành lễ đáp:

-Ta nhất định sẽ chuyển lời giúp Hầu gia.

Lúc này Tề Ninh mới nhìn về phía Y Phù, dịu dàng cất lời:

-Nàng tự mình bảo trọng, rất nhanh thôi, ta sẽ quay lại với nàng.

Đôi gò má Y Phù ửng đỏ, chưa có ai biết chuyện giữa nàng và Tề Ninh, cũng không biết có nên nói rõ với Ba Da Lực không. Nàng thấy Tề Ninh dịu dàng dặn dò mình trước mặt nhiều người như vậy, nàng có chút ngượng ngùng.

Ba Da Lực thấy quan binh đứng hơi xa bèn tiến sát lại gần, nhẹ giọng nói:

-Hầu gia, ngài tới Thành Đô phủ cũng phải cẩn thận đó.

-Hử?

-Vừa nãy ngài vừa dạy dỗ Lý Nguyên một phen, còn giết chết hai hộ vệ dưới trướng gã, tên Lý Nguyên này tuyệt đối sẽ không cam lòng để thế đâu.

Ba Da Lực hơi lo lắng, nhìn Vi Thư Đồng đang im lặng cách đó không xa, hạ giọng nói tiếp:

-Hầu gia, thứ cho Ba Da Lực nói thẳng, cái vị Vi đại nhân kia hình như cũng chẳng một lòng với Hầu gia đâu, tới Thành Đô rồi thì bên cạnh Hầu gia cũng chẳng có mấy người, vậy nên…

Tề Ninh cười đáp:

-Đa tạ động chủ quan tâm. Nhưng mà các ngươi không cần phải lo lắng quá đâu, Cẩm Y Hầu ta không phải chỉ là hư danh đâu.

Ba Da Lực nghĩ nghĩ một lát rồi mới nói:

-Y Phù, trước khi quan binh rút sạch, huynh không thể rời khỏi đây, muội mang vài huynh đệ đi theo bảo vệ Hầu gia đi.

Y Phù lập tức đáp:

-Dạ, a huynh.

Tề Ninh vốn định khuyên ngăn, dù sao chuyến đi tới Thành Đô phủ lần này còn chưa biết là may hay rủi, nói không chừng sẽ liên lụy tới Y Phù. Nhưng khi hắn nhìn thấy sự vui mừng toát ra từ đôi lông mày của Y Phù thì chỉ đành cười đáp:

-Cũng được. Y Phù, nàng theo ta tới Thành Đô phủ, thăm thú đây đó cũng tốt.

Sắc trời đã tối, mọi người cũng không dây dưa thêm nữa, Ba Da Lực mang mọi người về núi, Vi Thư Đồng thì điều động một đội nhân mã, hộ tống Tề Ninh tới thị trấn Đan Ba.

Y Phù dẫn theo vài trai tráng người Miêu đi theo Tề Ninh.

Bạch Đường Linh thân là Huyện lệnh Đan Ba, y tìm được đường sống trong chỗ chết, về tới huyện thành rồi mà vẫn bùi ngùi mãi không thôi. Sau khi tin y chết truyền ra, vị trí Huyện lệnh Đan Ba vẫn luôn bỏ trống, mọi việc lớn nhỏ đều do Huyện thừa chủ xử lý. Nay Bạch Đường Linh bỗng nhiên trở về, đều khiến mọi người kinh ngạc.

Mọi người nghỉ ngơi một đêm ở thị trấn Đan Ba. Hôm sau, sắc trời vừa tỏ, đoàn người thẳng tiến về phía Thành Đô phủ.

Thành Đô phủ nằm trong trung tâm đồng bằng của thành Tây Xuyên, địa thế bằng phẳng, mạng lưới sông ngòi dày đặc, sản vật phong phú, hơn nữa nông nghiệp rất phát triển, từ xưa đã được vinh danh là kho của nhà trời (giàu tài nguyên thiên nhiên).

Một ngày sau khi khởi hành, bọn họ đã tới Thành Đô. Chỉ nghe phía trước có tiếng vó ngựa lại gần, một kỵ binh bẩm báo:

-Thục Vương tới đón tiếp Hầu gia.

Vi Tư Đồng và Tề Ninh đều có chút ngạc nhiên.

Thục Vương Lý Hoằng Tín chính là Vương tước hàng thật giá thật.

Mà Tề Ninh, dù có là Cẩm Y Hầu - một trong tứ đại Hầu tước của Đế quốc thì vẫn chỉ là Hầu tước mà thôi. Xét về mặt tước vị, Tề Ninh thấp hơn Lý Hoằng Tín hai bậc. Tuy nói rằng trên thực tế, địa vị của Cẩm Y Hầu tại Sở quốc cao hơn Thục Vương nhiều, nhưng thân là Vương tước, Lý Hoằng Tín lại đích thân ra khỏi thành nghênh đón một vị Hầu tước thì quả thật vẫn khiến người ta có chút bất ngờ.

Mọi người giục ngựa tiến lên trước, khi cách thành không xa, ai nấy đều nhìn thấy một đội binh sĩ giáp bạc sáng loáng, cưỡi trên những con ngựa cao to, nhìn thấy bọn họ tới thì đồng loạt xuống ngựa, đứng nghiêm hai bên. Trong tiếng kèn phát lệnh, chỉ nhìn thấy một người đang phóng ngựa chạy tới, khi khoảng cách còn khoảng mười bước, người kia tung người nhảy xuống ngựa, bước nhanh về phía trước, người còn chưa tới tiếng cười đã truyền đến:

-Cẩm Y Hầu đang ở đâu nào?

Tề Ninh cũng tung người xuống ngựa, nở nụ cười, tiến lên nghênh đón. Người kia thân mình cao lớn, gương mặt chữ quốc, búi tóc trên đầu trắng đen xen kẽ, tóc bạc nhiều hơn tóc đen, nhìn có vẻ không còn trẻ nữa, nhưng bước đi vô cùng vững vàng khỏe mạnh, mạnh mẽ bước về phía mấy người bọn họ.

Tề Ninh biết Thục Vương Lý Hoằng Tín tuổi khoảng năm mươi, tuy vậy lại không ngờ tới người ta nhiều tóc bạc đến thế. Nếu không phải thấy bước đi của lão mạnh mẽ uy vũ như rồng như hổ thì nhìn lão cứ như đã sáu mươi bảy mươi rồi ấy! Hắn không khỏi cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ lão già Lý Hoằng Tín này năm xưa độc bá Tây Xuyên, uy phong ngời ngời.

Về sau lão quy thuận Đại Sở, lại thêm việc triều đình phái người giám sát lão, suy cho cùng thì mấy năm nay, vị Vương gia này sống cũng không thoải mái gì cho cam, khó trách lão trông già hơn tuổi.

Chỉ là Tề Ninh cũng biết, năm đó khi đối mặt với Cẩm Y lão Hầu gia thống soái mười vạn quân Sở, lão già này không hề khiếp sợ, điều binh khiển tướng, mở rộng sự nghiệp, lãnh binh đánh một trận sống mái với quân Sở. Mặc dù cuối cùng quân Sở giành được chiến thắng, nhưng cũng tổn thất không nhỏ.

Năm đó Lý Hoằng Tín còn chưa tới ba mươi tuổi mà đã có thể lãnh binh đại chiến với quân Sở, đương nhiên dũng khí gan dạ có thừa, bản lĩnh cũng không phải dạng vừa.

So với dáng vẻ ngang ngược thành quen của Lý Nguyên thì Lý Hoằng Tín nhìn có vẻ giống một quân nhân oai nghiêm hơn.

Tiếng cười chưa dứt, Thục Vương Lý Hoằng Tín đã bước tới chỗ Tề Ninh. Trong lòng Tề Ninh biết đối phương là Vương tước, về mặt tước vị, hắn không bằng lão. Lúc này gặp mặt, cuối cùng vẫn phải giả vờ giả vịt hành lễ, cho dù trong lòng mắng chửi lão không ngừng nhưng trên mặt vẫn tỏ vệ lễ độ kính trọng lão lắm. Đang định hành lễ thì Lý Hoằng Tín đã tiến lên trước, giữ chặt cánh tay Tề Ninh, cười nói:

-Không cần khách khí thế đâu, Hầu gia đường xa vất vả, bản vương biết hôm nay Hầu gia tới Thành Đô nên đã đợi ở đây từ sớm.

-Vương gia hạ mình tới đón, thật sự khiến vãn bối không dám nhận!

Tề Ninh bày ra vẻ khiêm tốn.

Lý Hoằng Tín giơ tay vỗ vỗ bả vai Tề Ninh, cười nói:

-Cẩm Y Tề gia các ngươi và Lý gia ta đây đều được coi là xuất thân con nhà binh, không cần phải quá so đo tính toán những lễ tiết hư không kia như mấy kẻ văn nhã.

Lực tay mà lão vỗ vai Tề Ninh không được coi là nhẹ nhàng cho lắm, nhưng cũng không phải mạnh bạo nặng nề gì cả. Trong lòng Tề Ninh cười lạnh, thầm nghĩ nếu ông dám mượn cơ hội hại lão tử, lão tử lập tức dùng thần công hút ông thành thây khô luôn cho xem!

Lúc này Vi Thư Đồng cũng đã tiến lên, chắp tay nói:

-Bái kiến Vương gia!

-Vi Đại nhân cũng vất vả rồi.

Lý Hoằng Tín cười nói:

-Chuyện bên kia, bản vương cũng đã nhận được tin. Bạch Đường Linh không chết, đúng là đã trách nhầm Hắc Nham động rồi. Lần này là lỗi của chúng ta, nếu không nhờ Hầu gia tới trước điều tra rõ chân tướng thì e là chúng ta sẽ phạm phải sai lầm lớn hơn nữa… Vi Thư Đồng lập tức tiếp lời:

-Dạ Vương gia nói rất phải. Lần này may mà có Hầu gia minh xét, mới giúp chúng ta không giết nhầm người tốt.

Y còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười lạnh sau lưng, đó là Y Phù.

-Không đúng.

Tề Ninh lắc đầu cười nói:

-Chẳng lẽ Vi đại nhân đã quên?

Đại nhân cũng tận mắt chứng kiến mà, có ít nhất hai mạng người bị chết oan.

Lý Hoằng Tín cũng cất lời:

-Người đâu, mang nó lên đây!

Tức thì phía sau có hai người tiến lên, hai người đó đang khiêng một cây cọc gỗ, trên cọc gỗ có trói một người, nhìn có vẻ hấp hối sắp đi tới nơi, mà người đó lại chính là Thục Vương Thế tử Lý Nguyên!

Thank You to Michyo715 For This Useful

0.12320 sec| 2448.273 kb