Gã trẻ tuổi mang theo hộ vệ đi theo người Miêu vừa rời đi thì ngay sau đó lại có hai tên người Miêu xuất hiện, đi thẳng về phía căn nhà sàn nơi Bạch Đường Linh ở.
Căn nhà sàn có tổng cộng bốn tên hộ vệ, hai tên tuần tra bên dưới ngôi nhà, ở trước cửa căn nhà có một tên đứng canh, vẻ mặt hết sức cảnh giác, còn một tên nữa thì canh gác trong phòng Bạch Đường Linh.
Thấy có người Miêu tới, tên hộ vệ tuần tra dưới nhà sàn đi đến chỗ cầu thang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người đang đi đến.
- Hầu gia có lệnh, vì để đảm bảo an toàn cho Bạch huyện lệnh, không cho bất cứ kẻ nào tới gần khu vực này.
Tên hộ vệ lạnh lùng nói, cánh tay lúc này cũng cầm sẵn ở chuôi đao đeo bên hông.
Tên người Miêu đi trước thi lễ sau đó quay người chỉ về phía tên người Miêu đứng sau trông khoảng trên năm mươi tuổi, nói:
- Vị này là Vu Y trong sơn trại, thương thế của Bạch huyện lệnh là do chính ông ấy chữa trị, tối nay tới đây là để thay thuốc cho Bạch huyện lệnh.
- Thay thuốc?
Vẻ mặt Vu Y nghiêm nghị, đằng hắng một cái, tên người Miêu kia cười nói:
- Thương thế của Bạch huyện lệnh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nếu như không xử lý tốt rất có thể vết thương sẽ bị tái phát.
Sau đó gã chỉ vào cái hòm gỗ nhỏ trong tay Vu Y, nói tiếng:
- Trong này có thảo dược do chính tay Vu Y điều chế, nghe nói ngày mai Bạch huyện lệnh sẽ rời khỏi sơn trại nên đêm nay bắt buộc phải bôi thuốc.
Tên hộ vệ lạnh lùng nói:
- Không cần, ngày mai xuống núi sẽ có đại phu thay thuốc cho Bạch huyện lệnh.
- Vừa rồi trên đường đi bọn ta đã gặp Hầu gia.
Tên người Miêu cau mày nói:
- Hầu gia biết bọn ta tới đây thay thuốc còn dặn dò phải cẩn thận một chút mà, sao bây giơ lại không cho bọn ta vào thay thuốc nữa? Vết thương của Bạch huyện lệnh thế nào Vu Y là người rõ ràng nhất, nếu như về sau vết thương tái phát, sơn trại bọn ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu!
Sau đó gã lại cười làm lành nói:
- Bọn ta cũng là nghĩ cho Bạch huyện lệnh thôi, vì vậy kính xin hộ vệ đại nhân để bọn ta vào đi.
Tên hộ vệ nhíu mày, nghĩ ngợi một lát sau đó chỉ chỉ vào Vu Y nói:
- Ngươi vào, chỉ được một người vào thôi!
Sau đó nhìn sang tên người Miêu kia:
- Ngươi chờ ở ngoài này.
Vu Y không chần chờ thêm nữa, mang theo hòm gỗ nhỏ đi vào trong căn nhà.
Tên người Miêu đứng đợi bên ngoài căn nhà nhưng mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy Vu Y đi ra, tên hộ vệ kia cũng thấy nghi ngờ, gã quay về phía căn nhà hỏi:
- Đã thay thuốc xong chưa?
Thế nhưng bên trong lại không có bất cứ tiếng trả lời nào, tên hộ vệ nhíu mày, lúc này một tên lính canh khác cũng đi tới, nhỏ giọng nói:
- Bên trong không có động tĩnh gì, liệu có khi nào đã xảy ra chuyện gì rồi không?
- Không có chuyện gì đâu.
Tên người Miêu vẫn cười nói:
- Y thuật của Vu Y rất cao minh, chỉ có điều bôi thuốc mất hơi nhiều thời gian một chút thôi.
Tên hộ vệ nhíu mày, đúng lúc này lại nghe thấy bên trong nhà có tiếng “lách cách” truyền ra, âm thanh này giống tiếng ống trúc vỡ, hai tên hộ vệ giật mình, một tên liếc mắt ra hiệu, tên kia ngay lập tức nhảy lên, bước hai bước lên trên nhà sàn, gã đẩy cửa bước vào sau đó kinh sợ hét lên:
- Không xong, xảy ra chuyện không hay rồi!
Tên hộ vệ đứng bên dưới biến sắc, đang định chạy lên thì tên người Miêu kia chợt khẩn trương chạy lại hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tên hộ vệ chưa kịp lên tiếng thì đã cảm nhận được có khí lạnh đang tập kích về phía mình. Lúc này vẻ mặt tên người Miêu kia đột nhiên trở nên hung ác, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một con dao găm, lặng yên không tiếng động đâm về phía tên hộ vệ.
Tên hộ vệ phản ứng cũng khá nhanh nhẹn, gã lập tức quay đầu nhanh nhẹn rút đao ra, ngay sau đó gã nhìn thấy trong bóng tối xuất hiện mấy chục bóng người, gã biết có chuyện không ổn liền lạnh lùng nói: “Giết chết Bạch Đường Linh” rồi nhanh tay vung đao chém về phía tên người Miêu kia.
Nhưng thân thủ của tên người Miêu này cũng không phải dạng vừa, gã nghiêng người tránh công kích đồng thời đâm con dao găm ra, đúng lúc này chợt xuất hiện giọng nói của một cô nương:  - Không được để cho chúng chạy thoát, mọi người xông lên!
 
Ngay sau một bóng dáng uyển chuyện nhẹ tựa chim yến vọt đến, trong tay nàng cầm một thanh đao chém về phía tên hộ vệ, người này chính Y Phù.
Tên hộ vệ này cũng chẳng phải dạng dễ chọc, một địch hai mà vẫn không bị dồn vào thế hạ phong, chỉ có điều lúc này người Miêu càng ngày càng xuất hiện nhiều, nháy mắt đã có mấy người chạy về phía này, trong lòng gã thầm biết lần này lành ít dữ nhiều liền lạnh lùng quát:
- Bọn ta là người của Cẩm Y Hầu, các người dám ra tay với bọn ta, chẳng lẽ muốn tạo phản sao?
Y Phù chém một đao tới, cười lạnh nói:
- Cẩm Y Hầu? Nếu như ngươi đúng là người của Cẩm Y Hầu thì lập tức bỏ vũ khí xuống, bọn ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi bị thương.
Tên hộ vệ không thèm quan tâm đến lời của nàng, gã nhảy về phía sau nhảy lên bậc thang, Y Phù thấy vậy thì đuổi theo vung đao lên liên tục chém tới, tên hộ vệ vội tránh đao sau đó xoay người chạy tới trước cửa giơ chân lên đạp văng cửa ra thì nhìn thấy ba tên đồng bọn của mình đều ở bên trong, nhưng lại có hai tên nằm bất động dưới đất còn một tên khác thì đang vung đao đuổi theo Vu Y. Thế nhưng tên Vu Y này lại tựa như ma quỷ, trong phòng mặc dù không tính là rộng thế nhưng tên Vu Y này là có thể dễ dàng tránh thoát đòn đao công kích, bóng dáng hắn nghiêng ngả lướt nhẹ trong không khí, thân pháp vô cùng tự nhiên, phóng khoáng.
Tên hộ vệ không quan tâm đến chuyện khác, gã lập tức nhìn về phía giường trúc thì chợt phát hiện trên giường chăn gối vẫn còn chỉ là Bạch Đường Linh vốn dĩ nằm trên giường giờ này đã không thấy đâu nữa.
Tên hộ vệ kinh sợ nhưng không đợi gã nghĩ thêm thì phía sau đã có tiếng đao kiếm vù vù xé gió phóng tới thì ra là Y Phù đã mang theo mấy tên người Miêu đồng loạt xông đến.
Tên hộ vệ biết mình đã trúng kế nhưng gã nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được vì sao Bạch Đường Linh lại biến mất không dấu vết như vậy.
- Phập…!!!
Tên hộ vệ đột nhiên cảm giác cánh tay tê rần, thầm kinh hãi, lúc này gã quay lại nhìn thấy ở ngoài cửa có mấy tên người Miêu đứng cầm nỏ trúc, trong lòng chợt thấy lạnh lẽo, gã cúi đầu nhìn thì phát hiện một mũi tên bằng trúc nhỏ đang cắm trên cánh tay mình.
Người Miêu giỏi dùng độc, lúc gã nhìn thấy mũi tên bằng trúc cắm trên tay mình thì sắc mặt lập tức thay đổi, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng “ầm” một phát, liếc mắt nhìn thấy có một bóng người đang lao về phía mình, gã định tránh nhưng quả thật là bóng người đó quá nhanh, chân gã vừa mới khẽ cử động thì cái bóng người kia đã đâm sầm vào người gã, hai người va mạnh vào nhau sau đó ngã xuống thành một cục.
Thì ra là trong lúc tên Vu Y kia tránh né công kích đã tìm được sơ hở của đối thủ vì vậy nhân cơ hội xuất kích, hắn đánh một quyền vào ngực tên hộ vệ đang tấn công mình, quyền này của hắn vô cùng mạnh khiến tên hộ vệ kia bay cả người ra sau và rồi lao về phía tên đồng bọn của mình.
Hai tên đang muốn đứng dậy thì lại có mấy tên người Miêu xông tới gác đao lên cổ bọn họ, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt chúng có ánh sáng âm độc.
Vu Y nhìn thấy vậy, như nghĩ đến cái gì đó lập tức trầm giọng nói:
- Cẩn thận bọn chúng tự vẫn.
Mọi người đều giật mình khi nhìn lại thì phát hiện sắc mặt hai tên hộ vệ đều đã chuyển thành màu đen, khóe miệng có máu đen chảy ra, cuối cùng cả người đổ rầm xuống đất.
Vu Y nhíu mày, Y Phù bước đến, dùng lưỡi đao quét qua máu của hai tên đó, sau đó nhìn thấy lưỡi đao dính máu của hai tên kia cũng lập tức biến thành màu đen, nàng sợ hãi kêu lên:
- Độc này lợi hại thật!
Vu Y nói:
- Bọn chúng đều là tử sĩ, ngay từ đầu bọn chúng đã chuẩn bị sẵn cho sự thất bại, độc được giấu trong miệng bọn chúng, một khi hành động thất bại sẽ lập tức tự vẫn.
Hắn cười lạnh nói:
- Bọn chúng tự vẫn là để tránh bị tra khảo mà khai ra.
Sau đó hắn lại chỉ vào hai tên hộ vệ đang nằm trên đất từ trước nói:
- Hai tên này cũng vậy.
- Hầu gia, bọn chúng cũng… Y Phù nhìn vào Vu Y hỏi lại:
- Bọn chúng cũng tự vẫn sao?
Vu Y giơ tay lên tháo chòm râu giả ở trên miệng xuống, bộ râu này là hắn cố ý dán lên, chỉ là bởi vì lúc này là ban đêm nên nhìn không rõ hơn nữa hắn lại còn mặc quần áo của người Miêu lại cố ý đi khom người, nên nhìn qua trông chẳng khác gì một ông già người Miêu ngoài năm mươi. Từ đầu đến cuối hắn không nói câu nào nên hai tên hộ vệ kia sẽ không thể dựa vào giọng nói trẻ tuổi của hắn mà sinh nghi.
Vu Y này chính là Tề Ninh cải trang thành.
Tề Ninh rút thanh đao ở bên hông của một tên người Miêu sau đó đi đến chỗ xác của hai tên hộ vệ kia ngồi xuống, hắn dùng đao lật người một tên hộ vệ lại, trên mặt tên đó quả nhiên là đã biến thành màu đen, gã đã chết.
- Sau khi ta vào nhà thì đã thổi thuốc mê của các ngươi đưa cho ta.
Tề Ninh giải thích:
- Hai tên này canh gác ở trong phòng, một tên đứng cách Bạch Đường Linh mấy bước, may lúc đó chúng ta không xông vào ngay nếu không e là vừa có động tĩnh là Bạch Đường Linh chắc chắn sẽ phải chết, mấy tên này vô cùng cảnh giác, canh gác rất cẩn thận.
Hắn dừng một lát sau đó cười lạnh nói tiếp:
- Bọn chúng ở trong núi hai ngày, cũng may là a huynh của nàng vẫn luôn cho rằng bọn chúng là người của Cẩm Y Hầu nên chân thành đối đãi khiến bọn chúng nghĩ rằng đã thực hiện được âm mưu nên mới buông lỏng cảnh giác một chút. Chỉ là bọn chúng chắc chắn không thể ngờ được chúng ta lại đột nhiên quay về, cho nên lúc ta thả thuốc mê, bọn chúng vẫn tưởng là ta đang thay thuốc cho Bạch Đường Linh thật vì vậy mới tự nhiên trúng thuốc mê mà không biết.
Y Phù nói:
- Thật ra thì loại thuốc mê này cũng có thể dùng trong việc chữa bệnh, có một số bệnh nặng cần phải động đến dao, vết thương lại nặng khiến người bị thương đau đớn thì sẽ dùng loại thuốc mê này để khiến người bị thương rơi vào trạng thái ngủ say mất tri giác, cơ thể sau đó sẽ không còn cảm giác, vì vậy sau khi người bị thương hôn mê bị dùng dao rạch lên người cũng sẽ không còn cảm giác đau đớn nữa.
- Ồ?
Tề Ninh cười nói:
- Thuốc này có hiệu quả chẳng khác gì Ma phí tán.
Hắn thầm nghĩ loại thuốc này có không ít công dụng, vậy lần tới nhất định phải tới động Hắc Nham xin một ít mang về mới được! Sau đó hắn đứng dậy nói:
- Chỉ là sau khi hai tên này trúng độc nhất định chúng cũng đã cảm giác được có điều khác thường, chúng định ra ngoài cảnh báo hai tên bên ngoài nhưng bởi vì cơ thể đã trúng độc nên không kịp ra ngoài nhưng chúng lại lo lắng sẽ trở thành tù binh của chúng ta nên trước khi ngã xuống đã cắn thuốc độc tự vẫn.
Y Phù nhìn bốn tên hộ vệ trong nháy mắt biến thành tử thi, trong lòng có chút sợ hãi, nàng cau mày nói:
- Cả bốn tên này đều đã nhận tiền của người khác nên không hề do dự chút nào đã quyết định chấm dứt sinh mạng của mình, quả đúng là thủ đoạn độc ác.
- Người được phái lên núi nhất định đều là tử sĩ.
Tề Ninh cười lạnh.
- Trái tim bọn chúng vô cùng sắt đá, được huấn luyện đặc biệt, người bình thường chắc chắn không thể huấn luyện ra được những tên như thế này. Xem ra kẻ đứng sau chuyện này khó đối phó hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.
Y Phù nghĩ đến mà sợ, vỗ nhẹ lên ngực, bộ ngực đầy đặn run lên mấy cái, nàng nói khẽ:
- Hầu gia, cũng may là ngài có kế hoạch từ trước nếu không mấy tên đến tính mạng mình còn không thèm quan tâm này muốn giết Bạch Đường Linh e là đến mắt cũng không thèm chớp.
- Có thể sống tiếp thì ai mà chẳng không muốn chết.
Tề Ninh liếc mắt nhìn mấy thi thể trên đất nói:
- Mấy tên này chắc chắn là không ngờ sẽ có kết cục này, nếu không Bạch Đường Linh ở trong tay bọn chúng đã chết mấy trăm lần rồi.
Sau đó hắn đột nhiên nhớ đến cái gì đó liền vội đi về phía góc phòng tiếp đến là dùng đao cạy sàn nhà lên, Y Phù thấy vậy thì bước đến nhìn xuống phía dưới, hỏi:
- Bạch huyện lệnh có làm sao không?
Bên dưới lập tức có người trả lời:
- Không sao, yên tâm, Bạch huyện lệnh không có chuyện gì.
Tề Ninh cười nói:
- Cũng may là nhà sàn của Miêu gia lại có cái tác dụng này, cho dù trong nhà có bị địch vây khốn vẫn có thể từ sàn nhà chui xuống bên dưới mà thần không biết quỷ không hay. Ta đã dùng dây thừng buộc vào người Bạch Đường Linh rồi thả xuống dưới, lão ta sẽ không có việc gì đâu, yên tâm đi.
- Nhà của người Miêu bọn ta khác với nhà của người Hán các ngài.
Khi Y Phù biết Bạch Đường Linh không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm, nàng cười cười nói:
- Cũng giống như con gái người Miêu bọn ta không giống với con gái người Hán các ngài.
Tề Ninh cảm thấy lời nói của Y Phù có ý gì đó sâu xa chỉ là nhất thời không nghĩ ra được đó là gì nên hắn cũng chỉ cười cười đáp lại, ngay sau đó lại cau mày hỏi:
- Không biết tình hình bên phía Động chủ thế nào rồi?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo