Thế giới này luôn rất diệu kỳ, có đôi lúc bạn nghĩ rằng mình đã rơi vào tuyệt cảnh thì ánh sáng hi vọng lại chợt lóe lên, tình thế thay đổi, khiến người ta không kịp trở tay.

Cảm giác hiện giờ của Tề Ninh chính là như vậy!

-A huynh, chúng ta lập tức đi bắt bọn chúng lại thôi.

Y Phù mừng rỡ nói:

-Sau khi bắt bọn chúng lại thì tra hỏi xem rốt cuộc ai phái bọn chúng tới, vậy thì nhất định sẽ biết được kẻ đứng sau lưng hại chúng ta là ai!

-Không được!

Ba Da Lực và Tề Ninh gần như đồng thanh lên tiếng, sau đó hai người nhìn nhau, Tề Ninh mỉm cười, đưa tay ý bảo Ba Da Lực cứ nói.

Ba Da Lực suy nghĩ một lát rồi mới nói với Tề Ninh:

-Ngươi nói ngươi là Cẩm Y Hầu, nhưng lại không có chuỗi vòng nanh sói, mặc dù đã giải thích rõ ràng, nhưng không thể chỉ dựa vào lời nói từ một phía được.

-Động chủ nói đúng.

Tề Ninh gật đầu đáp:

-Không thể để chút sai sót nào xảy ra vào lúc này.

-Đa tạ vì đã thông cảm.

Ba Da Lực nói:

-Nếu như người kia mới là Cẩm Y Hầu thật sự, còn ngươi chỉ là kẻ giả mạo thì chúng ta sẽ mạo phạm Cẩm Y Hầu thật sự.

Y Phù vội vàng nói:

-A huynh, còn gì phải nghi ngờ nữa cơ chứ? Chuyện này… Rồi nàng nhìn Tề Ninh, chỉ thấy Tề Ninh đang mỉm cười nhìn mình, gò má nàng không khỏi nóng lên, cúi đầu nói:

-Đây mới là Cẩm Y Hầu thật sự.

-Y Phù, hiện giờ không thể tùy tiện đi bắt gã được.

Tề Ninh nói tiếp:

-Cho dù gã thật sự là kẻ giả mạo thì chúng ta cũng không được ra tay.

-Tại sao chứ?

-Thứ nhất, nếu ra tay vào lúc này thì người gặp nguy hiểm nhất chính là Bạch Đường Linh.

Tề Ninh nghiêm túc nói:

-Sự sống chết của Bạch Đường Linh có liên quan đến sự trong sạch của Hắc Nham Động. Hiện giờ Bạch Đường Linh đang trong tay bọn chúng, một khi bọn chúng phát hiện các ngươi đã biết rõ ngọn ngành, muốn ra tay với bọn chúng thì Bạch Đường Linh chắc chắn không giữ được mạng.

Hắn nhìn mấy người kia một lượt rồi mới chầm chậm nói tiếp:

-Thứ hai, mấy kẻ đó tuyệt đối không phải thủ phạm thực sự đứng sau tất cả. Chuyện Hắc Nham Động lần này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nếu như ta đoán không lầm thì chuyện Hắc Nham Động này chỉ là sự khởi đầu mà thôi. Kẻ đứng sau muốn mượn danh việc này để cuốn cả 72 động người Miêu vào trong một âm mưu to lớn! Chúng ta nhất định phải tóm được thế lực đứng sau tất cả những việc này!

Y Phù lập tức nói:

-A huynh, Hầu gia nói đúng lắm.

Chúng ta chẳng những phải tìm lại trong sạch, mà còn phải bắt được thủ phạm đứng sau chuyện này.

Ba Da Lực im lặng một lát rồi mới hỏi:

-Vậy ngươi cảm thấy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Rõ ràng y vẫn còn chút nghi ngờ nhưng lại có thêm vài phần tin tưởng vào thân phận thật sự của Tề Ninh.

-Động chủ, có bao nhiêu thủ hạ đi theo kẻ kia tới đây?

Tề Ninh thấp giọng hỏi.

Ba Da Lực lập tức đáp:

-Năm người, họ nói với ta đó là hộ vệ của Cẩm Y Hầu phủ, đi theo bảo vệ sự an toàn cho Hầu gia. Ta có thể nhìn ra được, võ công của bọn chúng tuyệt đối không phải dạng vừa.

-Bạch Đường Linh đang nằm trong tay bọn chúng, ngài nói bọn chúng đang bảo vệ y, hoặc cũng có thể nói rằng, Bạch Đường Linh đang nằm ngay dưới mí mắt bọn chúng?

Tề Ninh hỏi.

Ba Da Lực gật đầu đáp:

-Đúng vậy, bọn chúng nói có kẻ muốn hành thích Bạch Đường Linh, vì vậy nhất định phải bảo vệ kỹ càng. Sáng nay, sau khi ta giao Bạch Huyện lệnh cho bọn chúng thì có bốn trong số năm người vẫn luôn ở sát bên cạnh Bạch Huyện lệnh, không rời một tấc, cũng không để ai đến gần. Hôm nay, kẻ kia ở lại đây để mở tiệc rượu mời cha mẹ họ hàng hai cô nương kia tới, còn nhắc tới việc muốn cử người đưa Bạch Huyện lệnh đi trước, nhưng ta đã khuyên bọn họ ở lại. Thứ nhất là để bảo vệ vị Hầu gia kia an toàn, thứ hai cũng là vì càng đông càng vui, không thể để trong bữa tiệc chỉ có người Miêu chúng ta thôi được.

Tề Ninh cười nói:

-May mà động chủ làm thế, nếu không khi Bạch Đường Linh bị mang đi thì có giữ vị Hầu gia kia lại cũng chẳng có tác dụng gì.

-A huynh, hiện giờ bọn chúng vẫn cứ kè kè bên cạnh Bạch Huyện lệnh sao?

Y Phù hỏi.

Ba Da Lực đáp:

-Bọn họ ở cách vách phòng vị Hầu gia kia, hai căn phòng chỉ cách nhau chưa tới vài chục bước.

Trong phòng có hai người thủ, phía ngoài cửa còn có hai người thay nhau đi tuần.

Sắc mặt y hiện rõ vẻ nghiêm túc:

-Còn một người thì canh giữ phía ngoài phòng của vị Hầu gia kia.

Ngón tay Tề Ninh gãi gãi chóp mũi như đang suy nghĩ điều gì đó rồi nói:

-Vị Hầu gia kia dù mê rượu háo sắc, nhưng mà đã là kẻ được phái tới nơi này thì nhất định không thuộc hạng tầm thường. Còn năm người dưới trướng gã kia, mặc dù số lượng không nhiều nhưng võ công không hề kém chút nào, hơn nữa còn có người thủ trong phòng, gần sát Bạch Huyện lệnh trong gang tấc. Một khi có động tĩnh, để bọn chúng phát hiện ra khác thường thì e là bọn chúng sẽ lập tức giết chết Bạch Huyện lệnh.

-Hầu gia, hiện giờ bọn chúng vẫn chưa ra tay là vì muốn sống sót rời khỏi đây.

Y Phù chớp chớp đôi mắt xinh đẹp:

-Chỉ cần vừa xuống núi, bọn chúng nhất định sẽ ra tay. Lúc đó, e rằng Bạch Huyện lệnh đến xương cốt cũng chẳng còn.

Nàng gọi thẳng Tề Ninh là Hầu gia, rõ ràng là đã nhận định Tề Ninh mới là Cẩm Y Hầu thật sự.

-Y Phù nói đúng.

Tề Ninh gật đầu nói:

-Nhưng mấy kẻ kia nếu đã dám lên núi thì nhất định đã chuẩn bị tốt trường hợp chẳng may bị phát hiện. Bọn chúng là những kẻ liều mạng, một khi nhận ra mình đã bị phát hiện thì nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.

Bạch Nha Lực nói với vẻ suy tư:

-Hầu gia, trước khi cứu Bạch Huyện lệnh khỏi tay bọn chúng thì chúng ta tuyệt đối không được để bọn chúng phát hiện ra chúng ta đã biết tất cả. Hơn nữa còn phải từ cái tên giả…

Y ngừng một chút, cuối cùng vẫn suy nghĩ tới cảm giác của Ba Da Lực:

-Phải tra hỏi được thủ phạm thật sự đứng sau vị Hầu gia kia là ai.

Chuyện này tuyệt đối không dễ dàng, chỉ cần có bất cứ hành động kỳ lạ nào đó thì bọn chúng nhất định sẽ phát giác được.

-Hai chuyện này đều rất khó.

Y Phù cau mày nói:

-Bạch Huyện lệnh bị bọn chúng kè kè canh gác, làm sao có thể cứu người ra được chứ? Hơn nữa làm gì có chuyện vị Hầu gia giả mạo kia dễ dàng phun ra hết chứ?

Tề Ninh suy nghĩ một lát rồi nói:

-Nếu vị Hầu gia kia đã là một kẻ mê rượu háo sắc thì cũng có thể nói rằng gã có một nhược điểm rất lớn. Nếu có thể bắt được gã thì chưa hẳn không moi móc được gì… Nhưng mà Bạch Nha Lực nói không sai, tuyệt đối không được để đối phương nhìn ra sơ hở, nếu không tính mạng Bạch Đường Linh sẽ ngàn cân treo sợi tóc, vậy nên…

-Vậy nên gì cơ?

Thấy Tề Ninh có chút do sự, Y Phù vội hỏi.

Tề Ninh nhìn chằm chằm Ba Da Lực, nói khẽ:

-Động chủ, phải xem ngươi có tấm lòng kiên định hay không rồi.

Ta có ý này, có lẽ có thể cứu Bạch Đường Linh ra.

-Ồ?

Ba Da Lực nói:

-Ngươi nói đi.

-Ý này của ta rất có thể sẽ phải va chạm binh đao với mấy kẻ kia, nếu Động chủ lo lắng đối phương là Cẩm Y Hầu thật sự, không muốn xung đột với đối phương thì chúng ta chỉ đành nghĩ cách khác thôi.

Sắc mặt Tề Ninh vô cùng nghiêm túc:

-Nhưng mà thời gian không còn nhiều, Động chủ phải quyết định thật nhanh, không thể do dự quá lâu được.

Ba Da Lực như suy ngẫm gì đó, Y Phù cau mày lên tiếng:

-A huynh, huynh còn đang do dự cái gì chứ? Chẳng lẽ huynh còn cho rằng kẻ kia mới thật sự là Cẩm Y Hầu?

Ba Da Lực nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng nhìn Tề Ninh rồi hỏi:

-Chủ ý của ngươi là gì vậy?

Đêm đen như mực, cả dãy Hắc Nham Lĩnh đều bị màn đêm bao phủ, tựa như cự thú hồng hoang, đang thủ phục trên mặt đất, màn đêm thăm thẳm, ẩn giấu nguy hiểm.

Trại của Động chủ Hắc Nham Động cũng vô cùng yên tĩnh.

Trên sườn núi, những ngôi nhà sàn san sát nhau, ở một góc nhỏ vắng lặng có hai ngôi nhà sàn nằm sát rạt nhau, hai ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng từ hai ngôi nhà tựa như anh em song sinh.

Bên ngoài hai ngôi nhà sàn này đều có người canh gác.

Những người đang canh gác đều là những người vị Cẩm Y Hầu kia mang theo, thắt lưng đeo trường đao, nhìn có vẻ vô cùng cảnh giác.

Trên cánh cửa ngôi nhà sàn phía bên trái, một thủ vệ nhìn thấy phía đối diện có một bóng người đang tiến lại gần, gã nhíu mày, cầm chuôi đao, trầm giọng hỏi:

-Là kẻ nào?

Chỉ thấy một người tộc Miêu tiến lên trước, xoay người hành lễ rồi nói:

-Động chủ muốn hỏi phải chăng Hầu gia đã tỉnh? Động chủ có chuyện quan trọng muốn gặp Hầu gia.

-Ồ?

Thủ vệ kia vô cùng cảnh giác, nói:

-Đêm hôm khuya khoắt, Hầu gia vẫn đang nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai nói sau.

-Là như này ạ, Động chủ biết sáng sớm mai chư vị phải xuống núi rồi nên đã chuẩn bị chút quà tặng.

Người Miêu kia cúi đầu cung kính nói tiếp:

-Thân phận Hầu gia cao quý, không gì không có, cho nên Động chủ không biết lễ vật mình chuẩn bị có thích hợp hay không. Động chủ cũng muốn tặng chút quà để chư vị mang về Kinh thành, tặng cho gia quyến trong Hầu phủ, vì vậy Động chủ muốn mời Hầu gia tới lựa chọn.

Sắc mặt thủ vệ hơi hòa hoãn, hỏi:

-Chuẩn bị quà? Là quà gì vậy?

-Là chút đồ thổ sản.

Người Miêu kia cười đáp:

-Còn có một chút da thú, thêm ít dược liệu và châu báu. Đây đều là những thứ quý giá chỗ Hắc Nham Động chúng ta đó. Mặc dù không biết đáng giá bao nhiêu lượng bạc, nhưng đều là những thứ vô cùng quý hiếm, cho nên…

Thủ vệ cười đáp:

-Động chủ các ngươi quả thật rất hiểu chuyện, nếu Hầu gia biết nhất định sẽ rất vui. Cứ chuẩn bị thật tốt những món quà đó đi, ngày mai mang đi cả là được.

Người Miêu kia lại nói:

-Còn có một số tranh chữ, quả thật rất muốn Hầu gia tự mình thưởng thức, Động chủ nói ngài không hiểu tranh chữ, phải có Hầu gia đích thân lựa chọn mới được.

-Tranh chữ?

Thủ vệ nghi ngờ hỏi:

-Trong Miêu trại các người thì lấy đâu ra tranh chữ?

Người Miêu kia đáp:

-Năm đó lão Hầu gia bình loạn Tây Xuyên, trước khi ngài khải hoàn hồi kinh đã có không ít quan lại quyền quý nơi Tây Xuyên dâng quà tặng ngài. Lão Hầu gia là người vô cùng khoan dung nhân hậu, vô cùng quan tâm đến lão động chủ của chúng ta. Lúc đó ngài đã tặng một vài bức tranh chữ cho lão động chủ của chúng ta, bảo chúng ta cất giữ thật kỹ, ngài nói đó đều là đồ tốt. Vì vậy lão Động chủ vẫn luôn cất giữ cẩn thận những bức tranh chữ đó trong trại. Lần này Hầu gia tới, trại chúng ta không có thứ gì quý giá, vì vậy… Động chủ đã lấy những bức tranh chữ kia ra, muốn mời Hầu gia tới chọn lựa mấy bức, làm lễ vật dâng tặng Hầu gia.

Rồi bồi thêm một câu:

-Còn cả các vị tùy tùng đại nhân nữa, dọc đường vất vả, Động chủ cũng có chuẩn bị quà tặng cho các vị nữa.

Thủ vệ quay đầu lại nhìn căn phòng phía sau một cái rồi mới nói:

-Ngươi đợi một chút, ta xem có phải Hầu gia đã tỉnh lại hay không.

Gã nhảy lên nhà sàn, tiến đến trước cửa, cất giọng nói khẽ:

-Hầu gia, Hầu gia, động chủ Ba Da Lực có chuẩn bị chút quà tặng, muốn mời Hầu gia qua xem một chút, không biết Hầu gia có rảnh không?

Thấy bên trong không có động tĩnh gì, gã gọi thêm lần nữa.

Chốc lát sau, thấy tiếng cửa phòng mở, một thanh niên thoạt nhìn có vẻ khoảng mười bảy, mười tám tuổi để thân trần mắt nhắm mắt mở mở cửa, ngáp một cái rồi hỏi:

-Quà tặng gì vậy?

Người Miêu kia bước lên trước hai bước, chắp tay nói:

-Hầu gia, Động chủ muốn tặng lễ vật cho Hầu gia, trong đó có một số dược liệu và da thú quý hiếm, còn có một ít tranh chữ châu báu, mời Hầu gia qua xem một chút xem có vừa ý hay không.

-Tranh chữ châu báu à?

Đôi mắt tên thanh niên mở lớn, cười nói:

-Được được, Động chủ các ngươi thật là hiểu chuyện. Để ta xem xem rốt cuộc là những quà tặng gì nào, đợi một chút.

Rồi gã xoay người vào nhà, lát sau gã quần áo chỉnh tề, bước xuống khỏi nhà sàn, nói:

-Đi trước dẫn đường.

Người Miêu kia vô cùng cung kính đi trước dẫn đường, tên thanh niên áo gấm đai ngọc đi theo sau, tên hộ vệ kia cũng đi theo phía sau tên thanh niên. Đi được một đoạn, tên thanh niên nói với người Miêu đang đi trước dẫn đường:

-Cô nương ở Hắc Nham Động các ngươi cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn, bản Hầu rất vừa ý. À đúng rồi, có phải trong trại còn rất nhiều cô nương hấp dẫn quyến rũ?

Tuyển chọn thêm vài người đi, để bản Hầu mang theo các nàng xuống núi, cưới các nàng vào Cẩm Y Hầu phủ, cho các nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Thank You to Michyo715 For This Useful

 

3.96736 sec| 2451.5 kb