Lý Nguyên đắc ý cười khiêu khích:
- Muốn bắt ta? Bản thế tử ta muốn xem kẻ nào to gan dám?
Tề Ninh đột nhiên đưa tay ra, trong tay hắn có Kim bài ngự tứ, hắn cười lạnh nói:
- Vi đại nhân, không biết ngài có phải là thần tử của Đại Sở ta hay không?
Sắc mặt Vi Thư Đồng nhăn nhó, lúng túng nói:
- Bẩm Hầu gia, hạ quan hết lòng trung thành và tận tâm với Đại Sở và với Hoàng Thượng!
- Thì ra là vậy!
Tề Ninh cười nhạt sau đó đột ngột xông về phía Lý Nguyên.
Mọi người đứng xung quanh hết sức kinh ngạc, tên thị vệ đứng chắn trước mặt Lý Nguyên thấy có người xông đến liền phản xạ có điệu kiện vung đao lên chém, Tề Ninh giơ lệnh bài ra, lạnh lùng nói:
- Mạo phạm Kim Bài, giết chết không tha!
Tên thị vệ thấy vậy thì ngẩn người, đao vẫn còn giơ giữa không trung, nhất thời không dám bỏ xuống, Tề Ninh bay lên đá văng tên thị vệ ra, cơ thể tựa như ma quỷ đáp xuống trước mặt Lý Nguyên. Lý Nguyệt thật sự không ngờ thân thủ của Tề Ninh lại kinh khủng như vậy, mặt gã biến sắc vung tay lên định đánh.
Tề Ninh ra tay tựa như tia chớp, hắn không tránh không né, khi quyền của Lý Nguyên đánh đến gần hắn lập tức đưa tay cầm Kim Bài ra phía trước. Lý Nguyên bất ngờ không kịp thu tay, nắm đấm của gã trực tiếp đấm vào Kim Bài, võ công của Lý Nguyên cũng không tính là cao cường, lại được nuông chiều từ bé nên gã có làn da trắng nõn, mà Kim Bài lại vô cùng cứng rắn, khi nắm đấm của gã tiếp xúc với mặt Kim Bài lập tức nghe thấy tiếng “rắc”, dường như xương tay gã bị gãy. Lý Nguyên hét lên thảm thiết, còn chưa kịp thu tay đã bị Tề Ninh đưa tay ra nắm lấy cổ tay xoay một vòng, mọi người lại nghe thấy tiếng “rắc” phát nữa, tiếng tru tréo như lợn bị trọc tiết của Lý Nguyên vang vọng khắp đất trời!
- Bảo vệ Thế tử!
Thị vệ đứng cạnh quát lên, mặc dù biết chàng trai trẻ trước mặt này chính là Cẩm Y Hầu một trong Tứ đại Hầu tước của Đế quốc nhưng Thế tử gia bị gãy tay, là một cận vệ gã không thể làm như không thấy, hiện tại cho dù có quay về thì cũng khó bảo toàn được tính mạng. Ngay lập tức có hai tên hô lên, một trái một phải lao lên tấn công Tề Ninh.
Tề Ninh giơ chân lên đạp vào bụng Lý Nguyên sau đó lui người về phía sau hai bước, tránh được đòn công kích của hai tên tấn công hắn.
Lý Nguyên lùi về sau mấy bước, thị vệ đứng sau cẩn thận đỡ lấy gã, xương tay bị gãy đau đến không thở được, mặt gã nhăn nhó, trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra, nhưng vẫn không quên gào lên:
- Giết hắn, giết chết hắn!
Vi Thư Đồng thấy đám thị vệ của Lý Nguyên chuẩn bị hành động thì thầm nghĩ: Nếu như Cẩm Y Hầu bị thương trong khu vực mình kiểm soát nhật định sẽ có hậu quả khó lường, y lạnh lùng quát:
- Dừng tay, không ai được động thủ!
Đám Ba Da Lực đứng một bên nhìn thấy Tề Ninh vừa ra tay đã khiến Lý Nguyên bị gãy tay thì trong lòng vô cùng hưng phấn nhưng khi thấy Phương thị vệ muốn tấn công Tề Ninh thì lập tức xông đến bảo vệ Tề Ninh. Rồi đột nhiên nghe thấy Vi Thư Đồng nghiêm nghị quát dừng tay thì cả hai bên cùng đồng thời dừng lại.
Vi Thư Đồng dù gì thì cũng là quan phụ mẫu của Tây Xuyên, bất luận là người Miêu hay là thị vệ của Vương phủ thì cũng vẫn phải kiêng nể y vài phần.
Tề Ninh đứng thẳng nhìn về phía Vi Thư Đồng cười lạnh nói:
- Vi đại nhân, bản Hầu muốn biết, mới vừa rồi hai tên này muốn tấn công ta không biết là đã phạm tội gì?
Hai tên thị vệ kia thật ra thì cũng là vạn bất đắc dĩ nên mới làm vậy, lúc này nghe thấy lời này của Tề Ninh thì trong lòng lập tức băng giá. Vi Thư Đồng lạnh lùng quát mắng:
- Còn không mau thỉnh tội với Hầu gia!
Hai tên thị vệ liếc mắt nhìn nhau chuẩn bị quỳ một chân xuống thỉnh tội nhưng Tề Ninh lại không chút do dự rút đao trong tay Ba Da Lực không nói câu nào bổ xuống đầu một tên thị vệ, tên thị vệ đó còn chưa kịp phản ứng gì thì đầu đã bị bổ ra làm hai, tên thị vệ bên cạnh ngây người kinh ngạc nhìn, Tề Ninh lập tức quơ đao tới nhanh như chớp cắt đứt cổ tên còn lại.
Tình huống vô cùng đột nhột, Tề Ninh ra tay vừa nhanh vừa ác, lúc ra tay hắn không hề có bất cứ dấu hiện nào báo trước khiến mọi người chỉ biết ngây người đứng nhìn, đám thị vệ Vương phủ thì nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin vào hình ảnh mình vừa nhìn thấy.
Tề Ninh lau máu dính trên đao vào vạt áo tên thị vệ đã chết sau đó thản nhiên nói:
- Dĩ hạ phạm thượng, dám động tới bản Hầu đây chính là kết cục!
Sau đó hắn đi về phía Lý Nguyên, Lý Nguyên nhìn thấy Tề Ninh cầm đao đi về phía mình, sắc mặt gã lập tức trắng bệch, run giọng nói:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
Lúc Tề Ninh cách Lý Nguyên ba bước chân thì dừng lại nhìn chằm chằm vào mắt gã, hỏi:
- Có phải vừa rồi ngươi đã dùng nắm đấm đánh vào Kim bài ngự tứ đúng không?
Lý Nguyện trợn mắt, Tề Ninh nói tiếp:
- Kim bài ngự tứ đại biểu cho Hoàng thượng, vừa rồi ngươi đã đấm vào Kim bài có nghĩa là đã đấm vào Hoàng thượng! Vi đại nhân, ngài là đại thần của triều đình vậy ngài có biết đánh Hoàng thượng là tội gì không?
Vi Thư Đồng biết nếu như luận về điểm này thì Lý Nguyên đã phạm vào tội chết, y hơi do dự một chút sau đó nói:
- Bẩm Hầu gia, Thế tử mạo phạm Kim bài ngự tứ là đã phạm vào trọng tôi nhưng mà Thế tử tuổi vẫn còn nhỏ… Theo ý kiến của hạ quan thì trước tiên hãy cửa để Thế tử trở về bẩm báo chuyện này với Thục Vương sau đó để Thục Vương tự tay viết tấu sớ thỉnh tội với Triều đình, không biết ý của Hầu gia thế nào?
Tề Ninh đột nhiên nở một nụ cười cổ quái, hỏi:
- Nếu như bây giờ bản Hầu cho hắn một đao thì thế nào?
Vi Thư Đồng vội cản:
- Xin Hầu gia chớ kích động, mặc dù Thế tử có tội nhưng dù sao thì cũng là con trai của Vương gia, hay là cứ bẩm báo với Triều đình để Triều đình xử lý chuyện này!
Tề Ninh cười ha ha, lúc này hắn mới quay qua nhìn Lý Nguyên, nói:
- Lý Nguyên, ngươi lạm sát người vô tội, lại đấm vào Kim bài, tội càng thêm tội, ta hiện tại hoàn toàn có thể dùng một đao lấy mạng ngươi nhưng chỉ e một đao này sẽ khiến ngươi chết không minh bạch. Cho nên ngươi cứ về bẩm báo chuyện này với phụ thân của ngươi, ít hôm nữa ta sẽ đến bái kiến phụ thân ngươi, đến lúc đó ta muốn phụ thân ngươi phải cho ta một câu trả lời hợp lý nhất!
Lý Nguyên còn muốn nói gì đó nữa nhưng Vi Thư Đồng đã cau mày xen vào nói:
- Thế tử, Hầu gia khoan dung độ lượng, ngài hãy mau trở về gặp Thục Vương đi, không nên nói thêm gì về chuyện này nữa.
Lý Nguyên thấy sắc mặt Vi Thư Đồng nghiêm nghị lại còn có Tề Ninh vung đao giết người vừa nhanh vừa gọn, ra tay không những độc ác mà còn vô tình, trong lòng cũng thấy có chút sợ hãi. Đã vậy bên mình hiện giờ cũng chỉ có hơn mười tên thị vệ tầm thường còn bên Tề Ninh lại có hơn mấy chục tên người Miêu, nếu như hai bên đánh nhau mà Vi Thư Đồng lại thờ ơ không quan tâm thì tất nhiên bên mình sẽ bị thua thảm hại!
Xương tay gã bị gãy, đau đến mờ cả mắt, lúc này không nên ở lại đây thêm nữa nhưng ngoài miệng thì vẫn gào thét:
- Họ Tề kia, ngươi… Ngươi cứ chờ đấy! Ta không… không bỏ qua chuyện này đâu…
Gã được đám thị vệ chật vật đưa ra ngoài.
Đợi đến khi Lý Nguyên rời đi, Vi Thư Đồng lúc này mới bước lên chắp tay nói:
- Kinh động đến Hầu gia là hạ quan thất trách, kinh xin Hầu gia trách tội!
Tề Ninh cau mày nói:
- Cũng không có gì mà kinh động cả, chỉ là….
Sau đó hắn lắc đầu, thở dài nói:
- Chuyện này lại bị Hoàng thượng đoán trúng rồi.
Vi Thư Đồng khẽ giật mình, vội hỏi:
- Lời Hầu gia nói là có ý gì? Xin Hầu gia chỉ giáo cho!
Tề Ninh không giải thích gì mà quay đầu lại nói:
- Ba Da Lỗ, thu đao lại đi!
Sau đó lại nhìn Nhạc Càn Lương cau mày nói:
- Còn không thu đao lại?
Lúc này hai bên mới nhao nhao đút đao vào vỏ.
Tề Ninh liếc mắt nhìn Vi Thư Đồng nói:
- Vi đại nhân, chuyện này chúng ta nói trước măt mọi người không tiện hay là… đi tìm một chỗ nào đó nói chuyện riêng?
Vi Thư Đồng vội đưa tay lên nói:
- Hầu gia, xin mời!
Hai người đi sang một bên, Tề Ninh mới cau mày nói:
- Vi đại nhân, ngài có vẻ đã hạ thủ lưu tình với Lý Nguyên!
- Xin Hầu gia đừng hiểu lầm!
Vi Thư Đồng nhỏ giọng nói:
- Hầu gia, hạ quan là quan triều đình phái tới Tây Xuyên, chức trách của hạ quan là gì hạ quan rất rõ ràng. Nhưng nếu như hôm nay Hầu gia chém chết Lý Nguyên sẽ để lại hậu quả khôn lường.
- Ồ?
Tề Ninh cười nhạt hỏi:
- Lý Nguyên mạo phạm Kim bài chính là khinh thường Hoàng thượng, chẳng lẽ tội này không đáng chết sao?
- Đáng chết!
Vi Thư Đồng lập tức đáp lại.
- Thực không dám giấu, Lý Nguyên làm xằng làm bậy ở Tây Xuyên cũng không phải một hai năm, số lượng người dân bị hắn hại cũng không phải ít, loại người này đáng phải bị băm thành vạn mảnh.
Y dừng lại một chút sau đó nói tiếp:
- Nhưng vấn đề ở chỗ hắn lại là con trai của Lý Hoằng Tín!
- Thì sao? Con trai của Lý Hoằng Tín thì không thể giết sao?
Vi Thư Đồng nói nhỏ:
- Bẩm Hầu gia, mặc dù năm đó Lý Hoằng Tín quy thuận Triều đình nhưng lại không phải là quy thuận vô điều kiện. Mấy năm gần đây, thế lực của Lý gia ở Tây Xuyên vẫn chưa bị loại hoàn toàn, 16 quận của Tây Xuyên có gần một nửa quan viên địa phương là có quan hệ với Lý gia. Lý gia chiếm giữ Tây Xuyên đã nhiều năm, đám cường hào thân sĩ ở Tây Xuyên cũng có dây dưa với Lý gia, lúc Tiên đế còn tại thế cũng biết một khi động đến Lý gia chẳng những khiến người trong Thiên hạ cho rằng Triều đình đàn áp đại thần đã quy thuận mà còn khiến Tây Xuyên nổi lên bạo loạn!
Tề Ninh nhíu mày không nói câu nào.
- Lý gia là thân cây còn những cường hào thân sĩ ở Tây Xuyên chính là rễ cây, nếu như hủy diệt cái cây này tất sẽ động đến rễ cây ở bên dưới!
Vẻ mặt Vi Thư Đồng nghiêm túc nói:
- Chính vì vậy mà Tiên đế mới phái hạ quan đến Tây Xuyên chủ yếu là để giám sát Lý Hoằng Tín, chỉ cần lão ta không thể động đậy được Triều đình sẽ từ từ làm suy yếu thế lực của lão ta ở Tây Xuyên, sớm muộn cũng sẽ có một ngày Lý gia bị diệt! Nhưng hiện giờ thời cơ chưa tới, vì vậy Triều đình vẫn chưa thể động thủ với Lý Hoằng Tín được. Nếu như hôm nay Hầu gia giết chết Lý Nguyên mà Lý Hoằng Tín lại chỉ có duy nhất một đứa con trai này, đến lúc đó tất sẽ chó cùng rứt giậu, như vậy sẽ…
Y không nói tiếp nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, nếu như Lý Hoàng Tín chó cùng rứt giậu đương nhiên Tây Xuyên sẽ đại loạn.
Tề Ninh nhíu mày hỏi lại:
- Lý Hoằng Tín chỉ có duy nhất một đứa con trai thôi sao?
Vi Thư Đồng giải thích:
- Có lẽ Hầu gia không biết, Lý Nguyên còn có một người ca ca là Lý Tuyền, năm đó lúc lão Hầu gia dẫn quân phạt Thục, Lý Tuyền mới có mười lăm mười sáu tuổi nhưng rất dũng cảm, gan dạ, Lý Hoằng Tín rất thích đứa con này.
Chỉ có điều Lý Tuyền lại thích đao to búa lớn, nghe nói năm đó gã dẫn một đội quân mã đánh lén doanh trại quân Sở nhưng bị phát hiện. Mặc dù lúc đó gã đã chạy thoát nhưng lại bị trúng một mũi tên. Về sau cũng chính bởi mũi tên đó mà đã chết khi tuổi còn rất trẻ. Sau đó Lý Nguyên mới được lập làm Thế tử Thục Vương. Sau khi Lý Tuyền chết Lý Hoằng Tín chỉ còn lại một đứa con trai này nên khó tránh khỏi việc cưng chiều quá đáng cũng vì vậy nên Lý Nguyên mới có cái tính kiêu căng khinh người như hôm nay.
Lúc này Tề Ninh mới hiểu được, hắn cười lạnh hỏi:
- Nếu nói như vậy con trai trưởng của Lý Hoằng Tín cũng coi như đã chết dưới tay Tề gia ta?
- Quả thật là Lý Hoằng Tín vẫn luôn ôm mối hận này với Cẩm Y Hầu.
Vi Thư Đồng trả lời.
- Chính vì vậy nếu như hôm nay Hầu gia lại giết chết Lý Nguyên như vậy cũng có nghĩa là cả hai đứa con trai bảo bối của lão ta đều chết trong tay Cẩm Y Hầu Tề gia.
Hầu gia thử nghĩ mà xem, thù này Lý Hoằng Tín sao có thể bỏ qua được?
Tề Ninh cười nhạt nói:
- Nói vậy xem ra ta phải cảm ơn Vi đại nhân lúc nãy đã khuyên can ta rồi!
Vi Thư Đồng nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói của Tề Ninh, y hơi lúng túng, lập tức chuyển chủ đề:
- Hầu gia vừa mới nói Hoàng thượng đã đoán trúng chuyện ở Tây Xuyên, không biết là ý gì?
- Chẳng lẽ Vi đại nhân còn không hiểu sao?
Tề Ninh cười như không cười nói:
- Hoàng thượng cho rằng chuyện của động Hắc Nham chắc chắn có uẩn khúc nhưng người lại nói tấu sớ Vi đại nhân dâng lên không đúng với sự thật, chỉ e là đại nhân đang giấu giếm Triều đình chuyện này!
Vi Thư Đồng nghe thấy vậy, mặt biến sắc, vội kêu lên:
- Hầu gia, hạ quan…. hạ quan bị oan!
Tề Ninh nhìn thấy một vị Đại tướng trấn thủ biên cương đã có tuổi mà lại lo lắng, khóe mắt còn run rẩy thì biết chắc chắn Vi Thư Đồng có chuyện gì đó khó nói, hắn khẽ nói:
- Vi đại nhân, ngài đừng quá lo lắng, sau đó Hoàng thượng cũng nói Tiên đế đã phái ngài tới Tây Xuyên chắc hẳn cũng phải là người có tài cán có nhân phẩm.
Nếu không sao có thể giao cho ngài tới quản lý khu vực Tây Xuyên khó khăn như này. Hoàng thượng còn nói chắc chắn trong lòng ngài có điều gì đó khó nói nên mới phái ta tới đây một chuyến xem rốt cuộc là nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó hắn lại mỉm cười, nói tiếp:
- Vi đại nhân, Hoàng thượng rất hiểu cho thần tử, người là bậc quân vương hiền từ thánh minh, chỉ mong là ngài đừng phụ tấm lòng của Hoàng thượng dành cho ngài.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo