Thật ra thức ăn trên bàn đã nguội, tuy đầy một bàn đầy sơn trân hải vị nhưng cả ba đều không bụng dạ nào mà ăn.
Thị nữ bên cạnh đều cúi đầu hầu hạ, nhưng không có lệnh, không ai dám lại gần.
- Vương gia nghi ngờ có kẻ bí mật giở trò quỷ sau lưng?
Sắc mặt Vi Thư Đồng rất nghiêm trọng.
- Không phải là chuyện động Hắc Nam. Bổn Vương nghi ngờ Thứ Hầu Khách của thành Thành Đô có liên quan tới Địa Tàng.
Dừng một lát, Lý Hoằng Tín lại nói:
- Vi đại nhân, Hầu gia, bổn Vương đã nói, ta là quân nhân. Hơn nữa, chuyện lần này có quan hệ tới Tây Xuyên, có một vài lời không nên nói vẫn phải nói.
Tề Ninh giơ tay lên:
- Vương gia cứ nói, không sao.
Vi Thư Đồng cũng nói:
- Hiện giờ dòng chảy ngầm của Tây Xuyên đang chảy rất mạnh, hạ quan cũng muốn xin Vương gia chỉ điểm nhiều hơn.
Lý Hoằng Tín cười nói:
- Chỉ điểm thì không dám nói, chỉ là ăn lộc của vua thì phải trung với vua thôi. Ba ngươi chúng ta đều là thần tử triều đình, nên lo lắng cho triều đình.
Dừng một lát, lão khua tay:
- Các ngươi đi xuống trước đi.
Máy thị nữ nhẹ nhàng thi lễ rồi lui xuống.
Tề Ninh thầm buôn cười, nghĩ bụng, nếu chuyện ngươi sắp nói còn chẳng cần phòng bị chúng ta, lại còn phòng bị mấy thị nữ này sao?
- Hai vị cũng biết, năm xưa ta quy thuận triều đình, Hoàng thượng khoan hậu nhân từ, phần lớn quan viên Tây Xuyên không một ai bị điều động. Năm xưa, quan viên văn võ theo dưới trướng bổn Vương cũng được triều đình thu xếp thích đáng, cho tới nay, một nửa số quan viên đó vẫn là thủ hạ dưới trướng bổn Vương.
Tề Ninh và Vi Thư Đồng liếc nhìn nhau, không nói gì.
Hiện tại, Tề Ninh đang cảm thấy hết sức cổ quái, cảm thấy lời Lý Hoằng Tín đang nói đây thật sự khá là quỷ dị.
Lý Hoằng Tín không phải đứa trẻ ba tuổi, càng không phải kẻ hời hợt. Người này năm xưa độc bá Tây Xuyên, cũng coi như là kiêu hùng một đời. Những lời vừa rồi, theo lý mà nói, căn bản không thể được nói ra từ miệng lão. Lão lại cứ vậy mà thản nhiên nói ra, lại không chút kiêng kỵ, ngược lại, dường như hai người đang nghe đây chính là thân tín bên cạnh lão.
- Những người này năm xưa đều là kiêu binh hãn tướng, mặc dù cùng bổn Vương thần phục triều đình, nhưng bổn Vương ở đây nói lời mang tội chết, nếu bổn Vương không thể ngăn cản bọn họ, khó tránh khỏi có kẻ ngang ngược kiêu ngạo làm xằng làm bậy ở Tây Xuyên. Chuyện động Hắc Nham là sự kiện khơi mào loạn Tây Xuyên, Thứ Hầu Khách ám sát quan viên nhằm mục đích quấy cho lòng người bàng hoàng. Gã muốn ra tay với bổn Vương, nói không khách khí thì, cũng là muốn Tây Xuyên đại loạn.
Vi Thư Đồng khẽ gật đầu, không nói gì.
- Bổn Vương tọa trấn ở đây, không ai dám làm ẩu. Nhưng nếu bổn Vương bị người ta giết, có lẽ Hầu gia không biết chứ Vi đại nhân thì hiểu, những kiêu binh hãn tướng dưới trướng bổn Vương trước kia thế nào cũng sẽ có người muốn làm bậy. Nhưng nhiều lắm cũng chỉ là một vài mãng phu hành động theo cảm tính, cũng không lo gây hậu quả gì cho đất nước, cho nên bổn Vương mới nói, bổn Vương gặp chuyện, và sự kiện của động Hắc Nham, rất có thể cùng do một kẻ giật dây.
Vi Thư Đồng hơi hé miệng, nghĩ một chút mới nói:
- Vương gia nói rất phải, xem ra phải mau chóng diệt trừ phái Địa Tạng.
Lý Hoằng Tín cười lạnh:
- Tính tình bổn Vương xưa nay có thù tất báo. Nếu Địa Tạng hành thích bổn Vương, đương nhiên bổn Vương sẽ không tha thứ cho kẻ này. Nhưng vấn đề khó nhất hiện giờ là không biết rốt cuộc kẻ này là thần thánh phương nào.
Bổn Vương chỉ biết có một đám người như thế tồn tại, nhưng không hề biết rốt cuộc họ là ai.
Hơn nữa, lần này Thứ Hầu Khách lạm sát quan viên, thậm chí còn dám đột nhập vào Vương phủ hành thích, bổn Vương lại không có đầu mối. Muốn tìm được bọn họ không hề dễ dàng.
- Vương gia, liệu Địa Tạng này có thể có quan hệ với Hắc Liên Giáo không?
Vi Thư Đồng ngẫm nghĩ một lát mới hỏi:
- Hắc Liên Giáo ở Thiên Vụ Phong vẫn luôn lén lén lút lút, có phải là kẻ đứng đằng sau gây sự không?
Lý Hoằng Tín lắc đầu:
- Bổ Vương cũng không biết.
Nhưng cũng không phải không có khả năng. Trước kia Hắc Liên Giáo cũng chưa phạm phải tội lớn ngập trời gì, cho nên quan phủ vẫn không hỏi đến, bọn họ cũng không dám lấy thân phận Hắc Liên Giáo mà xuất hiện, bèn dùng tên Địa Tạng để che giấu tai mắt người khác. Cũng có thể.
- Đúng rồi, Vương gia, Vi đại nhân, các bang hộ trên giang hồ đã tập trung tới Tây Xuyên, hình như muốn ra tay với Hắc Liên Giáo.
Hai vị đã biết chưa?
Bỗng Tề Ninh hỏi.
Vi Thư Đồng gật đầu:
- Phủ Thần Hầu phát Thiết Huyết Văn, quả thực nhân mã cả tám bang mười sáu hội đều tập trung tới Tây Xuyên. Tám bang mười sáu hội, trời nam đất bắc, đường đi khác nhau, cho nên đã tập trung ở Ba Tây, hạ quan cũng đã lệnh cho quan phủ địa phương phải giám thị nghiêm ngặt. Đám người này đều là thảo mãng, cũng khó gây ra sóng gió ở Tây Xuyên. Nhưng lần này là Tây Môn Thần Hầu của phủ Thần Hầu hạ lệnh triệu tập, muốn dùng thủ đoạn giang hồ xử lý việc này, quan phủ cũng không tiện nhúng tay vào.
Lý Hoằng Tín cười nói:
- Theo ý của bổn Vương, nếu quả thật Tây Môn Thần Hầu thân chinh đến Tây Xuyên, kính xin hai vị nói với Tây Môn Thần Hầu một tiếng, mượn cơ hội này, có thể để cho phủ Thần Hầu điều tra về Địa Tạng ở Tây Xuyên một chút xem có liên quan gì tới Hắc Liên Giáo không. Nếu như không, cũng nên tra xem rốt cuộc Địa Tàng này là người nơi nào.
Lão bưng chén rượu lên:
- Bổn Vương cũng không tiện hỏi những chuyện này, chỉ lo lắng nếu có liên quan tới Địa Tạng, sẽ khiến cho Tây Xuyên rung chuyển. Cho nên hôm nay ở đây mới nói thêm vài câu.
Tề Ninh gật đầu:
- Vương gia lo lắng cho Tây Xuyên như vậy khiến người ta cảm động. Vương gia yên tâm, nếu Thần Hầu tới Tây Xuyên, ta sẽ nói với ông ta việc này.
Lý Hoằng Tín khoát tay:
- Thôi thôi, dông dài cả buổi, lớn tuổi rồi, chỉ thích lải nhải. Hầu gia, bữa cơm rau dưa này chỉ là tạm thời thôi, bổn Vương đã lệnh cho người chuẩn bị ở Kiêm Gia Quán, mời thân sĩ Thành Đô tiếp khách. Đúng rồi, Vi đại nhân, quan viên Thành Đô còn cần ngươi mời đấy.
- Vương gia quá khách khí rồi.
Thật ra cũng không cần như vậy.
Hoàng thượng phái ta tới Ba Thục Tây Xuyên chủ yếu để làm rõ sự kiện ở động Hắc Nham. Hôm nay cũng xem như đã làm rõ tình huống đại khái rồi, chỉ là vì Vương gia đang ở Thành Đô nên mới tới đây thôi.
Lý Hoằng Tín thân thiết cầm tay Tề Ninh:
- Thật vất vả lắm ngươi mới tới Tây Xuyên một chuyến, phải ở lại đây một thời gian. Đầu bếp bổn Vương nói, sau này ngươi cứ mang về, ngoài ra còn một ít đặc sản Tây Xuyên, cũng mang về cho gia quyến Hầu phủ nếm thử đi.
Lão ghé sát lại, thấp giọng cười cười:
- Người không phong lưu uổng thiếu niên, Hầu gia, đất Ba Thục sinh ra nhiều mỹ nhân, đêm nay… bổn Vương an bài cho ngươi vài mỹ nhân thị tẩm, ngươi thấy thế nào?
Tề Ninh vội chối:
- Hầu gia, không thể được.
Hắn thầm thì:
- Hầu gia cũng thấy, ta còn đi cùng một vị cô nương người Miêu, chuyện này…
- Ha ha, ta hiểu ta hiểu. Cô nương người Miêu kia cũng có tư sắc đó.
Vậy bổn Vương sẽ không phá quấy mộng đẹp của người ta nữa.
Ha ha ha…
Từ trong quán rượu đi ra, Lý Hoằng Tín chào đi trước. Vi Thư Đồng thân là thích sứ Tây Xuyên, đương nhiên phải thu xếp chuyện ăn nghỉ của Cẩm Y Hầu.
Thành Đô cũng có dịch trạm, thuộc về quan phủ quản hạt, đương nhiên đều do Vi Thư Đồng lo liệu.
Lúc trước y đã phái người tới dịch trạm chuẩn bị trước. Dịch trạm là nơi quan viên trong kinh và các nơi khác tới Thành Đô sẽ dừng chân nghỉ ngơi, chức quan lớn nhỏ khác nhau, đương nhiên đãi ngộ cũng khác nhau.
Tề Ninh chính là một trong Tứ Đại Hầu Tước, đương nhiên đãi ngộ cấp cao nhất.
Vi Thư Đồng tự mình đưa đoàn người Tề Ninh tới dịch trạm. Lúc này trời đã tối, tới trước dịch trạm, hai người vừa xuống ngựa đã nghe có tiếng gọi cách đó không xa:
- Hầu gia , Hầu gia!
Mấy bóng người chạy tới, có quan binh rút đao ngăn cản. Tề Ninh để ý nghe, vui vẻ nói:
- Cứ cho bọn họ tới đi.
Bốn bóng người bước nhanh lại, tới trước, đều quỳ rạp xuống, người đi trước nức nở gọi:
- Hầu gia, ngài… ngài đã tới.
Người này chính là Tề Phong đã tách ra với Tề Ninh dọc đường.
Sau lưng Tề Phong là ba thị vệ khác trong Hầu phủ, bốn người đều mặc thường phục, hiển nhiên là để che giấu thân phận.
Vi Thư Đồng cau mày:
- Vương gia, đây là….
- Vi đại nhân, đây là hộ vệ ta mang tới từ Kinh thành, nửa đường đã tách ra.
Tề Ninh cười nói:
- Cũng may bình yên vô sự, ta cũng yên tâm. Trời cũng đã tối, Vi đại nhân đi đường vất vả, về trước nghỉ ngơi đi, sau này chúng ta sẽ nói chuyện.
- Vậy cũng tốt, Hầu gia cũng nên sớm nghỉ ngơi một chút. Trong dịch trạm có đầy đủ mọi thứ, có người hầu hạ.
Vì Cẩm Y Hầu tá túc lại ở dịch trạm, cho nên Vi Thư Đồng đã điều quan binh thủ vệ tứ phía nơi này. Có quan viên đưa đoàn người Tề Ninh vào trong, Y Phù là nữ quyến, có tiểu viện riêng, mấy hộ vệ và người Miêu cũng có chỗ ở, mặc dù lúc trước chưa chuẩn bị chỗ cho đám người Tề Phong, họ tới khá bất ngờ, nhưng trong dịch trạm có nhiều phòng, rất nhanh đã dàn xếp xong xuôi.
Tiểu viện Tề Ninh ở coi như cũng là u tĩnh lịch sự, hoa mà không xa, hiển nhiên khi thu xếp cũng khá là để ý, trong nội viện cũng có vài thị nữ hầu hạ.
Tề Ninh dặn mấy hán tử người Miêu đi nghỉ trước, gọi Y Phù và đám người Tề Phong tới phòng mình. Y Phù cũng không ấn tượng lắm về tướng mạo mấy người Tề Phong, chỉ biết là đồng bạn với Tề Ninh đêm mưa gió hôm đó.
Nhưng Tề Phong ấn tượng về nàng rất sâu, dẫu sao thì vóc dáng nàng cũng rất gợi cảm, lại thêm trận mưa đêm đó, rất dễ khiến cho người ta phải chú ý.
- Chu Thuận, vết thương của ngươi thế nào rồi? Lành lại chưa?
Mấy người vừa vào phòng, Tề Ninh lập tức hỏi một gã hộ vệ.
Đêm đó, trong trận kịch chiến, Chu Thuận bị thương, sau đó được đám người Tề Phong đưa đi, giờ gặp lại thấy gã có vẻ không đáng ngại, Tề Ninh cũng khá yên tâm.
Những người này đều là thị vệ Hầu phủ, không thể so với người thường được. Hắn cũng biết, mấy người này thậm chí còn có thể dâng cả mạng cho mình, cho nên đặc biệt ân cần.
Chu Thuận lập tức có vẻ cảm kích, chắp tay thưa:
- Đa tạ Hầu gia quan tâm, cũng không đáng lo.
Kỳ Phong nói:
- Hầu gia, Chu Thuận đã dùng thuốc, mây hôm nay vẫn dưỡng thương. Cơ thể gia hỏa này cũng không yếu, đã gần khỏi rồi, chỉ là tạm thời không thể động võ.
- Ngồi xuống nói chuyện cả đi.
Tề Ninh bảo mọi người ngồi xuống, còn mình ngồi bên cạnh Y Phù. Nàng hơi ngượng, nhưng không tránh né. Thấy Tề Ninh nói chuyện với bộ hạ cũng không ngại mình, biết là hắn đã coi mình là người một nhà, nên nàng khá là vui.
- Các ngươi đến Thành Đô bao lâu rồi?
Mấy người ngồi xuống, Tề Ninh mới hỏi.
- Chúng thuộc hạ vào thành đã sáu ngày rồi. Đêm đó, sau khi chia tay với Hầu gia, chúng thuộc hạ tìm chỗ để xem vết thương cho Chu Thuận trước, mất hai ngày. Sau đó, chúng thuộc hạ nghĩ, nếu Hầu gia cũng có thể thoát hiểm hẳn sẽ tới phủ Thành Đô, cho nên đi thẳng tới đây chờ ngài.
Gã hơi hạ giọng:
- Chúng thuộc hạ cải trang vào thành, không dám để lộ thân phận, chỉ sợ gây phiền toái cho Hầu gia, mỗi ngày âm thầm chờ ở ngoài cửa thành và dịch trạm, tìm hiểu tin tức Hầu gia.
Tề Ninh cười khen:
- Các ngươi thông minh đấy.
- Hôm nay thấy Thục Vương thân chinh ra khỏi thành, chúng thuộc hạ biết nhất định lão sẽ đi nghênh đón Hầu gia, cho nên vẫn chờ ngài ở đây. Hầu gia bình yên vô sự, chúng thuộc hạ yên tâm rồi.
Gã nhìn sang Y Phù:
- Hầu gia, ngài vẫn ở chung với vị cô nương này sao ?
- Mấy ngày qua ta đã trải qua nhiều chuyện hơn các ngươi nhiều. Đúng rồi, đây là Y Phù cô nương.
Mấy người đều là kẻ tinh mắt, đều nhìn ra Tề Ninh và Y Phù có quan hệ không tầm thường, trong lòng thầm nghĩ, Hầu gia đúng là Hầu gia mà, thủ đoạn phi phàm, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà có lẽ đã bắt được Miêu nữ xinh đẹp khêu gợi này rồi, đều lập tức đứng dậy chắp tay hành lễ với Y Phù.
Nàng cũng vội đứng dậy đáp lễ.
- Tề Phong, ta có một việc hỏi các ngươi. Mấy ngày nay ở trong thành, các ngươi có từng nghe nói về Thứ Hầu Khách?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo