ắc mặt Tề Ninh bỗng thay đổi, hắn xông lên phía trước một bước, trầm giọng hỏi:
-Ba Da Lực động chủ, ngài bảo Cẩm Y Hầu ở đâu? Bạch Huyện lệnh ở đâu cơ?
-Ngươi là ai hả?
Ba Da Lực cau mày đáp:
-Y Phù, sao tên này lại ở cùng với muội?
-A huynh, hắn không những đã từng cứu mạng muội mà còn là ân nhân cứu mạng Miêu Vương, hắn là bạn bè của chúng ta.
Y Phù nói tiếp:
-Hắn là người chúng ta có thể tin tưởng được.
Bạch Nha Lực cũng nói:
-Ba Da Lực động chủ, vị bạn tốt này là người có thể tin tưởng được, ngài đừng nghi ngờ.
Lúc này sắc mặt của Ba Da Lực mới hòa hoãn lại, y hành lễ rồi nói:
-Hóa ra ngươi là người đã cứu mạng Miêu Vương và cả em gái ta, Ba Da Lực thất lễ rồi, mời huynh vào nhà rồi chúng ta trò chuyện.
Mấy người bước vào phòng, thật ra tuy rằng trong Miêu trại, địa vị của Miêu trại động chủ và thủ lĩnh rất cao, nhưng nơi ở cũng chẳng phải đặc biệt gì cho cam, không lớn hơn dân thường là bao.
Trong phòng vô cùng rộng rãi, trên bức tường đối diện cửa lớn còn treo một tấm bản đồ, bản đồ thuộc dạng đơn giản, nhưng bên trên có không ít điểm được đánh dấu. Trong lòng Tề Ninh biết tấm bản đồ này rất có thể chính là bản đồ địa hình của Hắc Nham Lĩnh, những nơi được đánh dấu kia hẳn là những địa điểm trọng yếu, được thủ vệ nghiêm ngặt.
Sau khi ngồi xuống, Y Phù mới mở miệng hỏi:
-A huynh, huynh bảo Cẩm Y Hầu đã từng tới đây, hắn tới đây khi nào vậy?
-Buổi trưa ngày hôm qua.
Ba Da Lực cười nói:
-Trưa hôm qua ta bỗng nhiên nhận được tin tức Cẩm Y Hầu đích thân tới Tây Xuyên, hơn nữa còn muốn vào núi gặp ta. Ta vốn không tin chuyện này, nhưng sau khi Hầu Gia lên núi còn lấy tín vật ra nữa.
Lúc đó ta mới biết đó là thật.
-Động chủ, dám hỏi câu này, tín vật mà hắn đưa cho ngươi phải chăng là một chuỗi nanh sói?
Tề Ninh nhìn chằm chằm Ba Da Lực, rồi gằn tiếp từng chữ:
-Chuỗi vòng nanh sói?
Ba Da Lực ngẩn ra, lập tức hỏi lại:
-Sao ngươi biết?
Trong lòng Tề Ninh trầm xuống:
-Nếu nói như vậy thì hẳn là đối phương đã dùng một chuỗi vòng nanh sói để dành được sự tin tưởng của Động chủ?
-Ngươi có ý gì vậy?
Ba Da Lực nhíu chặt mày:
-Chuỗi vòng nanh sói kia có ký hiệu đặc thù của Miêu trại Hắc Nham động chúng ta, dù cho là những người ở trong động đi chăng nữa thì số người biết tới nó cũng không nhiều. Năm đó, Cẩm Y lão Hầu gia thảo phạt Lý Hoằng Tín, Hắc Nham động chúng ta đã từng giúp đỡ lão Hầu gia, lão Hầu gia đối xử với chúng ta cũng vô cùng tốt. Khi bọn họ rời đi, cha ta đã tặng chuỗi vòng đó cho lão Hầu gia, người biết chuyện này chẳng có mấy ai… Tại sao ngươi lại biết?
Y Phù cũng nhìn Tề Ninh với vẻ nghi ngờ, hỏi:
-Sao ngươi lại biết chuyện chuỗi vòng nanh sói?
Tề Ninh thở dài, hỏi:
-Phải chăng Bạch Đường Linh đã bị Cẩm Y Hầu mang đi?
-Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết?
Ba Da Lực kinh ngạc nói:
-Không sai, hiểu lầm chỉ được giải quyết khi Bạch Huyện lệnh ra mặt mà thôi. Vi Thư Đồng không dám vào núi, cũng không phái người lên núi đàm phán với chúng ta.
Trong lòng bọn chúng có quỷ, nhất định là muốn hại chúng ta, ta cũng không thể tin tưởng y.
Nhưng mà Cẩm Y Hầu đã tới thì đương nhiên bọn ta có thể tin tưởng ngài cho nên đã giao Bạch Huyện lệnh cho Cẩm Y Hầu. Hầu gia đương nhiên có thể trả lại sự trong sạch cho chúng ta.
-Bạch Đường Linh bị gã mang đi chẳng những không thể trả lại trong sạch cho ngươi, mà chuyện tiếp theo đây sẽ càng phiền phức hơn nữa.
Tề Ninh nhíu mày thở dài:
-Nhưng mà chuyện này cũng tại ta đã gây ra lỗi lầm lớn, ta nhất định sẽ giúp các ngươi, trả lại sự trong sạch cho các ngươi.
Câu nói này của Tề Ninh khiến ba người kia nghe được mà bó tay toàn tập luôn.
Ba Da Lực cất tiếng, giọng điệu mang theo chút không vui:
-Ngươi nói gì, ta nghe không hiểu.
-Bạch Đường Linh bị tên đó mang đi, nếu như ta đoán không lầm thì hiện giờ e là gã đã thành một cái xác rồi.
Sắc mặt Tề Ninh nghiêm trọng:
-Mà xác chết thì đương nhiên không thể trả lại trong sạch cho ngươi.
Ba Da Lực bỗng nhiên đứng bật dậy, lạnh lùng nói:
-Ngươi nói là Cẩm Y Hầu sẽ hại ta ư?
Y xoay người, trong tay đã có thêm một thanh loan đao. Y chỉ thẳng mũi đao về phía Tề Ninh, tức giận nói:
-Ngươi đang châm ngòi ly gián quan hệ của Hắc Nham động và Cẩm Y Hầu. Hóa ra ngươi chẳng phải người tốt gì cả!
Y càng như vậy, càng thể hiện được sự tin tưởng vô điều kiện của Hắc Nham động với Cẩm Y Hầu.
Y Phù thấy vậy bèn vội vàng đứng dậy, vươn tay bắt lấy cổ tay Ba Da Lực, nói:
-A huynh, huynh đừng gấp mà, chắc chắn hắn không phải đang châm ngòi ly gián đâu.
Bạch Nha Lực cũng đứng lên khuyên giải:
-Ba Da Lực động chủ, không bằng hãy để người bạn tốt này nói cho rõ ràng đã.
-Các ngươi biết, Ba Da Lực ta không phải là kẻ lỗ mãng.
Ba Da Lực cố gắng điều chỉnh tâm trạng:
-Nhưng ta không cho phép bất cứ kẻ nào khinh nhờn Cẩm Y Hầu!
Tề Ninh đứng lên, thi lễ theo phong tục của người Miêu rồi mới nói:
-Động chủ, cảm tạ sự tin tưởng của ngài đối với Cẩm Y Hầu, hơn nữa ta không hề có ý khinh nhờn Cẩm Y Hầu.
Hắn dừng một chút, cuối cùng mới nói:
-Ta chỉ muốn nói cho ngài biết, cái vị cầm chuỗi vòng nanh sói tới đây tìm ngài không phải là Cẩm Y Hầu thật sự!
Hắn vừa dứt lời, chẳng những sắc mặt của Ba Da Lực mà Y Phù và Bạch Nha Lực cũng thay đổi!
Ánh mắt của Ba Da Lực sắc bén như đao, y trầm giọng hỏi:
-Ngươi nói cái gì?
-Ta biết các ngài khó mà chấp nhận chuyện này.
Tề Ninh thở dài:
-Nhưng sự thật quả thực là như thế. Chuỗi vòng nanh sói kia vốn dĩ chẳng thuộc về gã. Nhưng gã cầm chuỗi vòng nanh sói trong tay, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng ngọn nguồn gốc gác của chuỗi vòng nanh sói, vì vậy đã giả mạo thành Cẩm Y Hầu tiến vào Hắc Nham Lĩnh! Mục đích của gã chính là mang Bạch Đường Linh trong tay Động chủ đi. Một khi Bạch Đường Linh bị giết, Hắc Nham động khó lòng giải thích rõ ràng, mà đây cũng chính là mục đích của đối phương.
-Không đúng.
Y Phù lắc đầu phủ nhận:
-Năm đó, a cha đã tận tay tặng chuỗi vòng nanh sói cho Cẩm Y Hầu, đồ của Cẩm Y Hầu, sao có thể bị người khác trộm mất chứ?
Rồi nàng nhìn Tề Ninh, hỏi:
-Có phải ngươi đã đoán sai rồi không?
Tề Ninh thở dài đáp:
-Chuyện khác ta có thể đoán sai, nhưng riêng chuyện này thì e rằng trong cả thiên hạ này không ai có thể chắc chắn bằng ta.
Sắc mặt Bạch Nha Lực cũng vô cùng nghiêm trọng, nói:
-Bạn tốt, nếu như thật sự có người giả mạo Cẩm Y Hầu để mang Bạch Huyện lệnh đi thì đây không phải là chuyện có thể mang ra đùa.
Ngươi có chứng cứ gì chứng minh kẻ cầm chuỗi vòng nanh sói kia là Cẩm Y Hầu giả mạo không?
Tề Ninh suy nghĩ một lát rồi mới nói:
-Ta chính là chứng cứ!
-Gì cơ?
Y Phù và Ba Da Lực nhìn nhau, nhíu mày hỏi:
-Ngươi là chứng cứ?
-Thật ra, ta chỉ sợ cho dù ta có nói ra các ngươi cũng sẽ không tin.
Tề Ninh nói:
-Bởi vì nếu đặt mình vào trường hợp của các ngươi thì ta cũng sẽ không tin, nhưng chuyện này lại là sự thật.
Hắn dừng một chút, mới nhìn Y Phù không chớp mắt rồi gằn từng chữ:
-Bởi vì ta mới là Tề Ninh, Cẩm Y Hầu thật sư!
Trong phòng nhất thời lặng như tờ!
Ba người Y Phù đều trợn trừng mắt, mấp máy môi, nhưng chẳng ai nói năng được gì.
Không thể tưởng tượng nổi!
Mãi lâu sau, Tề Ninh mới nói:
-Ta biết các ngươi không tin, nhưng mà trừ tấm kim bài này ra thì hình như ta chẳng còn vật nào có thể chứng minh mình mới là Cẩm Y Hầu thật sự.
Nói xong, hắn lấy tấm kim bài được ngự ban kia ra, đặt lên bàn:
-Đây là Kim bài Thánh thượng ngự ban.
Y Phù rốt cuộc cũng hồi thần, nàng hỏi hắn với vẻ không thể tin nổi:
-Ngươi… ngươi bảo ngươi là Cẩm Y Hầu? Ngươi… ngươi thật sự là Cẩm Y Hầu ư?
Tề Ninh cười đáp:
-Y Phù, xin lỗi, ta vẫn luôn giấu giiếm thân phận thật của mình với nàng. Lần này ta tới Tây Xuyên là vì phụng mệnh Thánh thượng điều tra vụ việc Hắc Nham Động.
Hoàng thượng cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình cho nên mới lệnh cho ta điều tra rõ ràng chân tướng, đây là chuyện bí mật cho nên ta không tiện để lộ thân phận của mình.
Sắc mặt Y Phù phức tạp, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Ba Da Lực cười lạnh, chất vấn:
-Nếu ngươi thật sự là Cẩm Y Hầu thì cái người tìm ta, bảo ta giao Bạch Đường Linh ra là ai? Tại sao gã lại giả mạo ngươi? Chuỗi vòng nanh sói là tín vật mà a cha tặng cho Cẩm Y Hầu, đồ của Cẩm Y Hầu tại sao lại nằm trong tay kẻ khác?
-Đây chính là sai lầm của ta.
Tề Ninh nói:
-Trong chuyến đi Tây Xuyên lần này, không biết chuỗi vòng nanh sói bị mất ở đâu, thậm chí ta không biết nó bị mất vào lúc nào.
Y Phù bỗng nhiên hiểu ra gì đó, hỏi hắn:
-Lúc ở Miêu trại Thương Khê, ngươi bỗng nhiên vội vã rời đi, có phải vì chuyện này không?
-Đúng thế, lúc đó ta chuẩn bị thừa nhận thân phận thật sự với Đại Miêu Vương và nàng, chỉ có điều nếu chỉ nói miệng không thì chẳng chút đáng tin. Ta cho rằng lấy chuỗi vòng nanh sói ra thì sẽ chứng minh được thân phận của mình.
Tề Ninh cười khổ nói tiếp:
-Nhưng mà tới lúc đó ta mới phát hiện, chuỗi vòng nanh sói vốn luôn ở trên người ta đã không cánh mà bay từ lúc nào. Lúc đó ta đã biết chuyện này phiền phức to rồi, nếu như nó rơi ở nơi hoang vu chẳng bóng người thì không sao, chẳng ai biết chuyện. Nhưng nếu chuyện này là do có người cẩn thận sắp đặt từ trước, cố ý lấy chuỗi vòng nanh sói trên người ta thì nhất định sẽ có kẻ giả mạo Cẩm Y Hầu mang Bạch Đường Linh đi.
Bạch Nha Lực cũng bừng tỉnh đại ngộ:
-Thì ra là vậy, cho nên ngài mới giục ngựa không ngừng bất kể đêm ngày, nhanh chóng đuổi tới.
-Đúng vậy.
Tề Ninh nói:
-Ta chỉ hi vọng đối phương phải tốn chút thời gian để có thể đuổi tới kịp thời, ta sẽ ngăn cản kẻ đó mang Bạch Đường Linh đi.
Nhưng xét tình hình bây giờ thì cuối cùng chúng ta vẫn chậm một bước.
Ba Da Lực nhìn Y Phù và Bạch Nha Lực, hỏi:
-Các người tin hắn ư?!
-A huynh, nếu như hắn không phải Cẩm Y Hầu thì tại sao sau khi phát hiện chuỗi vòng nanh sói đã bị mất lại bất kể ngày đêm mà chạy tới Hắc Nham Lĩnh chứ?
Y Phù nghiêm túc nói:
-Hơn nữa đây là kim bài thật, bọn muội tận mắt nhìn thấy quan binh quỳ xuống sau khi nhìn thấy tấm kim bài này. Chẳng lẽ Hoàng thượng lại ban kim bài cho kẻ vô danh tiểu tốt hay sao?
Bạch Nha Lực cũng hơi gật đầu, tiếp lời:
-Khi ở dưới chân núi, ngài có hỏi phải chăng có người Hán vào núi không? Đương nhiên lúc đó ngài đã đoán được sẽ có kẻ giả mạo Cẩm Y Hầu lên núi. Ba Da Lực, ta tin tưởng người bạn tốt này, à không, ta tin rằng ngài ấy chính là Cẩm Y Hầu.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nói:
-Cảm ơn các ngươi đã tin tưởng ta. Nhưng mà cuối cùng thì chúng ta vẫn muộn mất một bước, để kẻ xấu mang Bạch Đường Linh đi mất.
Giọng nói của hắn mang theo chút buồn bực.
Ba Da Lực bỗng nhiên lên tiếng:
-Ta chỉ nói Cẩm Y Hầu đã mang Bạch Huyện lệnh đi chứ đâu có nói bọn họ đã xuống núi? Nếu ngươi thật sự là Cẩm Y Hầu thì vẫn chưa muộn đâu.
Ba người đồng loạt nhìn về phía Ba Da Lực, rõ ràng vô cùng kinh ngạc.
-A huynh!
Y Phù mừng rỡ xông lên, ôm chặt cánh tay Ba Da Lực:
-Huynh vừa nói kẻ giả mạo Cẩm Y Hầu vẫn chưa rời khỏi Hắc Nham Lĩnh sao?
Ba Da Lực chầm chậm nói:
-Buổi trưa hôm qua bọn họ tới Hắc Nham Lĩnh, lấy tín vật ra, nói với ta nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho Hắc Nham Động. Cẩm Y Hầu là đại ân nhân của chúng ta, ta đương nhiên sẽ không để người đó lập tức rời đi. Tuy rằng lương thực trong động thiếu thốn, nhưng tối qua ta vẫn dặn dò mọi người chuẩn bị yến hội, hơn nữa còn giữ bọn họ lại.
Tề Ninh không ngờ tình cảnh đột ngột thay đổi, hắn cũng vô cùng mừng rỡ, hỏi:
-Sau đó thì sao?
-Tối qua Cẩm Y Hầu vô cùng vui vẻ, chẳng những uống rượu ăn thịt cùng chúng ta, mà còn thưởng thức ca múa nữa.
Ba Da Lực nói:
-Khi biểu diễn ca múa, ngài nhìn trúng hai cô nương trong đó, còn nói muốn dẫn hai cô nương ấy cùng trở về kinh thành, lấy các nàng vào cửa, để Cẩm Y Hầu Phủ và Hắc Nham Lĩnh chúng ta đời đời giao hảo.
Y Phù nhướn đôi mi thanh tú, Ba Da Lực tiếp tục nói:
-Cẩm Y Hầu vừa ý cô nương Miêu gia chúng ta, hơn nữa còn bằng lòng lấy các nàng vào cửa. Đây đương nhiên không phải là chuyện xấu, hơn nữa hôm qua Cẩm Y Hầu đã cùng các nàng động phòng rồi.
Tề Ninh nhíu mày, vẻ muốn nói lại thôi.
-Sáng sớm hôm nay, Cẩm Y Hầu dậy rất trễ. Sau khi ngủ dậy, vốn là phải đi, nhưng mà ngài không hiểu quy tắc của người Miêu, nếu muốn lấy hai cô nương kia thì đương nhiên phải đi gặp cha mẹ của các nàng ấy.
Ba Da Lực nói:
-Theo quy tắc của Miêu trại chúng ta thì phải mời cha mẹ nhà gái tiệc rượu, mong bọn họ chúc phúc.
Lông mày Tề Ninh giãn ra, cười nói:
-Cho nên hôm nay gã phải mở tiệc rượu trong động, chưa thể rời khỏi đây được.
Ba Da Lực gật đầu đáp:
-Đúng vậy, tuy rằng gã là Cẩm Y Hầu, có thể lấy rất nhiều thê tử.
Nhưng sau khi tiến vào Miêu trại, muốn kết hôn với nữ tử người Miêu thì phải dựa theo quy tắc của người Miêu, không thể phá vỡ quy tắc này. Cẩm Y Hầu biết đây là quy tắc nên cũng chỉ có thể đồng ý. Cho nên ta đã thay gã sắp xếp tiệc rượu trong động, mời cha mẹ tỷ muội của hai vị cô nương kia tới dự. Mọi người ăn uống vô cùng náo nhiệt, buổi tiệc kéo dài suốt từ giữa trưa tới lúc hoàng hôn. Trời đã tối, không thể xuống núi, nên gã chỉ có thể ở lại đây một đêm.
-Vậy hiện giờ gã đang ở đâu?
-Ở lầu gỗ cách nơi này không tới một dặm.
Ba Da Lực nói:
-Ta đã giao Bạch Đường Linh cho bọn chúng, hiện giờ y cũng ở đó, đang được người của gã bảo vệ.
Thank You to Michyo715 For This Useful m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ệhn LCịộcnhg sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 2m,9 n1â0ng c Truyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu ủa Sa Mạc)
Trang 42 của 57 Đầu tiên ... 32 40 41 42 43 44 52
yện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 411 đến 420 của 56 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo