Tề Phong lập tức nói:
- Hầu gia nói đến có phải là thích khách mà gần đây khiến Thành Đô sôi sục?
Tề Ninh hơi gật đầu, Y Phù khó hiểu hỏi:
- Hầu gia, thích khách gì?
Tề Ninh cũng không giấu giiếm, lập tức thuật lại lời Lý Hoằng Tín nói một lần, ngay cả thị thiếp Phi Quỳnh của Thục Vương bị giết, cũng nói cho mấy người nghe.
Mấy người đều hơi giật mình, Tề Phong cau mày nói:
- Hóa ra đã giết tới phủ Thục Vương rồi. Hầu gia, thích khách này thực khó lường, tuy nhiên đám hộ vệ phủ Thục Vương kia cũng quá vô dụng rồi.
Tề Ninh lườm gã, nghĩ trong lòng lúc lão tử ở phủ Cẩm Y Hầu, không phải cũng thường xuyên bị người khác chui vào Hầu phủ, mấy tên các ngươi cũng hoàn toàn không biết gì cả.
- Nói như vậy, Thành Đô quả thực có Thứ Hầu Khách?
Tề Phong gật đầu nói:
- Mấy người chúng ta đi dạo trong thành mấy ngày này, đều nghe trong phố phường có một số lời đồn đãi, nói thích khách làm xằng làm bậy ở Thành Đô, giết không ít quan viên, có người còn nói thích khách kia đang trừ hại vì dân.
Hộ vệ Lý Đường rốt cuộc cũng nói:
- Nghe giọng điệu của những dân chúng kia, dường như còn có thiện cảm với thích khách kia, họ nói thích khách giết tham quan ô lại, là trút giận cho dân chúng.
Tề Ninh nghĩ trong lòng từ xưa tới nay, quan và dân xưa nay đối lập, trong mắt dân chúng, chỉ cần làm quan, không có mấy người tốt, quan viên bị giết, dân chúng cười trên nỗi đau của người khác cũng là chuyện rất bình thường.
- Hầu gia, có phải ngài cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì?
Tề Phong thấp giọng hỏi.
Tề Ninh như có suy nghĩ, lắc đầu, lập tức cười nói:
- Đúng rồi, các ngươi ở nơi này đã vài ngày rồi, cũng không thể không có thu hoạch gì, có thăm dò được một vài tin tức hữu dụng gì, tốt nhất là tin tức liên quan tới Thục Vương cùng Thứ Sử Tây Xuyên Vi Thư Đồng.
Tề Phong cười nói:
- Chúng ta biết rõ Hầu gia nhất định sẽ hỏi những thứ này, cho nên mấy ngày nay chúng ta không hề nhàn rỗi.
Gã hơi thấp giọng:
- Theo ta được biết, Thục Vương cũng không tùy tiện rời phủ, hơn nữa mọi người đều nói hiện giờ lão ăn chay niệm Phật, không tranh quyền thế.
Gã dừng một chút, mới nói:
- Chẳng qua nghe nói mỗi tháng Thục Vương đều tới núi Thanh Thành bái Phật.
- Bái Phật?
Tề Ninh nghi ngờ nói:
- Núi Thanh Thành không phải chỗ của Đạo gia sao?
Tề Phong cười nói:
- Thanh Thành quả thực có Thanh Thành quan, nhưng mà Thục Vương quyên tiền tu sửa một ngôi chùa ở núi Thanh Thành, lão là Thục Vương, ai dám ngăn cản?
Nghe nói tòa chùa miếu này rất đẹp, hơn nữa Thục Vương mời cao tăng tọa trấn trong chùa, hương khói rất thịnh vương, Thục Vương thường xuyên tới núi Thanh Thành bái Phật.
- Núi Thanh Thành… !
Tề Ninh như có suy nghĩ.
Hắn cũng biết rõ, núi Thanh Thành cách Thành Đô cũng không xa, ra roi thúc ngựa, chỉ nửa ngày là có thể đến.
- Vi Thư Đồng thì sao?
Tề Ninh sờ lên cằm hỏi:
- Vị Thứ sử này bị đồn đãi bình luận thế nào ở Tây Xuyên?
Tề Phong nói:
- Dân chúng lại tương đối khen ngợi Vi đại nhân. Những năm này Vi đại nhân ở Tây Xuyên tương đối thanh liêm, thi hành biện pháp chính trị cũng tương đối rộng rãi.
Gã thấp giọng nói:
- Chẳng qua có một việc, dường như dân chúng hơi chỉ trích.
- Chuyện gì?
Tề Ninh lập tức vểnh tai.
Tề Ninh khẽ nói:
- Năm trước Vi đại nhân nạp một cô tiểu thiếp, rất bí mật, ai cũng không biết lai lịch, vốn là Thứ sử Tây Xuyên cao quý, nạp một cô tiểu thiếp cũng không tính vào đâu, nhưng cổ quái là, sau khi tiểu thiếp kia tiến vào phủ Thứ sử, không tới một tháng, vợ chính thức của Vi đại nhân đột nhiên mất.
Tề Ninh sững sờ, ngạc nhiên nói:
- Vợ chính thức chết rồi?
Tề Phong gật đầu nói:
- Quả thực có việc này, tuy nhiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, dân chúng phố phường cũng không rõ ràng, mọi người chỉ biết sau khi vị vợ chính thức kia qua đời, Vi đại nhân cũng không xử lý tang sự long trọng, chỉ xử lý vô cùng đơn giản, sau mấy ngày liền hạ táng qua loa.
Y Phù cau mày nói:
- Trong này chắc chắn có gì đó quái lạ.
Tề Ninh cũng hơi gật đầu, như có suy nghĩ, sau một lát mới nói:
- Tề Phong, chúng ta có thể phải ở thêm vài ngày trong Thành Đô, ngươi vụng trộm hỏi thăm một chút, xem có thể nghe ngóng nhiều tin tức hơn về Vi Thư Đồng hay không, nếu có thể, điều tra thêm lai lịch của vị tiểu thiếp kia của Vi Thư Đồng.
Tề Phong nói:
- Vâng.
- Lý Đường, ngày mai ngươi âm thầm rời khỏi thành, tới núi Thanh Thành một chuyến, tra một chút tình hình Thục Vương thường xuyên tới chùa miếu là thế nào.
Tề Ninh khẽ nói:
- Đừng quá miễn cưỡng, có cơ hội thì tra, cố gắng đừng để lộ hành tung. Hiện giờ chúng ta đang ở Thành Đô, khó tránh khỏi bị người khác nhìn chằm chằm, hết thảy đều phải cẩn thận.
Đám người Tề Phong cùng chắp tay.
Tề Ninh lại dặn dò một phen, trông thấy sắc trời đã tối, lúc này mới lệnh cho mấy người lui ra, nhưng để Y Phù ở lại.
Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, Y Phù hơi xấu hổ căng thẳng. Mặc dù Tề Ninh cũng không làm gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy trái tim đập dồn dập, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi còn có chuyện gì?
Tề Ninh tự mình rót trà, trên bàn đã có sẵn điểm tâm tinh xảo, hắn tự mình dắt bàn tay nhỏ nhắn của Y Phù, đi tới ngồi xuống bên bàn cười nói:
- Ta xem chừng buổi tối nàng ăn chưa chắc đã no, vừa vặn buổi tối ta cũng chư ăn gì, nàng ăn chút điểm tâm cùng ta.
Hắn đưa một miếng bánh ngọt qua, Y Phù vươn tay muốn nhận, Tề Ninh lắc đầu, ôn nhu nói:
- Nàng không cần dùng tới tay, ta đút cho nàng ăn.
Y Phù sững sờ, đến lúc Tề Ninh cầm bánh ngọt đưa tới bên môi nàng, gò má nàng lập tức đỏ lên, dưới ngọn đèn dầu càng có vẻ kiều mỵ động lòng người.
Mặc dù cô nương Miêu gia yêu ghét rõ ràng, nhưng nữ nhân là nữ nhân, dù sao vẫn không thể thiếu lòng e lệ.
Mặc dù tuổi Y Phù không tính là nhỏ, hơn nữa dung mạo xinh đẹp, nhưng dù sao nàng là em gái Động chủ Hắc Nham Động, là nữ thần trong lòng rất nhiều người Miêu, nên khá kiêu hãnh, trước đây cũng không vừa ý nam tử nào, tuyệt đối chưa từng có sự tiếp xúc thân mật với bất kỳ nam nhân nào.
Mặc dù đã sớm có chuyện vợ chồng với Tề Ninh, thế nhưng trước đây đâu có tình cảnh thân mật như vậy. Nhìn thấy Tề Ninh mỉm cười nhìn cằm mình, trên mặt nàng hơi nóng lên. Tề Ninh lại ôn nhu nói:
- Nếm thử hương vị xem nào, nhìn nàng ăn cái gì đó, trong lòng ta vui mừng.
Y Phù thấy hắn tình cảm thân mật, giọng điệu ôn hòa, cuối cùng khẽ cắn một miếng. Tề Ninh cười ha ha, cầm bánh ngọt tới, cắn một miếng vào chỗ Y Phù cắn.
Mặt Y phù càng nóng hơn, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Tề Ninh một tay cầm bánh ngọt, một tay kéo tay Y Phù, khẽ nói:
- Y Phù tỷ, hiện giờ nàng biết rõ thân phận của ta, những lời đã nói có tính toán hay không?
- Cái gì… nói cái gì?
Tề Ninh dựa về phía trước, dán chặt vào Y Phù, bốn chân hai người kề nhau, gần trong gang tấc, có thể ngửi thấy mùi trên người đối phương. Mặc dù Y Phù cảm thấy hơi ngượng ngùng, lại không hề né tránh. So với nữ tử nhà Hán thích cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, Y Phù xuất thân Miêu gia, hiển nhiên chân thực hơn, cũng không biết đưa đẩy thế nào.
- Nàng đã nói, nếu giup Hắc Nham lĩnh thoát khỏi khốn cảnh, nàng sẽ… sẽ báo đáp ta thực tốt.
Một tay Tề Ninh nhẹ nhàng xoa nắm bàn tay nhỏ nhắn của Y Phù, mặt dày nói:
- Nàng nói lời giữ lời chứ?
Y Phù lập tức hiểu ý Tề Ninh, thân thể mềm mại khẽ run, hô hấp cũng trở nên hơi dồn dập, hai ngọn núi phập phồng rung rung theo hơi thở, mặc dù hơi ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn nói:
- Ta nói… nói lời giữ lời, sẽ không… sẽ không lừa ngươi.
- Vẫn là Y Phù tỷ tốt.
Tề Ninh cười ha ha một tiếng:
- Y Phù tỷ, tỷ nói sau khi chuyện kết thúc, sẽ cho ta một lời giải thích, là giải thích gì?
Y Phù suy nghĩ một chút, mới nói:
- Ta... Ta trước kia không biết ngươi là Cẩm Y Hầu, cho nên… !
Nàng dừng một chút, cuối cùng nói:
- Ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi phải ăn ngay nói thật, không được phép gạt ta.
- Sẽ không, ta thành thật tin cậy, sẽ không gạt người khác.
Tề Ninh thề son sắt.
Y Phù nhịn không được hơi buồn cười, nàng nghĩ trong lòng mình lớn hơn Tề Ninh mấy tuổi, ở trước mặt hắn việc gì phải căng thẳng.
Nàng hơi tĩnh tâm, mới nói:
- Ngươi cùng ta… cùng ta có….
vậy ngươi… vậy ngươi về sau chuẩn bị làm sao bây giờ?
Lúc hỏi những lời này, nàng có vài phần nghiêm túc.
Vẻ mặt Tề Ninh cũng trở nên trịnh trọng, khẽ nói:
- Y Phù tỷ, có phải nàng lo lắng ta là kẻ đào hoa, sau khi đạt được nàng, về sau sẽ không quan tâm nàng nữa?
Y Phù cúi đầu lẩm bẩm nói:
- Ta… ta cũng không biết.
Thật ra sau khi nàng biết Tề Ninh là Cẩm Y Hầu, tâm tình cực kỳ phức tạp, mấy ngày nay nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không hề bình tĩnh.
Nếu như Tề Ninh chỉ là người bình thường, Y Phù và hắn đã trải qua chăn gối, hơn nữa nàng cũng không ghét hắn, dựa theo quy tắc của cô nương Miêu gia, đương nhiên là lấy thân báo đáp.
Thế nhưng Tề Ninh đường đường là Cẩm Y Hầu. Mặc dù Y Phù chỉ là cô nương Miêu gia ở trên núi, nhưng cũng biết Cẩm Y Hầu đại biểu cho cái gì.
Ba Da Lực là Động chủ Hắc Nham Động, mặc dù có địa vị cực cao ở Hắc Nham Động, nhưng thực sự mà nói, chỉ sợ còn không thể so sánh với một huyện lệnh nho nhỏ, càng đừng nói nàng chỉ là em gái Động chủ.
Cẩm Y Hầu chính là một trong Tứ Đại Hầu Tước của đế quốc, chính là một trong mấy gia tộc lớn vinh diệu nhất của đế quốc Đại Sở, địa vị cực kỳ cao. Ngay cả Đại Miêu Vương lãnh tụ của bảy mươi hai động Miêu gia, cũng phải cung kính.
Y Phù biết địa vị của mình và Tề Ninh thực sự cách quá xa, hơn nữa Tề gia Cẩm Y Hầu còn có ân với Hắc Nham Động. Nàng hiểu rõ, đừng nói thân thể mình bị Cẩm Y Hầu đoạt được, cho dù Cẩm Y Hầu muốn lấy tính mạng của mình, mình cũng không có gì để nói.
Nguyên nhân như vậy, nên sau khi nàng biết rõ thân phận của Tề Ninh, trong lòng vô cùng bất an.
Mặc dù cô nương Miêu gia dám yêu dám hận, nhưng cực kỳ trung trinh đối với tình yêu, một khi đã hiến dâng cơ thể cũng chính là giao cuộc đời mình cho người đó.
Ngày ấy, mặc dù là tình thế bức bách bị Tề Ninh đạt được thân thể, nhưng đêm hôm ấy, trong lòng Y Phù biết rõ, trừ khi cả đời mình không lấy chồng, nếu không cũng chỉ có thể giao mình cho Tề Ninh.
Nhưng nếu Tề Ninh là Cẩm Y Hầu, địa vị tôn quý thế nào, sao lại thực sự lấy một nữ tử Miêu gia như mình trở lại Hầu phủ? Ít nhất trong phạm vi hiểu biết của nàng, những quan lại quyền quý nhà Hán chưa bao giờ để nữ tử Miêu gia vào mắt, cho dù có tiếp xúc, cũng chỉ là coi như đồ chơi mà thôi.
Mấy ngày nay nàng rất phiền muộn trong lòng, đương nhiên cũng bởi vì ở chung mấy ngày, cách hành xử của Tề Ninh khiến nàng sinh ra lòng ái mộ, càng nghĩ nếu như mình không lấy Tề Ninh, thì giống như vi phạm truyền thống Miêu gia, mỗi lần nghĩ tới đây, nàng liền phiền loạn trong lòng.
Tề Ninh không phải người ngu, thậm chí còn thông minh hơn rất nhiều người, suy nghĩ trong lòng Y Phù, hắn đương nhiên cũng rõ ràng. Vẻ mặt hắn trở nên hết sức nghiêm túc, thả bánh ngọt trong tay ra, hai tay nắm chặt tay Y Phù, dịu dàng nói:
- Nếu như nàng nguyện ý, từ giờ trở đi, nàng chính là thê tử của ta, ta sẽ cưới nàng vào Hầu phủ, sau đó bảo vệ nàng cả đời!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo