Lúc này Tề Ninh trông tương đối bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hoảng sợ.
Sau khi hắn mất đi chối nanh sói ở Thương Khê, mặc dù cũng dự tính tình huống xấu nhất, nhưng trong lòng ít nhiều còn vài phần tâm tư cầu may.
Dẫu sao Chuỗi nanh sói bị mình đưa tới Tây Xuyên, cực kỳ bí mật.
Lần này đến Tây Xuyên, hắn cũng không khua chiêng gióng trống, trái lại mượn đoàn người hiệu dược Điền gia làm yểm hộ, tiến vào Tây Xuyên, ngay cả hành tung của mình cũng vô cùng bí mật, đừng nói trên người hắn còn có chuỗi nanh sói.
Nhưng chuyện phát triển tới nước này, giống như có người đã sớm biết mình nắm giữ Chuỗi nanh sói trên người, hơn nữa nhìn chằm chằm mình, thậm chí lặng yên đánh cắp.
Thời điểm này Tề Ninh đương nhiên không còn cho rằng Chuỗi nanh sói là do không cẩn thận đánh mất, rõ ràng có người ắn cắp từ trên người hắn, đối phương có thể đánh cắp Chuỗi nanh sói dưới tình huống hắn không hề hay biết, hơn nữa lợi dụng Chuỗi nanh sói tiến vào Hắc Nham động, thân thủ của y rất cao, mưu tính thâm sâu, thực sự khiến Tề Ninh giật mình.
- Nếu hắn chỉ là con hát, không có bao nhiêu tác dụng, lập tức giết đi.
Y Phù tức giận trong lòng, cầm đao tiến lên một bước.
Mai Ngọc vội vàng kêu lên:
- Các ngươi… các ngươi nói không giữ lời, các ngươi đã đáp ứng, nếu ta… nếu ta ăn ngay nói thật, các ngươi sẽ thả ta đi.
Tề Ninh cười nhạt nói:
- Ta không tin lời ngươi nói, ta cho rằng ngươi không hề nói thật.
- Ta đã nói tất cả những gì ta biết.
Trong lòng Mai Ngọc biết mạng sống của mình như treo trên sợi tóc, vội la lên:
- Ta chỉ là nhận tiền làm việc cho họ.
- Mỗi ngày ngươi đều ở cùng một chỗ với họ, chẳng lẽ chưa từng nghe họ nói về những chuyện khác?
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Bọn họ chưa từng nhắc tới những người khác hoặc chuyện khác sao?
- Những người khác?
Mai Ngọc dường như vắt hết óc nghĩ cái gì, một lát sau rốt cuộc nói:
- Đúng rồi, ta nhớ được dường như họ nói đến một người, thế nhưng lại nghe không rõ rốt cuộc là nói tới ai.
- Nói mau.
Y Phù lập tức nói:
- Họ nhắc tới ai?
Mai Ngọc nói:
- Họ nói đến đồng tử gì đó!
Gã nhíu mày nghĩ:
- Động chủ… động chủ thiết yến cho ta, nhiệt tình khoản đãi, ta uống nhiều mấy chén, cho nên… !
Vừa nhắc tới việc này, sắc mặt Ba Da Lực càng thêm tức giận. Y Phù nắm chặt bàn tay trắng như phấn, giọng căm hận nói:
- Ngươi đến Miêu trại rồi, mê rượu háo sắc, chúng ta không tha cho ngươi.
Mai Ngọc đi tới Miêu trại, được khoản đãi, hơn nữa nhìn trúng hai cô nương Miêu gia. Ba Da Lực cho rằng gã thật sự là Cẩm Y Hầu, lại cân nhắc tới tiền đồ Hắc Nham Động, đã để cho hai cô nương Miêu gia kia phục thị Mai Ngọc, ai biết kết quả lại như vậy, Y Phù và Ba Da Lực đương nhiên vô cùng tức giận.
Mai Ngọc lúng túng nói:
- Lúc đó ta mơ mơ màng màng, tên hộ vệ kia và người còn lại vào nhà mắng ta vài câu, nói ta mê rượu dừng lại ở Miêu trại, sẽ hỏng việc. Ta mơ màng cũng không nghe hiểu họ nói cái gì. Chỉ là… chỉ là mơ hồ nghe họ thấp giọng nói nếu chậm trễ quá lâu trong núi, đồng tử gì đó nhất định sẽ nổi giận lôi đình!
- Đồng tử?
Tề Ninh nhíu chặt lông mày:
- Nói là đồng tử gì?
Mai Ngọc nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nói:
- Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, họ nói dường như là, Trì Bảo Đồng Tử, không sai, họ nói đúng là Trì Bảo Đồng Tử, họ nói nếu chậm trễ quá lâu ở trong núi, Trì Bảo Đồng Tử sẽ nổi giận lôi đình.
- Trì Bảo Đồng Tử?
Y Phù và Ba Da Lực liếc nhìn nhau, đều khó hiểu:
- Đó là người nào?
Sắc mặt Tề Ninh thay đổi, lạnh lùng nói:
- Họ nói quả thực là Trì Bảo Đồng Tử?
Mai Ngọc thấy sắc mặt Tề Ninh lạnh lùng, hơi sợ hãi, liên tục gật đầu:
- Đúng vậy, mặc dù khi đó ta rất say, thế nhưng… thế nhưng nhớ rõ, họ nói chính là Trì Bảo Đồng Tử, khi đó ta còn buồn bực, Trì Bảo Đồng Tử kia rốt cuộc là người nào, chẳng qua ta biết rõ lúc đó họ cho rằng ta đã say rồi nghe không được, nếu không tuyệt đối sẽ không nói tới người này bên cạnh ta.
- Trì Bảo Đồng Tử!
Tề Ninh chau mày:
- Chẳng lẽ lại là đám yêu tà quấy phá kia?
Y Phù nhịn không được hỏi:
- Hầu gia, Trì Bảo Đồng Tử là người nào? Ngài biết sao?
Tề Ninh không giải thích, mà hỏi Mai Ngọc:
- Ngoài ra, ngươi còn biết cái gì?
- Ta thực sự không biết chuyện gì khác rồi.
Mai Ngọc đau khổ nói:
- Sáng ngày thứ hai, tên hộ vệ kia bảo ta tranh thủ thời gian xuống núi, thế nhưng… thế nhưng ta thực sự không ngờ quy tắc của Miêu trại, Động chủ… Động chủ không để cho chúng ta xuống núi, mấy tên hộ vệ kia sợ các ngươi hoài nghi, chỉ có thể lưu lại!
Tề Ninh suy nghĩ một chút mới nói:
- Y Phù, trước tiên sai ngươi giam hắn lại, sau này hỏi lại.
Y Phù lập tức phân phó hai Miêu hán đến mang Mai Ngọc đi giam lại.
- Động chủ, Y Phù, xem ra đám người kia phụng lệnh của Trì Bảo Đồng Tử, giả mạo lên núi.
Tề Ninh nói:
- Các ngươi có từng nghe qua Địa Tạng?
- Địa Tạng?
Ba Da Lực và Y Phù liếc nhau, đều lắc đầu.
- An nhẫn bất động như đại địa, tĩnh lự thâm tàng như bí tạng.
Tề Ninh nói:
- Địa Tạng là một vị Bồ Tát trong truyền thuyết Phật giáo, chưởng quản Địa ngục, độ hóa ác quỷ vong linh của Địa ngục, lập ra lời thề, Địa ngục vị không không, thề không thành Phật.
- Vậy Trì Bảo Đồng Tử có liên quan gì với Địa Tạng?
- Địa Tạng Bồ Tát muốn giáo hóa chúng sinh độ thoát lục đạo trầm luân ở thế giới vô Phật.
Tề Ninh giải thích:
- Dưới trướng của Địa Tạng Vương Bồ Tát, có Địa Tạng Lục Sứ, giúp đỡ Bồ Tát độ hóa chúng sinh.
Hắn dừng một chút mới nói:
- Trì Bảo Đồng Tử, chính là một trong Địa Tạng Lục Sứ.
Ba Da Lực và Y Phù đều giật mình, cảm thấy rất lạ thường.
Truyền thuyết Địa Tạng Lục Sứ mà Tề Ninh nói, kỳ thực hắn cũng biết được từ miệng Thái Thú Giang Lăng Mao Văn Thọ.
Lúc trước ở khu nhà cũ Tề gia xảy ra chuyện quỷ dị, Tề Ninh và Cố Thanh Hạm tới khu nhà cũ truy tra, cuối cùng tra ra ẩn tình trong đó, hết thảy đều do Phán Quan dùng tên giả Triệu Uyên gây nên, mà Phán Quan, là lâu la dưới trướng Địa Tạng.
Chính từ lần đó, Tề Ninh mới biết được phía sau tồn tại một thế lực cực kỳ thần bí.
Chỉ là sau sự kiện khu nhà cũ, vẫn chưa từng tiếp xúc với thế lực kia, vạn lần không tưởng được lần này lại xuất hiện Trì Bảo Đồng Tử.
Trì Bảo Đồng Tử chính là một trong Địa Tạng Lục Sứ, mà Phán Quan gây họa ở khu nhà cũ Tề gia lúc trước, cũng dưới trướng Địa Tạng. Tề Ninh nghi hoặc trong lòng, Trì Bảo Đồng Tử này và Phán Quan Triệu Uyên lúc trước có phải thuộc về một thế lực hay không?
Tồn tại Phán Quan và Trì Bảo Đồng Tử, đương nhiên có tồn tại Địa Tạng.
Cỗ thế lực này quả thực âm hồn bất tán, rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao lại cuốn vào sự kiện Hắc Nham Động lần này?
Tề Ninh cảm thấy chân tướng phía sau chuyện này ngày càng phức tạp.
- Hầu gia, chúng ta lần đầu nghe được có nhân vật như Trì Bảo Đồng Tử, lúc trước không có thù hận gì với hắn, vì sao hắn lại muốn bày bẫy rập hại chúng ta?
Ba Da Lực cau mày nói:
- Trì Bảo Đồng Tử này, là người ra sao?
Tề Ninh suy nghĩ, mới nói:
- Thật ra ta cũng không biết Trì Bảo Đồng Tử rốt cuộc là người nào, chẳng qua con hát kia cũng nói, hắn là con hát gánh Vạn Xuân, gánh Vạn Xuân chỉ biểu diễn cho quan lại quyền quý, nói cách khác, chỉ người hiểu rõ Mai Ngọc, mới phái người trực tiếp tìm tới hắn.
- Hầu gia nói là, Trì Bảo Đồng Tử kia có thể là quan lại quyền quý?
Y Phù lập tức hiểu được.
Tề Ninh nói:
- Ta không dám khẳng định Trì Bảo Đồng Tử rốt cuộc có thân phận gì, nhưng mà người này cũng không phải kẻ bình thường, rất có thể dính tới quan lại quyền quý Tây Xuyên.
Hắn cũng không giải thích nhiều, nói:
- Ba Da Lực, ta đã phái người đi tìm Vi Thư Đồng, trước khi hắn đến, phái thêm người bảo vệ Bạch Đường Linh an toàn, tốt nhất giấu y trong núi, không để người khác biết tung tích của y.
Ba Da Lực gật đầu nói:
- Hầu gia yên tâm, ta lập tức đi làm.
Gã xoay người đi hai bước, đột nhiên xoay người lại hành lễ với Tề Ninh:
- Hầu gia, Ba Da Lực sơ ý chủ quan, nhận sai người xấu, bất kính với Hầu gia, kính xin… !
Tề Ninh không chờ y nói xong, cười nói:
- Ngươi không cần nhiều lời, trước đó ta cũng đã nói rồi, nếu như ta đổi lại là ngươi, cũng sẽ phạm sai lầm. Cũng may hết thảy không gây thành họa lớn.
Ba Da Lực thấy Tề Ninh mặt mũi ôn hòa cũng không trách tội, trong lòng an tâm một chút.
Chờ mọi người tản đi, trong phòng chỉ còn lại Tề Ninh và Y Phù. Y Phù thấy Tề Ninh giống như có suy nghĩ, không khỏi nhẹ giọng hỏi:
- Hầu gia suy nghĩ cái gì?
Tề Ninh nhìn hai bên một chút, không có người khác, lại cười nói:
- Y Phù tỷ, ta không quen tỷ gọi ta Hầu gia, vẫn là gọi ta tình lang tiểu đệ đệ là được.
Đôi má Y Phù đỏ lên, thấp giọng nói:
- Ta… ta không biết ngài là Cẩm Y Hầu, hóa ra… hóa ra lần này ngài tới Tây Xuyên, chính là vì giúp chúng ta!
- Cũng không thể nói tất cả đều là vì các ngươi.
Tề Ninh thở dài:
- Hoàng thượng lo lắng chuyện lần này là có người muốn khơi mào người Miêu phản loạn, một khi Tây Xuyên phản loạn, dân chúng chịu khổ, triều đình cũng sẽ chấn động.
Y Phù cau mày nói:
- Hầu gia!
Thấy Tề Ninh nhìn mình chằm chằm, nàng hơi xấu hổ. Tề Ninh cười nói:
- Ta nói rồi, không quen tỷ gọi ta Hầu gia, gọi tiểu đệ đệ là được.
- Không thể.
Biết rõ Tề Ninh chính là Cẩm Y Hầu rất có sâu xa với Hắc Nham Động, tâm tình Y Phù không giống lúc trước, khẽ nói:
- Nếu A huynh nghe thấy, nhất định sẽ trách cứ ta.
Tề Ninh thấy không có người, vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của Y Phù. Y Phù muốn né tránh, nhưng hơi do dự. Tề Ninh rất nhanh tay, nắm được bàn tay nhỏ nhắn của Y Phù, khẽ nói:
- Nàng sợ A huynh của ngươi trách cứ, chẳng lẽ không sợ ta trách cứ sao? Dù sao ta cũng là Hầu gia, nghe lời, nghe lời, nếu ngươi không muốn gọi ta là tiểu đệ đệ, có thể gọi ta tiểu ca ca.
- Càng không được.
Y Phù hơi cúi đầu, liếc mắt nhìn Tề Ninh một cái. So tuổi tác, nàng lớn hơn Tề Ninh năm sáu tuổi, đương nhiên không tiện gọi Tề Ninh ca ca, nàng khẽ nói:
- Nếu không có người, ta gọi ngươi… gọi ngươi… !
Mặc dù Miêu nữ đa tình, cũng không nhăn nhó giống như cô nương Hán gia, nhưng lén lút, cuối cùng vẫn hơi ngượng ngùng, không có ý tứ nói ra khỏi miệng.
Tề Ninh cười nhẹ một tiếng, mới nói:
- Thật ra ta đã suy nghĩ, người ở phía sau muốn khơi mào sự việc này, có phải là Hắc Liên Giáo thậm chí là Thục Vương Lý Hoằng Tín hay không!
Hắn dừng một chút, mới cau mày nói:
- Thế nhưng đột nhiên xuất hiện Trì Bảo Đồng Tử, điều này làm rối loạn đầu mối của ta.
Y Phù cũng cau mày nói:
- Ngài hoài nghi Thục Vương?
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Thật ra lúc ở kinh thành, ta đã phỏng đoán, nếu như có người cố ý muốn Miêu gia Tây Xuyên làm loạn, đương nhiên không thể cho ai biết mục đích. Bảy mươi hai động Miêu gia một khi làm loạn, người nào có lợi nhất? Chỉ cần nghĩ tới đây, cuối cùng cũng có đối tượng hoài nghi.
- Ta hiểu được.
Y Phù thấp giọng nói:
- Ngài cảm thấy một khi bảy mươi hai động Miêu gia phản loạn, khơi mào loạn Tây Xuyên, Thục Vương có thể thừa cơ mưu phản!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo