Tề Ninh nhìn thấy bên trong phòng đèn dầu được thắp lên sáng như ban ngày, Y Phù nằm trên giường, vạt áo ở bụng bị vén lên, trên bụng toàn là máu. Còn ông già mập lùn cầm trong tay một con dao quái dị, hai tay đeo găng, nghe thấy tiếng của Tề Ninh thì lập tức xoay đầu lại đeo khẩu trang lên rồi khua tay nói:

- Đóng cửa lại, không cho bất cứ ai vào đây!

Nhạc Thanh Vân nói:

- Hầu gia, ngài chờ một lát đi!

Sau đó lão không nói thêm lời nào mà trực tiếp đóng cửa lại!

Tề Ninh nhíu mày, có chút do dự nhưng sau đó vẫn quay về chỗ ngồi.

Hắn ngồi đợi hơn hai canh giờ liền, Nhạc Thanh Vân thỉnh thoảng lại mở cửa ra yêu cầu trợ thủ làm này làm nọ, hai người trợ thủ cũng đi tới đi lui mấy lượt.

Đến tận đêm khuya cửa phòng lại được mở ra lần nữa, lần này là Nhạc Thanh Vân đi ra, thực ra tuổi của lão cũng không tính là lớn nhưng lúc này trông lão vô cùng mệt mỏi. Tề Ninh đứng dậy, còn chưa kịp mở miệng, Nhạc Thanh Vân đã nói:

- Hầu gia, ngài đừng vội, vị cô nương kia đã được cứu sống rồi.

Tề Ninh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, sau đó lại nhìn thấy lão gia mập lùn cũng đi ra, cởi bỏ bao tay cùng khẩu trang, đeo hồ lô đựng rượu ở bên hông, rồi sau đó khoác chiếc túi vải cũ nát lên vai.  - Tiền bối…!
 

Tề Ninh vội chắp tay nói:

- Xin hỏi quý tính đại danh của tiền bối, vãn bối….

- Họ của ta không cao mà tên cũng không lớn.

Lão già mập nói thêm:

- Không cần quá lo lắng, người đã sống lại rồi, nhưng nếu lần sau mà còn bị người ta đâm vào chỗ yếu như vậy ta sợ là sẽ không kịp cứu như lần này nữa đâu.

- Tiền bối, ý của người nói là… Y Phù thật sự không sao rồi đúng không?

Lão già mập lùn thấy hắn hỏi vậy thì tức giận nói:

- Y thuật là để cứu sống con người, chẳng lẽ lại làm chết người sao? Nếu như với tính tình trước kia của ta, nhất định sẽ khiến ngươi không thể xuống nổi giường! Ta đã bỏ ra ba canh giờ nếu mà vẫn không thể cứu sống cô nương ấy thì đó nhất định là ông trời bắt cô nương ấy phải chết!

Sau đó lão khua tay nói tiếp:

- Mà thôi, ta còn có chuyện phải làm, không dông dài chuyện với ngươi nữa.

Rồi lão xoay người định đi.

Tề Ninh không ngờ ông lão này đột nhiên xuất hiện cứu người sau đó lại vội vàng muốn đi, hắn rất kinh ngạc, vội gọi với theo:

- Tiền bối khoan hãy đi.

Lão già mập lùn quay người lại cười hỏi:

- Làm sao? Còn có người cần cứu à?

Tề Ninh đáp lời:

- Tiền bối đã cứu mạng Y Phù, vãn bối vô cùng cảm kích, bất luận thế nào cũng xin tiền bối cho vãn bối biết quý danh.

Lão già mập lùn cười cười, nói:

- Ta biết ngươi là ai, ngươi đừng tưởng là ta rảnh quá nên mới tới đây cứu người, chẳng qua là vận khí của ngươi tốt, lần này ta đúng lúc tới Thành Đô nên tiện tay cứu thôi, nếu không thì cô nương ấy cũng đã đi gặp Diêm Vương rồi.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Đúng vậy, nếu như không nhờ có tiền bối thì Y Phù quả thật khó mà giữ lại được tính mạng.

Lão già mập lùn nói:

- Ta còn có việc, không thể ở lại đây, à đúng rồi, Tiểu Đường Nặc vẫn còn ở chỗ của ngươi phải không? Hãy chăm sóc tốt cho nó, nếu như nó bị tổn thương một cọng lông nào, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!

Lão nói xong liền lắc lư khẽ hát đi ra bên ngoài.

Tề Ninh giật mình, ngây người một lúc, nháy mắt đã thấy lão già mập lùn đi tới trước cửa, hắn vội la lên:

- Tiền bối họ Lê phải không?

Lão già mập lùn không trả lời, cơ thể của lão nhìn có vẻ béo ục ịch nhưng bước chân lại không hề chậm, lão bước ra khỏi cửa, Tề Ninh thấy vậy thì vội chạy tới trước cửa nhưng đã không còn thấy bóng dàng của lão già mập lùn đó nữa rồi.

Tề Ninh ngơ ngác đứng nhìn, thầm than: lão già này trông thế mà chạy nhanh thật! Trong lòng hắn lúc này cũng đã chắc tám chín phần lão già mập lùn này chính là Lê lão đầu, sư phụ của Đường Nặc.

Không ngờ lão lại biết Đường Nặc đang ở chỗ của mình, xem ra nắm bắt tin tức cũng nhanh phết đấy chứ!

Tề Ninh nhớ đến Y Phù liền lập tức quay trở lại phòng, thấy Y Phù vẫn nằm trên giường gỗ, bên trên đắp một tấm thảm, hắn đưa tay ra để lên trán Y Phù kiểm tra nhiệt độ, mặc dù sắc mặt nàng vẫn còn tái nhợt nhưng nhiệt độ cơ thể đã không còn lạnh như lúc trước, chỉ là hiện tại vẫn đang hôn mê.

Nhạc Thanh Vân đứng một bên cung kính nói:

- Hầu gia, lão lang trung lúc nãy đã cho Y Phù cô nương uống mấy viên thuốc, nên chắc cô nương ấy cũng phải ngủ thêm một thời gian dài nữa mới có thể tỉnh lại. Y thuật của lão lang trung này vô cùng cao minh, từ trước tới giờ tiểu nhân chưa từng thấy ai giỏi như vậy.

Tề Ninh thầm nghĩ y thuật của Đường Nặc cao siêu như vậy, sư phụ của nàng ấy tất nhiên là khỏi phải nói rồi. Không ngờ Lê lão đầu lại kịp thời xuất hiện vào đúng khoảnh khắc nguy cấp nhất, xem ra ông trời vẫn còn thương mình chán!

Tề Ninh lên tiếng hỏi:

- Ta có thể mang nàng ấy rời khỏi đây không?

Nhạc Thanh Vân đáp lại:

- Lão lang trung có dặn vị cô nương này phải nằm ở đây nghỉ ngơi ba canh giờ nữa sau đó mới có thể hoạt động và sau mỗi ba cạnh giờ thì lại phải uống thuốc một lần.

Sau đó lão lập tức đưa một chiếc bình sứ ra, nói tiếp:

- Hầu gia, trong bình này là thuốc được chế ở dạng viên, cứ sau ba canh giờ lại cho vị cô nương này uống một viên, sau mười hai canh giờ sẽ bình an vô sự, sau đó tiếp tục tĩnh dưỡng thêm mười ngày nữa là có thể khỏi hắn, thuốc này sau khi vào miệng sẽ lập tức tan ra nên vô cùng thuận tiện.

Tề Ninh nhận lấy bình thuốc cảm ơn:

- Nhạc đại phu đã vất vả rồi.

Sau đó hắn cất bình thuốc đi, moi ở trong ngực ra một chồng ngân phiếu, hắn cũng không thèm đếm lại xem là bao nhiêu, hắn tiếp tục nói:

- Đây là một chút tấm lòng biết ơn của ta, ngươi hãy nhận lấy đi.

Nhạc Thanh Vân thấy Tề Ninh ra tay hào phóng nhưng bản thân lại không dám nhận, vội xua tay nói:

- Không dám… không dám, Hầu gia, người cứu vị cô nương này là lão lang trung kia, tiểu nhân chỉ đứng bên cạnh hỗ trợ một chút mà thôi. Vị lão lang trung kia nói không sai, trị bệnh cứu người là bổn phận của tiểu nhân, phần thưởng này của Hầu gia tiểu nhân quả thật không dám nhận.

- Đừng từ chối nữa.

Tề Ninh rút lấy hai tờ ngân phiếu đưa ra, nói tiếp:

- Các người hỗ trợ như thế nào ta cũng đã nhìn thấy, hai đồ đệ của ông cũng đã vất vả nhiều rồi, ông hãy giúp ta khen thưởng bọn họ.

Nhạc Thanh Vân thấy Tề Ninh vẫn kiên trì muốn đưa cho nên đưa tay ra ra nhận, lão nói:

- Đa tạ Hầu gia đã ban thưởng.

Hai người đồ đệ bên cạnh cũng nói theo:

- Tạ Hầu gia ban thưởng.

Tề Ninh nói:

- Hiện tại Y Phù phải nằm nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai ta muốn đưa nàng ấy đi, Nhạc đại phu, ta nhờ ông đêm nay ở lại đây cùng ta, phòng ngừa có biến, đợi đến khi trời vừa sáng, ta sẽ lập tức đưa người đi.

Nhạc Thanh Vân vội nói:

- Dạ! Dạ!

Tề Ninh, sau khi xác định được Y Phù không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, thì mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhạc Thanh Vân nhận được tiền thưởng hơn thế nữa lại còn là của Cẩm Y Hầu nên lập tức dặn dò hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn, bày ở phòng khách nhỏ bên ngoài.

Tề Ninh cũng không khách khí từ chối, trong bữa tiệc tối hôm qua hắn cũng chẳng ăn uống gì mấy, vì vậy hắn lập tức đến bên bàn ngồi xuống, hắn cũng lệnh cho hai người Chu Thuận cùng ngồi vào bàn, đến Nhạc Thanh Vân vốn định đứng nhưng cũng bị Tề Ninh bảo vào ngồi. Nhạc Thanh Vân đâu dám nghĩ đến sẽ có một ngày mình sẽ có cơ hội được ngồi ăn cùng bàn với Cẩm Y Hầu, vì vậy mà chỉ dám ngồi một nửa mông.

- Nhạc đại phu, chuyện của Thục Vương Thế tử ngày hôm qua chắc ông cũng biết phải không?

Tề Ninh mỉm cười làm như mình chỉ tùy tiện hỏi vậy.

- Gã bị Thục Vương khiển trách, sau đó đã mời đại phu đến xem vết thương, ông là đại phu có y thuật cao minh nhất phủ Thành Đô này, có phải là đã mời ông đúng không?

- Đến xem vết thương sao?

Nhạc Thanh Vân ngạc nhiên hỏi lại, dường như lão hoàn toàn không biết về việc này.

- Tiểu nhân không hề biết việc này.

Tề Ninh cười cười hỏi tiếp:

- Vậy chuyện phủ Thục Vương có người bệnh, bình thường cũng mời ông đến khám không?

Lần này thì Nhạc Thanh Vân gật đầu, có cảm giác có chút đắc ý, đáp lời:

- Hầu gia, tiểu nhân đúng là thường có lui tới phủ Thục Vương, trong Vương phủ có người đau ốm gì trừ phi là tiểu nhân không có ở trong thành nếu không đều là do tiểu nhân đếm khám và chữa bệnh.

- Nếu nói vậy, Thục Vương Thế tử bị phạt, thương thế không phải do ông đến chữa sao?

Nhạc Thanh Vân cau mày nói:

- Hầu gia, Thế tử bị thương sao?

Nhưng mà tối hôm qua tiểu nhân còn nghe nói Thế tử lại tới Hí lầu xem kịch mà, không những vậy còn vung tay thưởng cho con hát hai đĩnh vàng nữa.

Mặt Tề Ninh vẫn không đổi sắc hỏi:

- Ông chắc chắn là tối qua sao?

Nhạc Thanh Vân gật đầu khẳng định:

- Đúng ạ, Thế tử cùng Vương gia trước giờ đều thích nghe ca kịch, chỉ là Vương gia rất ít khi ra khỏi phủ, đều gọi các gánh hát đến Vương phủ biểu diễn, còn Thế tử thì ngược lại không thích ở trong phủ, ngày nào cũng dạo quanh Thành Đô, dù gì thì Thế tử cũng vẫn còn trẻ nên thích làm một số việc….

Dường như lão nhận ra mình đã nói hơi nhiều nên lập tức ngậm miệng.

Tề Ninh cười nhạt, trong mắt hắn lúc này lại thoáng có vẻ lạnh lẽo.

Đợi đến sáng sớm, Tề Ninh cho Y Phù uống thuốc xong, xác định là đã có thể di chuyển thì mới cẩn thận ôm lấy nàng, dưới sự giúp đỡ của bọn Chu Thuận đưa nàng lên xe ngựa. Sau đó hắn lệnh cho phu xe đánh xe chậm một chút, bọn họ chậm rãi trở lại trạm quan dịch, sau khi đến nơi Tề Ninh cẩn thận ôm Y Phù về phòng.

Tề Ninh đặt ghế ngồi bên giường nhìn Y Phù vẫn còn mê man, thấy sắc mặt nàng đã hồng lên đôi chút thì hắn cũng thấy yên tâm hơn.

Chợt bên ngoài có tiếng Chu Thuận bẩm báo:

- Hầu gia, Trưởng Sử phủ Thục Vương xin cầu kiến ạ!

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Nói cho tên đó biết, hai ngày này bản Hầu không gặp một ai hết, lần tới ta sẽ đích thân tới thăm Thục Vương, bảo tên đó chuyển lời cho Thục Vương, nói bản Hầu chúc Vương gia mau sớm bình phục.

Chu Thuận đáp vâng rồi một lúc sau quay trở lại nói:

- Hầu gia, Tây Môn Trưởng sử nói Thục Vương rất lo lắng cho Y Phù cô nương, muốn đích thân tới thăm nhưng lại phải ở lại trong Vương phủ dưỡng thương, đợi vết thương đỡ hơn sẽ tới thăm. Tây Môn Trưởng sử còn nhờ tiểu nhân chuyển lời đến Hầu gia là Thục Vương sẽ phái người không tiếc giá nào nhất định phải điều tra ra hung thủ đứng sau chuyện này, nhất định sẽ trả lại công bằng cho Hầu gia. Ngoài ra ngài ấy còn mang tới đây không ít quà tặng.

Tề Ninh nói:

- Ta biết rồi, các ngươi đứng ở bên ngoài canh chừng, không có dặn dò của ta không được cho bất cứ ai tiến vào trạm quan dịch.

Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười lạnh lùng.

Tề Ninh túc trực bên Y Phù suốt cả một ngày, cứ cách ba canh giờ lại nhét thuốc vào trong miệng nàng.

Đợi đến nửa đêm, Tề Ninh dựa vào bên giường mơ màng nửa ngủ nửa tỉnh, đột nhiên cảm giác tay mình có gì đó lạnh lạnh, hắn ngủ nhưng rất cảnh giác, lập tức mở mắt thấy Y Phù lúc này đang mở mắt nhìn hắn, một tay vươn ra ngoài đặt lên mu bàn tay hắn.

Tề Ninh thấy Y Phù tỉnh lại thì mừng quá đỗi, lập tức nắm lấy tay nàng, mừng rỡ nói:

- Y Phù tỷ, nàng…. Nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi…Tốt….Tốt quá rồi!

Nhìn Y Phù vẫn có vẻ còn khá yếu nhưng môi vẫn cố nở nụ cười, trong mắt nàng tràn đầy yêu thương nhìn hắn, nàng khẽ nói:

- Chàng…Tại sao chàng lại ngủ ở đây… Ngủ vậy, sẽ lạnh đấy… Tề Ninh dựa sát vào người Y Phù, nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói:

- Không sao, cơ thể ta khỏe lắm, ngay cả mùa đông khắc nghiệt còn không thể làm gì được ta nữa là. Y Phù tỷ, hiện giờ nàng cảm thấy thế nào?

Y Phù cau mày nói:

- Ta… thấy trong miệng hơi đắng, lại còn hơi tanh tanh… mà ta không chết sao?

- Đương nhiên là không rồi.

Tề Ninh thấy Y Phù nói đã có vẻ không còn yếu ớt nữa thì thật sự cảm thấy khâm phục Lê lão đầu.

- Nàng đã uống thuốc nên mới thấy trong miệng hơi đắng chát một tí, nhưng không sao, đợi đến khi nàng khỏe hẳn ta sẽ mang đồ ăn ngọt đến cho nàng ăn.

- Ta đã… ngủ bao lâu rồi?

Y Phù nhìn qua cửa số thấy bên ngoài là bầu trời đêm.

- Có phải là ta đã ngủ rất lâu rồi không?

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Không lâu lắm đâu, mới chỉ có một ngày thôi. Y Phù tỷ, nàng nhất định sẽ không sao đâu, ông trời sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì đâu, bởi thế nên mới phái Thần tiên xuống cứu nàng đấy!

- Thần tiên….???

Tề Ninh cũng không giấu diếm nàng, hắn kể lại cho nàng nghe mọi chuyện xảy ra đêm qua, Y Phù nghe xong thì kinh ngạc hỏi:

- Thật sự có…. Có người lợi hại như vậy sao?

Sau đó đột nhiên nàng ho khan, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, Tề Ninh vội nói:

- Giờ nàng không cần nói gì nhiều, phải dưỡng thương cho tốt, lão lang trung đó đã nói rồi, nàng chỉ cần tĩnh dưỡng mười ngày là có thể khỏi hẳn.

Đúng lúc này bên ngoài lại xuất hiện tiếng nói của Tề Phong:  - Hầu gia, tiểu nhân là Tề Phong, có việc cần bẩm báo!
 

 

0.21971 sec| 2453.875 kb