Tề Ninh chờ giây lát trong phòng khách, chợt nghe bên trong phòng truyền đến tiếng hô kinh hãi của Nhạc Thanh Vân:

- Ngươi muốn làm gì?

Trong giọng nói của Nhạc Thanh Vân mang theo vẻ kinh hãi, Tề Ninh lập tức đứng dậy, nhíu mày, đi tới trước cửa, nhưng nghĩ đến lời tên ăn mày béo lùn vừa mới nói, không được vào quấy rầy, bàn tay chuẩn bị đẩy cửa lại rút trở về.

Hắn do dự một chút, cuối cùng ngồi lại bên ghế.

Qua một lúc lâu, trong phòng không có động tĩnh gì, lại nghe bên ngoài y quán truyền đến tiếng bước chân, liền thấy Tề Phong dẫn hai thị vệ Hầu phủ vội vàng đi vào.

- Hầu gia!

Nhìn thấy Tề Ninh ngồi trên ghế dựa, Tề Phong bước nhanh tới.

Tề Ninh nhìn thấy ba người Tề Phong, hắn đưa tay ra hiệu không nên lớn tiếng. Tề Phong thấp giọng nói:

- Hầu gia, ta nghe nói Kiêm Gia Quán xuất hiện thích khách, Hầu gia ngài không sao chứ?

Tề Ninh cau mày nói:

- Truyền ra nhanh như vậy sao?

Tề Phong gật đầu nói:

- Một đám quan viên thân sĩ đi ra khỏi Kiêm Gia Quán chạy tứ toán, hiện giờ phố lớn ngõ nhỏ đều biết Kiêm Gia Quán xuất hiện thích khách, thích khách có ý đồ hành thích Thục Vương và Hầu gia. Ta gặp phải hai quan viên, hỏi thăm tình huống, biết được Hầu gia có thể tới nơi này, cho nên vội vàng đến đây.

Gã đánh giá Tề Ninh một phen, thấy trên người Tề Ninh dính đầy máu, vội la lên:

- Hầu gia, ngài… ?

- Ta không sao.

Vết máu trên người Tề Ninh đều dính phải lúc ôm Y Phù, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia:

- Y Phù bị thương, đang cứu trị.

Mấy người đều khẽ giật mình, Tề Phong trở nên lạnh lùng, nói:

- Lại dám ngang nhiên hành thích ở Kiêm Gia Quán, thích khách thật to gan.

- Ngươi có thăm dò được tình hình Kiêm Gia Quán hiện giờ thế nào?

Tề Ninh lạnh nhạt hỏi.

Lúc hắn rời khỏi Kiêm Gia Quán, một lòng lo lắng an nguy của Y Phù, còn kết cục của thích khách thế nào, hắn không có tâm tư quan tâm.

Tề Phong thấp giọng nói:

- Kiêm Gia Quán hỗn loạn, nghe nói Thục Vương bị trọng thương, được người khác hộ tống rời khỏi Kiêm Gia Quán. Kiêm Gia Quán bị bao vây, dường như đang tìm kiếm bên trong còn giấu thích khách hay không.

Gã dừng một chút, lại nói:

- Nghe nói xuất hiện ba thích khách, có hai người bị giết tại chỗ, còn một người tự vẫn mà chết.

- Đều chết rồi?

Tề Ninh giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

Tề Phong gật đầu nói:

- Ta hỏi mấy người, có người nói đều chết hết, cũng có người nói căn bản không nhìn rõ ràng, tình hình rốt cuộc thế nào, ta cũng không biết. Hầu gia, hiện giờ ta đi qua xem một chút?

Tề Ninh lắc đầu, cười lạnh nói:

- Không cần, có người sống hay không, thích khách sống hay chết, cũng đã không quan trọng.

- Không quan trọng?

Tề Phong khẽ giật mình:

- Hầu gia, nếu không có người sống, thì làm sao biết được rốt cuộc ai sai sử phía sau?

Tề Ninh cười nhạt một tiếng, khẽ nói:

- Tề Phong, chuyện khác ngươi không cần quan tâm, từ giờ trở đi, các ngươi phải đi làm một việc.

- Hầu gia nói là?

- Chú ý hành tung của một người.

Tề Ninh nói:

- Ngươi dù sao cũng là thị vệ Hầu phủ, lần này người phải nắm giữ được hành tung của người kia, dù ngươi dùng phương pháp gì ta cũng mặc kệ, nhưng trong vòng hai ngày, phải cho ta một đáp án chuẩn xác.

Tề Phong thấy vẻ mặt Tề Ninh cực kỳ nghiêm túc, gã lập tức nói:

- Hầu gia yên tâm, ngài phân phó một tiếng, tan xương nát thịt ta cũng có thể thăm dò được tin tức.

Tề Ninh ý bảo Tề Phong ghé sát vào, nói hai câu bên tai. Tề Phong không nói nhiều, đáp:

- Hầu gia, từ giờ trở đi, ta sẽ đi tiếp cận.

Gã xoay người nói với hai người khác:

- Hai người các ngươi bảo vệ Hầu gia, không thể để Hầu gia có chút sơ xuất.

Gã cũng không nói nhiều, vội vàng rời đi.

Tề Phong vừa rời đi, liền thấy một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài, một đội quan binh vây bên ngoài y quán, lập tức trông thấy Vi Thư Đồng vội vàng đi vào, thấy Tề Ninh, y vội hô lên:

- Hầu gia, thương thế của ngài thế nào?

Y xoay người nói:

- Mau tới đây.

Liền thấy vài người ăn mặc kiểu đại phu đi tới từ phía sau, Vi Thư Đồng nói:

- Hầu gia, mấy người này là đại phu mà hạ quan hạ lệnh tìm trong nội thành, nhiều người, có lẽ… !

Tề Ninh khoát tay nói:

- Khiến Vi đại nhân quan tâm rồi, Nhạc đại phu đang trị liệu, không cần những người khác.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, Vi Thư Đồng mang đến vài tên đại phu, đơn giản là sợ hãi trong lòng.

Nhạc Thanh Vân tự xưng đại phu y thuật cao minh nhất Thành Đô, nếu như ngay cả lão cũng không làm gì được, mấy tên đại phu này chạy tới cũng không làm nên chuyện gì, dù sao hiện giờ tên ăn mày mập lùn kia đang thi cứu, hơn nữa đã dặn dò hắn, Tề Ninh đương nhiên sẽ không để những người này quấy rầy.

Vi Thư Đồng do dự một chút, xoay người ra hiệu họ rời đi, lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tề Ninh, cười khổ nói:

- Hầu gia, là hạ quan thất trách, không bảo vệ ngài chu toàn, tội đáng chết vạn lần… !

Tề Ninh đưa tay ngắt lời nói:

- Vi đại nhân, hiện giờ không phải lúc nói những điều này. Thục Vương thế nào?

Vi Thư Đồng đáp:

- Thục Vương bị đâm một kiếm, bị thương cánh tay, đã được hộ tống quay lại Vương phủ khám chữa.

- Vi đại nhân, thích khách thì thế nào rồi?

Hai mắt Tề Ninh đỏ thẫm, nhưng thần sắc bình tĩnh, giọng điệu vô cùng tỉnh táo:

- Nghe nói đều chết rồi?

Vi Thư Đồng nói:

- Vốn muốn bắt người sống, nhưng mà… mấy tên thích khách này dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, có hai người bị đánh chết tại chỗ, tên thích khách sau cùng vốn bị vây lấy, trở thành cá trong chậu, tuy nhiên lại đột nhiên ngã xuống đất mà chết, sau đó xem xét, thích khách giấu độc trong miệng, cắn nát giấy bạc, độc vào thân thể, bỏ mình tại chỗ.

Tề Ninh nở nụ cười quái dị:

- Nói như vậy, ba tên thích khách đã bỏ mình ở Kiêm Gia Quán chết không đối chứng rồi?

Sắc mặt Vi Thư Đồng vẫn luôn khó coi, gật đầu nói:

- Hầu gia yên tâm, dù như thế nào, hạ quan nhất định sẽ tra ra lai lịch đám thích khách này, cho Hầu gia một lời giải thích.

- Đám thích khách này thực sự lợi hại.

Tề Ninh nói:

- Trước đó Kiêm Gia Quán chắc chắn đã kiểm tra cẩn thận, hơn nữa ta thấy bên ngoài Kiêm Gia Quán có trọng binh thủ vệ, không ngờ trước mắt bao người, thích khách dám hành thích trước mặt mọi người, xem ra Thành Đô phủ hiện giờ quả thực cực kỳ hung tàn.

Vi Thư Đồng hơi xấu hổ:

- Hầu gia, đều là hạ quan thất trách, chuyện này… !

Tề Ninh cũng không để ý tới thái độ của y:

- Vi đại nhân, ngươi nói mục tiêu của thích khách là ai? Là Thục Vương, hay là bản Hầu?

Vi Thư Đồng suy nghĩ một chút mới nói:

- Hạ quan cho rằng, rất có thể thích khách đều coi Vương gia và Hầu gia trở thành mục tiêu, dường như chúng đã có kế hoạch.

- Nếu như bản Hầu không phải có chút khả năng, hơn nữa Y Phù đứng ra chặn một kiếm cho bản Hầu, hiện giờ đã là người chết.

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ Tây Xuyên có rất nhiều người thù ghét bản Hầu?

Vi Thư Đồng lập tức nói:

- Hầu gia, trên đường đến đây, hạ quan đã nghĩ tới lời đã nói ở quán rượu đêm qua.

Y dừng một chút mới nói:

- Kiêm Gia Quan có thích khách, rất có thể liên quan tới Thứ Hầu Khách, thậm chí đám người này chính là người của Địa Tạng.

- Địa Tạng?

- Không sai.

Vi Thư Đồng nói:

- Địa Tạng một lòng muốn đảo loạn Tây Xuyên, trước đó hành thích Thục Vương thất bại nhưng họ không cam lòng, có thể tối nay nghe tin có thiết yến ở Kiêm Gia Quán, cho nên chui vào trong đó thừa cơ hành thích. Hạ quan đã phái người âm thầm tìm hiểu tin tức về Địa Tạng, nếu có tin tức, lập tức bẩm báo Hầu gia.

Tề Ninh cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ đám thích khách thủ hạ của Địa Tạng có thể tới lui tự nhiên, nếu họ muốn che giấu thân phận, sao có thể bị ngươi tìm được? Địa Tạng tồn tại ở Tây Xuyên đã lâu, nhưng đường đường Thứ sử Tây Xuyên hoàn toàn không hề biết gì về Địa Tạng, hiện giờ muốn tìm được tung tích, quả thực suy nghĩ hão huyền.

- Vi đại nhân, vậy làm phiền ngươi nhanh chóng tra ra thủ phạm thực sự đứng sau màn là ai.

Tề Ninh giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng lại để lộ hàn ý khiến người ta không rét mà run:

- Nếu như ngươi hiểu rõ phủ Cẩm Y Hầu thì phải biết nguyên tắc của Cẩm Y Tề gia, chính là có nợ phải trả. Bản Hầu đã chuẩn bị xong đao, hiện giờ chỉ chờ giết người.

Mặc dù Vi Thư Đồng đối mặt chỉ là một Hầu gia trẻ tuổi, thế nhưng ánh mắt Tề Ninh nhìn y, quả thực khiến y cảm thấy toàn thân không thoải mái, y miễn cưỡng cười nói:

- Hạ quan nhất định dốc toàn lực, Hầu gia, hạ quan đã điều quan binh tới bảo vệ, xin được cáo lui.

- Không cần.

Tề Ninh nói:

- Kiêm Gia Quán thủ vệ sâm nghiêm, bản Hầu cũng không tránh khỏi việc bị hành thích, giữ họ lại cũng không có tác dụng.

Hắn đột nhiên vẫy tay với Vi Thư Đồng, ý bảo Vi Thư Đồng tới gần.

Vi Thư Đồng do dự một chút, cuối cùng nhích tới gần, Tề Ninh nở nụ cười quái dị, thấp giọng nói:

- Vi đại nhân, ngươi có tin hay không, nếu như tính mạng bản Hầu thực sự mất ở nơi này, ngươi biết ai sẽ là người đầu tiên phải chết?

- Hạ quan… hạ quan không biết!

- Chớ quên, gia phụ mặc dù mất rồi, nhưng Tề gia vẫn còn chưa ngã.

Tề Ninh lạnh lùng nói:

- Ta không ngại nói cho ngươi biết, Tề gia ta muốn giết người, không cần phải trắng trợn, nếu ta thực sự chết ở đây, người thứ nhất chết chính là Vi đại nhân ngài.

Thân thể Vi Thư Đồng chấn động, lông mày nhíu chặt.

- Vi đại nhân, ngươi là người triều đình phái tới, trên đầu chỉ có một áng mây.

Tề Ninh chậm rãi nói:

- Giống như bản Hầu, trên đầu cũng chỉ có một áng mây.

Đồng tử Vi Thư Đồng co rút lại, cơ trên mặt co rúm, miễn cưỡng cười nói:

- Hầu gia, hạ quan… !

- Ngươi có thể nghe hiểu hay không, đó là chuyện của bản thân ngươi.

Tề Ninh nói:

- Mang theo quan binh dưới tay ngươi nhanh chóng rời đi, chớ quấy rầy ở đây.

Hắn giơ tay chỉ cánh cửa vẫn đang đóng chặt:

- Trong phòng vẫn đang cấp cứu cho Y Phù, rất nhiều người đang ở trong đó, chỉ cần Y Phù có sơ suất, ta có thể cam đoan, sẽ có rất nhiều người chôn cùng với nàng.

Vi Thư Đồng miễn cưỡng cười cười, nụ cười vô cùng cứng nhắc, cuối cùng chắp tay một cái, đi ra ngoài dẫn mấy tên quan binh thủ hạ rút đi.

Tề Ninh hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua hai tên thị vệ bên người nói:

- Chu Thuận, thương thế của ngươi mới khỏi, về trước nghỉ ngơi, không cần ở lại đây thủ vệ.

Chu Thuận thấy giờ phút này Tề Ninh vẫn còn quan tâm mình, gã lộ vẻ cảm kích nói:

- Hầu gia, sức khỏe của ta rất tốt, Hầu gia không cần nghĩ nhiều, hiện giờ chỉ cầu Y Phù cô nương có thể thuận lợi qua được cửa ải này.

Tề Ninh hơi gật đầu, chợt thấy cánh cửa kia mở ra, thấy Nhạc Thanh Vân tay cầm hai thùng nước đi ra, dưới mũi dùng khăn vải che kín, kêu lên:

- Cầm tới một vò rượu, lại lấy hai thùng nước ấm sạch sẽ.

Lập tức có người đi nhận thùng gỗ, Tề Ninh nhanh chân đi tới hỏi:

- Nhạc đại phu, tình hình thế nào?

Thấy cửa phòng mở ra khe hở, một mùi máu tanh xuất hiện từ bên trong, hắn nhịn không được biến sắc mặt, thất thanh nói:

- Các ngươi… các ngươi đang làm gì?

 

1.63070 sec| 2442.242 kb