Chưa tới đêm, trên đường phố Thành Đô vẫn người đến người đi.

Người đánh xe vung dây cương, dẫn Tề Ninh thẳng tới y quán lớn nhất trong thành.

Vài tên quan binh cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, phía trước cũng có một người mở đường.

Y quán Thiên Thọ chính là y quán danh tiếng vang dội nhất Thành Đô, chỉ bề ngoài đã hết sức cầu kỳ. Tới y quán Thiên Thọ, Y Phù đã hấp hối, sắc mặt trắng bệch, toàn thân rét run, nếu không phải cảm giác còn hơi thở yếu ớt, sẽ khiến người khác nghĩ lầm nàng đã chết.

Đầu tiên quan binh chạy xộc vào trong y quán, bên trong biết có quý nhân giá lâm, nào dám lạnh nhạt, liền có người đi tới dẫn Tề Ninh tiến vào một căn phòng. Tề Ninh cẩn thận đặt Y Phù lên giường gỗ, Nhạc đại phu tọa trấn y quán đã dẫn hai người vội vàng chạy đến.

Tề Ninh thấy đại phu tới, lập tức nói:

- Đại phu, ta không quan tâm ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải cứu sống nàng, chỉ cần cứu sống nàng, tất có hậu báo.

Nhạc đại phu cũng chắp tay một cái, trong phòng có hai cây cột đèn, bên trên có thắp nến, trong phòng cũng rất sáng sủa. Nhạc đại phu kia nhìn sắc mặt Y Phù trắng bệch, lại thấy vạt áo chỗ bụng nàng đầy máu tươi, liền lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói:

- Trước tiên phải cầm máu đã!

Hai người trợ thủ bên cạnh lập tức tới giúp đỡ. Thật ra trên đường đi Tề Ninh đã xử lý ứng phó nhu cầu cấp thiết, dùng vạt áo đè miệng vết thương, tránh mất máu quá nhiều, nhưng dẫn sau hắn không hiểu y thuật, cũng chưa thể hoàn toàn xử lý tốt.

Nhạc đại phu đã biết được thân phận Tề Ninh từ miệng quan binh, lão nói với Tề Ninh:

- Hầu gia, ngài ngồi chờ một lát, bên này giao cho chúng ta.

Tề Ninh biết mình ở bên lo lắng, trái lại sẽ ảnh hưởng tới việc cứu người của đại phu. Hắn khẽ gật đầu, nhìn Y Phù sắc mặt trắng như giấy vẫn không nhúc nhích, lòng như đao cắt, nhưng vẫn rời khỏi phòng.

Hắn ngồi yên lặng thật lâu trong căn phòng nhỏ, cuối cùng nghe có tiếng bước chân, vội vàng đứng dậy, liền thấy Nhạc đại phu đi từ trong ra, thần sắc ngưng trọng.

Tề Ninh mơ hồ cảm thấy chuyện không ổn, bỗng nhiên đứng dậy, trầm giọng hỏi:

- Tình huống thế nào?

Nhạc đại phu lắc đầu, cười khổ một tiếng, cảm thán nói:

- Hầu gia, tiểu nhân đã cố hết sức, thế nhưng… !

Lời nói còn chưa dứt, Tề Ninh đã nắm chặt cổ áo lão, lạnh lùng nói:

- Lão tử không cần ngươi nói thế nhưng, ngươi phải cứu sống nàng!

Nhạc đại phu vội đáp:

- Hầu gia, vị cô nương này bị đâm xuyên qua thân thể, căn bản không có khả năng cứu chữa, tiểu nhân… tiểu nhân không phải thần tiên, không có thuật xoay chuyển trời đất… !

Một gã trợ thủ bên cạnh cũng nói:

- Hầu gia, Nhạc đại phu là đại phu y thuật tốt nhất Thành Đô, đại phu đã cố hết sức, thực sự là… !

Tề Ninh cảm thấy toàn thân nhũn ra, trong lòng biết Nhạc đại phu này nói như vậy, coi như mình giết lão, cũng không làm nên chuyện gì.

- Hầu gia, còn có… còn có một hơi cuối cùng, ngài… ngài có gì muốn nói, có thể… !

Nhạc đại phu thấy hai mắt Tề Ninh đỏ thẫm, trong lòng biết tâm trạng của Tề Ninh hiện giờ.

- Chỉ cần có một hơi, là có thể cứu mạng.

Đột nhiên nghe được một giọng nói:

- Ai nói bị thương chỗ hiểm thì không thể cứu sống? Đạo y thuật, vốn là khởi tử hồi sinh.

Giọng nói cực kỳ đột ngột, cũng không có dấu hiệu báo trước. Mấy người đều nhìn qua, liền thấy một lão giả thấp béo ục ịch tuổi hơn năm mươi chẳng biết đi vào y quán từ lúc nào, quần áo của lão vô cùng lôi thôi cũ nát, bên hông giắt một hồ lô rượu, tay mang theo một cái túi cũ nát vắt trên vai, vừa nhìn, dù thế nào cũng giống như một gã ăn mày ăn xin dọc đường.

- Ngươi là người phương nào?

Một gã trợ thủ trông thấy một tên ăn mày đột nhiên xông tới, sắc mặt lạnh lẽo, giơ tay lên nói:

- Nói năng lung tung, còn chưa cút ra ngoài.

Lão già béo lùn lắc đầu thở dài:

- Bản thân không có bản sự, lại còn diễu võ dương oai, đổi lại tính tình của ta hai năm trước, chắc chắn khiến ngươi không thể rời giường.

Lão đi thẳng tới, vào trong căn phòng của Y Phù.

- Ngươi làm gì?

Có người muốn ngăn cản, Tề Ninh đã trầm giọng nói:

- Không nên cản hắn.

Lão già béo lùn này nói chuyện có vẻ khoác lác, thế nhưng Nhạc đại phu đã nói không cứu được, Tề Ninh nghĩ trong lòng thời điểm này chỉ cần có một cơ hội cũng không thể bỏ qua, hắn chắp tay nói với lão già béo lùn:

- Tiền bối có thể cứu người?

Lão già béo lùn tức giận nói:

- Hiện giờ nàng còn có một hơi, có lẽ ta có thể thử một lần, nếu ngăn cản ở đây, chậm trễ thời gian, nếu thật sự một hơi cuối cùng cũng mất rồi, ta cũng không phải thần tiên, vậy thì thực sự không cứu nổi.

Lão đi vào trong, thân hình béo lùn đụng phải nam tử ngăn cản mình, chợt nghe nam tử kia kêu ôi một tiếng, bị đụng dạt sang bên.

Tề Ninh thấy vậy, liền biết rõ lão già béo lùn này có vẻ không đơn giản.

Mặc dù lão già béo lùn này đến cực kỳ đột nhiên, nhưng đây là cơ hội cuối cùng, Tề Ninh đương nhiên sẽ không bỏ qua, hắn đi theo lão già mập lùn vào trong nhà.

Lão già mập lùn kia tới bên giường gỗ, nhìn lướt qua, trước tiên buông chiếc túi cũ nát trên lưng mình xuống, lúc này mới nhìn kỹ Y Phù, đột nhiên tháo hồ lô rượu bên hông xuống, liếc Tề Ninh một cái, mở miệng nói:

- Mở miệng nàng giúp ta.

Tề Ninh cũng không do dự, ngồi bên giường, cẩn thận mở miệng Y Phù. Liền thấy lão già mập lùn kia mở nút bình, đưa bình hồ lô tới bên miệng Y Phù, đổ vào trong miệng. Ban đầu Tề Ninh vốn tưởng rằng bên trong chứa rượu, nhưng giờ phút này lại ngửi thấy một hương vị cực kỳ cay độc, hơi tanh tưởi, hắn cau mày nói:

- Đây là cái gì?

Lão già mập lùn chỉ cười ha ha, không hề trả lời, chẳng qua lúc đổ vào miệng Y Phù, vô cùng chú ý, chất nước kia dính như tơ.

Mượn ngọn đèn dầu, lúc này Tề Ninh đã nhìn rõ ràng dung mạo lão già mập lùn này.

Lão ăn vận lôi thôi, tóc trên đầu thưa thớt, lại hói ở giữa đỉnh đầu, chung quanh là một vòng tóc hơi trắng. Tướng mạo lão bình thường, thậm chí hơi xấu xí, lỗ mũi lõm xuống, miệng lại rất rộng, đôi mắt vô cùng nhỏ bé, chẳng qua mặc dù tướng mạo khó coi, nhưng không khiến người ta sinh ra cảm giác chán ghét.

- Tiền bối, ngài… ngài thực sự có thể cứu sống Y Phù?

Hắn cảm thấy toàn thân Y Phù lạnh như băng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng cảm giác không thấy, Tề Ninh níu chặt trong lòng.

Lão già mập lùn khẽ đưa mắt nói:

- Nói nhảm, với tính tình của ta hai năm trước, nếu nói như ngươi, ta nhất định khiến ngươi không thể rời giường. Nếu nàng không sống được, ta cần gì uổng phí Thần Tiên Thủy này?

- Thần Tiên Thủy?

Tề Ninh khẽ giật mình:

- Thần Tiên Thủy là cái gì?

Lão già mập lùn cười ha ha nói:

- Thần Tiên Thủy chính là Thần Tiên Thủy… !

Lão vươn người về phía Tề Ninh, thấp giọng nói:

- Ta nói là ăn trộm được từ trên trời, ngươi có tin không?

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Không tin.

Lão già mập lùn lập tức cười ha ha, đúng lúc này lại nghe Y Phù ho khan kịch liệt, dường như bị sặc Thần Tiên Thủy. Tề Ninh thấy thế, trong mắt lộ vẻ vui mừng, lão già mập lùn cũng thu hồi hồ lô, lấy một viên thuốc màu đen từ trên người, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đưa vào trong miệng Y Phù.

Nhắc tới cũng kỳ, Y Phù ho khan một hồi, dược hoàn vừa vào, ho khan lập tức dừng lại.

Lúc này lão già mập lùn mới quay đầu lại, chỉ thấy Nhạc đại phu và hai trợ thủ đang đứng cách đó không xa vô cùng kinh ngạc nhìn xem bên này, lão già mập lùn vẫy tay nói:

- Ngươi tên Nhạc Thanh Vân à? Y thuật coi như cũng được, đến bên này phụ một tay.

Nhạc Thanh Vân không khỏi nhíu mày.

Tuổi tác của lão gần giống với lão già mập lùn này, hơn nữa là thánh thủ hạnh lâm tiếng tăm lừng lẫy ở Thành Đô, bình thường cho dù những quan lại quyền quý kia thấy lão, cũng lễ kính ba phần.

Y quán Thiên Thọ này là lão mở, hơn nữa bản thân lão là đại phu tọa trấn, nhưng bình thường cũng chỉ có mấy tên đồ đệ của lão trị bệnh cứu người, ngoại trừ vạn bất đắc dĩ lão mới đích thân ra tay.

Hôm nay nếu như không phải Cẩm Y Hầu gia tự mình đến, thì chưa chắc đã nhọc tới lão ra tay.

Thế nhưng một tên ăn mày lôi thôi đột nhiên xuất hiện này khiến Nhạc Thanh Vân cực kỳ hoài nghi trong lòng, thời điểm này nghe được lão già mập lùn nói chuyện với lão bằng giọng điệu cao cao tại thượng, lão càng phản cảm, nhưng Cẩm Y Hầu ở đây, lão không tiện phát tác, đi tới hai bước, lạnh nhạt hỏi:

- Muốn ta làm gì?

- Làm gì?

Lão già mập lùn khẽ đảo mắt:

- Với tính tình của ta hai năm trước, chắc chắn muốn ngươi không rời nổi giường. Ngươi là đại phu, đại phu làm gì? Đương nhiên là phải trị bệnh cứu người.

Lão khua tay với hai trợ thủ phía sau:

- Các ngươi ra ngoài, kinh nghiệm không đủ, chỉ hỏng việc.

Lão lại liếc nhìn Tề Ninh nói:

- Ngươi cũng không thể được, ra ngoài chờ, trước khi ta chưa đi ra, đừng cho người khác đi vào là được.

Tề Ninh há to miệng, cuối cùng chắp tay nói:

- Làm phiền tiền bối rồi.

Hắn quay qua chắp tay nói với Nhạc Thanh Vân:

- Nhạc đại phu, cũng xin ngài ra tay giúp đỡ, nếu có thể khiến Y Phù bình yên vô sự, ta nhất định sẽ báo đáp.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, không có ba phần ba, không dám lên Lương Sơn. Mặc dù tên ăn mày ục ịch này lai lịch không rõ, hành vi cổ quái, nhưng đã làm như vậy, đoán chừng là có chút khả năng, hơn nữa trước mắt đã không trộng cậy được Nhạc đại phu, chỉ có thể ký thác hi vọng vào tên ăn mày ục ịch này.

Chẳng qua tên ăn mày béo lùn này đã để Nhạc Thanh Vân ở bên giúp đỡ, hiển nhiên một người không thể giải quyết, cần giúp đỡ. Hắn nhận ra Nhạc Thanh Vân này cũng là người tâm cao khí ngạo, chỉ sợ hai người xung đột ảnh hưởng trị liệu Y Phù, cho nên hắn nói lời cảm ơn Nhạc Thanh Vân, cũng là để lão cho hắn vài phần mặt mũi, để lão cố hết sức.

Mặc dù Nhạc Thanh Vân hơi bất mãn với lão già mập lùn, nhưng Cẩm Y Hầu đã nói như vậy, lão vội chắp tay nói:

- Không dám không dám, Hầu gia yên tâm, trị bệnh cứu người, chính là phận sự của ta, chỉ cần có hi vọng, tiểu nhân chắc chắn dốc toàn lực.

Tề Ninh khẽ gật đầu, nhìn Y Phù một cái, thấy sắc mặt Y Phù vẫn trắng bệch, hàm răng ngậm chặt, trong lòng đau xót, xoay người ra cửa, âm thầm cầu nguyện, chỉ trông mong ông trời có mắt, dù thế nào cũng phải để Y Phù sống trở lại.

Tề Ninh đến phòng khách nhỏ ngồi xuống lần nữa, trong lòng thấp thỏm, rất nhanh liền trông thấy Nhạc Thanh Vân đi ra, gọi hai đồ đệ kia qua, dặn dò vài câu.

Hai người đồ đệ kia lui ra, mỗi người nhanh chóng chuyển một cây cột đèn tới, Nhạc Thanh Vân nhận lấy, sau khi hai người đồ đệ lui ra, cũng không lâu lắm, mỗi người lại mang theo hai thùng nước tới, mặt thùng bốc hơi, hiển nhiên là nước ấm.

Nhạc Thanh Vân nhận bốn thùng nước tiến vào trong, thuận tay đóng cửa.

Tề Ninh ngồi trên ghế dựa, đôi mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, lúc này hắn cũng không suy nghĩ chuyện gặp phải tối nay nữa, cũng không nghĩ tới lai lịch của tên ăn mày mập lùn, chỉ muốn chờ lúc người bên trong đi ra, có thể nói cho hắn biết Y Phù đã bình yên vô sự.

 

0.16418 sec| 2448.352 kb