Tề Ninh nói với phía bên ngoài:
-Đợi một chút.
Rồi mới dịu dàng nói với Y Phù:
-Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài một lát, chút nữa sẽ trở lại.
Y Phù khẽ dạ, lúc này Tề Ninh mới đứng dậy, giúp Y Phù đắp chăn, bước ra cửa, thuận tay cài cửa lại, đi tới trung viện. Tề Phong đi phía sau hắn, lúc này mới thấp giọng nói:
-Hầu gia, tiểu tử kia không ở lại Vương phủ, cả đêm qua vẫn luôn ở Nhạc Phường trong thành, còn có cả vài vị con cháu nhà quan đi cùng.
-Ồ?
Tề Ninh cười lạnh nói:
-Quả nhiên là diễn kịch.
-Tối qua gã không về Vương phủ mà ngủ lại ở Nhạc Phường. Trưa nay gã mới đi ra khỏi Nhạc Phường rồi trở về Vương phủ.
Tề Phong hạ giọng nói:
-Vừa rồi gã lại ra khỏi phủ, địa điểm tới vẫn là Nhạc Phường tối qua. Thuộc hạ lén lút tìm người hỏi thăm, biết được tiểu tử này tháng nào cũng ở lại các Đại Nhạc Phường trong thành hết mười ngày.
-Hiện giờ gã vẫn đang ở trong Nhạc Phường hả?
Tề Ninh hỏi.
Tề Phong gật đầu đáp:
-Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tối nay gã lại ở đó cả đêm rồi. Hầu gia, tại sao phải để mắt đến tiểu tử đó?
Tề Ninh không trả lời mà nói:
-Tề Phong, ta muốn phái ngươi đi làm chuyện này.
-Xin Hầu gia cứ dặn dò.
-Ngày mai khi trời vừa sáng, ngươi đưa Y Phù ra khỏi thành.
Tề Ninh nói:
-Vào trong thành, tìm một chiếc xe ngựa thoải mái, hộ tống nàng về Hắc Nham động.
Tề Phong ngẩn ra, nói:
-Hầu gia, đưa Y Phù cô nương rời đi ư? Y ... Y Phù cô nương vẫn còn đang dưỡng thương, đường xá đi Hắc Nham Động cũng không dễ dàng gì... Có phải... có phải quá vội vàng rồi không ạ?
-Vết thương của Y Phù không quá nghiêm trọng.
Tề Ninh nói:
-Nhưng mà phải tĩnh dưỡng, Thành Đô rất nguy hiểm, ta không thể để nàng ở bên ta được. Ngày mai ngươi mang theo mấy người Chu Thuận cùng nhau rời khỏi đây đi. Đúng rồi, có phải Lý Đường vẫn chưa trở lại không?
Hắn phái Lý Đường tới núi Thanh Thành dò xét chuyện chùa chiền, nhưng mãi mà vẫn chưa thấy Lý Đường quay lại.
Tề Phong đáp:
-Xưa nay Lý Đường làm việc rất cẩn thận, Hầu gia đừng lo lắng.
Tề Ninh khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi:
-Đúng rồi, khi tiểu tử kia rời khỏi Vương phủ thì đi ra từ cửa nào?
-Trời vừa tối, cửa chính của Thục Vương phủ sẽ đóng lại.
Tề Phong giải thích:
-Xung quanh Vương phủ, mỗi khi tối đêm đều sẽ có người tuần tra, cửa sau cũng được đóng chặt, thuộc hạ nghĩ là Lý Nguyên đi ra từ cửa phía sườn Đông. -Ừm, được rồi.
Tề Ninh nói:
-Ngươi nhanh chóng chuẩn bị chút đi, sáng sớm mai khởi hành.
Tề Phong lờ mờ dự cảm được điều gì đó, gã do dự một chút rồi cuối cùng nhẹ giọng hỏi:
-Hầu gia, ngài... ngài chuẩn bị làm gì vậy?
-Chuyện của ta, từ khi nào tới lượt ngươi tra hỏi vậy hả?!
Tề Ninh sầm mặt:
-Bảo ngươi làm việc gì thì ngươi cứ thế mà làm theo là được rồi.
Rồi hắn dặn dò thêm vài câu nữa, sau đó không nói gì mà đi thẳng về phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống bên người Y Phù, thấy Y Phù mở mắt, hắn dịu dàng nói:
-Có phải làm phiền nàng rồi không?
Y Phù khẽ lắc đầu, đang định nói gì đó, Tề Ninh đã khoát khoát tay, khẽ nói:
-Đừng nói gì cả, nàng hãy nghe ta nói.
Y Phù dạ một tiếng, Tề Ninh thấp giọng nói:
-Ta đã sắp xếp tốt cả rồi, sáng sớm mai nàng sẽ rời khỏi Thành Đô.
Ánh mắt Y Phù lập tức hiện lên vẻ gấp gáp, Tề Ninh nói khẽ:
-Nàng bị thương, ở lại Thành Đô cũng không tiện. Ta sẽ phái thuộc hạ hộ tống nàng rời khỏi đây.
-Vậy... Vậy chàng không đi cùng ta ư?
Y Phù hơi động đậy, bị Tề Ninh nhẹ nhàng đè lại, nói:
-Ta còn chưa làm xong việc cuối cùng. Đợi sau khi xong việc, ta sẽ nhanh chóng đuổi theo nàng. Mọi người cứ xuất phát trước, e là mấy người còn chưa về đến Hắc Nham lĩnh thì đã bị ta bắt kịp rồi.
Mặc dù tính cách của Y Phù có hơi nóng nảy, nhưng nàng tuyệt đối không phải đứa ngốc, nàng lờ mờ cảm giác được gì đó, lắc đầu đáp:
-Không đâu... Chàng... phải đi cùng chúng ta, ta...!
-Đừng nói gì cả.
Sắc mặt Tề Ninh trở nên nghiêm túc:
-Người Hán có câu “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó”, mặc dù ta vẫn chưa cưới nàng vào cửa, nhưng đã được coi là thê tử của ta, vì vậy ta bảo nàng rời đi thì nàng phải rời đi, không được thương lượng thêm!
Rồi giọng nói của hắn lập tức trở nên dịu dàng:
-Nàng yên tâm, ta đã nói rất nhanh thôi sẽ đi tìm nàng thì nhất định sẽ không nuốt lời!
Y Phù thấy thái độ của Tề Ninh vô cùng kiên quyết, biết rằng dù nàng có nói thêm gì cũng vô dụng.
Hôm sau sắc trời vừa tỏ, Tề Phong đã chuẩn bị xong xe ngựa, những tráng sĩ hộ tống Tề Ninh tới Thành Đô cùng Y Phù lúc trước cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Chu Thuận và một thị vệ khác cũng được Tề Ninh phân phó đi với Tề Phong, cùng hộ tống Y Phù trở về Hắc Nham lĩnh.
Tề Ninh tự tay bế Y Phù lên xe ngựa, còn chưa bước được bước nào đã thấy Vi Thư Đồng đột nhiên tới đây, y nhìn thấy cảnh tượng này, hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi:
-Hầu gia, ngài định hồi kinh sao?
Tề Ninh lắc đầu cười đáp:
-Còn chưa tìm được thủ phạm thật sự đứng phía sau chuyện hành thích, bản Hầu đương nhiên sẽ không rời khỏi đây. Chỉ là Y Phù đã bị thương, thân mình lại không hợp với khí hậu đất đai nơi này, hơn nữa đại phu ở Miêu trại cũng có tay nghề giỏi hơn, nên đưa nàng trở về đó trước để tĩnh dưỡng.
Vì Thư Đồng nói:
-Thì ra là vậy.
Rồi y lại nói tiếp:
-Hay là để hạ quan điều động một đội nhân mã đi theo hộ tống?
Tề Ninh lắc đầu đáp:
-Không cần phải vất vả thế.
Rồi hắn lại hỏi:
-À đúng rồi, Vi đại nhân tới đây sớm như vậy, có việc gì sao?
-À dạ, hạ quan có chuyện muốn tìm Hầu gia thương lượng.
Vi Thư Đồng nói:
-Hầu gia là khâm sai mà Hoàng thượng phái tới, cho nên hạ quan muốn mời Hầu gia tới kiểm duyệt binh mã Thành Đô, chẳng hay Hầu gia có thể sắp xếp chuyện này không?
Tề Ninh nói:
-Chuyện này để sau rồi nói, tối nay ta sẽ tới chào hỏi Vi đại nhân.
Vi Thư Đồng cũng không nhiều lời nữa, khách khí vài câu rồi cáo từ.
Tề Ninh đưa Y Phù ra khỏi thành, sau khi ra khỏi thành hắn mới lên xe ngựa, nhẹ giọng hỏi nàng:
-Có thể chịu đựng được không?
Đôi mắt Y Phù hồng hồng, cắn môi, không đáp.
-Ta đã nói nàng không cần lo lắng mà.
Tề Ninh vươn tay xoa xoa mái tóc Y Phù, dịu dàng nói:
-Đợi ta, khi chúng ta gặp lại nhau, ta nhất định sẽ tặng nàng một món quà thật lớn.
Dứt lời, hắn hôn nhẹ lên trán Y Phù, Y Phù nắm chặt tay Tề Ninh, lệ tràn khóe mi, nói:
-Chàng không được phép gạt ta đâu đó.
-Không gạt, không gạt nàng.
Tề Ninh mỉm cười nói:
-Ta làm người thật thà, cả thiên hạ này đều biết, ta sẽ không gạt nàng.
Y Phù thấy hắn ra vẻ chính trực, không kiềm được mà bật cười. Tề Ninh khẽ gật gật đầu rồi mới xuống xe ngựa, dặn dò Tề Phong vài câu. Sắc mặt Tề Phong nghiêm túc, nói:
-Hầu gia, ta đưa Y Phù cô nương về Hắc Nham động rồi sẽ nhanh chóng quay lại.
Tề Ninh lắc đầu cười đáp:
-Các ngươi đợi ta ở Miêu trại, nếu như chờ lâu chưa thấy ta trở về thì trực tiếp lên đường hồi kinh trước là được.
-Hầu gia...!
Yết hầu Tề Phong khô khốc, giọng nói có chút nghẹn ngào:
-Chúng thuộc hạ là hộ vệ bên người Hầu gia, nếu Hầu gia... Hầu gia có mệnh hệ gì, chúng thuộc hạ cũng không còn mặt mũi trở về, chỉ đành tự vẫn tạ tội mà thôi.
-Nói nhảm.
Tề Ninh cau mày nói:
-Lão tử đang yên lành thế này cơ mà, có mệnh hệ gì là thế nào?
Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà! Lập tức khởi hành cho ta, nếu Y Phù mất một sợi tóc lão tử cũng sẽ không tha cho các ngươi đâu!
Tề Phong cúi người hành lễ, những người khác cũng cúi người hành lễ với Tề Ninh rồi lập tức tung mình lên ngựa, bảo vệ xe ngựa của Y Phù, cùng nhau rời đi.
Tề Ninh nhìn theo mãi tới khi xe ngựa khuất dạng mới quay người trở về quan dịch trạm.
Tề Ninh ở quan dịch trạm cả một ngày, không ra ngoài. Hắn cũng dặn dò quan sai bên trong quan dịch trạm: Không gặp ai hết!
Hoàng hôn buông xuống, trước phòng Tề Ninh vang lên tiếng gõ cửa, Tề Ninh mở cửa kiểm tra mới biết là Lý Đường đã trở về.
-Hầu gia.
Lý Đường vào phòng, thấp giọng bẩm báo:
-Thuộc hạ đến núi Thanh Thành, đã tìm được ngôi chùa đó, giả vờ là khách hành hương để tiến vào trong ngôi chùa đó. Ngôi chùa đó nhìn có vẻ rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Thấy Tề Ninh tỏ ý bảo mình ngồi xuống, gã đặt luôn mông lên ghế rồi nói tiếp:
-Đêm qua thuộc hạ lén qua đó, phát hiện thủ vệ canh gác vào đêm trong ngôi chùa đó cực kỳ nghiêm ngặt. Hòa thượng trong chùa mang theo đao đi tuần bốn phía, thuộc hạ vốn dĩ muốn đi vào, nhưng lại bị người của bọn họ phát hiện...
Nói đến đó, gã có chút xấu hổ nói:
-Thuộc hạ vô năng...
Tề Ninh lắc đầu đáp:
-Không cần phải tự trách, sau đó thì sao?
-Thuộc hạ bị phát hiện, chỉ đành trốn đi, cũng may địa hình núi Thanh Thành rắc rối phức tạp, có hơn mười kẻ vẫn luôn truy tìm thuộc hạ trên núi, thuộc hạ vất vả lắm mới thoát được.
Lý Đường nói tiếp:
-Võ công của những hòa thượng đó đều không yếu. Hầu gia, thuộc hạ liếc mắt một cái là đã biết ngôi chùa đó không đơn giản như bề ngoài của nó.
Tề Ninh cười lạnh, nói:
-Đường đường là ngôi chùa mà Thục Vương Tây Xuyên quyên góp để xây dựng thì sao có thể đơn giản được đây?
-Hầu gia, thuộc hạ vốn tính tìm cơ hội tiến vào lần nữa để tìm hiểu, nhưng lại lo nếu chậm trễ không về sẽ khiến Hầu gia lo lắng, nên thuộc hạ trước tiên trở về bẩm báo với người.
Lý Đường thấp giọng nói:
-Thuộc hạ lại tới đó lần nữa để dò xét rõ ràng.
-Không cần đâu.
Tề Ninh nói:
-Ta nghe nói Lý Hoằng Tín không chỉ quyên góp xây dựng một ngôi chùa. Ngươi đi nghe ngóng chút, xem lão rốt cuộc quyên góp xây dựng mấy ngôi chùa, những ngôi chùa đó ở đâu. Nhỡ rõ, tất cả đều phải thật cẩn thận.
Lý Đường nói:
-Thuộc hạ đã hiểu. Đúng rồi, Hầu gia, tại sao lại không thấy bóng dáng mấy người Tề Phong đâu, phải chăng là...
Tề Ninh cũng không giấu giếm, nói qua một lần cho Lý Đường. Lý Đường và Tề Phong đều là hộ vệ của Cẩm Y Hầu phủ, những hộ vệ mà Tề Ninh chọn để tới đây lần này, võ công chẳng nữa không yếu mà còn vô cùng linh hoạt thông minh. Lý Đường nghe xong đã biết sự việc bất thường, ngẩng đầu lại nhìn thấy trên bàn có để một vật dài được bọc bằng vải đen, hơi ngẩn ra, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.
-Ngươi đi đường vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm chút đi.
Tề Ninh nhẹ giọng nói:
-Đêm nay ngươi nghỉ lại ở đây đi, đốt đèn lên.
Lý Đường nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi:
-Phải chăng Hầu gia muốn ra ngoài làm chuyện gì đó?
Rồi gã hạ giọng:
-Nếu như Hầu gia có chuyện gì thì cứ giao cho thuộc hạ xử lý, Hầu gia đợi ở đây là được.
-Không cần.
Tề Ninh lắc đầu nói:
-Có một số việc ta phải đích thân đi mới được. Ngươi ở lại đây đi, để người ta nghĩ rằng ta vẫn luôn ở trong phòng là được.
Lý Đường biết rõ Tề Ninh bảo mình ở lại đây là để che giấu tai mắt người khác, trong lòng lo lắng, nói:
-Hầu gia, hay cứ để...
-Đừng nói nhiều làm gì,.
Tề Ninh lắc đầu:
-Ngươi ở đây đợi ta là được rồi.
Bóng tối nhanh chóng buông xuống, đợi tới khi trời rối hẳn, Tề Ninh bước tới phía sau bình phong, lúc đi ra, hắn đã thay một bộ quần áo cực kỳ bình thường làm bằng vải thô, trên mặt là bịt mặt màu đen, dưới ánh đèn dầu mờ mờ thì nhìn thoáng qua chỉ như dân thường trong Thành Đô mà thôi.
Lý Đường hơi cau mày, Tề Ninh đã cầm lấy vật được bọc bằng vải đen trên bàn, vươn tay vỗ vỗ bả vai Lý Đường, không nói thêm gì, mở cửa rời đi.
Lý Đường muốn đuổi theo hắn, nhưng sau khi do dự một lát, cuối cùng gã ngồi xuống bên bàn, cầm lấy ấm trà trên bàn rót một chén rồi tự lẩm bẩm:
-Hầu gia, ngài nhất định phải bình an trở về đó!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo