nhất

Tiếng nhạc phiêu diêu, điệu nhảy mê người.

Rượu tốt, đồ ăn ngon, Lý Hoằng Tín cùng Vi Thư Đồng đều là chủ ở Tây Xuyên vì vậy hai người luân phiên liên tiếp mời rượu Tề Ninh.

Bàn Tề Ninh được sắp xếp ở trong đại sảnh nhưng lại gần cửa chính vừa hay có thể thưởng thức ca múa ở bên ngoài còn các quan viên khác đều phải ngồi ở bên ngoài.

Tề Ninh thầm nghĩ: May mà giờ là mùa xuân, nếu là mùa đông không biết đám người này ngồi ngoài đó sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Rược quá ba tuần, Lý Hoằng Tín bỗng nhiên cười phá lên nói:

- Hầu gia cảm thấy vũ điệu này thế nào?

Tề Ninh trả lời:

- Rất đẹp!

Lý Hoằng Tín lại tiếp tục cười nói:

- Đây mới chỉ là món khai vị thôi, bản Vương đã cho mời một gánh hát tới đây, sau khi tiệc rượu kết thúc chúng ta sẽ nghe hát, không biết Hầu gia có hứng thú với cái này không?

- Thứ Vương gia thích nhất định sẽ rất có ý nghĩa.

Tề Ninh cũng cười đáp lại.

- Chỉ là ta sợ mình nghe không hiểu thôi, lát nữa nghe hát hy vọng Vương gia có thể giúp ta giảng giải một chút.

Y Phù ngồi bên cạnh Tề Ninh, lúc đầu nàng thấy có chút khẩn trương bởi vì ở đây có rất nhiều quan viên thân sĩ tham dự, trường hợp phô trương hoành tráng thế này nàng trước giờ chưa được nhìn thấy bao giờ.

Từ đầu tới cuối nàng đều không nhìn Lý Hoằng Tín lấy một lần.

Lý Nguyên đã hại chết bao nhiêu người Miêu của động Hắc Nham, không những vậy còn chém đầu Nha Cam gửi lên núi, từ đây, động Hắc Nham có mối huyết hải thâm thù với phủ Thục Vương.

Qua ba lần rượu lại đổi một đoàn ca múa, vì để tổ chức yến hội này Lý Hoằng Tín đã mời tới những đoàn ca vũ có tiếng tại Thành Đô, đa dạng phong phú, hát hay múa giỏi, các tiết mục đều hấp dẫn ánh mắt của phần lớn mọi người.

Nàng lườm Lý Hoằng Tín một cái thấy lão đang vô cùng hứng thú thưởng thức ca múa, tay bưng chén rượu đang chuẩn bị uống thì đột nhiên nhíu mày ngẩng phắt đầu lên nhìn, tiếng nhạc lúc này đột nhiên trở nên gấp gáp. Đúng lúc này chợt có tiếng ‘răng rắc’, mái nhà đột nhiên bị vỡ tung, một người mang khăn che mặt bay xuống, thanh trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía Lý Hoằng Tín.

Lúc này đại đa số mọi người vẫn đang chú ý vào đoàn ca múa, nhiều người còn châu đầu ghé tai nhau bình luận gì đó, không ai chú ý tới tình hình đột ngột xảy ra bên này.

Tây Môn Trưởng Sử ngồi cạnh Lý Hoằng Tín biến sắc kêu lớn:

- Có thích khách!

Lúc lão kêu có thích khách thì đồng thời nhanh tay đẩy Lý Hoằng Tín ra, thấy Lý Hoằng Tín bị đẩy ra mũi kiếm liền chuyển hướng đâm về phía Tây Môn Hoành Dã.

Tây Môn Hoành Dã kêu lên một tiếng quái dị lập tức bật người lùi về sau, đồng thời quát lên:

- Bảo vệ Vương gia và Hầu gia!

Tây Môn Hoàng Dã bị kiếm của thích khách bức lùi về sau ngã trên ghế, lúc này thích khách đột nhiên nghiêng người đâm kiếm về phía Lý Hoằng Tín, kiếm pháp của thích khách vô cùng quỷ dị, vừa nhanh vừa hiểm.

Sắc mặt Lý Hoằng Tín lúc này chợt thay đổi, lão ta đột nhiên bị Tây Môn Hoành Dã đẩy một phát còn chưa đứng thẳng người thì đã thấy mũi kiếm đang đâm về phía mình, lão không kịp tránh, mũi kiếm đâm trúng đầu vai lão, máu tươi bắn ra.

Mọi người hầu hết đều bị ca vũ thu hút lúc này chợt có người nhìn thấy tình huống bên này liền gào lên:

- Có thích khách! Có thích khách!

Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Tề Ninh cũng thấy kinh hãi, hắn nhanh chóng chắn trước mặt Y Phù. Lúc này Lý Hoằng Tín đã bị thích khách đâm trúng đầu vai ngã xuống đất, lão lăn qua lăn lại tránh mũi kiếm của thích khách, đường đường là Thục Vương mà lúc này lại chật vật đến vậy.

Đúng lúc này lại có tiếng mái nhà bị phá tung, lại có thêm một người bay từ trên mái nhà xuống, tuy nhiên mục tiêu lần này lại Tề Ninh!

Tề Ninh cũng đã chuẩn bị từ trước, hắn nắm chặt tay Y Phù lui về sau, thế nhưng thích khách kia lại như mãnh hổ xuống núi, thế kiếm vô cùng mạnh mẽ đuổi sát Tề Ninh.

Tề Ninh thuận tay cầm một chiếc ghế vung lên ném về phía thích khách nhưng tên thích khách lại chỉ xoay kiếm một phát liền chém đôi chiếc ghế, mũi kiếm lại tiếp tục đâm về phía Tề Ninh.

- Bảo vệ Vương gia! Bảo vệ Hầu gia!

Tây Môn Hoành Dã lớn tiếng gào lên, nhìn thấy tình hình của Lý Hoằng Tín cũng vội quơ tay với một chiếc chế đập về phía thích khách ám sát Lý Hoằng Tín.

Hình ảnh của Lý Hoằng Tín lúc này trông vô cùng chật vật, vẻ mặt lão đầy phẫn nộ, máu ở vai không ngừng chảy, thấy Tây Môn Hoành Dã cản thích khách lại cũng lập tức chạy cách xa thích khách.

Tề Ninh thì tay không tấc sắt, còn thích khách lại liên tục xuất kiếm, đôi mắt dưới lớp vải che mặt vô cùng lạnh lùng, đường kiếm tàn nhẫn vô tình, rất rõ ràng là muốn dồn Tề Ninh vào chỗ chết.

Thích khách xuất hiện đột ngột, các quan viên ngoài sân vô cùng hoảng loạn, phần lớn đều chạy đi tìm chỗ trốn, cả hội trường lập tức hỗn loạn.

Đại đa số võ tướng lúc vào Kiêm Gia Quán đều không mang theo binh khí nên lúc này đều tay không tấc sắt nhưng nhìn thấy tình hình nguy cấp thì đều cầm theo ghế chạy vào trong đại sảnh.

Tề Ninh không có vũ khí nên không thể phản kích lại đối phương chỉ có thể lôi kéo Y Phù liên tục lùi về phía sau nhưng lại thấy ánh mắt tuyệt tình tàn nhẫn của thích khách thì hắn đột nhiên không lùi nữa mà buông tay Y Phù ra nghiêng người về phía trước, là Tiêu Dao Hành! Hắn đi vòng sang bên cạnh đấm một quyền vào thích khách nhưng động tác của đối phương cũng không chậm chạp chút nào, thích khách nhẹ nhàng né tránh, đâm kiếm về phía Tề Ninh.

Sắc mặt Tề Ninh lạnh lùng, cơ thể lại tiếp tục chuyển động, lướt nhẹ người tránh mũi kiếm, thích khách cũng không thể ngờ được Tề Ninh lại có khả năng này khẽ quát lên rồi liên tục đâm ba kiếm, nhưng vẫn bị Tề Ninh tránh được.

Đúng lúc này chợt có tiếng Y Phù hét lên, Tề Ninh cảm nhận được sau lưng mình có một luồng gió mạnh ập đến, đang định quay đầu thì thích khách trước mặt lại đâm kiếm tới, tốc độ rất đáng kinh ngạc! Tề Ninh lạnh sống lưng, nhận ra bản thân bị tập kích trước sau, kiếm thuật của cả hai người này đếu rất cao cường, nếu như hiện tại trong tay hắn cũng có kiếm thì may ra còn có thể đánh trả nhưng lúc này lại tay không tấc sắt nên rất khó để đối phó với hai người này.

Đột nhiên nghe thấy có tiếng kêu, Tề Ninh liền cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm, hắn gầm một tiếng sau đó hạ cơ thể xuống, mũi kiếm của người phía trước lướt qua đầu hắn. Tề Ninh nhân cơ hội này, ngưng tụ chân khí vào tay đánh ra một quyền còn tay kia nhanh nhẹn cướp lấy kiếm trong tay đối phương, cơ thể của thích khách nghiêng về phía trước nên vô hình chung cũng hưởng trọn một quyền của Tề Ninh, lực quyền này không hề nhỏ, thích khách lập tức bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt thích khách bay ra liền bị Tề Ninh cướp luôn thanh trường kiếm trong tay.

Tề Ninh dùng một quyền đánh lui một tên thích khách, nhưng lúc này cảm giác luồng gió sắc bén phía sau lại đột nhiên biến mất, hắn xoay người nhìn, mặt lập tức biến sắc.

Là Y Phù đã cản thích khách sau lưng hắn, lưng nàng đối diện với hắn, phía đối diện Y Phù có một tên thích khách che mặt, thanh trường kiếm trong tay đối phương đâm xuyên qua cơ thể Y Phù.

Tên thích khách cũng không ngờ Y Phù lại đột nhiên lao ra ngăn cản nên bỗng chốc ngẩn người nhìn.

Lúc này Tề Ninh chỉ thấy đầu óc mình trống rỗng, cả người không thể đứng vững nổi.

Các võ tướng chạy vào nhìn thấy tình hình bên trong lập tức hét lên xông tới, tên thích khách thấy tình hình không ổn liền lập tức rút kiếm ra xoay người chạy.

Ánh mắt của Tề Ninh như thể phun ra lửa, hắn lạnh lùng quát:

- Đứng lại!

Hắn đột nhiên giơ tay lên, thanh kiếm trong tay tựa như mũi tên phóng ra ngoài.

Chiêu này hắn đã dùng toàn lực, thích khách thấy thanh kiếm bay về phía mình liền giơ kiếm lên đỡ, “cạch” một phát, hai thanh kiếm va chạm nhau, thích khách không ngờ Tề Ninh còn trẻ mà lại có nội công thâm hậu đến vậy. Một nguồn sức mạnh vô hình mãnh liệt thông qua cánh tay rồi xuyên vào cơ thể gã, cơ thể bị nội lực tàn phá dường như muốn xé toạc cả người gã, tay gã không thể cầm nổi thanh kiếm nữa, kiếm lập tức rơi xuống đất.

Các võ tướng xông lên bắt tên thích đó lại.

Tề Ninh cũng xông lên phía trước đón lấy Y Phù, lúc này sắc mặt nàng đã tái nhợt, máu nhuộm đỏ cả vạt áo, nhìn vô cùng đau lòng.

Hắn đã hiểu cảm giác không đúng đó là gì rồi, hai tên thích khách một trước một sau tấn công hắn, bọn chúng phối hợp với nhau thuần thục, Y Phù đứng sau nên nhìn thấy có người tập kích hắn từ phía sau liền xông ra ngăn cản tên đó, chỉ có điều kiếm pháp của đối phương quá cao cường mà võ công của Y Phù lại chỉ bình thường nên đã bị thích khách đâm trúng.

Lúc này Tề Ninh đã không còn quan tâm đến thích khách gì nữa, hắn ôm ngang Y Phù lên, lạnh lùng quát:

- Đại phu! Mau gọi đại phu!

Lý Hoằng Tín lúc này cũng đã thoát khỏi thích khách, vội vàng chạy đến nhìn thấy vạt áo trước ngực Tề Ninh thấm đẫm máu đỏ thì lập tức hét lớn:

- Mau đi gọi đại phu! Gọi đại phu!

Tề Ninh như nghĩ đến điều gì đó, hắn lập tức lắc đầu nói:

- Không được! Không thể đợi được, ta phải đưa nàng ấy đến y quán, mau chuẩn bị xe tới y quán…!

Lý Hoằng Tín cũng hét lên:

- Mau chuẩn bị xe đưa Hầu gia đến y quán.

Tề Ninh ôm Y Phù mà toàn thân như muốn nhũn ra, dưới sự giúp đỡ của hộ vệ bọn họ ra khỏi Kiêm Gia Quán. Lúc này xe đã được chuẩn bị xong, Tề Ninh ôm Y Phù lên xe ngựa. Y Phù đột nhiên mở mắt ra, hơi thở nàng yếu ớt, nhìn thấy hai mắt Tề Ninh đã đỏ hoe, khóe mắt hình như còn có nước mắt, nàng muốn đưa tay lên nhưng lại cảm giác toàn thân chẳng còn chút sức nào, nàng đành gượng cười nói:

- Tiểu… tiểu đệ đệ, chàng làm gì vậy… sao lại khóc thế?

Tề Ninh lắc đầu nức nở nói:

- Không phải đâu, Y Phù tỷ, nàng…tại sao nàng lại làm vậy…!

- Chàng nói… chàng nói muốn lấy ta, là… chàng là tình lang ca ca của ta, ta… đương nhiên là không thể… không thể trơ mắt nhìn chàng chết được…!

Hơi thở của Y Phù ngày càng yếu nhưng vẫn cố nói:

- Chàng… chàng đừng khóc, ta… ta sẽ không chết đâu!

Nàng bị kiếm đâm xuyên qua người, Tề Ninh cũng không biết là có bị đâm vào chỗ nguy hiểm hay không nhưng nhìn sắc mặt nàng lúc này đã tái nhợt, cơ thể lạnh như băng, chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

- Ta đã nói là ta sẽ che chở cho nàng cả đời mà!

Nước mắt Tề Ninh tuôn rơi.

- Nhưng đến cuối cùng lại là ta làm liên lụy nàng, Thành Đô vô vàn nguy hiểm, ta vốn đã biết, lẽ ra ta không nên đưa nàng tới đây!

Thấy Tề Ninh tự trách mình, Y Phù cố gượng đưa tay lên nhưng mới chỉ nâng lên được một nữa lại không còn sức lực để tiếp tục. Tề Ninh lập tức bắt lấy tay nàng, cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng của tay nàng thì lòng hắn cũng lạnh theo.

- Ta… ở bên chàng, ta thấy rất vui…

Khóe môi Y Phù trào ra một dòng máu tươi nhưng nàng vẫn cố mỉm cười.

- Ở… ở bên chàng… những ngày được ở bên chàng… Ta thấy rất hạnh phúc, nhưng…

Cơ thể nàng run rẩy, máu trong miệng lại trào ra, đầu mày nhíu chặt đầy đau đớn nhưng vẫn cố gắng nói tiếp:

- Tiểu…tiểu đệ đệ, ta… Ta không thể làm… làm thê tử của chàng nữa rồi, chàng…chàng đừng buồn, nếu như ta… nếu như ta chết, chàng hãy khóc một trận, sau đó… Sau đó quên ta đi… quên ta đi!

Tề Ninh lòng đau như cắt, cúi mặt xuống áp lên mặt Y Phù, nói:

- Nàng còn nhớ những lời nàng đã nói với ta không? Nàng nói nàng sẽ giao phó bản thân cho ta, đây chính là lời ước định tuyệt vời nhất mà ta đã từng nghe! Người Miêu nói lời giữ lời, vì vậy nàng không được gạt ta, nếu nhưng nàng gạt ta, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng!

Y Phù nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống…

 

0.13837 sec| 2445.398 kb