Tề Ninh cười nói:

- Đây cũng chỉ là suy đoán của cá nhân ta, dẫu sao Thục Vương người ta là địa đầu xà Tây Xuyên, năm đó hàng phục Đại Sở, chỉ sợ vẫn không cam lòng.

Y Phù nói:

- Chẳng qua ta nghe nói những năm gần đây, Thục Vương rất ít khi ra khỏi thành, hơn nữa ăn chay niệm Phật, muốn rửa sạch giết chóc lúc trước.

- Ồ?

Tề Ninh ngạc nhiên nói:

- Còn có chuyện như vậy sao?

Y Phù gật đầu nói:

- Ta cũng chỉ nghe người ta nói, còn nói những năm này Thục Vương quyên tiền sửa mấy tòa chùa miếu, thường xuyên bố thí cho người nghèo khổ.

Nàng cười lạnh:

- Chỉ là con trai Lý Nguyên của hắn không phải kẻ tốt lành gì, thường xuyên ỷ thế hiếp người.

Tề Ninh cười nói:

- Hắc Nham Lĩnh các ngươi cách Thành Đô một khoảng đường, ngay cả các ngươi cũng biết Thục Vương ăn chay niệm Phật, xem ra công việc tuyên truyền của hắn làm không tệ?

- Tuyên truyền?

Tề Ninh nói:

- Nếu hắn thực sự ăn chay niệm Phật, cần gì phải tuyên dương khắp nơi, để cho mọi người đều biết? Chỉ sợ là cố ý làm như vậy, che giấu tai mắt người khác.

- Che giấu tai mắt người khác?

Y Phù thấp giọng nói:

- Vì sao lại nói như vậy?

- Y Phù, nàng nên biết, năm đó vị Thục Vương này của chúng ta là thổ hoàng đế Tây Xuyên, vì muốn độc bá Tây Xuyên, đã xung đột vũ trang với nước Sở.

Tề Ninh nói:

- Năm đó Lão Hầu gia Cẩm Y dẫn binh phạt Thục, một đường phá quan chém tướng, binh tới dưới Thành Đô, nếu như không phải người Bắc Hán động đậy ở phương bắc, chắc chắn Thành Đô sẽ bị công phá, chỉ sợ từ nhiều năm trước đầu của Lý Hoằng Tín đã bị treo trước tường rồi.

Ân oán của Tề gia Cẩm Y và Lý gia Thục Vương, hiện giờ Tề Ninh đương nhiên biết rõ ràng.

Năm đó Lão Hầu gia Cẩm Y dẫn mười vạn đại quân phạt Thục.

Thục Vương Lý Hoằng Tín điều binh khiển tướng, tranh phong với quân Sở, quả thực khiến cho quân Sở hao binh tổn tướng.

Chỉ là thực lực quân Sở cuối cùng vẫn mạnh hơn quân Thục, hơn nữa Lão Hầu gia Cẩm Y là một danh tướng, cuối cùng quân Sở đánh tới Thành Đô. Chính vào lúc đó, người Bắc Hán đột nhiên xuất binh xuôi nam, Lý Hoằng Tín nắm lấy cơ hội, chủ động hàng phục quy thuận.

Tề Ninh không thể không thừa nhận, Lý Hoằng Tín quy thuận triều đình vừa đúng thời cơ.

Nếu như tiếp tục dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, lúc ấy triều đình Sở đã quyết định trước hạ Tây Xuyên, tiêu diệt Lý Hoằng Tín, sau đó lại điều binh bắc thượng nghênh địch. Chỉ là như vậy phải thừa nhận nguy hiểm cực lớn, một khi bắc tuyến khó mà ngăn chặn binh phong của người Bắc Hán, đến lúc đó lại điều binh từ Tây Xuyên chỉ sợ không kịp.

Mà Lý Hoằng Tín chủ động quy thuận, đó là chuyện nước Sở cầu còn không được, dưới tình thế này, Thục Vương nói điều kiện quy thuận, nước Sở đương nhiên hết sức thỏa mãn.

Cũng chính vì như vậy, qua nhiều năm, Thục Vương Lý Hoằng Tín vẫn có lực ảnh hưởng rất lớn ở Tây Xuyên, rất nhiều quan viên địa phương Tây Xuyên thuộc về phe Thục Vương.

Tề Ninh vẫn cảm thấy, với tính cách của Lý Hoằng Tín, nếu nói hắn thực sự hoàn toàn quy thuận nước Sở e rằng rất khó.  Lý Hoằng Tín hiển nhiên là một cao thủ cực kỳ am hiểu cơ hội.
 

Tiên đế băng hà, tân quân kế vị, cục diện chính trị triều đình chưa ổn, dưới tình huống này, Tây Xuyên lại đột nhiên xảy ra biến cố, việc đầu tiên mà Tề Ninh nghĩ đến đương nhiên là có liên quan với Thục Vương.

Chỉ là lần này đột nhiên bỗng xuất hiện Trì Bảo Đồng Tử, quả thực khiến Tề Ninh hơi buồn bực. Hắn đoán Trì Bảo Đồng Tử chắc chắn là người của Địa Tạng, Địa Tạng kia là thần thánh phương nào? Gã có liên quan gì với Thục Vương Lý Hoằng Tín hay không? Trước đó Địa Tạng đã duỗi xúc tu đến khu nhà cũ Tề gia, thực sự hơi kỳ lạ, lần này lại gây sóng gió ở Tây Xuyên, nếu quả thực là cùng một đảng với Thục Vương, cũng có thể hiểu được, nhưng nếu Địa Tạng và Thục Vương không liên quan, như vậy cỗ thế lực này rốt cuộc từ đâu mà tới?

Y Phù đương nhiên không biết suy nghĩ sâu xa của Tề Ninh.

Tề Ninh kịp thời chạy tới Hắc Nham Lĩnh, Bạch Đường Linh thoát hiểm trong gang tấc. Ba Da Lực tuân theo lời dặn của Tề Ninh, che giấu Bạch Đường Linh cẩn thận, đề phòng lại có thích khách trà trộn lên núi.

Hai ngày tiếp theo, Tề Ninh đi cùng Y Phù, vòng vo hai ngày ở Hắc Nham Lĩnh.

Trong lòng Tề Ninh biết sự việc cần giải quyết lập tức, trước tiên, chỉ cần Vi Thư Đồng đến Hắc Nham Lĩnh, hắn tự mình mang Bạch Đường Linh ra, chuyện có thể giải quyết dễ dàng.

Lại chờ một ngày, vẫn không thấy dưới chân núi truyền đến tin tức gì, Tề Ninh đang suy nghĩ phải chăng tự mình xuống núi một chuyến, chợt thấy có người vội vàng đi tới, hành lễ nói:

- Hầu gia, Động chủ mời Hầu gia đi một chuyến, có việc muốn bẩm báo.

Tề Ninh đến phòng Ba Da Lực, thấy Ba Da Lực và Y Phù đang đợi. Bạch Nha Lực cũng ở đây, nhìn thấy Tề Ninh tới, ba người hành lễ. Ba Da Lực nghiêm túc nói:

- Hầu gia, dưới núi có người đưa tới một cái rương, nói là lễ vật cho Hắc Nham Động chúng ta, chúng ta còn chưa mở ra xem, mời Hầu gia đến đây thương lượng.

- Rương?

Tề Ninh khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện, trên bàn đặt một cái rương hình vuông bằng gỗ chế tác tinh xảo, có một chiếc khóa, hắn nghi ngờ nói:

- Là ai phái người đưa tới?

Ba Da Lực nói:

- Đối phương nói là Thế tử Thục Vương phái người đưa tới.

- Thế tử Thục Vương?

Tề Ninh lập tức nhớ đến Thế tử Thục Vương Lý Uyên đã xảy ra xung đột với mình ở kinh thành, trong lòng mơ hồ cảm thấy không đúng, hỏi:

- Hắn có nói vì sao phái người đưa cái rương này đến không?

Ba Da Lực giải thích:

- Họ phái một người đưa cái rương gỗ này tới chân núi, sau đó thông báo là lễ vật Thế tử Thục Vương tặng cho chúng ta, cũng không nói gì khác.

Tề Ninh hơi gật đầu nói:

- Mở ra xem rốt cuộc là thứ gì?

Ba Da Lực không do dự, khóa trên rương, cũng không có chìa, chỉ có thể dùng đao cạy mở. Sau khi cạy mở khóa sắt, Ba Da Lực mở hòm gỗ, mọi người nhìn thấy bên trong dùng vải lụa vàng che giấu, nhưng vừa mở rương ra, một mùi thối tản ra, mùi thối này xông vào mũi. Tề Ninh thiếu chút thì nôn mửa, mấy người ở đây đều che mũi.

Ba Da Lực một tay che mũi, hiển nhiên có cảnh giác, dùng mũi dao đẩy vải lụa ra. Khi vải lụa được đẩy ra, Y Phù kinh ngạc a một tiếng, mấy người khác đều đột nhiên biến sắc, chỉ thấy trong rương gỗ kia có một cái đầu, máu thịt lẫn lộn, có vài chỗ đã thối rửa, nhưng hình dáng tướng mạo đại khái còn có thể thấy rõ ràng.

- Nha Cam… !

Ba Da Lực kinh hô một tiếng:

- Là… là Nha Cam… !

Lúc này Tề Ninh cũng mơ hồ nhận ra, cái đầu bên trong, dĩ nhiên là người Miêu Nha Cam đã gặp trong đêm mưa kia. Nha Cam và mấy tên người Miêu theo Y Phù phá tan vòng vây, trên đường bị đuổi giết, đêm mưa bị hai chiếc dược thi thủ hạ của Bạch Hầu Tử tấn công, đoàn người phân tán.

Tề Ninh đương nhiên là mất dấu đám người Tề Phong, mà Y Phù cũng thất lạc đám người Nha Cam.

Chỉ là vạn lần không ngờ, trong rương gỗ đưa tới, lại có thủ cấp của Nha Cam.

Ba Da Lực vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, lúc này Y Phù cũng nhìn ra, thân thể mềm mại run rẩy, răng ngà cắn chặt, xoay người muốn đi.

Tề Ninh lập tức ngăn lại, Y Phù cả giận nói:

- Ngươi tránh ra!

- Ngươi muốn đi đâu?

Tề Ninh lạnh lùng hỏi.

- Ta muốn giết Lý Nguyên.

Sắc mặt Y Phù trắng bệch, trong đôi mắt đẹp bắn ra lửa cừu hận:

- Ta muốn chém giết Lý Nguyên, khiến hắn chết không có chỗ chôn.

Tề Ninh trầm giọng nói:

- Vậy nàng có biết, đây chính là thứ mà đối phương muốn nàng làm không? Thời điểm này, tại sao Lý Nguyên lại phái người đưa thủ cấp Nha Cam tới?

- Ta không quan tâm.

Vành mắt Y Phù đỏ lên:

- Nếu như không giết chết hắn, Nha Cam dù chết cũng không thể yên lòng.

Tề Ninh nói:

- Y Phù, ta có thể hiểu được tâm trạng của nàng, thế nhưng nàng hãy nghe ta nói, Lý Nguyên phái người đưa thủ cấp tới, chính là muốn để Hắc Nham Động mất lý trí, khiến các ngươi vì phẫn nộ mà mất đi chừng mực.

Hai tay hắn đặt lên vai Y Phù, nhìn Y Phù nói:

- Nàng có tin ta hay không?

- Ta… !

Nước mắt của Y Phù lăn xuống, nghiến chặt răng, thấy Tề Ninh chăm chú nhìn mình, cuối cùng nàng gật đầu.

Tề Ninh nói:

- Vậy thì tốt, nếu nàng tin tưởng ta, hết thảy đều nghe ta thu xếp.

Ta đáp ứng nàng, tính mạng của Lý Nguyên, ta nhất định cầm về giúp nàng, hắn nhất định gieo gió gặt bão.

- Thế nhưng… !

- Hít sâu một hơi, tỉnh táo lại.

Tề Ninh nghiêm nghị nói:

- Chúng ta không thể vì phẫn nộ nhất thời, khiến cho cố gắng của Hắc Nham Động trước đó thành nước chảy về biển đông. Nha Cam chết đi, không phải là chấm dứt, chỉ là bắt đầu, ta hứa sẽ đòi lại món nợ này với Lý Nguyên, nhất định sẽ không nuốt lời.

Y Phù giậm chân một cái, xoay người ngồi xuống ghế, dựa vào bàn khóc rống.

Tề Ninh thở dài, nhìn Ba Da Lực vì phẫn nộ mà cơ mặt vặn vẹo, trầm giọng nói:

- Động chủ, ngài là Động chủ Hắc Nham Động, dưới tay có tính mạng mấy ngàn ngươi, nên làm thế nào, ta không nói, ngài cũng hiểu được.

Ba Da Lực hơi gật đầu:

- Hầu gia yên tâm, ta biết không thể xúc động, thế nhưng món nợ máu này, chúng ta cũng sẽ không quên.

Y đánh một quyền mạnh mẽ vào mặt bàn, một tiếng vang thật lớn, bàn gỗ thiếu chút nữa bị một quyền của y nện nứt ra.

Nha Cam chết thảm, Ba Da Lực và Y Phù đương nhiên đau buồn không thôi, cũng may Tề Ninh an ủi, nuốt cơn phẫn nộ vào lòng.  Ba Da Lực sai người rửa ráy sạch sẽ thủ cấp của Nha Cam, vì tránh để người trong trại vì chuyện này mà rơi vào hỗn loạn, y sai người vụng trộm chôn cất.
 

Hoàng hôn ngày tiếp theo, Tề Ninh rốt cuộc nhận được tên thư bắn tới từ dưới núi.

Quan binh dưới núi bắn mũi tên mang theo một phong thư lên sơn lĩnh. Ba Da Lực nhận được thư, lập tức chuyển cho Tề Ninh. Tề Ninh mở thư ra, xác định Vi Thư Đồng đã ngày đêm chạy tới dưới Hắc Nham Lĩnh.

Tề Ninh sai Ba Da Lực chuẩn bị suốt đêm, trời vừa sáng hôm sau, Tề Ninh dẫn đoàn người đến đường núi chật hẹp trước khi lên núi, đi thẳng ra khỏi núi, từ xa liền thấy có một đám người đang chờ dưới núi. Để bảo đảm không chút sơ hở, Tề Ninh không nghe theo lời khuyên nhủ của Ba Da Lực và Y Phù, lẻ loi một mình đi thẳng xuống núi.

Cờ bay phấp phới, hắn nhìn thấy xa xa Đô Úy Nhạc Càn Lương đã gặp lần trước đang chờ ở đó.

Trông thấy Tề Ninh, Nhạc Càn Lương xoay người tiến vào trong đám người. Tề Ninh nhanh chóng trông thấy một gã quan viên mặc quan bào đi ra từ trong đám người, cũng không dừng bước, dưới sự hộ vệ của mấy tên thủ hạ Nhạc Càn Lương, nhanh chóng tới đón Tề Ninh.

Khoảng cách còn khoảng bảy tám bước, hai bên đều dừng chân. Tề Ninh đánh giá quan viên kia, khoảng năm mươi tuổi, tướng mạo đường hoàng, chẳng qua tinh thần trông hơi mệt mỏi, nghĩ đến là ngày đêm từ Thành Đô chạy tới, quá mức vất vả, hắn cười nhạt một tiếng hỏi:

- Ngươi chính là Thứ Sử Tây Xuyên Vi Thư Đồng?

Hắn đưa kim bài ngự ban ra nói:

- Phụng ý chỉ của Thánh thượng, đặc biệt đến điều tra sự kiện Hắc Nham Động!

Quan viên kia nhìn thấy kim bài, lập tức đi lên hai bước, quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:

- Hạ quan Thứ Sử Tây Xuyên Vi Thư Đồng, bái kiến Hầu gia!

Tề Ninh giơ tay lên nói:

- Vi đại nhân xin đứng lên!

Vi Thư Đồng bò dậy, Tề Ninh mới tiến đến hai bước, cười nói:

- Vi đại nhân ngày đêm đi đường, dọc đường khổ cực, còn nhanh hơn ta nghĩ.

Vi Thư Đồng khom người nói:

- Không biết Hầu gia đại giá quang lâm, hạ quan không thể nghênh đón từ xa, kính xin Hầu gia giáng tội!

- Người không biết không có tội, ta tới Tây Xuyên chuyến này, vốn không muốn gióng trống khua chiêng.

Tề Ninh thu hồi lệnh bài nói ngay vào điểm chính:

- Vi đại nhân, bản Hầu nghe nói, nguyên nhân ngươi điều binh vây khốn Hắc Nham Lĩnh, là bởi vì Hắc Nham Lĩnh giết quan chống thuế, không biết có phải thế không?

- Hồi bẩm Hầu gia, Hắc Nham Động giết chết Huyện lệnh Đan Ba Bạch Đường Linh cùng với sai dịch thuộc hạ của hắn, tội như mưu phản, hạ quan phái người gọi Động chủ đến trần thuật tội trạng, người này lại kháng lệnh không theo, hạ quan vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể điều binh bình loạn.

Vi Thư Đồng cung kính nói:

- Kinh động triều đình, còn làm phiền Hầu gia thân tới Tây Xuyên, là hạ quan thất trách!

Tề Ninh nói:

- Thế nhưng Động chủ Hắc Nham Động phái người đưa thư tới, trong thư thông báo Bạch Đường Linh chưa chết, chẳng lẽ ngươi không biết?

Thân thể Vi Thư Đồng chấn động, ngẩng đầu cau mày nói:

- Hầu gia, Bạch Đường Linh thật sự chưa chết sao?

 

0.24681 sec| 2448.688 kb