Tề Ninh cũng nhíu mày:
- Vi đại nhân, ngươi không cho rằng lời này nên để bản Hầu hỏi ngươi sao? Nguyên nhân của việc này là Bạch Đường Linh bị giết, mà Ba Da Lực đã đưa tin cho ngươi hai lần, chẳng lẽ ngươi không biết Bạch Đường Linh còn sống?
Khóe mắt Vi Thư Đồng hơi giật giật:
- Hầu gia, hạ quan không nhận được thư. Tuy có nghe nói rằng Bạch Đường Linh còn sống, nhưng vẫn không tin.
- Không tin?
- Hầu gia không biết, người Miêu vô cùng xảo trá. Nếu Bạch Đường Linh còn sống, vì sao vẫn không xuống núi? Hạ quan phái người bắn tên truyền thư cho họ, bảo Ba Da Lực đưa Bạch Đường Linh xuống núi gặp mặt, nếu thật sự còn sống, đương nhiên hạ quan lui binh.
Vi Thư Đồng nghiêm mặt nói:
- Nhưng Ba Da Lực không chịu nghe theo lệnh của hạ quan, còn phái người chặn đường lên núi, bắt hạ quan phái người lên núi trao đổi. Hừ. Hạ quan cho rằng đây là gian kế của người Miêu, muốn hạ quan đưa con tin tới mà thôi.
- Ôi. Vi đại nhân, ngươi là Thích sứ Tây Xuyên, là quan phụ mẫu, cho dù là người Hán, hay bảy hai động người Miêu, thậm chí là người Ba, cũng đều là con dân Đại Sở, cũng đều là dân chúng của ngươi. Sao ta nghe ngươi nói chuyện có vẻ có thành kiến với người Miêu vậy?
Vi Thư Đồng khẽ giật mình, sắc mặt hơi mất tự nhiên, miễn cưỡng cười gượng:
- Hầu gia, hạ quan thân là Thứ sứ Tây Xuyên, đương nhiên muốn bảo vệ sự bình an của Tây Xuyên.
Động Hắc Nham giết quan kháng phú, hạ quan…
- Mà thôi. Bản Hầu lên núi, thực sự đã nhìn thấy Bạch Đường Linh, hiện giờ y vẫn sống rất tốt. Y sẽ thuật lại cho ngươi chân tướng mọi chuyện.
Hắn nhìn quét một vòng:
- Ngươi có thể hạ lệnh triệt binh được rồi.
Vi Thư Đồng cau mày:
- Hầu gia đã gặp Bạch Đường Linh?
Tề Ninh xoay người, quơ quơ tay với sơn lĩnh, không bao lâu sau, một đội nhân mã nhanh chóng chạy lại, đông đúc đen kịt, ít nhất cũng phải có ba bốn chục người.
Quan binh lập tức cảnh giác, gần trăm người đều đặt tay lên chuôi đao.
Ba Da Lực đi trước, tới gần thì dừng lại, nhìn thấy Vi Thư Đồng, đang nhíu mày nhưng vẫn hành lễ:
- Ba Da Lực bái kiến Vi đại nhân!
Đương nhiên y nhận ra Vi Thư Đồng.
Từ trong đoàn người, một người bước ra, mặc một thân Miêu phục, chừng hơn năm mươi tuổi, bước lên quỳ rạp xuống:
- Hạ quan Bạch Đường Linh, bái kiến Thứ sử đại nhân!
- Ngươi chính là Bạch Đường Linh?
Vi Thư Đồng nhìn người kia, cau mày:
- Bạch Đường Linh, ngươi còn sống, vì sao không chịu xuống núi?
Người kia móc ra một thứ từ trong ngực, dâng lên:
- Đây là quan ấn hạ quan vẫn luôn mang theo người, lần trước hạ quan tới Hắc Nham lĩnh, Ba Da Lực đối đãi hết sức nhiệt tình, giải thích nguyên nhân kháng phú. Hạ quan đã nghĩ, sau khi xuống núi sẽ kể lại chi tiết cụ thể tình hinh cho Thứ sử đại nhân, nhưng vừa xuống núi đã bị một đám thích khách tập kích, suýt nữa đã táng thân.
Tề Ninh biết Vi Thư Đồng là Thứ sử Tây Xuyên. Mười sáu quận Tây Xuyên, châu huyện quá nhiều, Bạch Đường Linh chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ, chưa chắc đã gặp Vi Thư Đồng, cho dù có từng gặp, cũng chưa chắc Vi Thư Đồng đã nhớ được tướng mạo.
- Hả?
Vi Thư Đồng đưa tay vuốt râu:
- Ngươi có biết thích khách là ai không?
- Hạ quan không biết, nhưng hạ quan có thể kết luận, không có quan hệ tới động Hắc Nham.
Bạch Đường Linh nghiêm mặt nói:
- Hạ quan cho rằng, là có người cố ý muốn giết chết hạ quan ở Hắc Nham lĩnh, giá họa cho động Hắc Nham, may mắn được động chủ Ba Da Lực phái người toàn lực cứu giúp, hạ quan mới có thể tìm được đường sống từ cõi chết. Thứ sử đại nhân, quả thật động Hắc Nham bị oan. Hạ quan có thể dùng tính mạng đảm bảo.
Y lại lấy một thứ từ trong lòng ra, là một phần chỉ hàm:
- Hạ quan đã trần thuật mọi chuyện từ đầu tới cuối ở đây, chuyện động Hắc Nham kháng phú có nguyên do khác. Kính xin đại nhân minh xét.
Vi Thư Đồng nhận lấy chỉ hàm, nhìn Tề Ninh một cái, thấy hắn vẫn bình tĩnh nhìn mình, bèn đưa chỉ hàm cho Tề Ninh. Hắn lắc đầu:
- Bản Hầu đã biết rõ từ đầu tới cuối, không cần xem nữa.
Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa mang lên, mọi người đều nhìn theo, chỉ thấy có hơn hai mươi kỵ binh chạy như bay tới, đi đầu là một người áo gấm đai ngọc, cưỡi một thớt bạch mã cực kỳ nổi bật, đầu quấn khăn trùm màu tím, trông rất uy phong.
- Là Thế tử!
Đô Úy Nhạc Kiền Lương vừa thấy người tới liền kêu lên.
Vi Thư Đồng nhíu chặt mày, sắc mặt Tề Ninh trầm xuống. Ba Da Lực và Y Phù nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay.
Thế tử Thục Vương Lý Nguyên thúc ngựa chạy tới, gần tới đã có một kỵ sĩ tung người xuống ngựa, nhanh chóng tới bên cạnh, quỳ rạp xuống. Y xoay người, đạp lên lưng kẻ kia, bước xuống, cười nói:
- Vi đại nhân, thì ra ngài ở đây. Ta nghe nói ngài tới, đang có chuyện muốn tìm ngài.
Vi Thư Đồng cười chào:
- Thế tử cũng tới đây sao?
- Động Hắc Nham mưu phản, Cẩm Quan Vệ phong tỏa đường từ sơn lĩnh vào nam, đương nhiên ta không thể phớt lờ, đề phòng phản tặc trốn ra.
Lý Nguyên đắc ý cười. Dường như mới phát hiện ra Tề Nnh và đám người Ba Da Lực, y lạnh lùng nói:
- Được, đám Miêu cẩu đều xuống núi rồi. Người đâu, bắt chúng lại.
Tề Ninh thản nhiên:
- Đây không phải Thế tử Thục Vương sao? Sao vậy, thăng quan tiến tước từ khi nào rồi?
Lý Nguyên hơi giật mình, rõ ràng không hiểu ý hắn, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi có ý gì?
- Thục Vương không thể điều động quan binh Tây Xuyên. Từ khi nào đến lượt một Thế tử ra lệnh ở đây?
Tề Ninh cười lạnh:
- Thục Vương không dạy ngươi quy tắc làm người sao?
Đột nhiên Vi Thư Đồng hiểu ý Tề Ninh, lập tức lên tiếng:
- Thế tử, vị này chính là Cẩm Y Hầu!
Tề Ninh cười đáp:
- Vi đại nhân không cần giới thiệu, khi ở Kinh thành ta đã từng gặp Thế tử. Thế tử gia uy lẫm lẫm, bản Hầu vẫn luôn nhớ như mới hôm qua.
Lý Nguyên nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh:
- Ha, thì ra ngươi đã được tiếp nhận tước vị!
- Sao nào? Thế tử còn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa sao? Phạm thượng, đây là tử tội đấy!
Vi Thư Đồng giảng hòa:
- Thế tử, Hầu gia ở đây, mau bái kiến.
Lý Nguyên siết chặt nắm tay, vẫn bước lên hai bước chắp tay:
- Bái kiến Cẩm Y Hầu!
Không chờ Tề Ninh đáp lại, gã đã nói với Vi Thư Đồng :
- Vi đại nhân, ta tìm ngài có chuyện.
- Thế tử có chuyện gì?
- Hắc hắc, có hai Miêu cẩu muốn trốn vào trong núi thì bị người của ta bắt được. Vi đại nhân có muốn xem một chút không?
Y Phù không nhịn được, quát lên:
- Lý Nguyên, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, không nên vũ nhục người Miêu chúng ta!
Lúc này, nàng chỉ hận không thể lập tức xông liên chém y làm muôn mảnh.
Lý Nguyên liếc sang, cười lạnh, không thèm để ý. Vi Thư Đồng cau mày:
- Thế tử, chỉ sợ có hiểu lầm.
Không chờ y nói xong, Lý Nguyên ngắt lời:
- Người đâu, đưa người lên!
Có mấy người đằng sau ném cái chăn cuốn tròn xuống đất.
Mọi người thấy trên chăn dính đầy máu tươi đều kinh hãi. Ba Da Lực và Y Phù nhìn nhau, biết chuyện không ổn. Lý Nguyên ra lệnh:
- Mở chăn ra!
Chăn được mở ra, có người hét lớn kinh ngạc. Ngay cả Tề Ninh cũng biến sắc.
Trong hai cái chăn, bọc hai người, hai tay bị chém tới cổ, hai chân cũng bị chặt tới ngang gối, cả hai vẫn còn chưa chết, đang giãy giụa giữa chăn.
Y Phù hoa dung thất sắc, cực kỳ bi thương gọi:
- Tang Long, A Thổ!
Lý Nguyên dương dương đắc ý cười:
- Vi đại nhân, ngài xem thế nào?
Mấy tên Miêu cẩu này lại muốn vượt qua vùng thủ vệ của Cấm Quan Vệ lẻn vào trong núi. Sau khi bắt được, ta đã hạ lệnh chặt đứt tứ chi bọn chúng, cắt cả đầu lưỡi, đúng rồi, hai mắt cũng bị móc ra, ha ha ha.
Thảm trạng trước mắt thật là kinh tâm.
Y Phù không nhịn được bị phẫn, rút đao, muốn xông tới Lý Nguyên. Quan binh thấy nàng rút đao cũng vội rút đao khỏi vỏ.
Thuộc hạ của Lý Nguyên đã ngăn trước người gã.
- Cẩu tặc. Ta phải giết ngươi.
Y Phù nhoài lên, vung đao muốn chém. Lý Nguyên gào lên:
- Vi đại nhân, con ả này muốn tạo phản, ngài còn không cho người bắt lấy?
Sắc mặt Vi Thư Đồng rất khó coi.
Y Phù chém tới một đao, một gã hộ vệ của Lý Nguyên đã lấn người lên, vung đao đón lấy, choang một cái, hai đao va chạm nhau. Hộ vệ kia vung đao ngăn đao, tay kia lại đánh ra một quyền nhắm thẳng tới ngực Y Phù, vừa ngoan vừa nhanh, hẳn võ công rất khá.
Quyền kia sắp trúng ngực Y Phù, một bóng người từ bên cạnh vọt tới. Là Tề Nnh. Không đợi quyền kia tới, hắn đã vung chân đá vào hông gã hộ vệ, vừa bất ngờ vừa nhanh, gã không tránh nổi, “Ối” một tiếng, bị đạp ngã.
Choang choang choang.
Choang choeng một hồi, hơn mười thủ vệ của Lý Nguyên rút đao. Đám người Miêu của Ba Da Lực cũng rút đao. Quan binh thủ hạ của Vi Thư Đòng cũng rút đao.
Cảnh tượng cực kỳ lạnh lẽo.
- Tề Ninh, ngươi thật to gan, dám cấu kết phản tặc!
Lý Nguyên the thé hét lên. - Vi đại nhân, còn không hạ lệnh bắt chúng lại?
Lúc này Tề Ninh đã giữ chặt cánh tay Y Phù, nhìn thẳng Lý Nguyên, cười lạnh:
- Lý Nguyên, xem ra ngươi thật không muốn sống. Trước mắt bản Hầu còn dám làm càn. Ngươi là cái thứ gì, dám hô to gọi nhỏ ở đây?
Hắn nhìn Vi Thư Đồng, trầm giọng hỏi:
- Vi đại nhân, việc làm hôm nay của Lý Nguyên có thể tính là lạm sát kẻ vô tội chứ?
Vi Thư Đồng miễn cưỡng cười gượng:
- Hầu gia, chỉ sợ có hiểu lầm!
Tề Ninh chỉ vào hai người Miêu bị chặt đứt tứ chi dưới đất, lạnh giọng hỏi:
- Hai người này đã phạm tội gì?
Lý Nguyên có quyền gì mà hạ độc thủ với họ như vạy?
- Bọn họ là phản tặc. Đương nhiên phải tru diệt.
Lý Nguyên kêu lên :
- Ngươi lại dám bao che cho phản tặc, rõ ràng là cùng một bọn. Khó trách có người nói sau lưng động Hắc Nham có chỗ dựa là phủ Cẩm Y Hầu các ngươi. Hôm nay ta đã có được chứng cứ.
- Phản tặc? Động Hắc Nham tạo phản khi nào? Không nói đến chuyện căn bản bọn họ không tạo phản. Cho dù tạo phản, cũng không đến lượt Lý Nguyên ngươi trừng phạt. Người đâu, bắt Lý Nguyên tự tiện hành hung lạm sát người vô tội lại!
Khi hắn nói những lời này, hai mắt nhìn chằm chằm Vi Thư Đồng.
Quan binh thủ hạ của Vi Thư Đồng không nhận được lệnh của Thứ sử đại nhân làm sao dám động. Ba Da Lực thấy vậy muốn dẫn người hành động trước, nhưng Tề Ninh ngăn lại, lạnh lùng nói:
- Bắt Lý Nguyên khắc có quan binh triều đình!
Rõ ràng hắn muốn Vi Thư Đồng hạ lệnh bắt Lý Nguyên.
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo