Khi Tề Ninh và Y Phù tới được chỗ Ba Da Lực, y đang nghiêm trọng chờ trong phòng ngoài, xung quanh là hơn mười nam tử người Miêu tay cầm binh khí.
Dưới đất có một cỗ thi thể, là cắn độc mà chết, là hộ vệ hộ tống người trẻ tuổi kia.
Sắc mặt Ba Da Lực rất nghiêm trọng, thấy Tề Ninh bèn bước lại vài bước nghênh đón, trầm giọng nói:
- Người này liều mạng ngoan cố chống lại, giết một người, làm bị thương ba người trong chúng ta, biết rằng khó đào thoát bèn tự vận mà chết.
Giờ Tề Ninh mới biết nơi này đã trải qua một tràng chiến đấu liều chết nhíu mày hỏi:
- Động chủ, vị Hầu gia kia?
- Chúng ta đã trói lại.
Ba Da Lực nhìn hắn:
- Lần này sinh tử của động Hắc Nham đều đặt vào ta và ngươi, chỉ hy vọng ngươi sẽ không khiến chúng ta thất vọng.
Thấy Y Phù bên cạnh hắn, gã hỏi:
- Tình hình Bạch Huyện lệnh thế nào?
- A huynh, ngươi yên tâm, Bạch Huyện lệnh vẫn bình yên vô sự.
Nàng nhìn Tề Ninh, lại nói:
- Người trước kia nhất định là giả mạo, khi mấy hộ vệ thủ hạ của gã thấy chúng ta đã muốn giết chết Bạch Đường Linh. Nếu bọn họ thật sự là người của Cẩm Y Hầu, tuyệt đối sẽ không lạm sát kẻ vô tội.
Ba Da Lực khẽ gật đầu, hành lễ với Tề Ninh:
- Hầu gia, xin mời!
Dường như y đã tin tưởng thân phận của hắn.
Tề Ninh cũng mỉm cười hoàn lễ.
Ba Da Lực đi trước dẫn đường, vào trong phòng, chỉ thấy một thanh niên chừng mười bảy mười tám tuổi mặc áo gấm đang bị trói bằng dây thừng, miệng nhét giẻ, không nói được gì, bị hai người Miêu dùng loan đao giữ lấy, thấy Ba Da Lực đi vào, gã kêu mấy tiếng “Ô Ô Ô”, sắc mặt có vẻ phẫn nộ.
Tề Ninh và Ba Da Lực liếc nhìn nhau. Ba Da Lực tiến lên, rút giẻ ra, người kia hít vội mấy hơi, lập tức trợn mắt nhìn, lạnh giọng dọa dẫm:
- Ba Da Lực, ngươi thật to gan.
Lại dám lừa gạt đặt bẫy bản Hầu!
Ba Da Lực im lặng, đi sang một bên.
Tề Ninh kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện người trẻ tuổi kia, nhìn nhìn gã một hồi, cười nói:
- Tuổi cũng tương đối, xem ra các ngươi hiểu khá rõ Cẩm Y Hầu nhỉ.
- Ngươi là ai?
Nhìn thấy Tề Ninh cao cao tại thượng, người kia tức giận hỏi:
- Trước mặt Bản Hầu, ngươi dám càn rỡ như vậy?
- Ngươi là Cẩm Y Hầu?
Gã ngước cổ lên, cười lạnh:
- Đúng vậy, Bản Hầu chính là Cẩm Y Hầu do chính Hoàng thượng khâm phong.
Gã nhìn Ba Da Lực:
- Ba Da Lực, bản hầu nể tình quan hệ sâu xa của động Hắc Nham các ngươi cùng phủ Cẩm Y Hầu chúng ta, lần này đặc biệt tới Tây Xuyên giải vây cho các ngươi, không ngờ các ngươi lại đối xử với bản Hầu như vậy. Chẳng lẽ động Hắc Nham các ngươi muốn chó gà cũng không còn sao?
- Nếu là Cẩm Y Hầu, đương nhiên đã gặp Hoàng thượng.
Tề Ninh mỉm cười:
- Hoàng thượng trông thế nào?
Đúng rồi, thật ra ta cũng đã từng đi qua phủ Cẩm Y Hầu, cũng hiểu chút chuyện ở phủ. Ba Da Lực, ngươi đã từng tới phủ Cẩm Y Hầu ở Kinh thành chưa?
Ba Da Lực gật đầu:
- Năm xưa khi a cha còn tại thế, cũng đã từng đi theo một lần, đã từng gặp Tề đại tướng quân!
- Vậy thì tốt. Trước cửa phủ Cẩm Y Hầu có hai con ngựa đá đứng một mình. Ta không nhớ rõ, không biết hai con ngựa đá đó có màu gì?
- Ngựa đá?
Ngươi kia khẽ giật mình.
Tề Ninh cau mày:
- Chẳng lẽ ngươi không biết trước cửa nhà rất nhiều quan lại quyền quy trong Kinh thành đặt sư tử đá, nhưng Cẩm Y Hầu chinh chiến sa trường, thích chiến mã, cho nên trước cửa là hai con ngựa đá. Sao vậy, ngươi không biết sao?
Người kia có vẻ nghi ngờ, không nói gì.
- Lạ nhỉ, ngươi là Cẩm Y Hầu, ngựa đá trước cửa hầu phủ có màu gì cũng không nhớ sao?
Tề Ninh cười nhạt:
- Vậy chắc ngươi nhớ, sau khi vào cửa chính phủ Cẩm Y Hầu, trong sân còn có một pho tượng đá. Ta lại muốn hỏi ngươi, đá đó là tượng gì?
Người kia đang do dự, Y Phù ở bên cạnh lạnh giọng:
- Chẳng lẽ ngươi cũng không biết?
Ngay cả nhà mình thế nào Cẩm Y Hầu cũng không biết sao? Nhất định là giả mạo!
Người trẻ tuổi kia lên tiếng:
- Là là là một con ngựa đá? Bên đối diện hẳn là một con sư tử đá!
Tề Ninh thở dài:
- Xem ra quả thật ngươi là giả mạo rồi. Trong phủ Cẩm Y Hầu không có ngựa đá, càng không có sư tử đá, chẳng có cái gì, chỉ là một cái sân nhỏ.
Ánh đao chớp động, khí lạnh vần vũ.
Ba Da Lực chỉ lưỡi đao vào yết hầu người kia, lạnh lùng hỏi:
- Thì ra ngươi là kẻ giả mạo Cẩm Y Hầu, rốt cuộc ngươi là ai?
Người kia vội la lên:
- Ba Da Lực, ngươi… ngươi to gan. Đương nhiên bản Hầu biết đó là một cái sân nhỏ, chỉ là các ngươi gác đao lên cổ bản Hầu, nhất thời bản Hầu quên, nhớ nhầm mà thôi. Ba Da Lực, lần này bản Hầu tới là vì động Hắc Nham các ngươi, các ngươi không nên không biết tốt xấu, nếu ngươi làm mất một sợi tóc của bản Hầu, động Hắc Nham các ngươi….
Còn chưa dứt lời, đột nhiên Tề Ninh đứng dậy lấy một thanh đao từ tay một gã người Miêu, không nói hai lời, lưỡi đao xẹt qua, để lại một vệt máu sâu hoắm trên mặt gã, máu tươi chảy ra. Gã kia biến sắc, la thất thanh, Tề Ninh ngồi xuống, đè lưỡi đao lên cổ gã, cười nói:
- Hiện giờ ta đã hủy dung ngươi rồi. Có phải ngươi muốn khiến cho động Hắc Nham gà chó không còn?
Gã thấy mặc dù Tề Ninh đang cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo như băng, đôi mắt như đao sắc, miễn cưỡng giả vờ trấn định hỏi:
- Ngươi… rốt cuộc ngươi là người nào? Ngươi!
- Ngươi nói ngươi là Cẩm Y Hầu, ta cũng không biết ta là ai. Ta biết ngươi khác với những sĩ tử kia.
Ngươi da mịn thịt mềm, hẳn thường ngày quen sống an nhàn sung sướng, cho nên bọn họ tự vẫn, ngươi thì không. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn chết, chỉ cần trả lời hai câu thôi.
- Ngươi có ý gì?
- Thật ra ta cũng biết chưa chắc ngươi đã biết được bao nhiêu.
Tề Ninh lạnh lùng nhìn gã:
- Nhưng chuỗi răng sói này là người nào đưa cho ngươi? Hẳn ngươi phải biết chứ. Là ai bảo các ngươi lên núi đưa Bạch Đường Linh đi, đương nhiên ngươi cũng không quên.
Lưỡi đao ấn mạnh hơn, da cổ gã hơi lún vào. Tề Ninh lạnh giọng hỏi:
- Là ai?
Gã ngậm chặt miệng. Tề Ninh cười nhạt:
- Ta đếm đến ba, cho ngươi quyết định sinh tử của mìh. Tiếp tục sống sót hưởng thụ nhân sinh, hay vì người khác mà bỏ đi sinh mạng trẻ tuổi của mình.
Dừng một lát, hắn thản nhiên đếm:
- Một… hai...!
Tiếng đếm thứ ba còn chưa đếm, hắn hơi ấn tay một chút, gã kia kêu lên:
- Đừng, đừng ra tay!
- Nói vậy, ngươi đã chọn hả?
Tề Ninh cười hỏi:
- Được, giờ thì nói cho ta.
- Các ngươi hứa với ta. Nếu ta nói rồi, các ngươi nhất định phải thả ta đi. Người Miêu rất giữ lời, ta tin tưởng các ngươi!
Tề Ninh gật đầu:
- Ngươi yên tâm. Người Miêu nói lời giữ lời. Nói đi.
Người kia nghĩ nghĩ nửa ngày mới nói:
- Thật ra ta cũng không biết gì, tên hộ vệ đi cùng ta kia biết nhiều hơn ta!
- Hộ vệ?
Gã gật đầu:
- Là gã tới tìm ta. Bảo ta giả mạo Cẩm Y Hầu, gã nói gã là sai nha của phủ Thần Hầu!
Hiển nhiên đám người Ba Da Lực không biết gì về phủ Thần Hầu, nhưng Tề Ninh nhíu chặt lông mày.
- Phủ Thần Hầu là cái gì?
Y Phù hỏi.
- Phủ Thần Hầu là nha môn triều đình, chuyên môn xử lý sự vụ trong giang hồ.
- Nha môn triều đình?
Đôi mắt đen nhánh của Y Phù chớp chớp, kết luận rất nhanh:
- Gã đang nói dối?
- Không có. Ta không nói dối. Bọn họ thật sự là người của phủ Thần Hầu. Bọn họ bảo ta giả làm Cẩm Y Hầu, nói rằng Miêu trại động Hắc Nham các ngươi mưu phản làm loạn, bắt cóc một quan viên, chỉ cần đưa viên quan đó xuống núi là có thể thỉnh công cho ta với triều đình, nhất định có thể phong ta làm đại quan.
Tề Ninh cười:
- Y Phù, chưa chắc gã đã nói láo.
Nói dối là tên thủ hạ kia.
Hắn nhìn chằm chằm gã:
- Chuỗi vòng chứng minh thân phận Cẩm Y Hầu cũng là hộ vệ kia giao cho ngươi?
- Ban đầu ta không chịu, nhưng bọn họ đã cho ta năm mươi lượng hoàng kim đặt cọc, còn nói với ta, nếu ta giả mạo Cẩm Y hầu, lên núi rồi, nhất định người Miêu sẽ thịnh tình khoản đãi ta.
Gã cúi đầu:
- Có thể tận trung với quốc gia triều đình, lại còn có thể lập công được thưởng, cho nên… - Cho nên ngươi đồng ý.
Tề Ninh cười nhạt, hỏi:
- Ngươi là thần thánh phương nào? Tại sao bọn họ lại chọn ngươi?
Gã kia rũ đầu xuống thấp hơn:
- Ta là Mai Ngọc, là một người hát xướng.
Gã vừa dứt lời, Tề Ninh lập tức thoải mái hẳn. Ba Da Lực túm cổ áo Mai Ngọc, phẫn nộ quát:
- Thật sự ngươi chỉ là một kẻ hát xướng?
Mặc dù là người Miêu, nhưng rõ ràng Ba Da Lực cũng biết hát xướng là nghề gì.
Thấy bộ dáng hung thần ác sát của gã, Mai Ngọc đã nói rõ thân phận của mình sao còn dám cứng rắn nữa:
- Vì bọn họ đều là người của triều đình, ta… ta không dám không đồng ý.
- Nói cách khác. Từ đầu tới cuối ngươi chỉ làm theo lệnh hộ vệ kia?
Tề Ninh thở dài:
- Ngươi cũng cho rằng họ là người của phủ Thần Hầu?
- Chẳng lẽ không phải? Chẳng lẽ bọn họ giả mạo phủ Thần Hầu?
- Ngươi là một người hát xướng dám giả mạo Cẩm Y hầu, bọn họ giả mạo phủ Thần Hầu có gì mà không dám?
Tề Ninh cười lạnh:
- Ngươi là của hí lâu nào?
- Vạn Xuân Ban. Ban chúng ta chỉ hát phục vụ quan lại quyền quý.
- Trước kia ngươi đã từng gặp mấy tên hộ vệ kia chưa? Bọn họ làm sao mà tìm thấy và coi trọng ngươi?
- Ta chưa từng gặp. Đêm hôm đó, ta đã đi ngủ, nửa đêm tỉnh lại thì không ở trong phòng mình. Sau đó, người kia mới xuất hiện, bảo ta giả mạo Cẩm Y Hầu. Chờ đêm xuống gã còn dặn ta phải giả mạo thế nào, rồi dẫn ta tới động Hắc Nham.
Ba Da Lực ảo não:
- Sao các ngươi biết chuỗi răng sói này là tín vật của động Hắc Nham chúng ta?
Mai Ngọc ngơ ngác lắc đầu:
- Ta không biết. Người kia nói với ta, đến động Hắc Nham, chỉ cần đưa vòng cổ ra, các ngươi sẽ cho rằng ta là Cẩm Y hầu. Ta... ta cũng không biết bọn họ có được vòng này từ đâu.
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo