Đêm đen tối mịt vô tận thế nhưng ánh mắt của Tề Ninh lại như ánh sáng bình minh chói lọi nhất!
Màn đêm bao phủ lên khắp phủ Thục Vương, cả Vương phủ tráng lệ dường như đã mất đi màu sắc của nó hiện tại nơi này giống như một con quái thú nằm phục trong bóng đêm.
Tề Ninh ngồi trên nóc nhà từ trên cao nhìn xuống cánh cửa phía đông Vương phủ.
Tin tức của Tề Phong rất chính xác, sau khi trời tối, cửa chính cửa sau của Vương phủ toàn bộ đều đóng hết không có bất cứ ai có thể ra vào, nhưng Tề Phong lại dò la được có người ra vào ở cửa Đông nên Tề Ninh mới trốn lên nóc nhà quan sát cánh cửa phía Đông này.
Quả nhiên Thế tử Lý Nguyên cũng không để Tề Ninh phải đợi quá lâu.
Trong bóng đêm có một chiếc xe ngựa chờ sẵn ở ngoài cửa Đông sau đó cánh cửa được mở ra, Tề Ninh lờ mờ trông thấy Lý Nguyên đi ra, gã chỉ dẫn theo bốn tên thị vệ đi cùng.
Lý Nguyên lên xe ngựa, người dắt ngựa vung dây cương lên, dưới sự hộ vệ của bốn tên thị vệ bọn chúng rời khỏi con ngõ nhỏ, Tề Ninh lúc này cũng đã nhảy khỏi nóc nhà bám theo xe ngựa.
Thành Đô trong đêm tương đối vắng lặng, tiếng xe ngựa lộc cộc vang vọng, tốc độ cũng không coi là nhanh mà Tề Ninh lại có nội công thâm hậu, bước chân nhanh nhẹn nên có thể đi theo sát không để mất dấu.
Tề Ninh vốn tưởng Lý Nguyên muốn tới Nhạc phường nhưng đi được một đoạn đường lại có cảm giác càng đi càng vòng vèo, xe rẽ vào năm sáu con đường sau đó mới dừng lại trước một dinh thự.
Tòa dinh thự này cũng không tính là lớn, nhìn qua cũng chỉ như những tòa dinh thự của người giàu có bình thường khác mà thôi.
Tề Ninh nấp trong bóng tối, hai mắt sắc như đao, mày kiếm cau lại nhìn Lý Nguyên bước xuống xe ngựa, mặc dù đang là ban đêm nhưng tên tiểu tử này lại ăn mặc lụa là chải chuốt như đi hội! Gã bước xuống dặn dò vài câu, chiếc xe ngựa lập tức rời đi, còn bốn tên thị vệ kia thì đứng bảo vệ trước cửa chính của dinh thự.
Tề Ninh thầm nghĩ: Tòa phủ đệ này chắc hẳn chỉ là của một người bình thường, nhìn nó không giống như nhà của gia đình quan lại quyền quý, mà Lý Nguyên lại là thiếu gia ăn chơi trác táng, tại sao tự nhiên nửa đêm nửa hôm lại chạy tới chỗ này?
Chẳng lẽ gã làm theo mệnh lệnh của Lý Hoằng Tín đến đây làm việc gì đó?
Một thị vệ bước đến gõ cửa sau đó cửa lập tức bị mở ra, tên thị vệ đó nói mấy câu gì đó, vì khoảng cách quá xa nên Tề Ninh không nghe rõ bọn họ nói cái gì, chỉ là ngay sau đó Lý Nguyên một mình bước vào trong nhà rồi cửa bị đóng lại, thị vệ quay lại vị trí xách đao bảo vệ trước cửa.
Mặt Tề Ninh lạnh như băng, hắn không thèm quay đầu lại mà đi thẳng đến chỗ hàng rào gần đó, chỗ này có một bức tường, hắn xoay người nhảy lên tường, nhìn thấy bên trong nhà vô cùng tĩnh mịch, không có thị vệ bảo vệ gì cả, trong lòng đoán được người sống trong căn nhà này là một người bình thường không phải quan lại hay thương buôn vì vậy trong nhà không thể nuôi nổi hộ vệ bảo vệ.
Hắn nhảy xuống dưới, lấy một chiếc khăn đen bịt mặt mình lại, sau đó cầm chiếc tay nải dài màu đen đi tới gần ngôi nhà.
Võ công hiện tại của hắn đã hoàn toàn khác xưa, khi còn chưa đến gần thì đã thấy Lý Nguyên đi dọc hành lang, ngoài ra còn có thêm một lão bộc đi theo khi lão còn chưa kịp lên tiếng thì Lý Nguyên đã nói:
- Ông mau đi ngủ đi, đừng có đi tới đi lui nữa, nếu như còn để ta nhìn thấy ông nữa ta sẽ lập tức tống ông vào đại lao!
Ngữ điệu của gã lạnh tanh còn kèm theo đe dọa vì vậy lão bộc không dám nhiều lời, cúi người lui ra.
Tề Ninh nhíu mày không biết rốt cuộc tên nhóc này muốn làm cái quái gì? Hắn tựa như một u hồn trong đêm, nhẹ nhàng không tiếng động đi theo Lý Nguyên.
Lý Nguyên đi vòng qua đại sảnh đến hậu viện sau đó đi đến một căn phòng ở giữa, đứng trước cửa phòng sau đó cố ý ho khan hai tiếng, lập tức có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mở cửa phòng bước ra, khi nhìn thấy Lý Nguyên thì giật mình hỏi:
- Ngươi là ai?
- Nàng không biết ta là ai sao?
Lý Nguyên bước về phía trước vài bước, cười nói:
- Ta là Lý Nguyên, Thế tử của Thục Vương, Ngô đại nhân các ngươi không có ở nhà à?
Tề Ninh nấp ở chỗ tối nhìn người phụ nữ kia mặc dù tuổi không còn nhỏ nữa nhưng vóc dáng lại khá được, dù hắn đứng khá xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy người phụ nữ đó có làn da trắng nõn nà.
Vị phu nhân nghe thấy vậy thì vội cúi người hành lễ, nói:
- Tiện phụ không biết là Thế tử tới, kính xin Thế tử thứ tội.
Lý Nguyên bước đến trước mặt người phụ nữ đưa tay ra đỡ nàng ta, đáp lại:
- Không cần đa lễ, ta với Ngô đại nhân nhà các người có quan hệ khá tốt. Làm sao? Ngô đại nhân không có ở nhà à?
- Chiều nay ông ấy đã đi ra ngoài nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về.
Ngô phu nhân đáp lời.
- Trước đây ông ấy chưa bao giờ như vậy, bình thường giờ này ông ấy đều ở trong phủ.
- Chắc là ngài ấy có chuyện gì đó phải giải quyết rồi.
Lý Nguyên cười nói:
- Ta đã nói với Phụ vương đề bạt Ngô đại nhân nhà các người lên làm chủ quản bộ Hộ, vì vậy cần phải làm một vài việc.
- Hả?
Ngô phu nhân giật mình, vội thi lễ lần nữa rồi nói:
- Đa tạ Thế tử.
- Phu nhân thật sự không nhớ ra ta sao?
Lý Nguyên tủm tỉm cười.
- Trưa ngày hôm qua, hình như lúc đó phu nhân đang đứng trong một cửa tiệm tơ lụa, đúng lúc đó ta cưỡi ngựa qua cửa tiệm đó đã vô tình nhìn thấy phu nhân mà phu nhân lúc ấy dường như cũng đã liếc nhìn ta.
Ngô phu nhân kinh ngạc, lắp bắp nói:
- Tiện phụ hôm qua… hôm qua đúng là có tới cửa tiệm tơ lụa… nhưng… nhưng…
Lý Nguyên cười cười tiếp lời của nàng:
- Nhưng không nhìn thấy ta đúng không? Ha ha, đó là tại vì ánh mắt của phu nhân cao nên không nhìn thấy ta, còn ta vừa mới nhìn phu nhân một cái nhưng đã vừa ý phu nhân rồi!
Những lời gã nói vô cùng khinh bạc khiến sắc mặt Ngô phu nhân lập tức thay đổi, nàng vội lùi về sau, sợ hãi nói:
- Tiện phụ không dám! Nếu như Thế tử tới có chuyện gấp vậy đợi một lát nữa lão gia về tiện phụ sẽ báo cho ông ấy để ông ấy tới Vương phủ bái kiến Thế tử… Tề Ninh cười lạnh, lúc đầu hắn còn băn khoăn không biết tên Lý Nguyên này tới đây có mục đích gì nhưng đến hiện tại thì cuối cùng cũng đã hiểu. Xem ra tiểu tư to gan lớn mật này hôm qua đi trên đường nhìn thấy Ngô phu nhân nên đã lộ bản chất háo gái của mình vì vậy hôm nay tới đây là tính trêu hoa ghẹo nguyệt người ta đây mà.
Mà vị Ngô đại nhân kia lại trùng hợp hôm nay không về nhà, Tề Ninh thừa biết chuyện Ngô đại nhân không thể về nhà đúng giờ chắc chắn là có liên quan đến tên háo sắc này!
Tiểu tử này bình thường càn quấy hung hăng lại khát máu vô độ không ngờ đến cả thủ đoạn đùa giỡn phụ nữ cũng cao thâm đến vậy!
Lý Nguyên tiếp tục cười nói:
- Không gấp, không gấp, đã giờ này rồi cũng không biết bao giờ Ngô đại nhân mới trở về nữa, thôi thì ta cứ ở đây chờ ngài ấy đỡ cho ngài ấy phải đi qua đi lại mệt người. Đúng rồi, phu nhân này, không biết trong nhà có trà không ? Ta muốn vào nhà uống chén trà.
Ngô phu nhân cúi đầu, nói:
- Thế tử, mời ngài tới sảnh trước, tiện phụ… tiện phụ lập tức sai người dâng trà lên cho ngài.
Lý Nguyên vẫn tiếp tục cười nói:
- Nhưng mà ta không đợi được nữa, chẳng lẽ phu nhân không biết cảm giác “đói khát” nó khó chịu như thế nào sao? Ta không muốn đến sảnh trước, ta muốn uống trà ở đây cơ.
Sau đó gã không nói thêm lời nào, tự ý đi vào trong phòng.
Ngô phu nhân tái mặt, thấy Lý Nguyên đi thẳng vào trong, trong mắt nàng hiện lên vẻ hoảng sợ, sau đó lại thấy Lý Nguyên nói:
- Phu nhân mau vào đi, ta vẫn còn có lời muốn nói.
Ngô phu nhân cắn môi do dự nhưng cuối cùng vẫn phải sợ hãi đi vào trong phòng, nàng vừa mới bước vào phòng thì đột nhiên Lý Nguyên bước đến đóng sầm cửa lại thậm chí còn cài cả chốt.
Ngô phu nhân sợ quá, hét lên:
- Thế tử, ngài làm gì vậy?
- Phu nhân đừng vội, ta muốn bàn bạc với phu nhân một vài chuyện cơ mật không thể để người khác nghe thấy.
Lý Nguyên cười dâm tà rồi đưa tay ra định kéo cánh tay Ngô phu nhân nhưng nàng sợ quá lập tức lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Lý Nguyên, sau đó cau mày hỏi:
- Thế tử có chuyện gì?
Lý Nguyên chậm rãi đi đến bên ghế rồi ngồi xuống, gã nhìn Ngô phu nhân một lượt từ trên xuống dưới sau đó tủm tỉm cười nói:
- Phu nhân cũng biết đấy, ngày hôm qua ta mới chỉ nhìn thấy nàng có một lần mà trong lòng đã xao xuyến không quên, chỉ mong được gặp lại nàng một lần nữa.
- Thế tử, xin ngài…. Xin ngài tự trọng!
Ngô phu nhân cúi đầu, giọng nói lành lạnh:
- Ta là phụ nữ đã có chồng, ở chung một phòng với Thế tử thế này không tiện cho lắm.
- Không có gì là không tiện hết.
Lý Nguyên vô sỉ đáp lại.
- Ta đã xử lý mọi chuyện xong xuôi cả rồi, đêm nay sẽ không có ai tới đấy quấy rầy chúng ta hết.
Ngô phu nhân nghe vậy thì lập tức lùi vội ra sau, nói:
- Thế tử, ngài…. Chẳng phải ngài tới đây tìm lão gia nhà ta sao?
- Tìm ông ta sao?
Lý Nguyên lập tức lộ bản mặt thật.
- Ta tìm ông ta làm gì? Chẳng lẽ phu nhân còn không hiểu sao? Ta cố ý tới đây là để thăm nàng mà.
Sau đó gã đứng dậy đi về phía Ngô phu nhân, tiếp tục nói:
- Phu nhân, ta là người trọng tình cảm vì vậy nên mới nhớ mãi không quên phu nhân, hôm nay ta tới đây là nhờ phu nhân cứu chữa cho ta đấy.
- Thế tử, ngài mau đi ra ngoài đi.
Ngô phu nhân lạnh lùng uy hiếp:
- Ngài… Nếu như ngài không ra ta sẽ lập tức kêu người tới đây.
Mặc dù giọng điệu của nàng có chút lạnh lùng nhưng vẫn dễ nhận ra nàng đang rất sợ.
- Kêu người tới sao?
Sắc mặt Lý Nguyên đột nhiên trầm xuống.
- Cho dù nàng có kêu tất cả người Thành Đô đến đây thì thế nào?
Chẳng lẽ nàng không biết đàn bà mà bản Thế tử nhìn trúng trước giờ chưa một ai thoát khỏi tay ta sao? Đừng nói chỉ là một phu nhân của chủ quản bộ Hộ nhỏ bé cho dù có là phu nhân của quan viên phẩm cấp cao thì bản Thế tử đây cũng đã chơi cả chục người rồi.
Gã sờ cằm, dâm tà nói:
- Nàng yên tâm, ta là người một khi đã ăn xong tuyệt đối sẽ không nhai lại vì vậy chỉ cần đêm nay nàng phục vụ bản Thế tử sung sướng, bản Thế tử cam đoan sẽ để Ngô đại nhân nhà nàng thăng quan phát tài, còn nếu không thì….!
Gã hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy vẻ uy hiếp.
Ngô phu nhân vẫn không ngừng lùi về phía sau, đến khi lùi đến vách tường thì không thể tiếp tục lùi được nữa.
- Là nàng tự cởi hay là để ta cởi giúp nàng?
Lý Nguyên cười rất đê tiện.
- Bản lĩnh giỏi nhất của ta chính là cởi y phục phụ nữ, nàng có muốn thử một lần không?
- Ngươi… ngươi vô liêm sỉ!
Ngô phu nhân thở dồn dập, tức giận nói:
- Ta…. Ta sẽ báo quan.
- Báo quan?
Lý Nguyên cười lạnh.
- Toàn bộ Tây Xuyên này là của Lý gia ta, nàng định báo ai? Ông đây đêm nay đến chơi ngươi là phúc phận của ngươi, đừng có mà không biết tốt xấu, nếu như ngươi không khiến ông đây thoải mái, ngay ngày mai ông đây lập tức quẳng tên họ Ngô nhà ngươi cho chó ăn! Mẹ nó, mau cởi ra cho ta!
Sắc mặt Ngô phu nhân lúc này đã trắng bệch, toàn thân run rẩy. Lý Nguyên không nhẫn nại được thêm nữa lập tức bước lên hai bước bắt lấy cánh tay Ngô phu nhân, uy hiếp:
- Ở trên đất Tây Xuyên này người Lý gia ta muốn ai sống thì kẻ đó được sống, muốn ai chết thì kẻ đó nhất định phải chết. Ngươi hãy hầu hạ ta cho tốt, như vậy chuyện sẽ đơn giản không vấn đề gì còn nếu không ông đây sẽ vứt ngươi vào quan kỹ, đến lúc đó ngươi phải phục vụ không phải chỉ có một người thôi đâu!
Lúc này Ngô phu nhân đột nhiên nhìn chằm chằm sau lưng Lý Nguyên, gã tưởng Ngô phu nhân bị mình dọa sợ nên cười dâm dê, đưa tay lên nắm lấy cằm của nàng, nhưng đúng lúc này đột nhiên phía sau gáy gã lại bỗng xuất hiện một cảm giác lạnh thấu xương, nháy mắt cảm giác lạnh đó truyền khắp toàn thân đến từng lỗ chân lông. - Ai… Ai đó?
Mặt Lý Nguyên biến sắc, trán ướt đẫm mồ hôi, gã xuất thân là người của phủ Thục Vương nên một vài võ công mèo cào cũng biết đôi chút, lúc này gã có cảm giác phần gáy của mình như bị đao đâm vào.
- Thứ hầu khách!
Sau lưng gã đột nhiên có tiếng nói lạnh lùng vang lên, ngay sau đó Lý Nguyên cảm thấy sau gáy đau thấu tim gan, một con dao găm sắc bén đâm mạnh về phía trước đâm xuyên qua cổ Lý Nguyên!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo