Tề Ninh có Kim bài trong tay mặc dù chưa chắc có thể điều động được quan binh nhưng vẫn có thể thừa sức khiến Nhạc Càn Lương phải nghe theo mệnh lệnh mà dẫn đường.

Nhạc Càn Lương mang theo mấy tên quan binh đi trước dẫn đường đi đến khu vực gần Hắc Nham lĩnh. Mặc dù có thể trông thấy dãy núi Hắc Nham lĩnh ở trước mắt nhưng trên thực tế đi đường còn phải đi hơn mười dặm nữa mới tới nơi. Trên đường đi có rất nhiều quân mai phục, có sáng có tối, trong lòng Tề Ninh thầm nghĩ nếu như không có người dẫn đường mà muốn tiến vào Hắc Nham lĩnh thì quả này đúng là lành ít dữ nhiều.

Lúc mặt trời xuống núi thì bọn họ cũng đã đến được chân núi Hắc Nham lĩnh, trước mặt bọn họ có một vách núi chặn đứng chỉ có một con đường nhỏ hẹp dẫn lên núi, ở trạm gác cuối cùng của con đường bắc một cây gỗ chắn ngang, phía trước còn có hàng rào chắn bảo vệ, nơi này có hơn trăm quân lính bảo vệ sẵn sàng nghênh đón quân địch, thậm chí chỗ này còn có cả lầu quan sát.

- Thượng sai, nơi đó có người Miêu canh gác bảo vệ.

Nhạc Càn Lương đưa tay chỉ lên phía trên con đường dẫn lên núi.

- Từ đây có thể đi thẳng lên núi, chỉ là …

Gã dừng một lát sau đó mới ngập ngừng hỏi:

- Thượng Sai thật sự muốn lên Hắc Nham lĩnh sao?

Tề Ninh cười hỏi lại:

- Vậy ngươi cho rằng ta đang nói đùa?

- Thượng Sau gan dạ, sáng suốt hơn người, khiến người người khâm phục ạ!

Nhạc Càn Lương tỏ lòng kính trọng Tề Ninh, sau đó liếc mấy tên lính đi theo, hạ giọng nói:

- Không biết Thượng sai có thể bớt chút thời gian nói chuyện riêng với ty chức được không?

Tề Ninh gật đầu sau đó hai người liên đi sang một bên, lúc này Nhạc Càn Lương mới nhỏ giọng nói:

- Thượng Sai, thứ cho ty chức cả gan nhưng không biết những người Miêu này là từ đâu mà đến ạ?

Tề Ninh hỏi lại:

- Có vấn đề gì sao?

- Việc Thượng sai lên núi lần này… tuy ngài gan dạ sáng suốt hơn người nhưng chúng ta vẫn không thể không phòng bị người Miêu được ạ.

Nhạc Càn Lương nhỏ giọng thương lượng:

- Hay là thế này đi, để ty chức phái người hộ tống Thượng sai lên núi còn những tên người Miêu này ty chức sẽ tạm giam ở chỗ ty chức làm con tin, nếu như Ba Da Lực muốn làm gì đó bất lợi với Thượng sai thì trong tay chúng ta ít nhất cũng có người gã, như vậy gã sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Tề Ninh đưa tay ra vỗ vỗ bả vau Nhạc Càn Lương, cười nói:

- Ta biết ngươi có ý tốt nhưng cũng có thể vì vậy mà hiểu lầm sẽ càng ngày càng sâu hơn. Lần này ta tới đây là phụng chỉ giải quyết chuyện này chứ không phải là khiến hiểu lầm trở nên sâu hơn. À đúng rồi, nghe giọng của ngươi thì chắc ngươi không phải là người Tây Xuyên đúng không?

- Thượng sai giỏi thật!

Nhạc Càn Khôn giải thích:

- Lúc Vi đại nhân đến Tây Xuyên nhậm chức, ty chức đã đi theo Diêu thống lĩnh tới đây với tư cách hỗ trợ Vi đại nhân.

- Thì ra là vậy.

Tề Ninh nói tiếp:

- Nhạc Đô úy là một người cẩn thận, nếu như ta có thể bình yên vô sự ra khỏi đây thì ta nhất định sẽ tiến cử ngươi với Triều đình.

Trong lòng Nhạc Càn Lương cũng biết vị Thượng sai phụng chỉ tới Tây Xuyên lại được Hoàng thượng ban Kim bài cho này chắc chắn địa vị không thấp chút nào, nếu như được người này để bạt nhất định mình sẽ được thăng chức rất nhanh, vì vậy gã lập tức chắp tay cảm kích nói:

- Ty chức đa tạ đại nhân.

Cũng biết chuyện này Tề Ninh đã quyết nên gã đành giơ tay lên nói:

- Bỏ thanh chắn ra! Kính mời Thượng sai lên núi!

Sau khi đi qua trạm gác cuối cùng, Y Phù đi lên trước dẫn đường, mọi người dắt ngựa đến dưới chân núi thấy con đường phía trước chỉ có thể vừa hai người đi qua, hai bên đều là vách núi cao chót vót, muốn dắt ngựa lên núi e là điều không thể.

Y Phù nói:

- Chúng ta đành phải để lại ngựa ở đây thôi, từ đây lên trên núi còn mấy dặm nữa chúng ta phải đi qua đoạn này thì về sau đường mới rộng hơn, chỉ cần đi hết con đường này là vào được đến sơn cốc, nơi đó có sơn trại chỉ cần đi qua sơn trại sau đó lại đi qua một ngọn đồi là đến sơn trại tổng.

- Vậy được rồi…

Tề Ninh bảo mọi người buộc ngựa để lại dưới núi, Y Phù lập tức dẫn mọi người đi qua bên đó, nhưng bọn họ còn chưa đến gần con đường dẫn lên núi thì lập tức đã có người hét lên:

- Ai? Nếu bước thêm bước nữa, bọn ta sẽ lập tức bắn chết!

Lúc này trời cũng đã tối, con đường nằm giữa hai vách núi thẳng đứng tối đen chẳng thể nhìn thấy ai với ai.

Tề Ninh nghĩ cũng chẳng thể trách người ta được, Hắc Nham lĩnh với quan binh đối chọi gay gắt như vậy mà nơi này địa hình lại quá đặc thù, ra khỏi núi đã không dễ dàng, muốn lên núi thì lại càng khó hơn.

Y Phù không nói lời nào mà chỉ đặt hai ngón tay vào trong miệng rồi huýt sáo.

Tiếng huýt sáo của cô vô cùng trong trẻo, ba dài một ngắn, ngay sau đó lặp tức có một người xông ra, trong tay cầm nỏ trúc vẻ mặt hết sức cẩn thận. Y Phù lại gần nói:

- Là ta!

Người kia xem xét vài lần sau đó mới buông nỏ trong tay xuống, mừng rỡ nói:

- Y Phù, ngươi…ngươi trở về rồi, thật tốt quá!

Gã ngẩng đầu nhìn đám người đứng sau Y Phù, sặc sỡ thùng thình, tất cả đều là trang phục của người Miêu thì lại càng mừng hơn.

- Ngươi mang viện binh tới hả?

Ha ha, nếu Động chủ biết ngươi đã trở về nhất định sẽ vui lắm.

Ga quay đầu đưa tay ra hiệu, ngay lập tức lại có thêm mấy người nữa xuất hiện, tất cả đều vô cùng mừng rỡ.

Tề Ninh bước lên phía trước hỏi:

- Trong núi có người Hán nào tới không? Người của quan phủ có vào đây không?

- Người của quan phủ?

Mấy tên người Miêu nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu, Tề Ninh đang mừng thầm thì lại có người lên tiếng:

- Mà chúng tôi cũng không biết nữa, chúng tôi vẫn luôn ở đây canh phòng cẩn mật không cho bất cứ ai tiến vào núi, mà dù sao thì nơi này cũng chẳng có ai tới.

Trên đường đi, Y Phù biết trong lòng Tề Ninh có tâm sự, đến cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa liền hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi đang lo lắng cái gì sao?

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Chúng ta cứ đi gặp a huynh của nàng trước rồi nói sau.

Y Phù gật đầu, nói:

- Vì sao ngươi lại hỏi họ có người Hán đi vào núi không? Đây là một trong số những con đường đi vào núi, xung quanh Hắc Nham lĩnh cón hơn mười con đường dẫn vào núi, nơi này không có ai đi vào không có nghĩa là những con đường khác cũng không có.

Tề Ninh nói:

- Vì vậy ta mới muốn nhanh chóng đi gặp Ba Da Lực.

Sau đó hắn cũng không nói nhiều lời nữa mà bước nhanh đi lên núi, đám thủ vệ người Miêu nhìn thấy Tề Ninh đi cùng Y Phù tới, mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không ngăn cản hắn lại.

Đoàn người cùng nhau đi con đường dẫn lên núi, quả nhiên là đúng như lời Y Phù nói, liên tục vài dặm đường liền hai bên đều là vách đá, đường đi đá sỏi lởm chởm, đường vừa nhỏ vừa hẹp, thậm chí còn có chỗ chỉ đủ một người đi qua. Tề Ninh nghĩ thầm nếu như quan binh muốn đánh lên Hắc Nham lĩnh thì chắc chắn sẽ không thể đi qua được con đường này, nơi này chỉ cần sắp xếp vài người mai phục cũng đủ để ngăn cản đoàn quân của quan binh, thậm chí còn có thể dùng đá để chặn lại như vậy có thể hoàn toàn chặt đứt con đường này.

Cũng may là sau khi đi vài dặm đường thì con đường đột nhiên rộng rãi hơn, sau đó Y Phu lại tiếp tục đi trước dẫn đường.

Thật ra đường trên Hắc Nham lĩnh cũng không có nhiều, đại đa số đường được tạo thành do người đi nhiều mà thành. Có câu nói trên mặt đất vốn không có đường là do nhiều người đi nên mới thành đường mà thôi.

Cũng chính bởi vì vậy nên các con đường trên núi không theo bất cứ quy tắc nào, có con đường thì cong queo vòng vèo, có con đường thì mới đi được một nửa đã hết đường.

Trời đã dần về đêm, Y Phù đi thêm một lúc thì bỗng nhiên thở dài.

- Sao thế?

Tề Ninh hỏi.

Y Phù cười khổ giải thích:

- Trước đây vào giờ này, trên núi rợp tiếng chim thú nhưng hiện giờ chim thú trên núi chắc chẳng còn bao nhiêu nữa.

Tề Ninh lập tức hiểu ý của nàng.

Hiện giờ, Hắc Nham lĩnh rơi vào tình trạng khan hiếm lương thực nên chỉ có thể săn bắt chim thú để thay cho lương thực, thời gian gần đây chắc chim thú trên Hắc Nham lĩnh bị săn bắn quá nhiều nên giờ đã chẳng còn mấy tiếng chim hót tiếng thú gầm nữa rồi.

Quả nhiên đúng như Y Phù nói, đi qua một ngọn đồi là một sơn cốc, trong sơn cốc này là một trong số sáu sơn trại của động Hắc Nham, nơi này ánh lửa không nhiều lắm.

Y Phù dẫn đám người đi vào trong nhà. Tin tức Y Phù đột phá vòng vậy chạy ra ngoài người trong sơn trại đều biết nên khi nhìn thấy nàng trở lại thì đều vô cùng vui mừng.

Chỉ có điều thời điểm này tất cả đàn ông trong sơn trại đều phải phân tán ra xung quanh để bảo vệ sơn trại nên lúc này trong sơn trại chỉ có người già, phụ nữ và trẻ em, một số đang chuẩn bị cơm canh còn một số khác thì lại đang làm mũi tên.

Bởi vì lo lắng số người quá đông nên Tề Ninh đã để lại ba mươi hộ vệ trong sơn trại, chỉ mang theo Y Phù cùng Bạch Nha Lực đi về phía sơn trại tổng.

Hai người kia đều không hiểu tại sao Tề Ninh lại làm vậy nhưng không ai lên tiếng phản đối.

Đi qua sơn cốc lại trèo qua một ngọn đồi lại đi thêm hai canh giờ nữa lúc này mới nhìn thấy ánh lửa lập lòe phía trước, Y Phù hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nói:

- Bên đó chính là sơn trại tổng!

Tề Ninh đáp lại:

- Chúng ta cùng đi gặp huynh của nàng nhưng đừng khoa trương quá, chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Y Phù hơi nghi hoặc nhưng sau đó cũng vẫn gật đầu đồng ý.

Thực tế đại đa số đàn ông trong sơn trại đều đã đi ra ngoài, bên trong chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em cùng nhau làm các công việc hậu cần. Y Phù vô cùng quen thuộc với địa hình nơi này vì vậy bọn họ có thể đi vào sơn trại tổng mà không một ai biết. Trên đường đi có vài chỗ không thể tránh được thủ vệ, thủ vệ nhìn thấy Y Phù thì đều vô cùng mừng rỡ nhưng lại bị Y Phù dặn dò không cho phép bọn họ để lộ chuyện này ra.

Bọn họ đi đến một căn nhà sàn cách vách núi không xa, Y Phù tiến lên gõ cửa, ngay sau đó bên trong nhà có tiếng người ồm ồm hỏi:

- Ai đấy?

- A huynh, muội là Y Phù này!

Y Phù nhỏ giọng nói.

Ngay sau đó nghe thấy có tiếng bước chân vội vàng bước đến mở cửa, ánh lửa ở trong nhà hắt ra, Tề Ninh nhìn thấy một người đàn ông thân hình vạm vỡ đứng ở cửa, nhìn cơ thể này sẽ chẳng có ai ngờ được chủ nhân của nó đã bốn mươi tuổi rồi, cơ bắp cuồn cuộn, thân hình cao to, khuôn mặt nghiêm nghị. Người này thấy Y Phù đứng ở ngoài cửa thì vô cùng vui mừng, bắt lấy tay Y Phù, kích động nói:

- Muội muội, muội … muội về rồi à!? Ha ha ha ha… Vu Thần phù hộ, muội… muội còn sống trở về rồi!!

Y Phù cũng có chút kích động, vành mắt đã phiếm hồng, nức nở nói:

- Huynh, muội… muội cứ nghĩ là mình không thể gặp lại huynh được nữa!!

- Không được nói như vậy!

Vị đại hán người Miêu này cười ha ha nói:

- Đã có Vu Thần bảo vệ muội rồi mà, không phải bây giờ muội vẫn tốt đó sao, giờ tốt rồi, ha ha ha!

Lúc này y mới chú ý đến Tề Ninh cùng Bạch Nha Lực đứng sau Y Phù, hơi giật mình, y nhìn Bạch Nha Lực mấy lần sau đó mới hơi nghi ngờ hỏi:

- Ngươi…Ngươi chính…chính là Bạch Nha Lực thủ lĩnh Miêu trại Thương Khê sao?

Bạch Nha Lực bước lên thi lễ, cười nói:

- Động chủ Ba Da Lực, ta là Bạch Nha Lực, nhiều năm không gặp ngài vẫn khỏe như xưa!

- Nói như vậy là, muội đã gặp được Đại Miêu Vương sao?

Vị đại hán này chính là Ba Da Lực - Động chủ của Hắc Nham động - y hưng phấn nói:

- Tuyệt lắm, như vậy có thể giải quyết được chuyện lần này rồi.

Sau đó y đưa tay ra mời:

- Thủ lĩnh Bạch Nha Lực, mời ngài vào trong nhà.

Khi gã nhìn thấy Tề Ninh thì ngẩn người một lát sau đó lập tức nhíu mày nhìn về phía Y Phù.

Tề Ninh không đợi Y Phù nói đã bước lên chắp tay nói:

- Động chủ Ba Da Lực, chào ngài!

Ba Da Lực hơi gật đầu, Y Phù nói:

- A huynh, đây chính là huynh đệ kết nghĩa của Đại Miêu Vương.

- Cái gì cơ?

Ba Da Lực giật mình.

- Đại Miêu Vương … chuyện này… sao có thể? Tuổi Đại Miêu Vương lớn như vậy, đã thế hắn lại còn là người Hán nữa chứ, chuyện này làm sao có thể…!

- Huynh, huynh đừng vội, chúng ta vào nhà từ từ nói chuyện.

Y Phù nói.

- Có phải đám Nha Cam đã trở về rồi đúng không?

- Nha Cam sao?

Ba Da Lực cau mày hỏi lại.

- Không phải bọn họ đi cùng muội sao?

Y Phù lập tức hiểu ra, đêm đó sau khi chia tay nhau, những người cùng đột phá vòng vây ra ngoài cũng không quay về sơn trại, trong lòng nàng lập tức lo lắng, chỉ là nghĩ đến chuyện Hắc Nham lĩnh vây khốn, lần đó bọn họ phải thập tử nhất sinh mới phá được vòng vây xông ra ngoài, đám Nha Cam chắc vì muốn bảo toàn tính mạng nên sẽ không bí quá hóa liều mà quay lại Miêu trại, chắc có lẽ bọn họ vẫn đang ở bên ngoài chờ đợi thời cơ.

- Không cần lo đâu.

Ba Da Lực thấy vẻ mặt lo lắng của Y Phù thì lập tức an ủi:

- Hiểu lầm trong chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết rõ ràng, sáng sớm ngày mai là chúng ta có thể xuống núi rồi.

Tề Ninh nhíu mày, hỏi:

- Tại sao lại như vậy?

Ba Da Lực cười nói:

- Bởi vì Cẩm Y Hầu đã tới đây rồi, Cẩm Y Hầu gia là bằng hữu của bọn ta, vào thời điểm bọn ta gặp khó khăn nhất, ngài ấy đã tới đây giúp đỡ bọn ta.

Sau đó gã đưa tay khoác lên vai Y Phù nói:

- Chỉ cần có Cẩm Y Hầu gia với Đại Miêu Vương cùng nhau ra mặt lại còn có thêm cả Bạch huyện lệnh nữa, Hắc Nham động chúng ta nhất định sẽ bình yên vô sự!

 

1.61097 sec| 2461 kb