Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.
Tới gần Hắc Nham Lĩnh, rốt cuộc Tề Ninh hiểu vì sao quan binh chậm chạp không phát động tấn công Hắc Nham Lĩnh. Bỏ qua chuyện nội tình, chỉ nhìn địa hình gần Hắc Nham Lĩnh, cũng có thể biết được một chút.
Con đường gập ghềnh hẹp hòi, không hề xây dựng quan đạo thông tới Hắc Nham Lĩnh, cho nên căn bản không tìm thấy con đường nào đủ lớn và thông suốt gần với sơn lĩnh.
Bụi và cỏ dại mọc um tùm, có rất nhiều chỗ nhìn như là cỏ dại bao trùm con đường, trên thực tế vừa bước vào, rất có thể là một hố sâu cực lớn.
Địa hình gần Hắc Nham Lĩnh đã khó đi thế này, có thể thấy địa hình trên núi khó khăn thế nào.
Không có đường lớn thông tới Hắc Nham Lĩnh, chắc chắn vận chuyển tới Hắc Nham Lĩnh không thông suốt, cuộc sống trong trại hơi vất vả, nhưng chính bởi như vậy, quan binh muốn đánh cũng không dễ dàng.
Cũng may Y Phù hết sức quen thuộc khu vực này. Nàng dẫn đường phía trước, đi theo một con đường cỏ dại nhỏ hẹp tiến lên một hồi, liền nghe được tiếng vút vút vút vang lên. Một trận mũi tên mất trật tự bắn tới từ bên cạnh. Sau khi mọi người tới gần Hắc Nham Lĩnh, đã sớm cẩn thận đề phòng, mũi tên đột nhiên phóng tới, tất cả mọi người rút đao trong tay, vung đao bổ tên.
Trận mưa tên này tuy rằng xuất hiện đột nhiên nhưng cũng may thời gian không kéo dài, cũng không quá sắc bén. Trong chốc lát, mũi tên dừng lại, lại nghe một hồi tiếng vang, trong rừng cây bên cạnh có một đội nhân mã xông ra, bên trong bụi cỏ dại kia đột nhiên có vài chục tên quan binh xuất hiện.
- Không nên hành động thiếu suy nghĩ!
Tề Ninh trầm giọng nói.
Quan binh tổng cộng hơn năm mươi người, cùng xông tới, đủ để bao vây đám người Tề Ninh. Đám Miêu hán đều cầm đao trong tay, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Y Phù đi tới bên người Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Làm sao bây giờ? Có muốn giết tới không? Người của chúng ta không ít hơn họ.
Tề Ninh khẽ lắc đầu, trầm giọng hỏi:
- Nơi này do ai phụ trách?
Trong đám người quan binh, có một người đi tới, tuổi khoảng ba mươi, cầm đại đao trong tay, nói lớn:
- Có phải đồng đảng phản tặc Hắc Nham Động hay không? Hãy thức thời, lập tức bỏ vũ khí xuống, thúc thủ chịu trói, nếu không làm thịt tất cả.
Tề Ninh cười nói:
- Không hỏi trắng đen, các ngươi muốn giết người, xin hỏi có phải các ngươi là thổ phỉ trên ngọn núi này hay không?
- Ngươi nói cái gì?
Người nọ đột nhiên biến sắc, chỉ áo giáp trên người:
- Mắt ngươi mù à, không thấy đây là gì à? Chúng ta là quan binh Tây Xuyên, chuyên môn diệt phỉ.
- Hóa ra không phải thổ phỉ.
Tề Ninh cười:
- Vừa rồi các ngươi đột nhiên bắn tên, ta còn tưởng rằng là thổ phỉ cướp đường.
- Lớn mật.
Người nọ mặt mũi lạnh lùng, đánh giá Tề Ninh vài lần:
- Ngươi là người Miêu? Nói chuyện cũng lưu loát đấy, thành thật khai báo, các ngươi chạy tới đây làm gì? À, ta hiểu rồi, các ngươi là cứu binh, muốn tới cứu Hắc Nham Lĩnh?
Lúc người Miêu nói chuyện, ít nhiều vẫn mang chút âm Miêu gia, nhưng Tề Ninh rõ ràng không có âm Miêu gia.
- Lập tức tránh đường.
Tề Ninh cũng không muốn kéo dài ở đây:
- Ta có việc gấp muốn đi vào.
- Chê cười, ngươi muốn đi vào thì đi vào sao?
Người nọ cười lạnh nói:
- Đừng nói đi vào bên trong, hiện giờ các ngươi muốn lui về cũng không được.
Gã định phất tay ra hiệu đám thủ hạ nhào tới, chợt thấy Tề Ninh giơ tay lên, dưới ánh trời chiều, trong tay Tề Ninh ánh sáng lập lòe lóng lánh, lại thấy Tề Ninh đi về phía trước vài bước, trầm giọng hỏi:
- Ngươi có nhìn thấy rõ không?
Người nọ sững sờ, tiến tới gần, vươn tay muốn đón. Nhìn sắc mặt Tề Ninh lạnh lùng, người nọ cười nói:
- Được rồi, các ngươi còn dám hối lộ quan binh ở đây, cầm miếng vàng hối lộ lớn như vậy, thực sự là lớn mật.
Gã muốn cướp lấy kim bài:
- Ta muốn tịch thu nó, lưu làm chứng cứ đút lót của các ngươi.
Tề Ninh chợt hiểu, người này căn bản không biết kim bài ngự tứ.
Hắn cười lạnh nói:
- Nếu như ngươi không muốn chết, có thể đụng vào một cái.
Người nọ khẽ giật mình, nhìn thấy dường như trên kim bài có điêu khắc chữ viết, lại thấy thái độ của Tề Ninh lạnh lùng, nên chột dạ hỏi:
- Trên này… viết cái gì đó?
- Ai chịu trách nhiệm ở đây?
Tề Ninh lạnh nhạt hỏi:
- Là ngươi? Hay là có người khác?
Người nọ nghe Tề Ninh nói dõng dạc, lại dẫn một đám người Miêu, nên càng cảm thấy cổ quái. Gã thoáng do dự một chút, quay người trở về, thấp giọng dặn dò một tên binh sĩ hai câu. Bbinh sĩ kia quay người nhanh chóng rời đi.
Tề Ninh biết có thể gã cử người đi thông báo thượng cấp. Trên đường đi ngựa không dừng vó, nhưng lúc này hắn biết rõ không thể hấp tấp.
Hắn ra hiệu mọi người nghỉ ngơi một chút. Đám quan binh vẫn vây xung quanh, không dám bất cẩn.
- Ngươi tới đây.
Tề Ninh vẫy tay với người nọ.
Người kia hơi căm tức trong lòng, nhưng vẫn gần vài bước, hỏi:
- Làm sao?
- Có phải các ngươi còn chưa đánh Hắc Nham Lĩnh?
Ngươi nọ lập tức nói:
- Đây là chuyện ngươi có thể hỏi sao?
Nhưng gã vẫn trả lời:
- Bên trên không hạ quân lệnh, chúng ta chỉ có thể thủ ở nơi này.
Con mẹ nó, đã mấy tháng rồi, ở lại nơi khỉ ho cò gáy này, đánh cũng không đánh, lui lại không lui, cũng không biết bên trên nghĩ thế nào.
Lúc này Tề Ninh mới nhẹ nhõm hơn một chút. Không lâu lắm lại nghe tiếng bước chân vang lên, liền thấy một người trung niên mặc giáp xám mang theo bốn năm tên binh sĩ vội vàng đi đến. Y nhìn thấy quan binh vây quanh một đám người Miêu, liền nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi ở trại nào?
Tề Ninh cũng không nhiều lời, lại để lộ kim bài ngự tứ.
Người giáp xám nhíu mày, tiến lên hai bước, nhìn thấy kim bài trong tay hắn, sắc mặt đại biến, lập tức quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
- Đô Úy Nhạc Càn Lương dưới trướng Thứ Sử Tây Xuyên Vi đại nhân, bái kiến Hoàng thượng!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nổi da gà, biến sắc.
Y Phù và Bạch Nha Lực há to miệng, nhìn Tề Ninh, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, nói không ra lời.
Đám quan binh vây xung quanh ngây người một chút, lập tức quỳ rạp xuống đất, cùng kêu lên:
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Nhạc Đô uy.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Ta không phải Thánh thượng, nhưng kim bài này ngươi nhận ra là được rồi, quả thực là Hoàng thượng ngự ban.
- Hóa ra là Thượng sai.
Nhạc Càn Lương cung kính nói:
- Không biết Thượng sai đến tận đây có gì phân phó?
Bạch Nha Lực cùng Y Phù liếc nhìn nhau, mới biết là đã hiểu lầm.
Tề Ninh không phải Hoàng đế, nhưng ngay cả như vậy, miếng kim bài Hoàng đế ngự ban trong tay Tề Ninh cũng chứng tỏ rằng thân phận của hắn tuyệt đối không phải bình thường.
- Vi đại nhân có ở gần đây không?
Tề Ninh hỏi.
Nhạc Càn Lương lắc đầu nói:
- Hồi bẩm Thượng sai, Thứ Sử đại nhân hiện giờ vẫn còn ở thành Thành Đô, ra lệnh Diêu Thống Lĩnh phụ trách vây khốn Hắc Nham Lĩnh.
- Diêu Thống Lĩnh?
- Đúng vậy.
Nhạc Càn Lương nói:
- Bắt đầu từ cuối năm trước quan binh đã tập trung hỏa lực dưới Hắc Nham Lĩnh, vây khốn Hắc Nham Lĩnh, ba mặt đông tây bắc đều có quan binh phong tỏa, phía nam là Cẩm Quan Vệ của Thục Vương vây khốn bốn phía, chặt như nêm cối, chỉ sợ không bao lâu, người Miêu trên Hắc Nham Lĩnh đều sẽ chết đói.
Y Phù tiến lên một bước, vẻ mặt tức giận, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Đương nhiên nàng hiểu được tình hình trong trại, tuy rằng trong trại đã chuẩn bị tinh thần, nhưng đối với Hắc Nham Động mà nói, thiếu thốn nhất đúng là lương thực.
Trước kia Hắc Nham Động đều dùng dược liệu và da lông trao đổi lương thực và yếu phẩm sinh hoạt với bên ngoài, nhưng một khi Hắc Nham Lĩnh bị phong tỏa, thì đường lương thực sẽ bị cắt đứt.
Tuy rằng trên núi có một phần lương thực, thậm chí còn có thể phái người săn giết động vật trong núi, thế nhưng toàn Hắc Nham Lĩnh này, già trẻ lớn bé cũng có năm sáu ngàn người, lương thực tiêu hao mỗi ngày là một số lượng không nhỏ, hơn nữa từ năm trước tới giờ, đã qua mấy tháng, Hắc Nham Lĩnh không sợ quan binh đánh mà sợ nhất đúng là lương thực tiêu hao không còn, người trong trại sẽ bị chết đói.
Trước đây cũng vì ý thức được điểm này, cho nên Y Phù mới chủ động đề xuất dẫn người phá vòng vây cầu viện.
Rời đi đã gần mười ngày, khi đó lương thực đã không còn nhiều lắm, trong lòng Y Phù biết qua mười ngày, lương thực trên núi hiện giờ đã rơi vào cảnh giật gấu vá vai, không chống đỡ được bao lâu.
- Các ngươi không đánh Hắc Nham Lĩnh, là vì muốn Hắc Nham Động cạn kiệt lương thực, khiến họ chết đói?
Tề Ninh nhíu mày hỏi.
Nhạc Càn Lương do dự một chút, cuối cùng nói:
- Hồi bẩm Thượng sai, ý của Thứ Sử đại nhân là Hắc Nham Lĩnh dễ thủ khó công, nếu tấn công, chỉ sợ thương vong không nhỏ. Cho nên trước tiên vây quanh chúng, chờ đến lúc lương thực của chúng cạn kiệt, nhất định chống đỡ không nổi, chắc chắn phá vòng vây đi ra, khi đó chúng ta canh giữ yếu đạo các nơi, nhất định có thể một mẻ hốt gọn chúng.
- Hèn hạ!
Y Phù mặt như băng thốt lên.
Nhạc Càn Lương liếc Y Phù, chẳng qua Y Phù đi cùng Tề Ninh nên Nhạc Càn Lương cũng không nói thêm gì cả.
Trong lòng Tề Ninh suy nghĩ, chẳng lẽ Vi Thư Đồng quả thực có tâm tư như vậy?
Nói từ sách lược, Vi Thư Đồng vây nhưng không đánh ngồi chờ Hắc Nham Động cạn kiệt lương thực phá vòng vậy, quả thực có thể xem là một phương pháp vô cùng tốt. Dù sao quan binh lương thực đầy đủ, cung ứng hậu cần không ngừng, mà Miêu trại Hắc Nham Lĩnh mỗi khi tiêu hao một phần sẽ thiếu một phần, chờ đến lúc Hắc Nham Động hết lương phá vây, quan binh tất thắng không nghi ngờ.
Chỉ là nếu dùng cách này, thời giao hao phí chắc chắn rất dài.
Vi Thư Đồng lại không lường tới việc chẳng lẽ trong thời gian chờ đợi này, không xuất hiện những biến cố khác sao? Hoặc là nói, Vi Thư Đồng vây nhưng không đánh, chỉ là chờ biến cố xảy ra?
- Tại sao Thục Vương lại phái binh vây núi?
Tề Ninh cau mày nói:
- Cẩm Quan Vệ là thân binh chỉ phụ trách bảo vệ ông ta, sao có thể dùng để đánh Hắc Nham Lĩnh?
Nhạc Càn Lương cúi đầu nói:
- Ty chức chỉ biết phía nam Hắc Nham Lĩnh có một mảnh đất thuộc về đất phong của Thục Vương, sau khi Hắc Nham Lĩnh phản loạn, Thục Vương liền điều động sáu trăm binh mã, trợ giúp quan binh phong tỏa con đường phía nam Hắc Nham Lĩnh.
Tề Ninh suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Nhạc Đô Úy, ngươi lập tức phái người tới Thành Đô, bẩm báo với Vi Thứ Sử, để ông ta nhanh chóng tới Hắc Nham Lĩnh. Ta muốn vào núi, gặp gỡ Hắc Nham Động Chủ.
Nhạc Càn Lương bất ngờ ngẩng đầu, giật mình nói:
- Thượng sai, tuyệt đối không thể lên núi. Hắc Nham Động đã mưu phản, Huyện lệnh Đan Ba Bạch Đường Linh bị Hắc Nham Động giết chết, không lâu trước, Miêu tặc Hắc Nham Động còn thừa dịp ban đêm đánh lén một nơi trú quân phương Bắc, dường như muốn phái người phá vòng vây phía bắc, giết hơn mười tên huynh đệ, may mắn viện binh chạy tới kịp thời.
- Việc này cũng đã bẩm báo triều đình, ta hỏi ngươi, lúc ấy có thể bắt được người sống không?
Tề Ninh trầm giọng nói:
- Nhân lúc ban đêm tập kích, giết hơn mười người, chẳng lẽ không bắt được một ai còn sống?
Nhạc Càn Lương hơi lúng túng nói:
- Hồi bẩm Thượng sai, thật ra… thật ra đêm đó chẳng những không bắt được một người sống, hơn nữa ngay cả một tên Miêu tặc cũng không giết được!
- Ngươi đừng có trái Miêu tặc phải Miêu tặc, rốt cuộc ai là tặc, hiện giờ còn chưa biết.
Y Phù cảm thấy tức giận, lạnh giọng trách mắng:
- Chết hơn mười người, đối phương lại không thương vong một người, hoặc là quan binh các ngươi quá mức vô năng, hoặc là võ công của hung thủ cao cường, các ngươi căn bản không đả thương được họ.
Nhạc Càn Lương nhíu mày, muốn nói lại thôi.
- Không cần tranh luận, Nhạc Đô Úy, hiện giờ chúng ta lên núi, ngươi dẫn đường phía trước.
Tề Ninh nói:
- Ta có chuyện muốn thương lượng với Hắc Nham Động Chủ, ngươi cũng tranh thủ thời gian phái người đi báo Vi Thứ Sử.
Nhạc Càn Lương thấy vẻ mặt Tề Ninh nghiêm túc, giọng điệu không thể thương lượng, gã do dự một chút, cuối cùng chắp tay nói:
- Ty chức tuân lệnh!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo