Tề Ninh do dự một lát rồi hỏi:

- Đại Vu, ta không hiểu ngài nói gì. Ngài nói sai lớn bằng trời là ý gì? Là ai đã tạo ra sai lầm này?

Chẳng lẽ là mẫu thân của ta?

Đại Vu lắc đầu cười nói:

- Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, thật ra, đối với ngươi, không biết sẽ tốt hơn.

Dừng một chút, Đại Vu nhẹ nhàng nói:

- Điều kiện vừa rồi mà ngươi nói, ta đã đồng ý thì sẽ không đổi ý.

Đại Vu đưa tay tháo nút buộc khăn lụa che trên mặt. Lụa mỏng rủ xuống lộ ra một khuôn mặt… - Đường... Đường Nặc!

Tề Ninh la lên thất thanh.

Mặc dù ánh sáng lọt qua khe hở trên nóc nhà rọi xuống không quá sáng, nhưng Tề Ninh vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt Đại Vu.

Khuôn mặt Đại Vu quả thực cực kỳ giống Đường Nặc, nhưng chớp mắt hắn đã nhận ra mình nhận lầm.

Thoạt nhìn Đại Vu khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt như vẽ, làn da không hề có màu đồng như Miêu nữ, mà trắng nõn như ngọc.

Mặc dù ngũ quan nàng vô cùng giống với Đường Nặc nhưng vẫn hơi khác.

Mặc dù Đường Nặc thanh tú xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, thậm chí khuôn mặt cũng vô cùng giống Đại Vu, nhưng rõ ràng khuôn mặt Đại Vu tròn trịa hơn một chút.

Đường Nặc thanh lệ, còn Đại Vu có vẻ nho hòa, thành thục nữ tính hơn.

Đôi mắt nàng mê người, hợp với khuôn mặt xinh đẹp, mị lực bắn ra tứ phía.

Hơn ba mươi tuổi, mị lực vô cùng, thành thục mà kín đáo, chẳng những Đại Vu có được những ưu điểm như nữ nhân cùng tuổi khác lại thêm khí chất điềm tĩnh mà thần bí, khuôn mặt xinh đẹp kia mỉm cười khiến người ta như tắm trong gió xuân. Chỉ cần bà cười, dường như vạn vật trong thiên hạ đều bị nụ cười nhu hòa của bà hòa tan.

- Đường Nặc?

Hàng mày thanh tú của Đại Vu hơi nhướn lên:

- Ngươi biết Đường Nặc?

Nghe vậy dường như nàng cũng biết Đường Nặc.

Tề Ninh nghĩ một lát mới nói:

- Ta với nàng có thể tính là bằng hữu, nàng đã cứu mạng ta.

- Thì ra vậy.

Đại Vu mỉm cười:

- Ngươi đã gặp Đường Nặc, nó rất giống ta sao?

Tề Ninh khẽ gật đầu, nhưng trong lòng rất kinh ngạc, thầm nghĩ, nhìn dung mạo thì Đại Vu và Đường Nặc giống nhau tới bảy tám phần, chính mình mới lần đầu nhìn thấy khuôn mặt Đại Vu suýt nữa còn nhận nhầm thành Đường Nặc. Thiên hạ này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Nhưng nghe Đại Vu nói thì rõ ràng bà biết nàng, mà không quen, đâm ra bực bội, nghĩ thầm, rốt cuộc Đường Nặc và Đại Vu Miêu gia có quan hệ gì?

Đường Nặc và tiểu yêu nữ A Não có quan hệ sâu xa, hắn biết, đương nhiên nàng có quan hệ với Tây Xuyên. Lúc này nhìn thấy Đại Vu, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ Đường Nặc cũng là nữ tử Miêu gia?

Hắn định cởi bỏ thắc mắc từ Đại Vu, ai ngờ lần này lại càng thắc mắc nhiều hơn, khẽ thở dài:

- Ta vẫn cho rằng Đại Vu Miêu gia là lão nhân, không ngờ lại trẻ như vậy, lại xinh đẹp như vậy.

Đột nhiên có tiếng ho khan bên cạnh, là từ Nhật Thần Ti. Hắn giật mình.

Đại Vu không phải nữ nhân bình thường, cho dù xinh đẹp nhất cũng không thể nói chuyện với bà như vậy, hắn vội chắp tay:

- Đại Vu, là vãn bối lỡ lời.

- Tính tình của ngươi giống hệt mẹ ngươi, vô cùng thẳng thắn.

Đại Vu cười nói:

- Ta nghe nói, trong chuyện ở Miêu trại ngươi cũng rất thông minh, ngươi đã kế tục được trí tuệ của mẹ ngươi.

- Đại Vu, chuyện của mẫu thân ta biết cực kỳ ít. Ngài có thể nói cho ta biết một chút không? Ta rất nhớ bà.

Đại Vu cảm khái, buồn bã nói:

- Ngươi biết Trác Thanh Dương Trác tiên sinh chứ?

- Đại Vu cũng biết?

Tề Ninh chấn động, không thể tưởng được Đại Vu lại biết nhiều như thế. Bà đã nhắc đến Trác Thanh Dương, tất biết nội tình.

Hắn bước lên hai bước, gần như quên mất thân phận Đại Vu nắm lấy tay bà, vội hỏi:

- Đại Vu, người nói cho ta đi, mẫu thân ta còn sống hay không? Hiện giờ bà đang ở đâu?

- Không thể khinh nhờn Đại Vu.

Nhật Thần Ti khẽ quát lên, bước lên một bước, dưới mặt nạ, đôi mắt nhìn chằm chằm Tề Ninh.

Hắn vội buông tay, nhưng có vẻ Đại Vu không để ý tới, hỏi khẽ:

- Hiện Trác tiên sinh khỏe chứ?

Tề Ninh do dự một chút, thầm nghĩ, nếu kể chuyện Trác Thanh Dương bị người ám sát mất tích sẽ liên lụy tới quyển trục kia. Nhưng nếu không nói, sau này Đại Vu biết được chân tướng cũng không tốt. Không hiểu tại sao, có một số việc, nếu là người khác, nhất định Tề Ninh sẽ không hé ra nửa lời, nhưng trước mặt Đại Vu hắn lại cảm thấy hơi bất an khi lừa bà.

Nghĩ một lát, hắn vẫn kể chuyện kia ra, nhưng quyển trục thì lược qua không nhắc tới.

Hiển nhiên Đại Vu hơi bất ngờ, nhưng rõ ràng bà đã luyện được tới cảnh giới không động dung, chỉ khẽ gật đầu:

- Những chuyện này ngươi không cần nói với ta.

- Thật ra ta cũng không muốn nói, nhưng không hiểu tại sao đối mặt với Đại Vu, ta không muốn nói dối.

Tề Ninh thấp giọng nói.

Đại Vu cười :

- Thì ra là thế. Ôi, ta biết ngươi muốn biết cái gì mà. Ngươi đã biết Trác tiên sinh mà Trác tiên sinh không nói với ngươi chuyện gì tất có thâm ý. Ta đã nói, có một số việc, ngươi không biết sẽ tốt hơn.

Tề Ninh, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mẫu thân ngươi là một nữ nhân rất phi thường, bất luận sống hay chết, nhất định bà cũng sẽ luôn nhớ mong ngươi.

Tề Ninh hơi thất vọng. Đại Vu nói vậy chẳng khác nào không nói gì.

Hắn hơi thắc mắc. Phủ Cẩm Y Hầu không được nhắc tới Liễu Tố Y, Trác Thanh Dương và Đại Vu rõ ràng cũng biết rõ một chút ẩn tình, nhưng đều thần thần bí bí không chịu lộ ra. Rốt cuộc Liễu Tố Y đã xảy ra chuyện gì mà người nào biết chân tướng cũng đều cẩn trọng như vậy.

Đại Vu lại bịt khăn lụa mỏng lên, ôn nhu nói:

- Lần này ngươi giúp trại Miêu, ta rất cảm tạ ngươi. Người Miêu chỉ hy vọng thái bình, nhưng luôn có kẻ không thích cảnh thiên hạ không loạn. Lần này ngươi đến Tây Xuyên là muốn cởi bỏ hiểu lầm trong đó, cũng cần cẩn thận nhiều hơn. Có một số việc, khi ngươi nên biết, không muốn biết cũng không được. Chuyện không nên biết thì không nên cưỡng cầu, không có hại cho ngươi đâu.

Tề Ninh biết Đại Vu nói vậy tương đương hạ lệnh đuổi khách, bèn khom người thi lễ thật sâu:

- Đa tạ Đại Vu chỉ điểm.

Hắn đứng dậy thì chợt phát hiện Đại Vu ngay trước mắt đã biến mất như một làn khói. Nguyệt Thần Ti cũng không thấy, chỉ có Nhật Thần Ti còn đứng đó một mình nhìn mình.

Tề Ninh đã không làm rõ được chuyện của Liễu Tố Y, ít nhất cũng phải biết được quan hệ giữa Đại Vu và Đường Nặc, nhưng còn chưa kịp hỏi ra thì bà đã biến mất, cũng khá tiếc nuối.

Nhật Thần Ti lướt tới vách đá, giơ tay mời. Tề Ninh biết mình không ở lại được, khẽ gật đầu, nhảy lên vách đá.

Lần này cực kỳ cẩn thận, Nhật Thần Ti nhìn theo chăm chú, tới khi Tề Ninh sang tới bên kia. Tới khi hắn quay đầu lại, Nhật Thần Ti đã biến mất.

Tề Ninh đứng ở vách đá nghĩ gì đó, thật lâu sau mới khẽ lắc đầu cười khổ.

Đại Vu đã nói rằng mình không biết chân tướng sẽ càng tốt, hiển nhiên là không giả. Đã vậy, mình cũng không cần quá truy tìm.

Mặc dù hắn cực kỳ tò mò về Liễu Tố Y, nhưng cũng không cần thiết phải thật sự biết rõ chân tướng mới được.

Dẫu sao thì Thế tử Cẩm Y Hầu thật sự cũng đã chết rồi, mình chẳng có liên quan gì tới Liễu Tố Y.

Trong hang đá lạnh ngắt, vô cùng thương liêu, hắn cũng chẳng muốn ở lâu, bèn theo con đường đi vào mà đi ra cửa động thì thấy Y Phù đang ngồi chờ trên một tảng đá bên ngoài cửa động, hai chân xoay tròn khép lại, một tay chống má, tay kia cầm cành cây khô, đang suy nghĩ gì đó.

Tề Ninh nhẹ nhàng bước tới phía sau nàng. Nàng đang mải mê suy nghĩ không phát hiện ra.

- Nghĩ gì vậy?

Y Phù giật mình hoảng sợ, quay lại thấy Tề Ninh đang cười tủm tỉm nhìn mình, đâm hơi giận, trừng mắt với hắn, vứt bỏ cành khô đứng dậy hỏi:

- Sao lâu vậy mới ra ngoài?

- Đại Vu thấy ta tuổi trẻ anh tuấn cho nên nói với ta mấy câu.

Hắn cười cười đáp:

- Nàng vẫn chờ ta sao? Bọn họ đi đâu rồi?

Y Phù cau mày:

- Không được nói bậy nói bạ, càng không được khinh nhờ Đại Vu.

Nàng chỉ Miêu trại:

- Bọn họ đã về rồi. Đan Đô Cốt nói, chờ ngươi ra rồi chúng ta cùng tới Miêu trại tìm họ.

Sáng sớm vào hang đá, giờ mặt trời đã treo cao, hắn đã ở lại trong hang đá khá lâu.

- Hiện giờ Đan Đô Cốt làm chủ sự, cần phải xử lý khá nhiều chuyện. Chúng ta tới trại Miêu gặp gã, sau đó, để cho gã dùng thân phận Miêu Vương viết thư tín, nàng có thể mang đi gặp Vi Thư Đồng. Có thư của Đại Miêu Vương, hẳn Vi Thư Đồng cũng phải nể mặt vài phần. Chỉ cần Bạch Đường Linh thật sự không chết, ta cam đoan có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.

- Ngươi cam đoan? Ngươi cam đoan bằng cái gì?

- Hắc hắc, ta không chỉ cam đoan chuyện của động Hắc Nham sẽ chuyển nguy thành an, còn tra ra rốt cuộc đằng sau có kẻ nào muốn hành thích Bạch Đường Linh giá họa cho động Hắc Nham các nàng.

- Ngươi thực sự có bản lĩnh này?

Thật ra nàng cũng không hẳn là không tin, mấy ngày nay ở chung, nàng đã biết hắn thâm tàng bất lộ, có điều không rõ lai lịch của hắn mà thôi. Nhưng thấy hắn rất tự tin, nàng cũng tin tưởng sáu bảy phần.

Tề Ninh ghé sát vào tai nàng, thấp giọng nói:

- Nếu ta có thể khiến cho động Hắc Nham chuyển nguy thành an, nang có chịu báo đáp ta cho tốt không?

Y Phù đã biết tính hắn, khi nghiêm chỉnh vô cùng đáng tin, nhưng khi không nghiêm chỉnh, mấy lời đùa bỡn kia nói ra khá là nóng mặt, nhưng vẫn nói:

- Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh cứu được động Hắc Nham, đương nhiên ta sẽ đối tốt với ngươi.

- Một lời đã định. Ha ha. – Tề Ninh thò tay kéo nàng: – Tỷ tỷ tốt, lại đây, để tình lang tiểu đệ đệ nắm tay nàng cùng nhau đi qua mùa xuân.

Y Phù muốn tránh né tránh, Tề Ninh lại nói:

- Nàng còn nói sẽ rất tốt với ta. Có bộ dạng nào rất tốt như vậy sao?

Muốn cho ngựa chạy cũng phải cho nó ít cỏ chứ. Ta muốn giúp nàng bài ưu giải nạn, chẳng lẽ tay nàng cũng không thể nắm?

Thật ra nữ nhi Miêu gia không câu nệ tiểu tiết. Nếu là tình nhân, cũng không kiêng kỵ nắm tay trước mặt người khác.

Nàng trừng trắng mắt:

- Ngươi tự so mình với con ngựa sao? Ngươi hí hai tiếng ta nghe.

Nàng nói xong thì phì cười, xinh đẹp rạng ngời, mặc kệ cho Tề Ninh nắm tay, vai sóng vai đi xuống núi.

n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.25363 sec| 2438 kb