Tề Ninh có chút ngờ ngác sau đó như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hắn bước lên chắp tay nói:
- Người… Người chính là Đại Vu Miêu gia?
Nữ tử áo trắng phía đối diện tựa như một làn khó nhẹ, theo lý mà nói thì Đại Vu Miêu gia được người Miêu thờ cúng trong tưởng tượng của Tề Ninh nhất định là một lão già râu tóc bạc phơ hiểu rõ mọi thế sự. Nhưng chẳng hiểu tại sao giây phút nhìn thấy nữ nhân áo trắng này hắn lại đột nhiên có phản ứng khẳng định đây chính là Đại Vu.
- Tề Ninh…!
Một giọng nói sâu xa truyền đến:
- Cái tên này là cha người đặt cho ngươi sao?
Tề Ninh khẽ giật mình, thật ra đến chính hắn cũng chẳng biết cái tên này có nguồn gốc thế nào nên không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Đại Vu biết gia phụ sao?
- Tề Đại tướng quân tung hoành chiến trường, lập được vô số chiến công, người không biết tới Tướng quân không nhiều.
Nữ nhân áo trắng buồn bã nói.
Thật ra thì giọng của bà cũng không lớn lắm, thậm chí còn có chút nhỏ nhẹ thế nhưng từng lời từng chữ bà nói đều có thể chui vào tai Tề Ninh một cách rõ ràng.
Tề Ninh cười nói:
- Nói vậy xem ra quả đúng là Đại Vu có chút hiểu biết về gia phụ.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: mặc dù Đại Vu quanh năm ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc nhưng dẫu sao thì cũng không phải người phàm trần, rất nhiều tin tức trong thiên hạ có lẽ đều có người bẩm báo cho Đại Vu biết.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Đại Vu bỗng nhiên lên tiếng hỏi hắn.
- Nếu ta nhớ không nhầm thì chắc ngươi cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi đúng không?
Tề Ninh nhíu này, trong lòng có chút kinh ngạc, hắn nghi ngờ hỏi lại:
- Đại Vu biết tuổi của ta sao?
Đại Vu ở phía đối diện vẫn tựa như hư vô mờ mịt, bà ôn nhu nói:
- Võ công của ngươi rất khá, là phụ thân ngươi truyền thụ cho ngươi à?
Trong lòng Tề Ninh cũng hiểu có lẽ lúc nãy hắn dùng hòn đá đả thương Lãng Sát Đô Lỗ đã làm lộ khả năng của mình, chỉ e tất cả đều đã bị người đối diện nhìn thấy, hắn cười nói:
- Gia phụ quanh năm chinh chiến trên sa trường, ta rất ít khi được ở cùng người, vì vậy võ công này không phải là học được từ gia phụ.
- Thì ra là vậy.
Đại Vu như thể suy nghĩ điều gì đó tiếp tục hỏi hắn:
- Ngươi có gan đi lên cây cầu đá này không?
Tề Ninh có chút kinh ngạc không biết rốt cuộc thì Đại Vu muốn làm cái gì?
Chỉ có điều giọng điệu Đại Vu nhẹ nhàng, hiền hòa lại không có địch ý. Hắn đứng trên vách đá nhìn về phía cây cầu đá kia, cây cầu rất nhỏ mà bên dưới cây cầu là vực sâu không thấy đáy.
Tề Ninh có chút do dự, không phải là hắn sợ mà là nếu trong trường hợp bắt buộc thì cho dù có nguy hiểm hơn nữa hắn cũng sẽ đi qua mà không hề do dự, chẳng qua là trong trường hợp này không quá cần thiết mà lại phải mạo hiểm đi hết cây cầu đá này khiến hắn cảm thấy có chút do dự.
- Ngươi không cần lo.
Đại Vu nhẹ nhàng nói.
- Ta chỉ muốn biết gan ngươi to đến chừng nào thôi, ngươi là Cẩm Y Hầu, ta đương nhiên sẽ không để ngươi phải bỏ mạng ở đây.
Tề Ninh cảm thấy lời này nói cũng đúng, thân là Cẩm Y Hầu nếu như quả thật chết ở sơn trại Thương Khê Miêu gia thì người Miêu cũng sẽ khó ăn nói với Triều đình, hơn thế nữa bên cạnh Đại Vu đều là những cao thủ có tiếng, chỉ riêng võ công của Nguyệt Thần Ti thôi cũng đã không có mấy đối thủ rồi.
Nếu như bọn họ muốn hại hắn thì cũng chẳng cần thiết phải giờ nhiều trò thế.
- Sao vậy? Ngươi không dám sao?
Giọng nói của Đại Vu mang theo cả tiếng cười.
- Lá gan của phụ thân ngươi lớn hơn ngươi nhiều lắm.
Tề Ninh cười to, nói:
- Đại Vu không cần phải khích ta, nếu như ta có thể đi qua vậy người có thể đồng ý với ta một điều kiện không?
- To gan!
Giọng nói đàn ông mà lúc trước hắn nghe thấy đột nhiên vang lên.
- Trước mặt Đại Vu không được phép làm càn.
Đại Vu lại nhẹ nhàng nói:
- Nhật Thần Ti, các ngươi không cần nhiều lời, ta lại muốn biết hắn muốn đưa ra điều kiện gì?
Tề Ninh nói:
- Đại Vu, nếu như… nếu như ta đi qua được thì người có thể cho ta nhìn thấy dung nhan thật của người không? Ta thật sự rất muốn biết Đại Vu của Miêu gia có dáng vẻ như thế nào!
- Ngươi muốn nhìn thấy ta?
Đại Vu nghẹn ngào cười nói:
- Tuổi ta đã qua cửu tuần, đã ở cái tuổi gần đất xa trời rồi, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy một người như vậy sao?
- Không đúng.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Nghe giọng nói của Đại Vu thì đoán được Đại Vu nhiều lắm là ba mươi tuổi. Ban đầu ta cứ nghĩ Đại Vu Miêu gia là một bị Trưởng lão nhưng thật không ngờ…!
Tề Ninh nói đến đây thì Đại Vu đột nhiên lên tiếng ngắt lời hắn:
- Thật không ngờ Đại Vu lại là một nữ nhân?
Đại Vu khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Được, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi dùng bản lĩnh của mình đi qua đây, ta sẽ để ngươi nhìn thấy khuôn mặt thật sự của ta.
Thật ra thì Tề Ninh cũng chỉ có lòng hiếu kỳ mà thôi. Đại Vu của Miêu gia không ngờ lại là một người phụ nữ hơn thế nữa nghe giọng nói lại không phải là của một người già, điều này quả thật đã nằm ngoài dự liệu của hắn.
Không những vậy giọng nói của Đại Vu lại nhẹ nhàng thân thiết nên mời khiến Tề Ninh to gan đưa ra điều kiện là muốn nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Đại Vu.
Thật ra trong lòng hắn cũng biết, Đại Vu Miêu gia được người Miêu tôn sùng như thần linh có địa vị siêu phàm không ai có thể sánh được, hơn thế nữa Đại Vu quanh năm sống trong núi Nhật Nguyệt, vì vậy mà ngay cả người Miêu gia có cơ hội được gặp bà cũng chẳng có mấy ai. Cũng chính vì thế mà càng khiến Tề Ninh hiếu kỳ hơn, vốn cứ nghĩ điều kiện mình đưa ra đối phương sẽ không đồng ý nhưng chẳng ngờ Đại Vu lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy.
Lúc này Tề Ninh không còn do dự nữa, hắn hít một hơi thật sâu sau đó tựa như cánh bướm nhẹ nhàng tung mình rơi xuống đứng trên cầu đá. Cây cầu đá này rất nhỏ, lại bắc qua khe vực sâu hun hút khiến nó trông chẳng khác nào một sợi dây thừng, chẳng hiểu sao lúc này Tề Ninh lại có cảm giác mình như một diễn viên xiếc đi trên dây thừng. Hắn giang hai tay ra để cân đối cơ thể sau đó từng bước từng bước đi về phía vách đá đối diện.
Ở vách đá đối diện, Đại Vu yên lặng đứng nhìn tựa như một đóa hoa thủy tiên quật cường nở rộ trong hang đá, xuất trần thoát tục.
Lúc đầu Tề Ninh vẫn còn bình tĩnh, chỉ là lúc đi đến giữa cầu thì phát hiện mặt cầu gập ghềnh khó đi, có những lúc bước chân không định khiến cơ thể lung lay suýt rơi xuống vực.
Hắn biết cái này là có người cố ý tạo thành để đề phòng có người tùy tiện xông vào.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ cần đối diện có một người đứng trấn thủ thì cho dù người đột nhập vào có võ công cao đến mấy cũng tuyệt đối không thể đi qua được cây cầu đá này.
Cái này quả đúng là “Một người giữ cửa, vạn người khó qua”.
Đi đến chính giữa cầu thì đột nhiên có cảm giác lành lạnh, hình như là khí lạnh ở dưới đáy vựa sâu bốc lên.
Tề Ninh tập trung tư tưởng bước đi nhẹ nhàng, cứ như vậy tiến về phía trước được một đoạn ngắn thì đột nhiên bị trượt chân, cơ thể hắn lập tức mất cân bằng, đang hốt hoảng thì đúng lúc này có một dải lụa trắng bắn tới như một mũi tên quấn lấy cánh tay hắn khiến cơ thể hắn lấy lại cân bằng, sau đó dải lụa đó lập tức bị thu hồi.
Sau lưng Tề Ninh chảy mồ hôi lạnh thế nhưng trong lòng vẫn rất khâm phục võ công của Đại Vu.
Một tấm lụa mỏng mà lại có thể cứng tựa như dây thừng, nếu như không có võ công tuyệt hảo thì khẳng định không thể nào làm được điều đó.
Sau đó dưới ánh mắt chăm chú nhìn của Đại Vu, Tề Ninh từng bước từng bước tiến về phía vách đá cuối cùng hắn vận công thi triển khinh công bay lên.
Từ sau khi nắm được phương pháp điều khí Tề Ninh cảm thấy cơ thể của mình không còn giống như lúc trước nữa, hiện giờ cơ thể hắn nhẹ tựa như chim yến.
Chỉ có điều trên đường qua đây hắn suýt nữa thì trượt chân nên Tề Ninh cảm thấy có chút xấu hổ, sau khi hắn đững vững, Đại Vu liền nhẹ nhàng cất tiếng nói:
- Làm được như vậy đã rất khá rồi, ngươi không cần vì chút sơ suất nhỏ mà thấy xấu hổ.
Tề Ninh thầm nghĩ Đại Vu quả nhiên ghê gớm thật! Ngay cả trong lòng hắn nghĩ cái gì cũng đoán ra được.
Lúc này hắn nhìn Đại Vu đứng cách hắn mấy bước, Đại Vu mặc trên mình bộ đồ bằng lụa trắng, chỉ có điều kiểu dáng này không giống với trang phục của nhà Hán mà là trang phục của Miêu gia.
Chất liệu lụa của nhà Hán được thiết kế thành kiểu dáng của người Miêu, quả thật là có chút đặc biệt, thế nhưng khi được mặc trên người Đại Vu lại toát lên vẻ đẹp thanh tao thoát tục, tựa như tiên nữ giáng trần.
Trên mặt Đại Vu có một tấm lụa trắng che lại, chỉ lộ ra đôi mắt, trên đầu đội chiếc khăn bằng lụa trắng quấn thành mũ kiểu mà các cô nương người Miêu hay đội.
Đứng phía sau bà là hai bóng dáng lựa như linh hồn đứng một trái một phải, trong đó một người là Nguyệt Thần Ti, người còn lại có vóc dáng cao to hơn Nguyệt Thần Ti rất nhiều. Người này mặc trang phục người Miêu, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ, trên trái có một hình vẽ trông giống như mặt trời, Tề Ninh đoán đây chính là Nhật Thần Ti.
Đôi mắt Đại Vu vô cùng thâm thúy tựa như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, dáng người thướt tha, lúc này đôi mắt xinh đẹp kia đang nhìn chằm chằm vào Tề Ninh mà không nói câu nào.
Tề Ninh bị Đại Vu nhìn chằm chằm như vậy thì cảm thấy có chút không tự nhiên, hắn chắp tay nói:
- Tề Ninh bái kiến Đại Vu!
- Giống… Quả thật rất giống…!
Đại Vu nhìn Tề Ninh, lẩm bẩm:
- Thì ra….Thì ra là thế….!
Tề Ninh thấy có chút kỳ quái, không biết lời Đại Vu nói có ý gì.
Dường như bà đang nói mình giống với một người nào đó nhưng trong lòng Tề Ninh biết ngoại hình của mình không hề giống với Tề Cảnh.
Hắn là Cẩm Y Thế tử giả mạo thế nhưng khuôn mặt của vị Cẩm Y Thế tử thật kia lại giống y như đúc với khuôn mặt này của hắn mà hắn cũng từng nghe người ngoài nói vẻ ngoài của Cẩm Y Thế tử không hề giống với Tề Cảnh.
Nghe nói Tề Cảnh có vẻ ngoài khôi ngô, vóc dáng to cao, rất có khí khái nam tử thế nhưng Cẩm Y Thế tử lại có khuôn mặt thanh tú, hoàn toàn bất đồng với vẻ ngoài của phụ thân.
- Chẳng lẽ người này biết Cẩm Y Hầu phu nhân?
Tề Ninh chẳng hiểu sao cảm thấy rùng mình, đột nhiên liên tưởng người đang đứng trong sương mù bao phủ kia là Cẩm Y Hầu phu nhân Liễu Tố Y.
Thật ra thì hắn chưa từng gặp Liễu Tố Y bao giờ, hơn thế nữa Liễu Tố Y cũng đã không còn ở phủ Cẩm Y Hầu từ lâu lắm rồi, thậm chí Thái phu nhân của Tề gia còn muốn xóa sạch mọi dấu vết của Liễu Tố Y đệ lại trong phủ Cẩm Y Hầu, nhắc đến Liễu Tố Y chính là điều cấm kỵ lớn nhất trong Hầu phủ.
Mà Đại Vu này là có vẻ hết sức quen thuộc với Tề Cảnh, lúc này lại còn nói mình giống với ai đó, nếu như không phải là Tề Cảnh vậy thì người đó chỉ có thể Liễu Tố Y, chẳng lẽ Đại Vu quen biết Liễu Tố Y?
Thế nhưng thân là Đại Vu của Miêu gia, sống ở biên thùy phía Tây xa tít tắp, làm sao có thể có quen biết Liễu Tố Y được chứ?
Mà Liễu Tố Y cũng không thể trèo đèo lội suối tới Tây Xuyên để có kết giao với Đại Vu Miêu gia được.
Trong lòng Tề Ninh vô cùng nghi hoặc, hắn không nhịn được nữa bèn hỏi:
- Đại Vu, người… người nói ta giống ai?
Thế nhưng Đại Vu lại lắc đầu không trả lời câu hỏi này của hắn mà hỏi lại:
- Sau khi Tề đại tướng quân tạ thế, ngươi đã kế thừa tước vị Cẩm Y Hầu sao?
- Đúng vậy.
Tề Ninh gật đầu thừa nhận, hắn không nhìn được bước lên trước một bước hỏi:
- Đại Vu, người… có phải người biết phụ mẫu ta đúng không?
Đại Vu sâu kín thở dài, hỏi lại:
- Vậy ngươi đã từng nhìn thấy mẫu thân của mình bao giờ chưa?
Tề Ninh gật đầu, nói:
- Đại Vu, người hình như rất quen thuộc với Tề gia ta, chắc hẳn người cũng có quen biết với phụ mẫu ta. Vậy chắc người cũng biết chuyện xảy ra với Liễu…mẫu thân của ta đúng không?
Thật ra Liễu Tố Y vẫn luôn là bí ẩn trong lòng Tề Ninh, thế nhưng người biết được mọi chuyện lại chẳng có mấy, mặc dù Cố Thanh Hạm quản lý phủ Cẩm Y Hầu nhiều năm nhưng hiểu biết về Liễu Tố Y cũng chỉ có hạn. Tuy nhiên Trác Thanh Dương của Thư viện Quỳnh Lâm hình như lại biết không ít về chuyện này thế nhưng lão già đó lại không từ mà biệt, đến hôm nay vẫn không biết sống chết ra sao.
Tề Ninh thật sự không ngờ trên đỉnh núi Nhật Nguyệt ở sơn trại Thương Khê của Miêu gia, Đại Vu Miêu gia luôn ẩn cư trong thâm sơn cùng cốc này hình như lại biết khá rõ về nội tình chuyện này.
- Ta không biết!
Ai ngờ Đại Vu lại dứt khoát lắc đầu, nói:
- Ta chỉ biết một điều duy nhất đó chính là mẫu thân của ngươi không phải là một nữ tử tầm thường.
Sau đó dừng lại một lát, Đại Vu lại nói tiếp:
- Chẳng lẽ người trong Hầu phủ các ngươi chưa bao giờ nhắc đến mẫu thân của ngươi sao?
- Đúng vậy.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Mọi người hoặc là không biết hoặc là biết rõ nội tình nhưng lại khóa chặt miệng không nói một chữ nào. Ta vẫn luôn muốn biết rốt cuộc thì mẫu thân ta đang ở chỗ nào? Bà ấy… bà ấy hiện tại còn sống hay đã chết?
Đại Vu cười nhạt một tiếng, khẽ thở dài nói:
- Có một số việc ngay từ khi bắt đầu đã sai rồi thì càng về sau sẽ càng sai. Ta vẫn luôn không hiểu được nguyên nhân thật sự trong đó nhưng đến hôm nay nhìn thấy ngươi thì ta mới biết thì ra… thì ra càng về sau sai lầm càng lớn, chẳng trách không thể quay đầu lại được.
Giọng điệu của bà có vẻ như nàng đang cảm thán, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ. Còn Tề Ninh nghe những lời này thì chẳng hiểu ra làm sao, không biết rốt cuộc thì bà đang muốn ám chỉ điều gì.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo