Lên núi khó khăn, xuống núi dễ.
Cước lực của hai người vốn vô cùng tốt, mặc dù đường núi gập ghềnh nhưng xuống núi lại không tốn công sức lắm.
Chẳng qua khoảng cách giữa đỉnh Nhật Nguyệt và Miêu trại khá xa, trên đường Tề Ninh vẫn suy nghĩ không biết Đường Nặc và Đại vu có quan hệ gì.
Đại vu nhìn chỉ chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng rốt cục tuổi thật là bao nhiêu thì Tề Ninh không đoán nổi. Tuy nhiên, hẳn là Đại vu không thể kết hôn, nên không thể sinh ra một người con gái như Đường Nặc được.
Tề Ninh cũng biết qua, Vu sư giao tiếp với thần linh. Đại vu cũng được người Miêu coi là thần linh, bình thường cô độc cả đời, cũng không kết hôn với người khác, càng sẽ không sinh con. Nghĩ tới Đại vu xinh đẹp như vậy mà phải sống cô độc cả đời, Tề Ninh cảm thấy thật sự hơi đáng thương.
Vốn người giống người trong thiên hạ cũng không phải không có. Nếu Đại vu đã không quen Đường Nặc thì có lẽ hai người chỉ giống nhau bề ngoài mà thôi.
Nhưng rõ ràng Đại vu lại biết Đường Nặc, như vậy hai người có bề ngoài giống nhau lại là chuyện không đơn giản rồi.
Chẳng lẽ Đường Nặc cũng là người trong Miêu trại Thương Khể, thậm chí có quan hệ bà con với Đại vu?
Tề Ninh thở dài. Hình như mỗi người trong thiên hạ đều có bí mật không muốn người biết tới. Giống như bản thân mình cũng có bí mật lớn không thể tưởng tượng nổi vậy.
Y Phù nghe thấy Tề Ninh thở dài, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi đang suy nghĩ điều gì? Vì sao lại thở dài?
- Y Phù, có phải Đại vu không được kết hôn không?
Tề Ninh suy nghĩ một chút rồi mới hỏi:
- Bà có thể có con không?
Y Phù nhíu mày nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó. Đại vu phụng dưỡng Vu thần, đương nhiên sẽ không kết hôn, làm sao có con được? Ngươi không được nói luyên thuyên khinh nhờn Đại vu trước mặt người khác như thế.
- Đại vu không có con nối dõi vậy ai tới kế thừa vị trí Đại vu đây?
Tề Ninh nói:
- Đại vu không phải là Vu thần, dù sao cũng không thể trường sinh bất tử.
Y Phù giải thích:
- Đại vu xuất thân từ Thương Khê Miêu trại, mỗi đời đều được Đại vu đời trước chọn ra từ trong chủ trại Thương Khê. Chọn lựa ra sao thì ta không rõ nhưng sẽ hết sức cẩn thận, nghe nói còn phải sinh vào đúng một ngày nào đó mới có tư cách.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Ngươi có biết hiện tại Đại vu đã nhận ví trí được bao nhiêu năm không?
Y Phù suy nghĩ một chút mới nói:
- Hình như là mười lăm mười sáu năm rồi. Đại vu trước đây được Vu thần gọi về trời, Đại vu hiện tại mới vào Nhật Nguyệt phong. Ta nghe nói lúc đó Đại vu chưa tới hai mươi tuổi, hiện giờ hẳn không tới bốn mươi tuổi đâu.
Tề Ninh thầm nghĩ hóa ra tuổi Đại vu còn lớn hơn mình suy đoán một chút. Đại vu nhìn qua nhiều nhất chỉ ba mươi tuổi, không ngờ đã gần bốn mươi rồi.
Đột nhiên nhớ tới tuổi Tề Cảnh thật ra cũng đến bốn mươi, hình như ngang tuổi với Đại vu.
Suối trong khe núi chảy xuống, gió nhẹ trúc rung, sắp tới lúc hoàng hôn, đã tới gần Miêu trại.
Chợt nghe tiếng kèn dài thổi lên, một đám người đi tới đón. Người đi đầu không ngờ là Bạch Nha Lực. Ánh mắt nghiêm nghị, y đi tới thi lễ thật sâu nói:
- Đại Miêu vương phái Bạch Nha Lực tới đón bạn tốt, xin mời!
Lúc này Y Phù đã sớm giằng tay khỏi tay Tề Ninh, nghe thấy Bạch Nha Lực nói vậy, mặt hơi lộ vẻ vui mừng. Tề Ninh hoàn lễ nói:
- Bạch đầu nhân không cần khách sáo như vậy.
Bạch Nha Lực đi trước dẫn đường, Tề Ninh và Y Phù đi phía sau, nghe tiếng khèn dài và tiếng tiêu từ phương xa vọng lại. Tề Ninh nhìn tới, chỉ thấy trên mặt đất trống trải có mấy trăm nhóm tiêu đồng thời thổi tấu, tiếng tiêu du dương vui sướng, tràn ngập vẻ vui mừng đón khách. Những cô nương đeo trang sức bạc, mặc lễ phục cùng nam thanh niên vừa múa vừa hát đón chào. Cảnh tượng thật sự phi thường nhiệt liệt.
Tề Ninh cảm thấy bất ngờ. Lần trước Y Phù đi vào trại gặp Đại Miêu vương cũng từng có màn thổi khèn nhưng cảnh tượng lần này còn lớn hơn trước rất nhiều.
Tề Ninh không nhịn được mà nhìn về phía Y Phù, nghĩ thầm lần trước đã chào đón một lần, lần này chắc cũng không phải chào lại. Y Phù nhận ra vẻ hoang mang của Tề Ninh, đi sát vào nói nhỏ:
- Người bạn tốt mà Bạch Nha Lực vừa gọi là ngươi, ngươi không hiểu à?
Tề Ninh gật đầu, Y Phù cười khẽ nói:
- Đây không phải chỉ là bạn bè bình thường. Lần này bọn họ đón chào ngươi đó.
Hiển nhiên là vì vui mừng cho Tề Ninh, nên trên khuôn mặt xinh xắn của nàng mang theo vẻ tươi cười.
Mấy chàng trai cô gái thổi khèn tiến lên vái chào Tề Ninh, vẫy hoa rồi tránh ra thành một con đường.
Bạch Nha Lực mỉm cười nói:
- Bạn tốt, mời!
- Đây là lễ nghi đón khách cung kính nhất của người Miêu đấy.
Y Phù lại nói nhỏ.
Lúc này Tề Ninh mới hiểu ra, gật đầu mỉm cười, ôm quyền chào lại mọi người Miêu. Mọi người đều hơi kinh ngạc nhưng sau đó tiếng sáo nhạc lại càng thêm vui sướng.
Tề Ninh không biết rằng lễ đón khách như vậy người Miêu thường thường đón người có thân phận cực cao. Sứ giả triều đình tới đây, thậm chí là quan lớn địa phương tới, người Miêu vì tỏ vẻ hòa thuận thường cũng đều đón tiếp như thế.
Nhưng những khách được đón chào này thường đều hết sức ngạo mạn. Giờ phút này Tề Ninh bình dị gần gũi, thậm chí chủ động chắp tay chào hỏi mọi người, quả thực là rất hiếm thấy, cũng khó trách người Miêu cảm thấy kinh ngạc.
Trước kia Tề Ninh lấy đao giúp bắt Lãng Sát Đô Lỗ, không ít người Miêu cũng nhận ra, hết sức giận dữ hắn. Nhưng hôm nay hiển nhiên bọn họ đã biết rõ sự thật, lại gặp anh chàng nhà Hán này bình thản thong dong, thân thiết gần gũi, không khỏi sinh thiện cảm với Tề Ninh, tiếng thổi tấu lại càng êm tai hơn.
Bạch Nha Lực dẫn đường tiến vào trong đại trại của người Miêu liền có cô nương người Miêu tiến tới vừa múa vừa hát, giống như sao vây quanh trăng sáng, còn đeo cho Tề Ninh vòng cổ đặc biệt của người Miêu. Liên tục bảy tám lần, trên cổ Tề Ninh đã đem tám chuỗi vòng cổ, có vẻ hơi nặng rồi. Tề Ninh chỉ cảm thấy cổ bị kéo đau nhưng không tiện gỡ xuống.
- Đây là bát lộ nghênh tân, cực kỳ hiếm thấy.
Y Phù cười nói:
- Xem ra Đan Đô Cốt, không phải, Đại Miêu vương rất nể trọng ngươi đấy.
Trong lúc đám người Bạch Nha Lực chờ lệnh trước mặt Đại vu, Đan Đô Cốt đã tiếp nhận Đại Miêu vương vị. Lúc ấy Y Phù ở đây, biết đã không thể gọi thẳng tên Đan Đô Cốt nữa.
Thấy chuẩn bị tới trại lớn, Đan Đô Cốt đã đứng ở phía trước, quần áo đã thay đổi, mặc trang phục Đại Miêu vương, trong lòng Tề Ninh biết quả thật Đan Đô Cốt đã trở thành Đại Miêu vương rồi. Hắn bước nhanh hơn, mà Đan Đô Cốt cũng bước nhanh lại.
- Đại Miêu vương!
Tề Ninh chắp tay thi lễ.
Đan Đô Cốt cũng tiến tới, giang hai cánh tay ôm lấy Tề Ninh. Trên người gã có thương tích, Tề Ninh sợ đụng chạm tới vết thương của gã nên hết sức cẩn thận. Đan Đô Cốt lập tức kéo tay Tề Ninh, cũng không nói gì mà mang hắn vào trong trại lớn.
Bên trong phòng đã chuẩn bị tiệc rượu, mấy vị đầu nhân và nhân vật quan trọng trong trại đều ở đây, thấy Tề Ninh tiến vào đều khom người hành lễ.
Tề Ninh thầm nghĩ hiệu suất làm việc của Đan Đô Cốt cũng thật nhanh, chỉ xuống núi sớm hơn mình có vài canh giờ mà đã chuẩn bị tốt mọi việc rồi.
Hắn cũng không biết rằng sau khi xuống núi, Đan Đô Cốt đã lập tức phái hai người tiến về trại chuẩn bị trước.
Đan Đô Cốt lôi kéo cánh tay Tề Ninh, kính mời hắn ngồi vào vị trí chủ tọa. Lúc trước hai bên Đại Miêu vương có hai bàn, Đan Đô Cốt mời Tề Ninh và Y Phù ngồi xuống hai bàn trái, phải. Hai người Tề Ninh chối từ, cuối cùng cũng không lay chuyển được Đan Đô Cốt.
Sau khi ngồi xuống, Đan Đô Cốt mới nói:
- Nếu không phải có ngươi hỗ trợ thì loạn tại Miêu trại tất nhiên sẽ khiến Lãng Sát Đô Lỗ và người phía sau lưng gã thực hiện được âm mưu. Ngươi có ơn cứu mạng Đan Đô Cốt ta ba lần, từ nay về sau ngươi chẳng những là khách nhân tôn quý nhất của Đan Đô Cốt ta mà cũng là bằng hữu tôn quý nhất của Thương Khê Miêu trại ta.
Gã lại nói:
- A cha bị hại, không thể uống rượu, còn xin bạn tốt thứ lỗi cho!
Tề Ninh lập tức đáp:
- Hẳn là vậy. Thật ra Đại Miêu vương cũng không cần khách sáo.
- Y Phù Hắc Nham động, hôm nay ta sẽ viết thư, phái người đi gặp Vi thứ sử.
Đan Đô Cốt quay đầu nhìn về phía Y Phù:
- Ta sẽ nói rõ ràng với y, hơn nữa còn cảnh cáo y nếu như tự tiện khai chiến với Hắc Nham lĩnh, chúng ta lập tức phái nàng vào kinh, hỏi triều đình xem đó có phải là ý của triều đình hay không.
A cha qua đời, hai ngày nay ta không thể rời đi được. Nhưng tang sự của a cha xong xuôi rồi, nếu chuyện này còn chưa được giải quyết tốt, ta sẽ tự mình đi gặp Vi thứ sử.
Y Phù biết hiện giờ trọng lượng lời nói của Đan Đô Cốt so với trước đó khác biệt hoàn toàn, đứng dậy hành lễ nói:
- Đa tạ Đại Miêu vương giữ công bằng cho.
Đại Miêu vương Đan Đô Cốt cũng mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Tề Ninh nói:
- Bạn tốt, ân tình của ngươi đối với ta, Đan Đô Cốt sẽ nhớ kỹ trong lòng. Ta có một ý nghĩ, không biết ngươi có đồng ý hay không?
- Xin mời Đại Miêu vương nói!
- Người Miêu chúng ta có một tính tốt, một khi gặp bạn tốt ý hợp tâm đầu sẽ cắt máu ăn thề, kết làm huynh đệ, theo người Hán các ngươi nói chính là kết nghĩa kim lan.
Đan Đô Cốt cười nói:
- Không biết ngươi có bằng lòng cắt máu ăn thề với ta hay không?
Tề Ninh ngẩn ra, vạn lần không ngờ Đan Đô Cốt sẽ có đề nghị này.
Mọi người ở đây cũng đều quay lại nhìn nhau.
Có người cao tuổi trải đời thầm nghĩ,bọn họ biết mặc dù Đan Đô Cốt làm việc trầm ổn nhưng vẫn hào sảng. Nếu đổi lại là trước đây, Đan Đô Cốt muốn cùng người cắt máu ăn thề hiển nhiên không phải là chuyện gì lớn. Nhưng hôm nay Đan Đô Cốt là Đại Miêu vương, thân phận không tầm thường, dễ dàng cắt máu ăn thề với người khác cũng không phải đơn giản nữa.
Mà quan trọng nhất là mặc dù Tề Ninh đã lập công lớn, vạch trần lần loạn lạc này của Miêu trại, trong lòng mọi người cũng hết sức cảm kích nhưng tới hiện tại mọi người cũng chỉ biết hắn là người Hán mà thôi, lai lịch không rõ.
Trong lòng không ít người vẫn hơi lo lắng.
Chẳng qua Đại Miêu vương đã chủ động nói ra, nếu lúc này phản đối thì khó tránh khỏi làm mất mặt gã.
Tề Ninh rất bất ngờ nhưng thấy Đan Đô Cốt tràn đầy hy vọng nhìn mình, suy nghĩ một chút, cuối cùng cười nói:
- Đại Miêu vương hào sảng nghĩa khí, có thể kết làm huynh đệ với ngài tất nhiên là chuyện tìm còn không được.
Trong lòng hắn nghĩ, lần này đã rõ ràng chân tướng sự kiến Hắc Nham động, bầu trời Tây Xuyên u ám, nhiều việc rất khó phân biệt, sau này nói không chừng còn nhiều địa phương còn cần Đại Miêu vương tương trợ. Hiện tại Đại Miêu vương chủ động đưa ra ý tưởng muốn cắt máu ăn thề, tất nhiên là chuyện cực kỳ tốt.
Đan Đô Cốt rất vui mừng khi thấy Tề Ninh đồng ý, lập tức cho người chuẩn bị hai chén nước sạch, đặt trên bàn. Gã cũng rất thống khoái, lấy đao cắt ngón tay, nhỏ máu vào.
Tề Ninh thấy thế cũng chỉ có thể cắt tay lấy máu.
Đan Đô Cốt bưng bát của mình lên, đưa tới trước người Tề Ninh.
Lúc này Tề Ninh mới hiểu phải đổi bát máu cho nhau, trong lòng hơi lo lắng, thầm nghĩ uống máu tươi của đối phương có phải là rất mất vệ sinh hay không. Chẳng qua đã tới lúc này rồi thì cũng không phải do hắn quyết nữa. Sau khi đổi bát xong, Đan Đô Cốt mới nói:
- Đây là nước Ánh Nguyệt hồ, sau khi uống ta và ngươi sẽ kết máu ăn thề, từ nay về sau là huynh đệ, vĩnh viễn không phụ nhau!
Sau đó gã uống cạn rất sảng khoái.
Tề Ninh cũng lập tức uống cạn chén máu. Đan Đô Cốt thấy Tề Ninh rất sảng khoái lại càng vui mừng, cười nói:
- Huynh đệ quả nhiên là người thống khoái.
Tề Ninh cười cười, nghĩ thầm may mà không phải nói cái gì cầu không sinh cùng ngày nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm, nếu không Đan Đô Cốt lớn hơn mình nhiều tuổi thế, thề vậy đúng là thiệt lớn.
- Lần trước ngươi nói ngươi tên là Lâm Kỳ.
Đan Đô Cốt nói:
- Về sau ta liền gọi ngươi là Lâm huynh đệ.
Tề Ninh nghe vậy liền biết Đan Đô Cốt nói lời hào hiệp, thật ra trong lời nói có ý khác.
Đối phương nếu chủ động kết bái huynh đệ với mình thì cũng hết sức chân thành thẳng thắn, thành khẩn. Gã nói như vậy có phải có dụng ý là hy vọng mình có thể chủ động nói rõ thân phận nhưng lại không nói thẳng, trên thực tế vẫn lưu lại một đường cho mình. Một khi quả không tiện nói ra thì mình cũng không cần nói rõ trước mặt mọi người.
Trong lòng Tề Ninh biết nếu như Đan Đô Cốt không phải là Đại Miêu vương thì mình có thể giấu diếm. Nhưng hôm nay đối phương đã là người đứng đầu bảy mươi hai động của người Miêu, hơn nữa vô cùng nhiệt tình kết bái huynh đệ với mình. Nếu mình còn muốn giấu diếm tiếp thì thật sự không nói nổi. Suy nghĩ một chút, hắn sờ tay vào ngực, muốn mang chuỗi răng sói mà Cố Thanh Hạm đưa cho mình ra.
Hắn biết lúc này nói mình là Cẩm Y hầu thì chưa chắc người Miêu đã tin tưởng. Nhưng một khi lấy chuỗi răng sói ra, rất có thể Y Phù sẽ nhận ra được. Mình lại tự nói rõ thân phận, tất nhiên là không có gì sai lầm.
Hành lý lần này đều đã giao cho đám người Tề Phong mang theo.
Trên người hắn ngoài ngân phiếu thì chỉ có Kim bài hoàng đế ban và chuỗi răng sói.
Cả đường đi hắn quên mất còn có hai thứ này trên người, đặc biệt là chuỗi răng sói, mãi tới lúc này mới nhớ mình có mang theo, đưa tay thò vào trong áo, sờ soạng một lúc, lông mày nhíu chặt. Mọi người đều khó hiểu. Tề Ninh lại sờ soạng vài cái, rốt cục mặt biến sắc, thất thanh nói:
- Hỏng rồi!
Thank You to ThanhTùng For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo