Đám người Tề Ninh đợi ngoài động trong chốc lát liền thấy Bạch Nha Lực đi ra nói:
- Đại vu đã chấp thuận cho các ngươi đi vào, các ngươi theo ta tới đây.
Mọi người đi phía sau Bạch Nha Lực, tiến vào bên trong động đá.
Từ bên ngoài nhìn vào thì động đá này trông rất bình thường nhưng khi Tề Ninh tiến vào mới hoảng sợ vì công trình ngầm trong đó có quy mô lớn ra sao, hơn phân nửa là quy cho Đại vu có quỷ phủ thần công nhưng thực tế là qua nhiều năm tháng, người Miêu xây dựng không ngừng mới có quy mô như ngày nay.
Bên trong động đá dù không nhỏ nhưng lại tràn đầy vẻ cô quạnh thê lương. Mọi người đi vào, bước trên mặt đá lạo xạo, truyền đi rất xa bên trong động, càng làm lộ vẻ u tĩnh của động đá.
Lúc này Tề Ninh lại nghĩ tới, nếu một mình Đại vu ở nơi này thì thật cô đơn tịch mịch, đúng là hơi đáng thương.
Đi qua một con đường thật dài, đột nhiên phía trước bừng sáng, cũng thấy ánh mặt trời. Tề Ninh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở nơi này xuất hiện mấy cái giếng trời tự nhiên. Ánh sáng chiếu qua các lỗ hổng đó tiến vào. Không hay biết, hóa ra mọi người đã tiến vào trong một gian phòng đá rất lớn rồi.
Đan Đô Cốt và Y Phù cũng lo lắng Lãng Sát Đô Lỗ giở trò, vẫn đều đi sát phía sau Lãng Sát Đô Lỗ, nhìn chằm chằm vào gã.
Bạch Nha Lực cũng không dừng bước, tiếp tục tiến tới. Đột nhiên một trận gió lạnh ập lại, làm cho người ta cảm thấy thân thể giá buốt. Tiếng gió nức nở giống như quỷ khóc. Mấy người chỉ cảm thấy không khí quỷ dị, chợt thấy Bạch Nha Lực đi tuốt đằng trước bỗng dừng bước nên liền đi tới phía sau. Tề Ninh lấy làm kinh hãi, đột nhiên phía trước xuất hiện một vực sâu ngăn đường đi. Vực sâu không thấy đáy, người thường căn bản không có khả năng đi qua được.
Trong sơn động đột nhiên xuất hiện một vực sâu thế này thật sự là quỷ dị khó tả. Y Phù nhíu mày.
Những người khác cũng đều quay lại nhìn nhau.
Tề Ninh nhìn thấy, trong lòng biết nhóm người này trừ Bạch Nha Lực có lẽ đã từng tới nơi này, những người khác đều giống như mình, lần đầu đi vào trong động đá của Đại vu.
Nhìn cẩn thận, rốt cục Tề Ninh phát hiện ra, thật ra ở giữa vực sâu kia có một cây cầu đá, rất nhỏ hẹp, nhiều nhất cũng chỉ đủ cho một người đứng vững mà thôi. Tuy là như vậy nhưng phía dưới cầu đá là vực sâu không đáy, người bình thường nếu tới gần vực sâu này thì đã cảm thấy hai chân nhũn lại, đừng nói tới chuyện đi qua cầu đá này tới phía đối diện.
Chẳng lẽ Đại vu ở phía bên kia vực thật?
Phía bên kia vực sâu mông lung mơ hồ, hình như có sương mù đang bay, như mộng như huyễn, không nhìn rõ ràng được. Nếu nói như lúc trước Tề Ninh hết sự cảm thán thì lúc này đã cực kỳ rung động. Hắn vạn lần không ngờ được đi vòng trong lòng núi một vòng lại dấu huyền cơ như thế này.
Hắn tin rằng cây cầu đá này đương nhiên là do thiên nhiên tạo thành. Nếu nói đây là do người xây thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn về phía đối diện, nơi đó hình như không phải nhân gian, có thể là địa ngục cũng có thể lại chính là thiên đường.
Giờ khắc này dường như mọi người đã quên mục đích tới nơi này, ngơ ngác nhìn phía đối diện.
Chợt thấy Bạch Nha Lực ngồi xổm xuống, đưa tay cầm một tảng đá, gõ xuống mép vực sâu ba cái.
Nơi này hoàn toàn trống trải, tiếng gõ đá trong trẻo vô cùng, truyền tới xa xa. Tề Ninh hơi nhíu mày, trong nháy mắt liền hiểu đây có lẽ là phương thức liên lạc với phía đối diện.
Quả nhiên trong sương mù có một thân ảnh mơ hồ xuất hiện. Cách nhau một vực sâu, hơn nữa phía đối diện có sương mù bao phủ, căn bản không thể nhìn rõ hình dáng của người nọ. Tề Ninh chỉ có thể thấy một bóng mờ.
Bạch Nha Lực thấy bóng người kia, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Mấy tên người Miêu khác cũng vội vàng quỳ xuống. Kể cả Y Phù cũng quỳ rạp xuống đất, chỉ có Tề Ninh vẫn đứng.
- Vì sao ngươi không quỳ?
Một giọng nói bồng bềnh từ phía bên kia vọng tới, như có như không nhưng lại luôn khiến người khác nghe rõ được.
Tề Ninh biết là nói mình, chắp tay nói:
- Tại hạ là người Hán, chuyến đi bái kiến Đại vu này chỉ để rửa sạch oan khuất, cũng không phải có ý bất kính.
Nói xong hắn lại thi lễ thật sâu.
- Nghe nói Đại Miêu vương bị hại có liên quan tới ngươi?
Người phía đối diện hỏi.
Tề Ninh đáp:
- Nếu nói không có vấn đề gì thì cũng không đúng. Dựa theo cách nói của Lãng Sát Đô Lỗ, chúng ta đúng là hung phạm sát hại Đại Miêu vương.
- Bạch Nha Lực đã bẩm báo qua nguyên nhân trong đó rồi.
Người nọ nói:
- Đại vu được Vu thần gợi ý, có một biện pháp có thể khiến hung phạm hiện hình ngay lập tức.
Tề Ninh ngẩn ra. Vốn hắn tưởng người phía đối diện là Đại vu của Miêu gia nhưng nghe người đó nói vậy thì hiển nhiên Đại vu của Miêu gia là một người khác.
Đối phương không hỏi tới, những người khác cũng không dám lên tiếng.
Chợt thấy một thân ảnh bồng bềnh đi ra từ trong sương mù phía đối diện, rơi vào trên cây cầu đá nối vực sâu. Mọi người thấy thế đều hơi biến sắc.
Chỉ thấy người nọ giống như đại bàng giương cánh, vung hai tay như đang bay, chỉ nhoáng cái đã theo cầu đá đi về phía này.
- Khinh công tốt thật!
Trong lòng Tề Ninh thầm than.
Hiển nhiên đối phương đang thi triển một loại khinh công hàng đầu, giẫm trên cây cầu đá nhỏ hẹp giống như đi trên đất bằng, chỉ trong chớp mắt đã tới gần. Chỉ thấy thân thể người nọ nhoáng lên, như thể tung bay, nhẹ nhàng lơ lửng như mây bay vút lên, rơi vào vách đá. Tề Ninh nhìn thân hình người này liền kết luận đây nhất định là phụ nữ.
Người nọ rơi xuống vách đá, Bạch Nha Lực đã cung kính nói:
- Xin ra mắt Nguyệt thần ti!
Tề Ninh ngẩn ra, nghĩ thầm không biết Nguyệt thần ti này là nhân vật thế nào. Lúc này nhìn về phía người nọ, chỉ thấy thân hình đối phương yểu điệu, mặc một bộ quần áo người Miêu, quả nhiên là nữ tử nhưng mặt lại đeo mặt nạ, khuôn mặt hoàn toàn bị che phủ, trừ đối mặt ra thì không thấy chút da thịt nào.
Ở trán của mặt nạ còn có một hình vẽ mặt trăng. Lúc này Tề Ninh mới mơ hồ hiểu vì sao mọi người nhìn thấy người này lại gọi nàng là Nguyệt thần ti.
Cánh tay Nguyệt thần ti vung lên liền có bốn thứ đồ vật rơi xuống mặt đất. Tề Ninh nhìn lại, trông giống như bốn cái bát xin cơm của hòa thượng nhưng lại hơi khác, có vẻ sâu hơn dạng bát đó một chút.
Bốn cái bát xếp lại thành một đường thẳng, đủ thấy thủ pháp của Nguyệt thần ti cũng cực kỳ cao minh.
Đầu tiên Nguyệt thần ti biểu diễn khinh công cao cường vô cùng, sau đó lại lộ ra một chiêu này, trong lòng Tề Ninh thầm than thở, lại hơi giật mình, nghĩ bụng hóa ra Miêu trại lại có cao thủ như vậy.
Lúc trước hắn còn tưởng lầm rằng Đại vu của Miêu gia ở nơi này một mình, hiện giờ xem lại thì đây đúng là đầm rồng hang hổ.
Nguyệt thần ti là một nữ tử, vừa rồi giọng nói đối diện rõ ràng là của một người đàn ông. Võ công người nọ hiển nhiên cũng không thấp, bởi vậy có thể thấy bên cạnh Đại vu Miêu gia phải có vài cao thủ.
Nguyệt thần ti buông bát, lập tức lui lại một bên, không nói một lời.
Liền vào lúc này, giọng nói phía đối diện lại vang lên:
- Trước mặt các ngươi chính là dụng cụ có Thiên thủy. Thiên thủy đã được Đại vu thi triển vu thuật, nếu là hung thủ thì chỉ cần đưa tay vào, lập tức da thịt sẽ thối rữa, chỉ còn lại xương trắng.
Tề Ninh nhíu mày, cảm thấy chuyện này hơi huyền hoặc, hỏi:
- Cả gan xin hỏi một câu, nếu không phải là hung thủ thì sẽ ra sao?
- Nếu không liên quan tới việc Đại Miêu vương bị hại thì sẽ bình yên vô sự.
Giọng nói kia vang lên.
- Chẳng qua lúc đưa tay vào, tất cả mọi người ở nơi này phải nhắm mắt lại, nếu không chắc chắn Vu thần sẽ giáng tai nạn xuống, cũng không thể đi ra khỏi động đá nữa.
Cho dù là Nguyệt thần ti cũng không thể mở mắt.
Đan Đô Cốt nói:
- Đa tại Đại vu.
Một mình gã tiến tới trước, ngồi xổm xuống cạnh dụng cụ, định đưa tay vào. Giọng nói phía đối diện lại thản nhiên vang lên:
- Đừng sốt ruột. Bốn người các ngươi phải đồng thời nhắm mắt lại, đồng thời đưa tay vào.
Mọi người nhìn nhau. Bạch Nha Lực xoay người đi tới. Mấy tên đầu lĩnh cũng xoay người đi không nhìn. Đối với bọn họ mà nói, lệnh của Đại vu cũng như miệng vàng thước ngọc, tuyệt đối không thể đi ngược lại, lập tức nhắm mắt lại.
Lãng Sát Đô Lỗ nhíu mày. Giờ phút này ba người Tề Ninh cũng chạy tới ngồi cạnh dụng cụ, vươn tay ra. Lãng Sát Đô Lỗ do dự một chút, rốt cục cũng đi tới, đưa tay ra. Bốn người nhìn nhau, nhắm mắt lại. Cho dù là Nguyệt thần ti lúc này cũng đã nhắm mắt.
- Nhắm mắt lại rồi có thể đưa tay vào đi.
Giọng nói phía đối diện vang lên.
Tề Ninh cũng không do dự, đưa tay duỗi vào, cảm thấy bên trong quả nhiên có chút nước, hơi lạnh.
Tề Ninh khuấy khuấy một hồi, lúc này mới rút tay ra nhưng lại không mở mắt ngay. Chỉ thấy giọng nói phía đối diện vang lên:
- Có thể mở mắt ra rồi.
Mấy người mở mắt ra, cũng nhìn tay người khác, chỉ thấy Lãng Sát Đô Lỗ đã đưa tay lên chà sát lên người mình.
Tề Ninh nương theo ánh sáng lờ mờ, phát hiện ra tay mình đã biến thành màu đen, lấy làm kinh hãi.
Hắn nhìn tay Đan Đô Cốt và Y Phù cũng như vậy liền nhíu mày, thầm nghĩ rốt cục trong cái bát này là thứ gì, không ngờ lại biến bàn tay thành màu đen.
Nguyệt thần ti cũng đi tới, tiếng nói rất nhỏ:
- Đưa tay ra đi!
Bốn người đều đưa tay ra. Lãng Sát Đô Lỗ nhìn tay mấy người khác, vui mừng và ngạc nhiên nói:
- Đại vu, Đại vu, bọn họ là hung thủ. Các người xem tay bọn họ kìa!
Gã có vẻ hưng phấn dị thường.
Tề Ninh nhìn tay Lãng Sát Đô Lỗ, chỉ thấy màu sắc trên tay y như thường, cũng không có gì khác lạ, đầu tiền sửng sốt, sau đó lập tức rõ ràng, bật cười ha hả.
Lúc này mấy tên đầu lĩnh đều xoay người lại, thấy tay ba người Tề Ninh biến sắc đều hơi giật mình, lại nghe Tề Ninh bật cười ha hả thì càng nghi hoặc.
Người đối diện lạnh lùng hỏi:
- Tại sao ngươi lại cười?
- Ta khâm phục Đại vu.
Tề Ninh nói:
- Quả nhiên Đại vu cơ trí phi thường, một thủ đoạn nhỏ liền khiến hung phạm phải hiện nguyên hình rồi.
Lãng Sát Đô Lỗ cười lạnh nói:
- Giờ ngươi còn cười được. Tay các ngươi sẽ lập tức thối rữa, nhất định rất kinh tởm.
- Lãng Sát Đô Lỗ, hiện tại ta càng xác định phía sau lưng ngươi nhất định có cao nhân chỉ điểm, nên mới có thể thiết lập cạm bẫy.
Tề Ninh thở dài.
- Ngươi chết đến nơi rồi còn không tự biết, ngu xuẩn tới mức này, không ngờ còn muốn kế thừa Đại Miêu vương vị, chẳng phải là buồn cười sao?
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Lãng Sát Đô Lỗ hơi biến sắc.
Giọng nói đối diện cũng lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi nói xem vì sao biết Lãng Sát Đô Lỗ là kẻ thủ ác?
Ý tứ của lời này dường như cũng xác định Lãng Sát Đô Lỗ chính là hung thủ thật.
Tề Ninh cười nói:
- Thật ra Thiên thủy căn bản sẽ không làm thối rữa huyết nhục của người khác. Đây chỉ là thủ đoạn thử dò xét của Đại vu. Ba người chúng ta đều cho tay vào, trên tay biến thành màu đen. Nếu như ta đoán không sai thì nước này có tác dụng làm da tay đổi màu. Hắn liếc Lãng Sát Đô Lỗ một cái, nói:
- Trên tay Lãng Sát Đô Lỗ không hề thay đổi chỉ có một nguyên nhân, đó là bởi căn bản y không đưa tay vào.
Thần sắc Lãng Sát Đô Lỗ đại biến, lạnh lùng nói:
- Ngươi, ngươi nói bậy!
- Ta không nói bậy.
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Ngươi có tật giật mình, tưởng rằng thật sự Thiên thủy này có thể khiến tay thối rữa, cho nên không dám cho tay vào. Lãng Sát Đô Lỗ, trước kia ta cũng chỉ suy đoán ngươi là hung thủ, tuyệt đối không chắc chắn nhưng hiện tại ngươi đã lộ nguyên hình rồi, tự mình thừa nhận là hung thủ rồi.
Lãng Sát Đô Lỗ cả giận nói:
- Ngươi ngậm máu phun người, ngươi...
Gã còn chưa nói hết, phía đối diện đã truyền tới tiếng cười cắt lời gã.
Chỉ nghe người đối diện nói:
- Người nhà Hán, ngươi quả nhiên rất thông minh. Ngươi nói không sai. Nước trong chén có màu, đưa tay vào dù có phải hung thủ hay không cũng không bị thối rữa mà chỉ bị nhuộm thành màu đen thôi.
Chỉ có hung thủ chính thức mới không dám cho tay vào.
Người nọ vừa nói, Đan Đô Cốt đã bất ngờ đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Lãng Sát Đô Lỗ, quả nhiên là ngươi. Ngươi điên rồ như vậy, không ngờ lại mưu hại Đại Miêu vương.
Đám người Bạch Nha Lực cũng đều biến sắc nhưng cũng đã di chuyển người, trong nháy mắt vây Lãng Sát Đô Lỗ lại.
Tề Ninh chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lãng Sát Đô Lỗ, cười lạnh nói:
- Lãng Sát Đô Lỗ, Đại vu khẳng định hung phạm không có gan đưa tay vào, quả nhiên ngươi đã trúng kế. Ta nói ngươi chết đến nơi rồi, hiện giờ ngươi đã hiểu ý chưa?
Thank You to ThanhTùng For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo