Mấy tên thủ lĩnh nhìn nhau, một người lớn tiếng nói:
- Đan Đô Cốt, ngươi đã hại chết Đại Miêu Vương, chẳng lẽ còn muốn mắc thêm lỗi lầm nữa? Nếu khiến Lãng Sát Đô Lỗ bị thương mất một sợi tóc thôi, nhất định chúng ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh.
Đan Đô Cốt hung dữ nói:
- Chỉ dựa vào lời nói của một mình Lãng Sát Đô Lỗ, các ngươi đã phán tội cho Đan Đô Cốt ta sao? Các ngươi đều là thủ lĩnh của tất cả các trại, lại dễ dàng tin tưởng lời của Lãng Sát Đô Lỗ vậy sao?
Lãng Sát Đô Lỗ lớn tiếng nói:
- Chứng cứ vô cùng xác thực, chẳng lẽ ta vu hãm ngươi? Đan Đô Cốt, ngươi tội ác tày trời, cần phải tự sát trước mặt mọi người, cho mọi người một công đạo.
Cảm giác đao trên cổ hơi siết lại, toàn thân y hơi căng lên, trong lòng cũng hơi e ngại.
- Ta là Y Phù động Hắc Nham, Đại Miêu Vương bị hại đều là cái bẫy do Lãng Sát Đô Lỗ bày ra.
Y Phù thấy bốn phía đông nghịt người, ánh đao sáng loáng bèn lớn tiếng nói:
- Lãng Sát Đô Lỗ đã phái người đi trộm vũ khí của chúng ta.
- Ngươi cho rằng mọi người sẽ tin vào lời nói dối của ngươi sao?
Lãng Sát Đô Lỗ cười lạnh:
- Các ngươi là gian tế quan phủ phái tới Khê Sơn, cấu kết với quan phủ. Các ngươi đều nghe lệnh Đan Đô Cốt, ám sát Đại Miêu Vương.
Nếu các ngươi nhận tội, có lẽ chúng ta còn có thể cho các ngươi toàn thây!
Y Phù còn muốn cãi, Tề Ninh lắc đầu:
- Y Phù, không cần tranh luận vô nghĩa.
Hắn cười lạnh:
- Lãng Sát Đô Lỗ, xem ra ngươi không thừa nhận mình là hung thủ.
- Ngươi cứ việc giết ta đi !
Lãng Sát Đô Lỗ cũng lạnh giọng nói :
- Sau khi giết ta, xem các ngươi có thể xuống núi được không.
Tề Ninh cười đáp:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết thoải mái đâu. Bây giờ ngươi không nhận cũng không sao, giữ ngươi trong tay, ta đem ngươi xuống núi sẽ có người bắt ngươi phải cung khai chi tiết.
- Không thể để cho họ xuống núi.
Một gã thủ lĩnh lập tức kêu lên.
Lãng Sát Đô Lỗ cũng ra vẻ đại nghĩa lẫm nhiên:
- Các ngươi không cần xen vào.
Nếu bọn chúng giết ta, các ngươi lập tức băm bọn chúng thành thịt nát!
Đúng lúc này, chợt một người lên tiếng:
- Không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Một gã thủ lĩnh cao gầy bước ra, là Bạch Nha Lực có quan hệ không tệ với Đan Đô Cốt.
- Bạch Nha Lực, ngươi biết ta là người thế nào, ta sẽ hại chết Đại Miêu Vương sao?
Đan Đô Cốt đứng bên cạnh Tề Ninh, cẩn thận đề phòng. Gã cực kỳ hiểu rõ tình hình trong trại của mình, hiểu được, bên trong trại có cao thủ cung nỏ, đang đề phòng có người bắn tên trộm.
- Từ đầu tới cuối đều là cái bẫy Lãng Sát Đô Lỗ bày ra. Hiện giờ các ngươi không tin ta cũng được, nhưng gã muốn tập kết binh mã xuất binh, tuyệt đối không được!
Một gã thủ lĩnh cười lạnh:
- Ngươi cấu kết cùng quan phủ, trở thành tay sai cho bọn chúng, đương nhiên không muốn để chúng ta xuất binh.
- Các ngươi cũng hiểu rõ cho dù tập kết tất cả binh mã bảy mươi hai động người Miêu cũng không phải đối thủ của triều đình.
Đan Đô Cốt trầm giọng nói:
- Từ khi Thục Vương quy thuận Đại Sở, triều đình vẫn vô cùng chiếu cố tất cả các động Miêu gia chúng ta. Những năm gần đây vẫn luôn thái bình vô sự, yên ổn sinh sống. Vào lúc này mà xuất binh chính là phản loạn, sẽ dẫn tới tai ương binh đao, thời gian sống yên ổn của người Miêu cũng hết.
- Các ngươi đừng nghe gã mê hoặc lòng người.
Lãng Sát Đô Lỗ hét lớn:
- Gã bị quan phủ mua rồi, đương nhiên sẽ không muốn chúng ta xuất binh đi cứu động Hắc Nham.
Bảy hai động Miêu gia đồng khí liên chi, vinh nhục cùng hưởng, nếu chúng ta không cứu viện, nhất định sau này quan phủ sẽ từng bước đối phó chúng ta.
Y vừa nói xong, cảm giác cổ mình đau đau. Đao trong tay Tề Ninh đã rạch một lỗ trên cổ y, tuy nó không sâu, không ảnh hưởng được đến tính mạng, nhưng máu tươi chảy ra khiến cho y tin rằng nếu người này thực sự muốn ra tay, lúc nào cũng có thể nhẹ nhàng cắt đứt cổ mình.
Tề Ninh khoét một lỗ trên cổ Lãng Sát Đô Lỗ, bốn phía kêu lên kinh ngạc, không ít người cầm đao dấn lên một bước.
- Đan Đô Cốt, nếu quả thực các ngươi làm Lãng Sát Đô Lỗ bị thương, chuyện sẽ không thể vãn hồi.
Bạch Nha Lực thấy vậy cũng kinh hãi:
- Các ngươi nói rằng mình trong sạch, có chứng cứ gì chứng minh không?
Không đợi Đan Đô Cốt lên tiếng, Tề Ninh đã đáp:
- Nếu đã có người tỉ mỉ đặt bẫy, sao có thể để lại chứng cứ chứng minh chúng ta trong sạch?
Bạch Nha Lực cau mày:
- Lãng Sát Đô Lỗ đều có chứng cứ trong tay, các ngươi lại vu khống.
Đương nhiên chúng ta không thể tin tưởng các ngươi.
- Nghe nói trại Miêu Khê Sơn ngoài Đại Miêu Vương, người trí tuệ nhất là Đại Vu.
Tề Ninh cười nói:
- Các ngươi không muốn Lãng Sát Đô Lỗ chết, chúng ta cũng không muốn chết. Nếu Đại Vu có thể câu thông với Vu Thần, chúng ta đi gặp Đại Vu, để Đại Vu phân biệt ai là hung phạm, há chẳng phải tốt hơn sao?
Mọi người đều khẽ giật mình.
Động Thượng Thủy có địa vị cực cao trong bảy hai động Miêu gia cũng là vì gia tộc Vu Thần đang ở động Thượng Thủy. Đại Miêu Vương và Đại Vu cùng xuất thân một tộc.
Đương nhiên ai cũng kính sợ Đại Miêu Vương, mà mặc dù Đại Vu không để ý tới chuyện thế tục nhưng cũng là một tồn tại cao hơn cả Đại Miêu Vương, đó là thần linh mà ai cũng cúng bái.
Bỗng Tề Ninh đưa ra ý kiến để Đại Vu phân biệt hung phạm, quả thực đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Đại Vu có thể thông linh với Vu Thần, biết âm dương, biết mưa gió, chứ chưa ai nghe nói Đại Vu còn có thể phân biệt được hung phạm.
Dường như hiểu ý hắn, Đan Đo Cốt trầm giọng nói:
- Đúng vậy, đã không cách nào rửa sạch oan khuất, chúng ta chỉ có thể đi cầu kiến Đại Vu.
Gã nhìn Lãng Sát Đô Lỗ, lạnh lùng nói:
- Lãng Sát Đô Lỗ, ngươi có dám di gặp Đại Vu không?
Khóe mắt Lãng Sát Đô Lỗ hơi nheo lại, chỉ cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Một gã thủ lĩnh cười lạnh:
- Há, các ngươi muốn gặp Đại Vu là gặp sao? Đã là chuyện có chứng cứ vô cùng xác thực, sao có thể quấy rầy Đại Vu?
Bạch Nha Lực nghĩ một lát mới lên tiếng:
- Lãng Sát Đô Lỗ đang ở trong tay họ, đi gặp Đại Vu phân biệt chân tướng cũng được.
- Không được, mấy người này đã sát hại Đại Miêu Vương, ai dám cam đoan chúng sẽ không hai thêm Đại Vu nữa. Không thể để cho bọn chúng đi gặp Đại Vu!
Tề Ninh nhún nhún vai:
- Nếu vậy, chúng ta cũng chỉ có thể đồng quy vu tận. Đại Miêu Vương có hai đứa con trai Đan Đô Cốt và Lãng Sát Đô Lỗ, nếu cả hai đều chết ở đây, huyết mạch của Đại Miêu Vương coi như đoạt tuyệt. Không biết các ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không?
Đương nhiên, nếu các ngươi không quan tâm tới sự sống còn của Lãng Sát Đô Cốt, ta cũng không ý kiến gì.
Tay hắn hơi siết lại một chút, lưỡi đao càng dán sát vào cổ họng Lãng Sát Đô Lỗ hơn.
- Không nên ra tay.
Bạch Nha Lực giơ tay ngăn lại:
- Các ngươi chờ một chút, để chúng ta bàn bạc, sau đó sẽ trả lời ngươi.
Lão xoay người đi, mấy thủ lĩnh kia biết chuyện quá khẩn cấp, cũng không do dự.
Đại Miêu Vương đã chết, Lãng Sát Đô Lỗ đang bị bắt, chỉ có vài tên thủ lĩnh bàn bạc đưa ra quyết định.
Bốn phía đốt vô số đuốc, nơi này sáng như ban ngày, dưới ánh lửa mọi đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào ba người Tề Ninh, dường như chỉ cần chớp mắt một cái cả ba sẽ biến mất.
Y Phù thấy Tề Ninh bị vây trùng trùng điệp điệp mà vẫn giữ được bình tĩnh, có vẻ rất tự tin mà khâm phục, chỉ cảm thấy, nam nhân người Hán này có vài phần phi phàm.
Không bao lâu sau mấy thủ lĩnh đã quay về, nguyên một đám thần sắc ngưng trọng, Bạch Nha Lực bước lên trầm giọng nói:
- Chúng ta đi gặp Đại Vu, nhưng khi gặp Đại Vu không cho phép mang theo binh khí!
- Được!
Tề Ninh đáp không do dự.
Tề Ninh sảng khoái như vậy, Bạch Nha Lực lại hơi bất ngờ, cau mày nói:
- Ngươi không lo lắng chúng ta đổi ý sao?
- Các vị là thủ lĩnh trại Miêu Khê Sơn, ta tin tưởng các ngươi sẽ không hành động theo cảm tính.
Tề Ninh thản nhiên đáp:
- Hơn nữa, ta tin rằng các ngươi cũng muốn biết chân tướng sự thật. Nghe nói lời hứa của người Miêu đáng giá ngàn vàng, mấy vị thủ lĩnh các ngươi sẽ không phải kẻ nói không giữ lời.
Bạch Nha Lực nhìn hắn khen ngợi, gật đầu:
- Được, bây giờ chúng ta sẽ đi cầu kiến Đại Vu.
Bàn bạc đã xong, mấy tên thủ lĩnh lo liệu phần việc của mình, Tề Ninh vẫn khống chế Lãng Sát Đô Lỗ, Đan Đô Cốt và Y Phù bảo hộ hai bên. Mấy tên thủ lĩnh dẫn hơn mười nam nhân người Miêu khỏe mạnh cùng đi gặp Đại Vu.
Rời trại lớn, men theo một con đường gập ghềnh đi vào sâu trong Khê Sơn, không ai nói gì, nhưng hơn mười nam nhân người Miêu kia vẫn luôn nhìn chằm chằm mấy người Tề Ninh có người cầm sẵn tên nỏ lên, chỉ cần hắn hơi có dị động sẽ lập tức ra tay.
Đi một vòng tới sơn cốc mà Tề Ninh đã nhìn thấy trước đó, đường núi vòng vèo, đi một lúc ra tới một mảnh rừng, đằng trước sáng ngời thoáng đãng, có một cái hồ lớn.
Trong bóng đêm, gió mát lồng lộng, hồ lớn hình tròn, thanh tịnh trong vắt, gió nhẹ gợn, mặt hồ lăn tăn sóng, Tề Ninh nhìn cảnh tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Đối diện cái hồ là một ngọn núi cao sừng sững lẩn vào trong mây.
Bạch Nha Lực đi đằng trước, mấy thủ lĩnh đi theo sau, đi thẳng tới ngọn núi kia. Con đường mòn dẫn lên đỉnh núi gập ghềnh khấp khểnh càng đi càng dốc đứng, cũng may, thể lực cả đoàn người đều không yếu, cho dù là mấy thủ lĩnh quanh năm đi lại trong núi, bước chân không tệ, lên được giữa núi thì ánh rạng đông đã bắt đầu ló dạng.
Tề Ninh thầm nghĩ, ngọn núi này cao ngất, đám người này đã mang theo mình tới nơi này, hẳn là Đại Vu Miêu gia sống trên ngọn núi, nhưng đi suốt gần cả đêm mới chỉ tới giữa sườn núi, nếu Đại Vu ở trên đỉnh núi, mỗi lần muốn gặp ngài, chỉ đi đường thôi cũng phải mất cả nửa ngày.
Nhưng Đại Vu là nhân vật giống như thần linh của người Miêu.
Nhân vật như vậy, thần bí khó lường, hiển nhiên sẽ không xuất hiện trước mặt người khác, cũng sẽ không xuống núi. Hơn nữa, nếu là Đại Vu Miêu gia, hẳn tuổi tác cũng đã cực cao, chỉ sợ leo núi cũng không dễ.
Hắn không biết Đại Vu này có sống một mình trên núi không, nếu vậy, hẳn vô cùng tịch mịch.
Ngọn núi này không trải rộng như những nơi khác ở Khê Sơn, núi đứng thẳng, gió mát đu đưa, cả ngọn núi tràn đầy vẻ tịch mịch thương liêu.
Y Phù không nhịn được mà nói:
- Đây là Nhật Nguyệt Phong chỗ ở của Đại Vu sao?
Phía trước có thủ lĩnh quay đầu lại nhìn, không nói gì. Đan Đô Cốt đáp:
- Đúng vậy, đây là Nhật Nguyệt Phong.
Lại đi thêm nửa ngày, trời đã sáng lên, ánh ban mai chiếu sáng toàn bộ Nhật Nguyệt Phong. Đỉnh núi tắm trong ánh mặt trời sáng láng, tráng lệ thoát tục.
- Trên kia là chỗ ở của Đại Vu.
Bạch Nha Lực dừng bước, quay lại nói:
- Các ngươi dừng ở đây.
Hiển nhiên lão đang nói với hơn mười nam nhân người Miêu.
Mọi người đều dừng bước, Bạch Nha Lực dẫn đám người Tề Ninh đi lên núi thêm một đoạn ngắn nữa, lại dừng chân, quay đầu lại dặn:
- Có thể buông binh khí.
Đoạn, lão tự gỡ bội đao của mình xuống, ném sang một bên, mấy thủ lĩnh khác cũng không do dự vứt đao xuống đất.
Tề Ninh cũng không do dự. Hắn đã nhận ra, võ công của mấy người kia, thật sự cũng không tính là cao minh, kể cả mình bỏ đao xuống, với thân thủ của mình, Lãng Sát Đô Lỗ cũng không có khả năng thoát khỏi tầm kiểm soát. Chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể bóp chết y.
Mấy tên thủ lĩnh thấy Tề Ninh thoải mái ném đao đi cũng hòa hoãn hơn, hiển nhiên họ cảm thấy hắn tuân thủ quy tắc, địch ý không còn nồng đậm nữa.
Mi mắt Lãng Sát Đô Lỗ lại hơi động, lườm xéo mấy thanh đao dưới đất. Hiển nhiên Đan Đô Cốt hiểu rất rõ anh trai mình, cười lạnh:
- Lãng Sát Đô Lỗ, nơi này là Nhật Nguyệt Phong, không thể thấy máu. Nếu ngươi muốn động thủ ở đây chính là phá hỏng quy tắc của Đại Vu, ta có thể giết ngươi ngay lập tức!
Bạch Nha Lực nói:
- Lãng Sát Đô Lỗ đã biết rõ quy định này, thân là người Miêu, sẽ không ai phá.
Lời này như đang nói giúp cho Lãng Sát Đô Lỗ, thật ra cũng xem như nhắc nhở y đừng có suy nghĩ gì khác.
Hiển nhiên Lãng Sát Đô Lỗ cũng biết nếu vào lúc này đột nhiên giở trò không chỉ không chắc thắng, lại vi phạm nguyên tắc, chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng sắc mặt cũng khá là khó coi.
Đường núi gập ghềnh, đá tảng lởm chởm, đi thêm một đoạn nữa, đoàn người đến trước một thạch động. Thạch động kia rất rộng, có hình bầu dục. Bạch Nha Lực quay lại nói:
- Đại Vu đang ở bên trong, sau khi vào không được Đại Vu cho phép, không ai được nói gì. Ta sẽ đi trước thông báo, các ngươi chờ một lát.
Đoạn, lão một mình bước vào trong thạch động.
Tề Ninh hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, trong lòng người Miêu, địa vị của Đại Vu rất cao, cho dù không có một tòa cung điện cũng nên có một nơi ở giông giống một cung điện chứ, không ngờ Đại Vu Miêu gia lại ở trong một thạch động.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo