Lãng Sát Đô Lỗ nhìn Bạch Nha Lực và mấy thủ lĩnh tới gần, sắc mặt vặn vẹo nói:
- Các ngươi chớ tin, Đại Miêu Vương, Đại Miêu Vương bị Đan Đô Cốt hại chết đó!
- Chẳng lẽ Đại Vu lại nói sai?
Bạch Nha Lực lạnh giọng:
- Lãng Sát Đô Lỗ, thì ra ngươi mới là hung thủ thực sự!
Lãng Sát Đô Lỗ lùi lại mấy bước, cảm thấy sau lưng lạnh toát, quay đầu lại thì ra đã lùi tới sát vách núi, chỉ cần lùi thêm một bước nữa sẽ rơi vào khe núi sâu hun hút. Y ứa mồ hôi lạnh, mặt tái nhợt, giọng hơi run lên:
- Không phải ta, không phải ta làm!
Chợt nghe tiếng nói thanh thúy của Nguyệt Thần Ti vang lên:
- Đại Miêu Vương là chủ nhân của Miêu gia, vì sao ngươi muốn hại chết Đại Miêu Vương? Rốt cuộc là tự ngươi làm hay có người sai sử?
Giọng nàng vô cùng bình tĩnh không thể cảm nhận được cảm xúc.
Đan Đô Cốt trợn trừng hai mắt, siết chặt nắm đấm, như một con hùng sư đang phẫn nộ, chỉ muốn nhào lên, nhưng e ngại Lãng Sát Đô Lỗ sẽ rơi xuống vách núi nên không dám.
Đương nhiên không phải là vì gã lo lắng anh trai mình bị rơi xuống vách núi mà chết.
Đại Vu thử một lần, Lãng Sát Đô Lỗ lộ ra nguyên hình, Đan Đô Cốt xác định gã chính là hung thủ hại chết Đại Miêu Vương, chỉ hận không thể xé xác gã làm trăm mảnh.
Nhưng Tề Ninh nói không sai, với bản lãnh của Lãng Sát Đô Lỗ, chưa chắc đã có thể bày ra được cái bẫy như vậy.
Gã hiểu rất rõ Huynh đệ của mình, biết Lãng Sát Đô Lỗ tính tình nóng nảy, mưu trí không đủ, cái bẫy lần này đặt ra tầng tầng đan xen, rõ ràng được thiết kế cực kỳ tỷ mỉ. Có những người có quan hệ thường ngày với Lãng Sát Đô Lỗ cũng không tệ, nhưng nói rằng có người trong số họ cùng gã hại chết Đại Miêu Vương thì khả năng cực thấp.
Nhất định sau lưng Lãng Sát Đô Cốt có người bày mưu tính kế, hạ cho gã một cái bẫy độc như thế.
Đan Đô Cốt muốn nhìn Lãng Sát Đô Cốt bị xé thành trăm ngàn mảnh, nhưng trước đó, gã còn muốn hỏi ra chân tướng hung thủ sau lưng.
Mặt Lãng Sát Đô Cốt trắng bệch, toát mồ hôi trán:
- Các ngươi…các ngươi đều vu oan cho ta. Ta không giết Đại Miêu Vương. Các ngươi đều đang hãm hại ta.
- Lãng Sát Đô Lỗ, là ai sai ngươi hại chết Đại Miêu Vương?
Đan Đô Cốt bước lên một bước, chỉ vào anh trai:
- Chỉ cần ngươi thành thật khai báo, ta có thể cho ngươi được chết một cách thống khoái.
Lãng Sát Đô Lỗ biết đại thế đã mất, tứ phía đều là người, mình không thể có cơ hội chạy thoát.
Sợ hãi cực độ, y lại cười lớn, nhìn Đan Đô Cốt:
- Đan Đô Cốt, lần này ngươi thắng. Nhưng ta không phục.
Ngươi tự cho là có năng lực hơn ta, nhưng xưa nay ngươi làm việc luôn nhát gan, giống như cha chúng ta. Nếu như ta là Đại Miêu Vương, có lẽ bảy hai động Miêu gia chúng ta còn giàu có vững mạnh hơn.
Đan Đô Cốt cười lạnh, không nói gì.
- Ta là đại ca của ngươi, những năm nay, ta đã bỏ ra biết bao công sức vì Miêu trại, giúp Đại Miêu Vương làm bao nhiêu việc. Nếu không phải ngươi, nhất định vị trí Đại Miêu Vương là của ta.
Ánh mắt Lãng Sát Đô Lỗ đầy oán độc:
- Đại Miêu Vương già rồi nên hồ đồ, lại muốn truyền vị trí Đại Miêu Vương cho ngươi. Ta là đại ca ngươi, ngươi làm Đại Miêu Vương là cưỡi lên đầu ta. Ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
- Lãng Sát Đô Lỗ, ngươi là con cháu người Miêu, lại chối bỏ tộc đàn của mình.
Hai mắt Đan Đô Lỗ như đao:
- Từ trước tới này ta chưa từng nghĩ đến chuyện tranh đoạt gì với ngươi. Chỉ có ngươi nghi thần nghi quỷ. Nhưng kẻ như ngươi, nếu trở thành Miêu Vương, bảy mươi hai động Miêu gia sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Đối mặt với cha, làm sao ngươi có thể hạ thủ?
- Đồ của ta, đương nhiên ta không thể để cho người khác cướp đi.
Lãng Sát Đô Lỗ lạnh lùng nói:
- Ai muốn ngăn cản ta, ta sẽ giết kẻ đó.
- Sớm ngươi không ra tay, muộn ngươi không ra tay, lại chờ tới hôm nay, nhất định có người sai sử sau lưng. Ngươi nói xem, ngươi hại chết cha, ngoài vị trí Đại Miêu Vương, có phải cũng có quan hệ với chuyện động Hắc Nham bị vây?
Y Phù nhướn mày. Đan Đô Cốt đã nhắc tới động Hắc Nham, đương nhiên nàng vô cùng mẫn cảm, nhìn thẳng Lãng Sát Đô Lỗ.
- Động Hắc Nham? Ha ha ha. Lần này động Hắc Nham gặp tai vạ rồi, không trốn nổi đâu.
Y Phù bước lên quát:
- Lãng Sát Đô Lỗ, các ngươi có âm mưu quỷ kế gì?
- Đan Đô Cốt, không phải ngươi rất muốn biết rốt cuộc là ai đã sai khiến ta giết Đại Miêu Vương sao?
Hung quang trong mắt Lãng Sát Đô Lỗ bắn ra tứ phía:
- Ta có thể nói cho các ngươi biết, nhưng ta có một điều kiện.
- Đan Đô Cốt, y là hung thủ đã giết Đại Miêu Vương, nhất định phải nghiêm trị. Nếu không, nhân tâm không phục.
Bạch Nha Lực thấy Lãng Sát Đô Lỗ muốn đưa ra đưa ra điều kiện không chết bèn lập tức ngăn lại.
- Ha ha, Bạch Nha Lực, ngươi cho rằng Lãng Sát Đô Lỗ ta là kẻ sợ chết sao?
Lãng Sát Đô Lỗ cười ha ha.
Đan Đô Cốt cau mày:
Ngươi muốn đưa ra điều kiện gì?
- Nếu ngươi có gan, hai chúng ta sẽ so xem bản lãnh của ai cao hơn, không cho ai giúp đỡ.
Lãng Sát Đô Lỗ hung tợn nhìn chằm chằm Đan Đô Cốt:
- Đan Đô Cốt, bao nhiêu năm rồi, chúng ta chưa đánh trận nào. Lần này chúng ta quyết một trận tử chiến, nếu ngươi thực sự có thể thắng được ta, ta sẽ nói cho ngươi biết sau lưng ta là ai sai sử.
- Đan Đô Cốt, không nên so đo với gã.
Một thủ lĩnh không kìm được giận quát lên:
- Gã đã là thú giam trong lồng, không thể thoát.
Mấy thủ lĩnh khác nhao nhao đồng ý
Lần trước Đan Đô Cốt đã đánh nhau chết sống với Ngũ Phẩm Đường ở bên bờ sông, bị thương không nhẹ, hiện giờ một cánh tay hẵng còn đeo băng, hành động không tiện, càng đừng nói đến chuyện đánh nhau với Lãng Sát Đô Lỗ.
Mặc dù Lãng Sát Đô Lỗ thấp hơn Đan Đô Cốt một chút nhưng cũng khỏe mạnh có lực, nếu Đan Đô Cốt đang khỏe mạnh thì xem ra Lãng Sát Đô Lỗ cũng không phải địch thủ của gã, nhưng lúc này thì thắng bại khó liệu.
Đan Đô Cốt lắc đầu:
- Cá ngươi không cần nhiều lời.
Lãng Sát Đô Lỗ, ta đồng ý với điều kiện của ngươi, chúng ta đơn đả độc đấu.
Gã quét mắt nhìn mọi người:
- Các ngươi không ai được nhúng ta. Cho dù gã có giết chết ta cũng là bản lãnh của gã.
Lãng Sát Đô Lỗ có vẻ vui mừng:
- Đan Đô Cốt, không ngờ ngươi vẫn còn chút cốt khí.
- Chờ một chút.
Y Phù cau mày nói:
- Lãng Sát Đô Lỗ, nếu Đan Đô Cốt thua, ngươi muốn thế ào?
- Nếu ta bảo các ngươi thả ta đi, đương nhiên các ngươi sẽ không đồng ý.
Bạch Nha Lực cười lạnh:
- Ngươi biết thì tốt.
- Nếu ta thắng, các ngươi chỉ cần cho ta nửa ngày. Sau khi ta xuống núi, các ngươi thả ta đi nửa ngày không được đuổi theo. Sau buổi tối, các ngươi có thể đuổi theo ta, tùy các ngươi xử trí.
Y Phù cười lạnh:
- Ta biết ngươi tâm tàng quỷ kế mà. Đan Đô Cốt, không thể đồng ý với gã.
- Vậy các ngươi không muốn biết là ai sai sử sau lưng ta rồi. Hừ, Hiện giờ, chỉ cần ta lùi lại một bước, chết rất dễ dàng. Nhưng các ngươi sẽ không bao giờ biết rốt cuộc là ai sai sử. Các ngươi biết tính ta đó, nếu ta không muốn nói, cho dù các ngươi giày vò thế nào ta cũng sẽ không nói một chữ.
Tề Ninh thầm nghĩ, mặc dù Lãng Sát Đô Lỗ này tâm địa ác độc, nhưng xương cốt cũng cứng.
Nếu bắt giữ y giao cho phủ Thần Hầu, phủ Thần Hầu sẽ có cả trăm phương pháp để cho y mở miệng.
Nhưng hắn hiểu rất rõ, cho dù y có mang tội tày trời, cũng là chuyện của người Miêu, muốn giao y cho phủ Thần Hầu chỉ sợ Đan Đô Cốt là người đầu tiên không đồng ý.
- Ta đã đồng ý sẽ không đổi ý.
Nếu ngươi có bản lĩnh thắng ta, giết ta ở đây, bọn họ sẽ cho ngươi xuống núi nửa ngày không đuổi theo.
Bạch Nha Lực và mấy thủ lĩnh ngơ ngác nhìn nhau. Nếu là thường ngày, bọn họ tuyệt đối sẽ không dị nghị, dẫu sao thì Đan Đô Cốt muốn thắng Lãng Sát Đô Lỗ cũng không phải việc khó. Nhưng lúc này thấy khắp người gã đều là vết thương, một cánh tay lại đeo băng, thắng thua thật sự cũng không biết.
Nhưng nghe giọng nói Đan Đô Cốt kiên định như vậy, mặc dù do dự nhưng mấy người kia cũng không phản đối.
Lúc này, Nguyệt Thần Ti đã phiêu phiêu hạ xuống xà nhà, thân pháp nhẹ nhàng, chỉ chốc lát đã tới bờ bên kia, ẩn vào trong sương mù, không nói gì nữa.
Tề Ninh hơi thắc mắc. Hắn không biết mặc dù Đại Vu có địa vị cực kỳ cao trong Miêu gia, nhưng cho tới này không hề nhúng tay vào sự vụ cụ thể ở Miêu gia. Đại Miêu Vương bị hại, cho dù là chuyện lớn bằng trời, nhưng vẫn do Miêu trại tự xử lý.
Lãng Sát Đô Lỗ thì biết rõ điều này, biết Đại Vu sẽ không nhúng tay, mới nói ra điều kiện trên, chỉ trông mong có được một chút hy vọng sống.
Thấy Đan Đô Cốt đã đồng ý, lại sợ Đan Đô Cốt sẽ đổi ý, y không nói gì nữa, khẽ quát lên, bước lên một bước, đánh ra một quyền, nhắm thẳng tới cánh tay bị thương của Đan Đô Cốt.
Y PHù thấy vậy, cau mày mắng:
- Hèn hạ!
Mấy vị thủ lĩnh cũng nhìn khinh thường, nhưng Đan Đô Cốt đã nói trước, mọi người chỉ tức giận chứ không lên trợ trận.
Tề Ninh thấy Lãng Sát Đô Lỗ ra quyền hung ác, tốc độ không chậm, hiển nhiên đã từng luyện võ. Đan Đô Cốt lạnh lùng, thấy Lãng Sát Đô Lỗ đánh tới, không đón đỡ mà lùi lại mấy bước.
Lãng Sát Đô Lỗ thấy vậy càng vui mừng, hô lớn một tiếng, quyền cước giao thoa. Đan Đô Cốt bị bức lui liên tục, mọi người vây quanh tứ phía, sắc mặt Y Phù lại càng lo lắng.
Chợt Đan Đô Cốt nhấc chân, đá Lãng Sát Đô Lỗ. Lực đá lớn và trầm. Lãng Sát Đô Lỗ cũng nhanh, nghiêng người vung quyền đánh vào bắp đùi Đan Đô Cốt.
Võ công của hai người này, nói về lực đạo, Tề Ninh khá khen ngợi, nhưng về chiêu thức quyền cước thì chỉ là một vài chiêu thức rất tầm thường.
Ngươi tới ta đi hai ba mươi hiệp, xem ra Lãng Sát Đô Lỗ đang chiếm thượng phong. Y biết rõ cánh tay phải của Đan Đô Cốt không tiện, nên vẫn tấn công vào bên phải của Đan Đô Cốt. Lúc này thắng được là quan trọng, không cần quan tâm tới thể diện.
Chợt binh một cái, Lãng Sát Đô Lỗ đánh trúng một quyền vào ngực Đan Đô Lỗ. Đám người Y Phù hơi biến sắc, lại thấy cánh tay Đan Đô Cốt đưa ra bắt được cổ tay Lãng Sát Đô Lỗ. Lãng Sát Đô Lỗ lại đấm một quyền nữa vào Đan Đô Cốt. Đan Đô Cốt không tránh né, nhào cả người lên xông tới.
Đương nhiên Lãng Sát Đô Lỗ không ngờ được Đan Đô Cốt sẽ làm vậy, muốn tránh cũng không kịp, hai thân thể cường tráng như hai tảng đá lơn va vào nhau uỳnh một cái. Lãng Sát Đô Lỗ lùi lại liên tục, chân đứng không vững, ngồi bệt xuống. Đan Đô Cốt cũng lùi hai bước, đứng vững lại, nhổ ra một ngụm máu tươi…
hương 379: Mây mù trong sương mờ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo