Đêm nay cả ba người đều không thể chợp mắt được, đến ngày hôm sau, suốt cả một ngày không thấy có ai tới.
Nhà tù Bích Lang cách sơn trại một khoảng khá xa, mặc dù như vậy nhưng ba người vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít, nỉ non từ sơn trại truyền tới. Trong lòng tất cả đều biết lúc này tin tức Đại Miêu Vương bị hại đã truyền ra khắp toàn bộ sơn trại.
Tiếng khóc kéo dài suốt cả một ngày, đến Đan Đô Cốt cũng không thể kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân, nghĩ đến chuyện Đại Miêu Vương bị hại là lại không thể kìm được nước mắt.
Ngày hôm nay chẳng những không có ai tới thẩm vấn bọn họ mà đến cả cơm cũng không đưa tới, mãi cho tới khi trời tối mới thấy Khế Cổ cùng một tên lính canh mang giỏ cơm tới.
Khế Cổ đầu tiên là đưa cơm vào trong phòng giam của Đan Đô Cốt, sau đó là đến Y Phù, cuối cùng mới đến lượt Tề Ninh.
Tề Ninh thấy đồ ăn tương đối phong phú thì bật cười nói:
- Vị huynh đệ này, ngươi xem cả hai tay của ta đều bị trói, không tiện gắp đồ ăn, có thể cởi dây thừng ra giúp ta được không?
Khế Cổ tức giận quát:
- Không tiện thì đừng có ăn, ta khuyên các ngươi tốt nhất là nên tranh thủ thời gian, đừng để đến lúc chết rồi lại thành ma đói.
- Ngươi nói lời này là có ý gì?
Tề Ninh cau mày hỏi lại.
Khế Cổ ngồi xổm xuống, cười ha ha nói:
- Các ngươi hại chết Đại Miêu Vương, chứng cứ rõ ràng, các vị thủ lĩnh đã bàn bạc xong xuôi, sáng sớm ngày mai sẽ đưa các ngươi ra ngoài rút gân lột da.
Sắc mặt Tề Ninh chợt thay đổi, Y Phù nghe thấy vậy, thất thanh hỏi:
- Các ngươi…các ngươi muốn giết chúng ta sao?
- Đây là kết quả cuối cùng sau khi các vị thủ lĩnh bàn bạc.
Khế Cổ đáp lại.
- Nếu không thì ta làm sao lại có thể mang đồ ăn ngon đến cho các ngươi chứ? Đây là bữa cơm cuối cùng, có thể ăn được bao nhiêu thì hãy cố mà ăn bấy nhiêu.
Sau đó gã đứng dậy định đi.
Tề Ninh vội hỏi:
- Khoan đã, trước tiên ngươi cứ cởi dây thừng cho ta trước đã, bọn ta bị giam ở trong này dù có cởi dây thừng thì cũng chẳng thoát ra được. Nếu đã là bữa cơm cuối cùng thì cũng nên để bọn ta ăn một bữa thật ngon, thật no chứ!
Khế Cổ cười lạnh một tiếng sau đó không thèm để ý tới hắn xoay người cùng người đi cùng tới rời khỏi đó.
Tề Ninh đột nhiên lấy một chiếc bát gõ gõ xuống mặt đất tạo ra âm thanh “keng keng”, Khế Cổ cùng người đi cùng quay đầu lại nhìn thì thấy bát cơm đã bị đập vỡ tan, cả hai đều biến sắt, Khế Cổ chạy tới tức giận quát lên:
- Ngươi làm gì vậy?
Tề Ninh tựa người vào song sắt nói:
- Ta bị trói như vậy rất không thoải mái, không thể ăn cơm được.
- Không thể ăn cơm được?
Sắc mặt Khế Cổ lúc này giận dữ méo mó, gã xích lại gần giơ chân lên xuyên qua song sắt đạp vào người Tề Ninh, mắng:
- Không ăn được thì đi chết đi.
Khi chân gã gần đạp trúng mặt Tề Ninh thì hắn chợt nghiêng đầu, hai tay bị trói chặt đột nhiên đưa ra phía trước nắm lấy cổ chân Khế Cổ, ngay lập tức chân của Khế Cổ bị kéo mạnh vào.
Khế Cổ kinh ngạc, đưa tay ra rút cây đao ở hông, đúng lúc này cái chân bị Tề Ninh nắm được chợt có cảm giác tê dại, gã chợt thấy kinh hãi, trong nháy mắt toàn bộ sức lực trong cơ thể gã như thể biến thành một dòng nước chảy ra ngoài theo hướng cổ chân đi ra.
Trong lòng Khế Cổ thầm than “không ổn” nhưng lại không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra, lập tức có chút bối rối vội kêu lên:
- Nhanh… nhanh tới cứu ta!
Lúc này gã quên mất cả việc rút đao ra, hai tay nắm chặt lấy song sắt, dùng hết sức bình sinh cố gắng rút chân mình ra.
Tề Ninh dùng cổ tay của hai tay dán lên cổ chân Khế Cổ, da thịt chạm vào nhau, lúc này toàn bộ khí lực trong cơ thể Khế Cổ đều chảy vào cơ thể Tề Ninh thông qua kinh mạch ở hay cổ tay. Lục hợp thần công của Tề Ninh đã không còn giống với trước kia. Lúc mới sở hữu thần công Tề Ninh hoàn toàn chẳng biết chút nào về bí quyết của nó, khi đó hắn tựa như một chiếc vại lớn còn nội lực của đối thủ thì như một dòng nước. Một khi đối phương sử dụng nội lực ngay lập tức nộ lực đó sẽ biến thành dòng nước chảy vào trong vại, Tề Ninh không có cách nào để khống chế nội lực của đối phương, nếu đối phương không chịu ngừng thì hắn cũng chỉ có thể nạp vào một cách bị động.
Từ đó về sau dần dà hắn cũng hiểu đôi chút về loại thần công này, hơn thế nữa từ sau khi Hướng Tiêu Dao truyền lại cho hắn phương pháp điều tức nội lực thì Tề Ninh cũng đã hiểu được làm thế nào để điều khiển được nội lực.
Hiện tại hắn cũng đã nắm được đại khái về bí quyết của Lục hợp thần công. Không giống như trước kia chỉ có thể dung nạp vào một cách bị động, hiện tại chỉ cần mười một điểm trên người hắn tiếp xúc với cơ thể của đối phương cùng với việc điều hòa nội lực trong cơ thể là có thể lập tức hấp thụ toàn bộ sức mạnh trong cơ thể của đối phương.
Lục hợp thần công giờ này ngày này của Tề Ninh đã không còn chỉ đơn giản là một chiếc vại nữa mà nó đã biến thành một cái vòng xoáy lớn.
Chỉ cần huy động nội lực là cơ thể Tề Ninh tự nhiên sẽ hình thành một cái vòng xoáy, cho dù đối phương có không vận nội lực đi nữa Tề Ninh vẫn có thể lợi dụng nội lực của bản thân để hấp thu nội lực của đối phương, đối phương bị hút nội lực cho dù có muốn chạy cũng không thể chạy nổi.
Mặc dù Khế Cổ chưa từng luyện nội công nhưng trong cơ thể vẫn có một luồng sức mạnh, nhưng trên thực tế luồng sức mạnh này chỉ là loại nội lực thấp kém nhất.
Loại nội lực vớ vẩn như vậy gặp phải thần công đương nhiên là hoàn toàn không thể chống cự lại được. Chỉ trong nháy mắt Khế Cổ liền cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng khí lực trong cơ thể mình đang bị rút hết.
Tề Ninh cố ý kêu lên:
- Tại sao ngươi lại động thủ đánh ta? Ta… Ta chỉ muốn nhờ ngươi cởi giúp cái dây thừng thôi mà, sao ngươi lại đối xử với ta như thế!?
Tên người Miêu đi cùng Khế Cổ thấy vậy thì sững người nhìn thấy cơ thể Khế Cổ đang run lẩy bẩy liền biết có chuyện không hay, gã lập tức đưa tay ra nắm lấy cổ tay Khế Cổ định kéo gã lại nhưng ngay khi gã nắm lấy cổ tay Khế Cổ thì lại có cảm giác cánh tay mình đột nhiên tê rần. Gã thấy vậy thì lập tức dùng lực mạnh hơn nhưng kết quả là cả cánh tay đột ngột bủn rủn, gã đương nhiên không biết rằng Tề Ninh đang thông qua cơ thể Khế Cổ để hút hết khí lực trong cơ thể gã. Gã chỉ thấy có chút không bình thường nên đưa tay kia ra dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay Khế Cổ.
Trong nháy mắt người này cũng cảm thấy toàn bộ khí lực của mình đều chảy về phía cổ tay nhưng gã lại không biết rằng chính cổ tay của Khế Cổ lại là chất dẫn, lúc này khí lực trong cơ thể Khế Cổ đã bị rút gần như là không còn gì thế nhưng Tề Ninh lại không hề thu tay lại vì vậy toàn bộ khí lực trong cơ thể tên kia cũng thông qua cơ thể Khế Cổ chảy vào cơ thể Tề Ninh thông qua mạch ở cổ tay hắn.
Tên này không phải kẻ đần, gã ngay lập tức biết đã có chuyện không ổn xảy ra nên lập tức lớn tiếng kêu cứu:
- A Lỗ, A Lỗ, tới đây mau!
Gã muốn buông tay ra nhưng lúc này hai cánh tay gã lại như bị dính chặt vào cổ tay Khế Cổ, thật sự không thể giật ra được.
Gã kêu lên mấy tiếng sau đó tiếng gã nhỏ dần, thủ vệ ở bên trong nhà gỗ cũng đã nghe thấy động tĩnh phía bên này, đứng ở phía xa xa thấy chỗ này xảy ra biến cố liền chạy như bay tới, vội hỏi:
- Sao vậy?
Khế Cổ lúc này đã hoàn toàn suy yếu, cả người mềm nhũn, yếu ớt nói:
- Cái tên này, mau tới đây cứu bọn ta!
Vì không còn sức lực nên giọng của gã lúc này lúc có lúc không.
Người kia đang định đưa tay kéo bọn họ ra thì tên đi cùng Khế Cổ vội kêu lên:
- Đừng!
Chỉ có điều đã không còn kịp nữa rồi, người kia đã nắm vào tay gã, trong nháy mắt ba người nối lại với nhau, sức lực không ngừng bị Tề Ninh hút mất.
Lúc này cả Khế Cổ lẫn tên đi cùng đã mềm nhũn ngã xuống đất, tên sau cùng biết chuyện này không ổn rất muốn giật tay ra nhưng dù có làm thế nào cũng không thể thoát ra được.
Khế Cổ là người đầu tiên ngã xuống, tên ở chính giữa cũng đã mềm nhũn ngã ghé lên người Khế Cổ, tên cuối cùng vùng vẫy mấy cái sau đó cũng chẳng còn chút sức lực nào ngã nhào xuống đất, cả ba tên ngã chồng lên nhau trông như chiếc bánh kẹp, cả ba lúc này mềm nhũn như đống bùn nhão đến thở còn thấy khó khăn thì nói gì đến động đậy.
Y Phù nghe thấy phòng giam bên cạnh có động tĩnh liền biết có chuyện không ổn nhưng lại không biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra nên vội hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tề Ninh đợi đến khi ba tên kia mềm oặt ngã vật ra đất thì trong lòng cũng biết uy lực của Lục hợp thần công quá lợi hại nếu như hắn không dừng tay mà tiếp tục hút hết khí lực của những người này thì chắc chắn bọn chúng nhất định sẽ biến thành những cái xác khô.
Hắn chỉ muốn thoát thân chứ không hề có ý định lấy mạng ba người này, sau khi xác định được cả ba tên đều không thể động đậy được nữa lúc này mới buông tay ra.
Cả ba tên lúc này đều đã hôn mê, hơi thở yếu ớt, hấp hối.
Tề Ninh luồn tay qua hai song sắt lấy một cây đao đưa vào đặt xuống đất sau đó dùng chân kẹp lấy cây đao đưa lên cắt đứt dây thừng, sau khi dây thừng bị đứt ra thì Tề Ninh mới lại gần những người kia nhìn nhìn sau đó phát hiện ở bên hông Khế Cổ quả nhiên có một chùm chìa khóa, hắn cười hì hì thò tay ra lấy chùm chìa khóa đó.
Sau khi thử mờ hai lần thì cánh cửa sắt cuối cùng cũng mở ra, hắn nhún người nhảy qua ba tên đang xếp chồng chất lên nhau thành một đống ra bên ngoài sau đó cầm theo chìa khóa đi đến trước căn phòng giam Y Phù.
Y Phù nhìn thấy Tề Ninh xuất hiện trước cửa phòng giam thì vẻ mặt lập tức trắng bệch, nàng vừa mừng vừa sợ hỏi hắn:
- Ngươi làm sao mà có thể đi ra được vậy?
Nàng biết thạch lao (nhà lao bằng đá) như thế này không thể dễ dàng thoát ra ngoài được.
Tề Ninh giơ tay quơ quơ chuỗi chìa khóa, tủm tỉm cười nói:
- Người ta tặng mình chìa khóa mà mình lại không biết đường mà đi ra ngoài thì thật là quá không nể mặt người ta rồi!
Sau đó hắn lấy chìa khóa mở cửa phòng giam của Y Phù cùng Đan Đô Cốt.
Sau khi Đan Đô Cốt cùng Y Phù đi ra ngoài thì nhìn thấy ba người kia nằm chồng lên nhau không động đậy thì đều hoảng sợ, Y Phù vội hỏi:
- Bọn họ đều đã chết cả rồi sao?
- Yên tâm đi, bọn họ chỉ là những con tốt không có giá trị hơn nữa lại chẳng biết chân tướng sự việc nên ta sẽ không làm hại đến tính mạng của bọn họ.
Tề Ninh nói khẽ:
- Chỉ có điều chúng ta phải tranh thủ thời gian mau chóng ra tay, nơi này lúc nào cũng có thể có người tới, nếu như bị phát hiện, lúc đó chúng ta có muốn đi cũng không thể đi được.
- Ra tay?
Đan Đô Cốt đi về phía ba người kia sau khi xác định bọn đúng là chỉ hôn mê thì mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Ra tay như thế nào?
Tề Ninh đáp lại:
- Trước tiên là hãy trói cả ba tên này lại, bịt miệng rồi ném vào trong phòng giam khóa lại.
Hắn bước về phía ba tên kia sau đó dứt khoát ném cả ba vào thạch lao sau đó khóa cửa sắt lại, hắn còn cười he he sau đó xoay người dùng sức vứt chùm chìa khóa xuống vách núi.
Đan Đô Cốt sững sờ, Tề Ninh thấy vậy thì cười nói:
- Lúc trước mấy tên này hỗn xược với ngươi nên lần này ta giúp ngươi xả giận, à mà ngoại trừ chùm chìa khóa này chắc không còn chùm chìa khóa nào khác nữa đúng không?
Đan Đô Cốt gật đầu đáp:
- Không còn chìa khóa khác nữa, bọn chúng muốn ra khỏi nơi này là điều rất khó khăn.
Tề Ninh cười bỉ ổi nói:
- Chúng ta ở bên trong chờ đợi cả một đêm, vậy cũng nên để bọn họ nếm trải hương vị đó một chút.
Sau đó hắn nhìn Y Phù một cái rồi hỏi nàng:
- Có phải thấy quá đã đúng không?
Y Phù vừa bực mình vừa buồn cười, nàng trừng mắt liếc hắn một cái. Ba người bọn họ có thể thoát ra khỏi thạch lao hoàn toàn là công của Tề Ninh, vì vậy trong lòng nàng cũng thấy cảm kích hắn, không những vậy còn hơi khâm phục, nàng hỏi hắn:
- Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?
- Chúng ta rời khỏi nhà lao chẳng qua chỉ là rồng về biển hổ về núi mà thôi.
Tề Ninh hoạt động gân cốt một chút sau đó nhìn về pía Đan Đô Cốt nói:
- Đan Đô Cốt, chúng ta bị người ta đổ oan đã vậy bọn họ lại còn muốn ngày mai sẽ xử tử chúng ta, chúng ta không thể cứ ngồi đây chờ chết được, nếu như đã ra ngoài được rồi thì phải nhanh chóng tìm cách rửa sạch nỗi oan này tìm ra hung thủ thật sự.
Trong mắt hắn đột nhiên lóe lên tia sáng sắc lạnh, thản nhiên nói tiếp:
- Câu nói triết học làm nên cuộc đời ta chính là có nợ phải trả!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo