Tề Ninh bỏ công sức một hồi, Y Phù bừng tỉnh đại ngộ, hoảng sợ nói:

- Lãng Sát Đô Lỗ đang muốn xuất binh, nhưng Đại Miêu Vương và Đan Đô Cốt đều không đồng ý, kiên trì đàm phán, cho nên Lãng Sát Đô Cốt đặt bẫy, hại chết Đại Miêu Vương, lại giá họa cho chúng ta và Đan Đô Cốt.

- Đây là suy đoán của ta. Ôi, nếu như ta đoán không sai, chúng ta sẽ không sống được một ngày đâu.

Hiện giờ Đan Đô Cốt cũng bị giam ở đây, Đại Miêu Vương bị hại, Lãng Sát Đô Lỗ đã trở thành nhân vật số một động Thượng Thủy, đương nhiên có thể ra lệnh.

Hắc hắc, hiện giờ điều y không yên tâm nhất chính là ba người chúng ta. Chỉ cần chúng ta chết là có người gánh phân chó chuyện Đại Miêu Vương chết cho y, y không cần tiếp tục lo lắng nữa.

Đan Đô Cốt siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói:

- Nếu quả thực Đại Miêu Vương bị gã hại, ta muốn chém cái đồ cầm thú táng tâm này thành muôn mảnh.

- Ngươi có thể chém gã thành muôn mảnh không thì ta không biết.

Tề Ninh thở dài:

- Nhưng hiện giờ nếu gã muốn giết chúng ta thì không hề khó khăn đâu.

Đan Đô Cốt nghiêm mặt, ánh mắt như đao.

- Mấy người các ngươi yên tĩnh một chút cho lão tử!

Một gã người Miêu nghe thấy bên này ồn ào bèn cầm loan đao tới gần, quát to:

- Lão tử không quản các ngươi đang ngồi hay đang nằm, chỉ cần thành thành thật thật là được.

Đan Đô Cốt lạnh giọng:

- Khế Cổ, ngươi dám nói chuyện với ta như thế?

- Đan Đô Cốt, ta nói với ngươi như thế vẫn còn khách khí đấy.

Gã người Miêu được gọi là Khế Cổ cầm đại đao tới bên ngoài song sắt, nhìn chằm chằm Đan Đô Cốt:

- Ngươi là hung thủ sát hại Đại Miêu Vương, ngay cả cha mình cũng dám ra tay, cái đồ táng tận thiên lương nhà cươi, ta chỉ hận không thể một đao chém chết.

- Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, chờ ta ra ngoài, nhất định phải tìm ngươi tính sổ.

Đan Đô Cốt quát lại:

- Đại Miêu Vương bị hại không liên quan tới ta!

Khế Cổ cười lạnh:

- Tìm ta tính sổ? Vậy phải xem ngươi có thể ra được không đã.

Ngươi nói là không có liên quan gì tới ngươi, nhưng hai hung thủ giết Đại Miêu Vương lại là người của ngươi, là do ngươi sai hai người bọn họ hại chết Đại Miêu Vương!

Mặc dù Đan Đô Cốt bị thương, vẫn còn đeo băng, nhưng làm sao có thể chịu được bị vu oan như vậy, hai tay nắm chặt song sắt, lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi còn nói thêm câu nữa, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.

Vì phẫn nộ, khuôn mặt gã trở nên dữ tợn, như một con hùng sư bị chọc tức.

Hiển nhiên Khế Cổ vẫn còn hết sức kiêng kị Đan Đô Cốt, lùi lại hai bước, vẫn cười lạnh:

- Bây giờ ngươi không giết được ta, nhưng chẳng mấy chốc ngươi sẽ bị rút gân lột da.

Dứt lời, gã liền xoay người bỏ đi.

Đan Đô Cốt nhìn Khế Cổ rời đi, vẻ giận dữ nhạt bớt, cũng hiểu giận dữ với một gã canh tù nho nhỏ cũng không có ích gì, sắc mặt vẫn lạnh lùng.

- Y Phù, bọn họ nói muối rút gân lột da là sao?

Tề Ninh hỏi:

- Không phải sẽ thực sự đối xử với chúng ta như vậy chứ?

- Miêu gia trừng phạt kẻ phạm phải tội ác tày trời là rút gân lột da. Nếu bọn họ đã nói chúng ta giết Đại Miêu Vương, theo như quy tắc Miêu gia, chúng ta sẽ bị hình phạt đó!

Nàng không nói nữa, mặc dù nàng không thẹn với lương tâm, nhưng vừa nghĩ tới nếu quả thực bị vu hãm như vậy, tới lúc đó, người hứng chịu hình phạt đáng sợ ấy là mình, vẫn hơi lạnh người.

Tề Ninh lắc đầu thở dài:

- Nếu bị rút gân lột da thật, nhất định nhìn rất đáng sợ.

Thân thể mềm mại của Y Phù khẽ run lên:

- Ngươi đừng nói nữa.

Dừng một lát nàng lại nói:

- Ngươi nói Lãng Sát Đô Lỗ sát hại Đại Miêu Vương, vu hãm Đan Đô Cốt và chúng ta, chỉ vì muốn tập kết binh mã Miêu gia xuất binh, vậy mục đích xuất binh của gã là gì? Thực sự vì muốn cứu Hắc Nham Lĩnh sao?

- Nàng cũng biết là không phải, cần gì phải hỏi như vậy? Nếu quả thực gã giết người, chẳng lẽ không biết làm vậy nhất định sẽ kết thù sống chết với động Hắc Nham sao? Nếu vậy, tại sao gã lại muốn kết thù với động Hắc Nham, sau đó lại xuất binh cứu động Hắc Nham các nàng?

- Vậy mục đích của gã là gì?

- Đương nhiên là muốn tạo phản.

Đúng vậy, gã muốn nhờ sự kiện này khơi mào căm thù của Miêu gia với triều đình, sau đó mới làm loạn Tây Xuyên.

- Chuyện này có lợi gì cho gã?

Chẳng lẽ gã không biết, triều đình binh hùng tướng mạnh, cho dù có tập kết tất cả binh mã Miêu gia cũng không phải đối thủ của triều đình sao?

- Gã đã dám làm như vậy, nhất định đã có tự tin, còn tự tin từ đâu mà có thì ta cũng không biết.

Nghĩ một lát, hắn lại nói:

- Nếu hai quái nhân đuổi giết trên đường kia có quan hệ với Lãng Sát Đô Lỗ, vậy ít nhất cho thấy bẫy rập lần này không phải chỉ do một mình gã bày ra được, chỉ sợ sau lưng gã còn có một đối thủ khác đáng sợ hơn. Có lẽ Lãng Sát Đô Lỗ cũng chỉ là một con cờ trên bàn cờ mà thôi.

Đan Đô Cốt nghe vậy lập tức hỏi:

- Ngươi nói là Lãng Sát Đô Lỗ bị người ta lợi dụng?

- Ta nói rồi, từ đầu tới cuối ta chỉ kết nối một chút manh mối lại, đưa ra một vài suy đoán to gan mà thôi. Thật ra ta rất hy vọng ta phỏng đoán sai lầm, vì vậy, chúng ta có lẽ còn có thể tiếp tục sống, nếu không, chắc chắn chúng ta sẽ phải chết. Đan Đô Cốt, ngươi rất quen thuộc với nhà tù Lang Bích, có cách nào thoát thân khỏi  Đan Đô Cốt dứt khoát đáp:
 

- Tù Lang Bích là tù lao của động Thượng Thủy, chính ngươi cũng thấy đấy, không có bất kỳ khả năng nào để thoát thân ra ngoài.

Ngoài cửa sắt là khóa sắt, đã bỏ một khoản tiền mới mua từ trong tay người Hán, chắc chắn vô cùng, cho dù có vũ khí sắc bén trong tay cũng không cách nào mở ra được, chỉ có chìa khóa mới mở được.

- Chìa khóa đâu? Có phải trong tay mấy kẻ canh gác không?

- Đúng vậy. Nhưng Lãng Sát Đô Ký đã giam chúng ta ở đây, đương nhiên người coi giữ đều là thân tín của gã. Từ nhỏ Khế Cổ đã đi theo Lãng Sát Đô Lỗ, được xem là người thân tín nhất của gã, hai người khác cũng đều là người của bọn họ, cho nên, muốn bọn họ mở khóa sắt thì không có khả năng đâu.

Tề Ninh thở dài:

- Vậy ngươi có thân tín trong động Thượng Thủy không? Ngươi bị giam ở đây, có ai tìm cách cứu viện không? Đúng rồi, ta còn nhớ gã thủ lĩnh cao gầy đã khuyên ngươi bó tay chịu trói kia đã đồng ý sẽ trả lại sự trong sạch cho chúng ta. Ngươi cảm thấy người này có thể tin tưởng không?

- Đó là Bạch Nha Lực, quan hệ với ta không tệ, làm người cũng rất chính trực. Nhưng nếu như tất cả chuyện này đều là cái bẫy do Lãng Sát Đô Lỗ bày ra, Bạch Nha Lực thế đơn lực bạc, cũng không cách nào đối kháng. Ôi, Lãng Sát Đô Lỗ đã khiến cho mọi người ai cũng tin là ta đã phái các ngươi sát hại Đại Miêu Vương, nếu người trong trại đều nghĩ vậy nhất định sẽ hết sức thống hận ta, tuyệt đối không thể còn có người tới cứu chúng ta đâu. Cho dù có người muốn tới cứu, nhất định Lãng Sát Đô Lỗ cũng sẽ phái người giữ con đường lên núi, không thể thành công được.

- Nói vậy chúng ta không còn hy vọng gì rồi, chỉ có thể chờ chết ở đây.

- Rốt cuộc ngươi là người thế nào?

Võ công, kiếm pháp của ngươi cao như vậy, cho dù là người Hán cũng nhất định rất nổi danh.

Đan Đô Cốt cười lạnh:

- Y Phù, ngươi mang theo người này lên núi làm gì?

Không chờ Y Phù lên tiếng, Tề Ninh đã đáp :

- Ngươi không nên làm khó Y Phù. Nửa đường Y Phù bị người ta đuổi giết, ta tình cờ gặp được, cho nên mới trở thành bằng hữu. Lần này lên núi, ta hộ tống nàng, thật ra cũng rất muốn gặp Đại Miêu Vương. Nếu Đại Miêu Vương thật sự quyết định xuất binh, có lẽ ta sẽ nói chuyện với Đại Miêu Vương một chút, nhưng Đại Miêu Vương lại không khiến ta thất vọng, cho nên…

Đan Đô Cốt còn muốn hỏi nữa, thi thấy một bóng người đang tiến lại gần.

Gã người Miêu kia mang theo ba ống trúc, đi tới bên ngoài song sắt ném vào mỗi thạch lao một ông:

- Lãng Sát Đô Lỗ biết các ngươi rất sợ hãi, ngủ không được, cho nên đưa rượu cho các ngươi...

Lãng Sát Đô Lỗ đã nói, đêm nay tốt nhất là các ngươi ngủ một giấc đi, ngày mai sẽ đưa các ngươi tới gặp Đại Vu, để Đại Vu phân biệt xem các ngươi có phải hung thủ không.

Đan Đô Cốt lập tức hỏi:

- Gã thật sự muốn đưa chúng ta tơi gặp Đại Vu sao?

- Đúng vậy, mấy thủ lĩnh đều nói thường ngày ngươi làm người thiện lương, chưa chắc đã sát hại Đại Miêu Vương. Lãng Sát Đô Lỗ đã đồng ý sẽ đưa các ngươi đi gặp Đại Vu. Nhưng tốt nhất các ngươi uống chút rượu, dưỡng thần đi, nếu không ngày mai gặp Đại Vu lại không biết nên nói cái gì.

Người kia không nói nữa, xoay người đi.

Đan Đô Cốt vui vẻ nói - Thì ra mấy thủ lĩnh còn chưa hồ đồ. Chỉ cần gặp được Đại Vu, nhất định người có thể phân biệt được ai là hung phạm, tuyệt đối sẽ không oan uổng người tốt.

Gã bị trói hai tay, nên duỗi cả hai ra cầm lấy ống trúc. Tề Ninh thản nhiên nói:

- Đan Đô Cốt, ngươi không uống rượu trong ống trúc này có lẽ sẽ còn gặp Đại Vu. Nhưng nếu uống hết, chỉ sợ sẽ không gặp được rồi.

Đan Đô Cốt nhíu mày nhìn ống trúc:

- Ngươi muốn nói trong rượu có độc?

- Nếu đầu óc mấy thủ lĩnh thật sự rõ ràng sẽ không đồng ý nhốt ngươi ở đây. Người kia nói như vậy chỉ là để ngươi buông lỏng cảnh giác, thôi. Dù sao thì ta cũng chẳng dám uống rượu này.  Đan Đô Cốt cau mày:
 

- Nếu trong rượu có độc, chúng ta chết cả ở đây, tất cả mọi người sẽ nghi ngờ Lãng Sát Đô Lỗ giết người diệt khẩu, không có lợi gì với gã.

Tề Ninh cười cười:

- Thứ nhất, nếu chúng ta thật sự chết ở đây, Lãng Sát Đô Lỗ sẽ không nhận rượu do mình đưa tới.

Cho dù có người nghi ngờ đi nữa, không có chứng cứ, có thể làm được gì? Thứ hai, trong rượu có độc cũng không nhất định là gã hạ độc chúng ta. Nếu chỉ cần chúng ta không nói được, thậm chí hôn mê mất tỉnh táo, không thể cãi lại trước mặt người khác, không phải gã cũng thành công rồi sao?

Y Phù sâu kín thở dài:

- Tâm tư của người Hán các ngươi nhiều thật.

- Ta sẽ coi như nàng đang khen ta.

Thật ra, ta không lo láng Lãng Sát Đô Lỗ thông minh nhường nào, ta chỉ lo lắng sau lưng gã có kẻ khác, e là người kia sẽ chỉ điểm cho gã nên làm thế nào.

Đan Đô Cốt bỏ ống trúc xuống, nắm chặt tay, lạnh lùng nói:

- Rốt cuộc Lãng Sát Đô Lỗ đã cấu kết với kẻ nào, muốn kéo người Miêu vào vực thẳm?

- Ngươi không nên quá vội. Chỉ cần chúng ta có thể sống sót, có lẽ không bao lâu sẽ biết hung phạm đằng sau là ai.

n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full hương 374: Rồng về biển hổ về rừng 
 

 

0.14034 sec| 2464.727 kb