Hai người từ Thương Khê đi về phía trước một lát, Tề Ninh liền trông thấy một căn phòng xuất hiện phía xa, Y Phù quay đầu lại, vui vẻ nói:
- Chỗ đó chắc chắn có đò ngang rồi.
Cách đường sông không đến trăm bước, có một căn nhà gỗ, bên bờ sông trước mặt căn nhà gỗ có dựng một chiếc cọc gỗ, một con đò ngang buộc vào cọc gỗ, nước sông gợn sóng, đò ngang cũng dập dềnh trên mặt nước.
Hai người thúc ngựa đi qua, Tề Ninh cất cao giọng hô về phía trong nhà gỗ:
- Trong nhà có người hay không?
Giọng còn chưa dứt, liền thấy một thiếu nữ xuất hiện trước cửa.
Thiếu nữ kia làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, mặc một chiếc áo dài màu xanh đen vạt áo vắt nghiêng, phía dưới là một chiếc váy hoa xanh đen giao nhau; tay áo, cổ áo và eo đều có trang sức, đúng là trang phục điển hình của Miêu nữ.
Tề Ninh nhìn một cái liền nhận ra, trang sức trên người thiếu nữ kia vô cùng rẻ, không đáng giá bao nhiêu bạc.
Trên mặt thiếu nữ mang theo nụ cười nhiệt tình hỏi:
- Hai người muốn đi thuyền sao?
Giọng nói thanh thúy, giống như chim hoàng oanh, tương đối ngọt ngào. Nàng nhìn Tề Ninh, đánh giá một phen, lại nhìn Y Phù, quay lại nói về phía trong nhà:
- A gia, có khách muốn ngồi đò.
Một lão giả người Miêu đi tới từ phía sau nói:
- Có mưa to, hiện giờ đi rất nguy hiểm, hai người vào nhà nghỉ một chút, trận mưa này vứt dứt, sẽ lập tức đi ngay, không tốn bao lâu.
Y Phù nhìn Tề Ninh, Tề Ninh nói:
- Họ quen thuộc với nơi này nhất, nghe bọn họ là không sai.
Y Phù ngẩng đầu nhìn trời, cũng biết mưa gió buông xuống, chỉ có thể buộc ngựa cùng vào trong nhà.
Trong nhà vô cùng đơn giản, nhưng tương đối rộng rãi. Lão già người Miêu cũng nhiệt tình, để hai người ngồi trên bàn, sai cô gái kia mang tới chút nước ấm. Sau khi ngồi xuống, Tề Ninh cười hỏi:
- Lão nhân gia, hai người vẫn đưa người qua sông ở nơi này sao?
Ông lão người Miêu cười tủm tỉm nói:
- Đã năm sáu năm rồi, hai người vội sang sông sao?
Y Phù gật đầu. Ông lão người Miễu nói:
- Không nên vội, chờ trận mưa này qua đi, ta sẽ đưa hai người đi, sẽ không làm chậm trễ chuyện của hai người.
Lão nhìn Tề Ninh một cái, cười nói:
- Ngươi là binh sĩ nhà Hán sao?
Tề Ninh dựng ngón tay cái nói:
- Lão nhân gia ánh mắt tốt đấy.
Chẳng qua ta hiện giờ coi như là nửa người Miêu rồi.
Hắn chỉ Y Phù:
- Đây là vợ ta.
Y Phù lập tức trừng mắt lườm Tề Ninh. Tề Ninh tỏ ra chẳng để ý.
Lão giả người Miêu gật đầu nói:
- Hậu sinh lang, cô nương Miêu gia chúng ta thiện lương nhất, ngươi cưới được cô nương Miêu gia xinh đẹp như vậy, nhất định phải đối đãi với nàng thật tốt, không nên cô phụ nàng.
Má Y Phù ửng đỏ, nhưng không nói lời nào.
Thiếu nữ kia đưa nước ấm lên, Y Phù cười hỏi:
- Tiểu a muội, tên muội là gì?
- Ta là A Lăng.
Thiếu nữ ngọt ngào cười nói:
- A tỷ tên là gì vậy? Dung mạo tỷ xinh đẹp như vậy, tên chắc chắn rất êm tai.
- Muội mới xinh đẹp.
Y Phù cười nói:
- Ta là Y Phù.
Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng sấm rền, trong nháy mắt mưa to gió lớn phủ xuống. Y Phù đứng dậy đi tới cửa, nhìn thấy mưa to, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Lão già người Miêu nói:
- Không cần phải vội vàng, chỉ một lát, trận mưa này sẽ ngừng lại.
Y Phù khẽ gật đầu, chợt nghe được tiếng vó ngựa. Nàng đưa mắt nhìn qua, thấy trong mưa to, một đội nhân mã đang chạy như bay về phía này. Tề Ninh nghe được tiếng vó ngựa, cũng đi qua nhìn xem.
Mưa to như trút nước, nhất thời không thấy rõ lắm, chỉ mơ hồ trông thấy bảy tám người cưỡi ngựa đi tới nơi này.
Y Phù rùng mình, thấp giọng nói:
- Đúng hay không?
Nàng cũng không nói tiếp, Tề Ninh biết ý của nàng, là lo lắng có người đuổi bắt, lúc này cũng chưa thể xác định.
Lão giả Miêu gia kia trông thấy thần sắc của hai người, hỏi:
- Có phải hai người lo lắng điều gì không?
Y Phù và Tề Ninh liếc nhìn nhau, cũng không nói chuyện. Lão già Miêu gia nói với thiếu nữ:
- A Lăng, con dẫn họ lên lầu đi.
Căn nhà gỗ này ngoại trừ phía dưới trống không, có tất cả hai tầng, lúc này mấy người đang ở khách đường tầng một. A Lăng vẫy tay nói:
- A tỷ, hai người đi thôi, ta dẫn hai người đi lên.
Y Phù vội vàng thi lễ với lão giả Miêu gia một cái, tỏ vẻ cảm kích.
Tề Ninh cũng cười với lão giả Miêu gia.
Lão già Miêu gia này hiển nhiên đoán được điều gì đó, thực sự nhiệt tình, để A Lăng dẫn hai người lên lầu tránh một chút.
Hai người đi theo A Lăng lên lầu, bên trên là nơi để ở, A Lăng nói:
- Hai người nghỉ ở đây một lát, nếu như không có chuyện gì, ta sẽ tới gọi hai người.
Hai người tạ ơn, A Lăng liền đi xuống lầu.
A Lăng xuống lầu, đám người kia đã đến bên nhà gỗ, những người khác xuống ngựa buộc vào cột gỗ dưới lầu, có hai người bước vào nhà trước, lão giả Miêu gia đứng dậy nói:
- Mấy vị khách muốn sang sông sao?
- Không sai.
Người đi đầu nói:
- Lão gia hỏa, chờ mưa tạnh rồi, ngươi chống thuyền đưa chúng ta qua sông, người và ngựa đều đi qua, đến lúc đó không thiếu tiền thưởng cho ngươi.
Tề Ninh và Y Phù ở trên lầu, giọng nói phía dưới lại nghe được rõ ràng, lầu gỗ này được tạo bằng gỗ, bên trong cũng dùng ván gỗ ngăn cách, trong ván gỗ còn có khe hở, Tề Ninh sớm ngồi xổm xuống, qua khe hở thật nhỏ nhìn xuống dưới. Lúc hai người đi vào, Tề Ninh liền nhíu mày.
- Là bọn họ.
Y Phù cũng nhìn xuống qua khe hở, đôi mi thanh tú nhìu lại, thấp giọng nói:
- Đây không phải đám người chúng ta trông thấy ở khách sạn thị tập sao?
Tề Ninh gật đầu.
Hai người dưới lầu, một người trong đó trên đầu không một cọng tóc, vẻ mặt dữ tợn, chính là nhóm người gặp được tại khách sạn ngày hôm qua, hơn nữa trên người vẫn còn đeo đao.
Trong chốc lát, những người khác đã buộc ngựa, cũng vào nhà tránh mưa. Có tất cả bảy người, sau khi vào nhà liền chiếm giữ căn phòng.
A Lăng nhìn thấy đám người kia đều mang binh khí trong tay, hơi sợ hãi, trốn phía sau lão già Miêu gia.
- Lão gia hỏa, chỗ các ngươi có gì ăn hay không?
Đầu trọc nhìn lão giả Miêu gia một cái:
- Huynh đệ chúng ta đi đường vội vàng, còn chưa ăn gì, có gì ăn đều lấy ra.
Nói xong, gã ném một thỏi bạc qua.
Lão già Miêu gia cười nói:
- Có có, chỉ sợ không hợp khẩu vị các vị.
Lão lại nói:
- A Lăng, con đi lấy bánh rau dại ra.
A Lăng đáp một tiếng, vội vàng đi lấy đồ ăn. Lập tức có mấy người nhìn chằm chằm bóng lưng A Lăng, một người cười nói:
- Đường chủ, Miêu cẩu tuy đáng giận, thế nhưng cũng không ít cô nàng xinh đẹp, ngài trông cô nàng này, rất xinh đẹp.
- Hoàng lão tứ, con mẹ nó ngươi lại động tà tâm rồi.
Đầu trọc kia cười ha ha nói:
- Ngay cả Miêu cẩu cũng có thể nhìn trúng, thực con bà nó không có tiền đồ.
- Đường chủ, ngài biết con người ta chỉ có ham mê này.
Hoàng lão tứ kia cười nói:
- Nha đầu xinh tươi như vậy, nếu Hoàng lão tứ ta không động tâm, vậy coi như có lỗi với mình.
- Đường chủ, đừng nói một cô nàng xinh tươi như vậy, dù là gái có chồng ba bốn mươi tuổi, chỉ cần mông lớn, Hoàng lão tứ đều có thể nhìn trúng.
Một người bên cạnh cười dâm tà nói:
- Lão bà của Cổ tài chủ lần trước, đã bốn mấy rồi, không phải Hoàng lão tứ trông thấy cô nương kia ngực mông lớn tròn, khuya khoắt leo tường vào phòng chơi cô nương kia sao?
Những người khác lập tức cười vang, giống như lão già Miêu gia kia không ở bên cạnh.
Lão già Miêu gia hơi cau mày, cũng không nói gì.
Rất nhanh, liền thấy A Lăng hai tay bưng một cái giỏ gỗ tới, đặt lên bàn. Lão già Miêu gia cười gượng nói:
- Các vị, đây là để chuẩn bị các khách nhân lấp bao tử lúc đói khát, ngoại trừ cái này không còn đồ ăn khác, các vị chấp nhận một chút.
Một người đưa tay tới, cầm một cái bánh rau dại, cắn một cái, lập tức nhổ ra, mắng:
- Đây là đồ chơi gì, còn không bằng đồ ăn cho heo, Miêu cẩu các ngươi chỉ ăn những thứ này sao?
Lão già Miêu gia hơi tức giận, Hoàng lão tứ đã đứng dậy nói:
- Lão già kia, ngươi đây là trêu đùa huynh đệ chúng ta sao? Lần này Ngũ Phẩm Đường chúng ta đến Tây Xuyên, chính là muốn nhổ tận gốc Hắc Liên Quỷ Giáo các ngươi. Ha ha, có phải các ngươi là giáo chúng Hắc Liên Quỷ Giáo, ở chỗ này tìm hiểu tin tức hay không?
Tề Ninh ở trên lầu nghe vậy, không khỏi giật mình, lập tức biết được, đám người này hẳn là bang phái giang hồ hội tụ đến Tây Xuyên sau khi Thần Hầu Phủ ban Thiết Huyết Văn, chỉ là ra ngoài xui xẻo, dĩ nhiên gặp phải đám người này.
Hắn nhìn Y Phù một cái, thấy Y Phù cắn môi, tay cầm dao găm.
Lão già Miêu gia vội đáp:
- Chúng ta chỉ là đưa người qua sông ở đây, Hắc Liên Quỷ Giáo mấy vị nói chúng ta chưa từng nghe qua.
- Ngươi đương nhiên sẽ không khai báo thành thật.
Hoàng lão tứ cười ha ha nói:
- Xem ra không thẩm vấn cẩn thận, các ngươi sẽ không cung khai.
Gã mạnh mẽ nắm lấy cổ tay A Lăng, A Lăng hô lên một tiếng, lão già Miêu gia đã lạnh lùng nói:
- Các ngươi muốn làm gì?
Lão muốn đi lên, ánh sáng lóe lên bên cạnh, một người rút đao khỏi vò, đè lên ngực lão già Miêu gia, cười lạnh nói:
- Lão Miêu cẩu ngươi, cử động cái xem, một đao chém ngươi.
- A gia!
Sắc mặt A Lăng tái nhợt, Hoàng lão tứ kia đã tóm tay A Lăng kéo lại, một tay ôm A Lăng vào ngực, cười ha ha nói:
- Ha ha, Đường chủ, không thể tưởng được cô nàng này thực là thơm. Các huynh đệ, các ngươi muốn ta mang nàng lên lầu, hay là biểu diễn một phen trước mặt mọi người ở nơi này?
- Đám súc sinh các ngươi.
Lão già Miêu gia rống to một cái, muốn xông lên, người cầm đao cười lạnh một tiếng mắng:
- Chó chết, là ngươi tự mình muốn chết.
Gã đưa đao lên muốn chém xuống.
Hai mắt Tề Ninh lạnh lùng, muốn cứu viện, thế nhưng không kịp, liền muốn rống to một tiếng ngăn cản đối phương, còn chưa ra khỏi miệng, liền nghe một giọng nói quát:
- Dừng tay!
Giọng nói giống như tiếng sấm, vô cùng có lực.
Tề Ninh sững sờ, Y Phù vốn đã chuẩn bị xông xuống lầu, nghe được giọng nói, không khỏi liếc Tề Ninh, lập tức nhìn xuống khe hở, thấy hai người đi từ ngoài cửa vào.
Hai người này đều mặc kiểu người Miêu, người đi đầu vóc người cường tráng, lông mày rậm rạm mắt sáng, mũi thẳng mồm vuông, khoảng ba mươi tuổi, sống lưng thẳng tắp, hai mắt sáng ngời có thần, lúc này hai tay nắm đấm, mặt mày giận dữ, sải bước đi vào trong phòng, sau người gã, là một người Miêu còn trẻ tuổi chừng hơn hai mươi, mặc dù không khỏe mạnh bằng người phía trước, nhưng vóc dáng cũng khôi ngô.
Người này hét một tiếng, đao kia không chém xuống, những người của Ngũ Phẩm Đường lập tức đều nhìn về phía người tới.
Người Miêu cường tráng kia đưa tay chỉ Hoàng lão tứ, lạnh giọng:
- Thả nàng ra!
Đường chủ đầu trọc chậm rãi đứng dậy, đánh giá người Miêu cường tráng, cười lạnh. Hoàng lão tứ buông A Lăng ra, thuận tay cầm đao của mình, âm hiểm cười nói:
- Hôm nay lão tử vốn chỉ muốn vui vẻ, không muốn giết người, thế nhưng có Miêu cẩu đưa tới cửa, hôm nay đao của lão tử chỉ có thể thấy máu.
Gã rút đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao chỉ Miêu hán:
- Tất cả chớ động, hôm nay lão tử muốn giết nam nhân Miêu cẩu, sỉ nhục nữ nhân Miêu cẩu, ai giành với ta, không phải huynh đệ của ta.
Miêu hán cường tráng cũng cười lạnh nói:
- Các ngươi giương oai ở địa bàn người Miêu, là tự mình muốn chết.
- Ngươi là người nào?
Đường chủ đầu trọc nheo mắt lại hỏi:
- Ngươi không sợ chết sao?
Miêu hán cường tráng thản nhiên nói:
- Đan Đô Cốt ta từ nhỏ đã sợ chết, thế nhưng thời điểm không sợ chết, từ trước đến giờ chưa từng nhăn lông mày.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo