Vẻ mặt Đan Đô Cốt lạnh lùng, trầm giọng hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
- Đan Đô Cốt, nghe nói ngươi đã quen biết với hai người này từ trước đúng không?
Lãng Sát Đô Lỗ nắm chặt thanh đao trong tay, nói tiếp:
- Nghe nói lúc ngươi ở dưới núi chưa được Đại Miêu Vương cho phép đã tự ý dẫn bọn chúng lên núi đúng không?
Sắc mặt Đan Đô Cốt thay đổi, lạnh lùng hỏi lại:
- Lãng Sát Đô Lỗ, lời này của huynh là có ý gì?
Lãng Sát Đô Lỗ dường như có chút kiêng kị Đan Đô Cốt nên lui về phía sau hai bước, lớn tiếng nói:
- Ta có ý gì chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao? Hai người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào ngươi phải cho ta một câu trả lời hợp lí!
Lúc này trong phòng có hơn mười, mọi người nghe thấy Lãng Sát Đô Lỗ nói như vậy thì lập tức đều nhìn Đan Đô Cốt.
Đan Đô Cốt nắm chặt nắm đấm:
- Đúng vậy, lúc trên đường trở về ta đã quen biết bọn họ, không những vậy…hai người họ còn có ơn cứu mạng ta nữa.
- Ngươi thừa nhận là được rồi.
Vẻ mặt Lãng Sát Đô Lỗ nham hiểm nói:
- Chỉ có điều ngươi nói là ngươi trên đường quen biết bọn chúng là thật hay giả thì cũng chỉ có mình ngươi biết!
Ánh mắt Đan Đô Cốt lúc này như bắn ra tia lửa, lạnh lùng quát to:
- Chẳng lẽ … huynh cảm thấy chuyện Đại Miêu Vương bị hại có liên quan đến Đan Đô Cốt ta sao?
- Có liên quan hay không cũng chỉ mình người biết!
Lãng Sát Đô Lỗ hừ lạnh.
- Bọn chúng giết Đại Miêu Vương, nhân chứng vật chứng đều đã có đủ, vậy mà ngươi lại cứ một mực bao che cho bọn chúng, rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì?
- Ta chỉ không hy vọng huynh hàm oan cho người tốt.
Đan Đô Cốt phẫn nộ đến nỗi toàn thân run lên.
- Nếu như bởi vì nhất thời nóng giận mà trách oan người tốt để hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật vậy chúng ta phải ăn nói thể nào với cha đây?
Lãng Sát Đô Lỗ lớn tiếng quát:
- Đương nhiên là không thể bỏ qua cho hung thủ rồi! Mà hung thủ hiện tại đang ở trước mắt chúng ta, vậy mà ngươi còn muốn bao che cho chúng, ngươi có liên quan gì đến chuyện Đại Miêu Vương bị hại hay không trong lòng tất cả mọi người đều biết!
Mặc dù bình thường tính tình Đan Đô Cốt trầm ổn hơn Lãng Sát Đô Lỗ một chút nhưng Lãng Sát Đô Lỗ lại nói những lời này ám chỉ chuyện Đại Miêu Vương bị hại là do chính gã sai khiến. Đan Đô Cốt là hán tử, lời nói như vậy thì làm sao có thể tiếp tục nhịn được nữa, gã cũng gân cổ quát lên:
- Lãng Sát Đô Lỗ, ngươi nói cha bị hại là bởi vì ta sao?
Lãng Sát Đô Lỗ thấy Đan Đô Cốt tức giận thì cũng có chút sợ, nhưng vẫn cố nói:
- Đan Đô Cốt, ngươi không cần phải quát lên thế làm gì. Đại Miêu Vương là bị hai người này hãm hại, chứng cứ vô cùng xác thực, đã vậy trước khi bọn chúng lên núi lại có quen biết với ngươi mà cũng chính là ngươi đã dẫn bọn chúng lên núi nên không thể không khiến người ta hoài nghi ngươi!
- Vì sao ta lại phải hại chết cha?
Đan Đô Cốt lên tiếng hỏi.
Lãng Sát Đô Lỗ cười lạnh hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói tất cả ra sao?
Y ngẩng cổ lên nói tiếp:
- Nếu đã nói đến đây thì chi bằng chúng ta ngửa bài với nhau đi.
Cha tuổi đã cao, sức khỏe càng ngày càng đi xuống, đợi đến khi cha qua đời vị trí Đại Miêu Vương đương nhiên sẽ là do ta kế nhiệm nhưng mà Đan Đô Cốt ngươi trước giờ vẫn tự cảm thấy bản thân mình là người khôn khéo tài giỏi, thậm chí còn phái người đi rêu rao khắp sơn trại là vị trí Đại Miêu Vương nhất định cần phải do ngươi kế thừa, có đúng thế hay không?
Sắc mặt Đan Đô Cốt lúc này đã tái xanh, gã lạnh giọng nói:
- Ai là người gánh vác trách nhiệm của Đại Miêu Vương không phải là chuyện mà ta hay ngươi có thể quyết định, cái này là do chính cha làm chủ. Nếu như cha để ngươi kế nhiệm vị trí Đại Miêu Vương như vậy ta sẽ tận tâm tận lực phò tá cho ngươi, tuyệt đối sẽ không có tâm tư khác. Những lời đồn đại trong sơn trại không liên quan gì đến ta cả.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ, Tề Ninh nhìn xuyên qua cửa sổ thì thấy một đám người Miêu đột ngột xuất hiện bao vây xung quanh ngôi nhà trúc này. Trong số những người này có năm sáu người bước tới, Tề Ninh nhìn lướt qua liền nhận ra những người này là những người có mặt trong buổi nghị sự trong sơn trại hôm nay.
72 động Miêu gia ở Tây Xuyên, mỗi động lại chia ra làm các trại, tất cả các động đều có động chủ, tất cả các trại đều có thủ lĩnh.
Mỗi một trại lại do nhiều gia tộc tụ tập mà thành.
Động chủ động Thượng Thủy Đại Miêu Vương, bên dưới có sáu trại tương đương có sáu vị thủ lĩnh.
Hôm nay Tề Ninh cùng Y Phù tới tổng sơn trại của động Thượng Thủy cho nên Đại Miêu Vương vừa là Động chủ thống lĩnh sáu sơn trại của động Thượng Thủy cũng là thủ lĩnh của tổng sơn trại.
Trong tổng sơn trại có tất cả các gia tộc lớn nhỏ Miêu gia sống tập trung.
Gia tộc của Đại Miêu Vương chính là đệ nhất gia tộc của động Thượng Thủy cũng là Gia tộc thần thánh nhất trong số tất cả 72 động của Miêu gia bởi vì trong lịch sử gia tộc Đại Vu là gia tộc duy nhất có thể kế vị vị trí Đại Miêu Vương.
Đêm qua sau khi Y Phù đến, Đại Miêu Vương biết có đại sự xảy ra nên đã phái người suốt đêm đi triệu tập tất cả thủ lĩnh các trại cùng Tộc trưởng các gia tộc. Bởi vì Đan Đô Cốt cùng Y Phù vẫn chưa xuất phát nên bọn họ không biết Đại Miêu Vương có đổi ý hay không vì vậy tất cả các thủ lĩnh vẫn chưa rời khỏi tổng sơn trại.
Tình hình bên này của Đại Miêu Vương mặc dù không thể nhanh chóng lan ra khắp nơi trong sơn trại nhưng dẫu sao thì đây cũng là một việc vô cùng trọng đại nên vẫn phải có người đi thông báo cho các vị thủ lĩnh biết. Mấy vị thủ lĩnh sau khi nhận được thông báo thì lập tức chạy ngay tới nơi xảy ra chuyện.
Mấy vị thủ lĩnh dẫn theo người bao vây ngôi nhà sàn để tránh cho hung thủ chạy mất sau đó mới đi vào trong nhà. Phòng ở của Đại Miêu Vương cũng được coi là rộng rãi nhưng lần này người tới lên đến hai mươi người khiến cho căn phòng vô hình trung trở nên chật chội. Thế nhưng mấy tên người Miêu tay cầm nỏ trúc đặc chế vẫn sít sao vây chặt lấy hai người Tề Ninh cùng Y Phù vì sợ hai người sẽ chạy mất.
Mấy vị thủ lĩnh đi vào trong phòng nhìn thấy Đại Miêu Vương nằm gục trên ghế mây, ngay lập tức có hai người bi thống gào lên lao đến quỳ rạp xuống đất, khóc lóc ầm ĩ.
Đại Miêu Vương trầm ổn cơ trí, mấy năm gần đây vì sự yên ổn của Miêu gia mà tận tâm tận lực cống hiến hết sức mình, hơn thế nữa còn đối xử với mọi người vô cùng hiền hòa từ tốn, là người có tài cán hơn người, vô cùng thông minh cơ trí, uy vọng trong Miêu gia không ai có thể sánh kịp. Lão rất được mọi người kính nể, nên lúc này nhìn thấy hình ảnh bi thảm của Đại Miêu Vương như vậy khiến mọi người không ai là không bi thương.
Đợi mấy người đó đứng lên sau đó lập tức có một thủ lĩnh nghiêm nghị hỏi”
- Hung thủ ở đâu?
Sau đó nhìn vào Tề Ninh đang bị vây chặt ở giữa, người này lập tức rút thanh đao đeo ở hông ra xông lên chém xuống, quát lên:
- Giết chết hung thủ, báo thù cho Đại Miêu Vương.
Y Phù thật sự không ngờ được mọi chuyện lại có thể đi đến tình trạng này, thấy đối phương rút đao chém đến nhưng lại ngẩn người nhìn. Tề Ninh thấy vậy thì lập tức tiến lên đưa tay ra nắm lấy cổ tay của ngươi, lạnh lùng hỏi:
- Muốn giết người diệt khẩu sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo