- Đan Đô Cốt?
Hoàng lão tứ cười hắc hắc:
- Lão tử sẽ cho ngươi không còn cả xương cốt.
Còn chưa dứt lời, gã đã bước nhanh tới, vung đao chém tới Đan Đô Cốt.
Những người khác đều né sang một bên, lão già Miêu gia ôm A Lăng đi trốn.
Mặc dù Hoàng lão tứ này háo sắc nhưng đao pháp không hề yếu, đao này chém tới không hề chậm.
Đan Đô Cốt khẽ quát một tiếng, nghiêng người cũng rất nhanh.
Hoàng lão tứ chém trượt vào khoảng không, liền cảm giác bên mình kình phong nổi lên, Đan Đô Cốt đã đánh một quyền vào thái dương gã.
- Đường chủ, thân thủ Miêu cẩu này cũng không yếu.
Mọi người Ngũ Phẩm Đường đều ở bên cạnh xem náo nhiệt, có người ôm hai tay cười nói:
- Hoàng lão tứ, đừng có thua trong tay một Miêu cẩu.
Hoàng lão tứ cảm giác kình phong bên mình vội lùi lại một bước, ngửa cổ ra đằng sau, cổ tay lật một cái, đao trong tay đã kéo tới bụng Đan Đô Cốt.
Đan Đô Cốt tay không tấc sắc, không dám đón y, vội lùi lại tránh.
Hai người ngươi tới ta đi, nháy mắt đã giao thủ hơn mười hiệp.
Đan Đô Cốt rất khỏe, tốc độ cũng không chậm, nhưng đao pháp của Hoàng lão tứ cũng có đường có lối, trong thời gian ngắn khó phân thắng bại, không ai gây tổn thương được cho đối phương.
Tề Ninh ở trên lầu nhìn thấy vậy thầm khen trong bụng. Đương nhiên, hắn nhìn ra được, võ công của Đan Đô Cốt này cũng không quá cao minh, nếu là người bình thường, với tốc độ của Đan Đô Cốt, đối phó với ba năm người cũng không khó, nhưng Ngũ Phẩm Đường đều xuất thân từ giang hồ, Hoàng lão tứ này lại có vẻ đã từng luyện đao pháp, Đan Đô Cốt muốn thắng cũng không dễ.
Biết rõ đối phương có một đám người cầm đao cầm kiếm, Đan Đô Cốt vẫn can đảm đứng ra, người đàn ông Miêu gia này cũng có lòng nghĩa hiệp.
- Hoàng lão tứ, Miêu cẩu này tay không tấc sắt, ngươi lại có vũ khí, cho dù có giết gã cũng thắng không anh hùng.
Bên cạnh có người cười ha ha nói vào:
- Ngươi muốn làm thịt hắn, không bằng tay không tấc sắt đánh với hắn đi. Đánh thắng được mới đáng nể.
Hoàng lão tứ nghe vậy quả thật ném đao sang một bên, lấn người lên, một quyền đánh tới Đan Đô Cốt.
Đan Đô Cốt gầm khẽ, không tránh né, giương đấm ra đón. Hoàng lão tứ thấy vậy hơi giật mình, nhưng có đồng bạn bên cạnh không thể yếu thế. Hai nắm đấm đụng nhau, Đan Đô Cốt vẫn không biến sắc, còn Hoàng lão tứ cảm thấy xương tay mình như vỡ vụn ra, đau đớn vô cùng, thầm hô không ổn. Đan Đô Cốt lại không cho gã cơ hội nghĩ nhiều, lại vung một quyền khác đánh tới. Hoàng lão tứ né tránh, nhưng vì vẫn đánh giá thấp đối phương nên bị trúng vào vai.
- Ôi!
Gã hô lên, xương bả vai gần như bị đánh gỡ vụn. Đan Đô Cốt thấy vậy bèn bước lên, giơ cả hai quyền. Đúng lúc này, một ánh sáng lóe lên, một người rút kiếm đâm tới Đan Đô Cốt.
Người này thường ngày giao tình với Hoàng lão tứ cũng không tệ, biết sức đấm của Đan Đô Cốt thật sự rất khỏe, nếu để Hoàng lão tứ trúng quyền, mặc dù gã sẽ không đến mức bị đánh chết nhưng không tránh được chuyện bị thương nặng.
Y Phù ở trên lầu nhìn thấy rõ ràng, thấy có người rút kiếm đánh lén, không nhịn được thấp giọng mắng:
- Vô sỉ!
Dưới lầu đang đánh lộn, mọi người đều tập trung chú ý vào Đan Đô Cốt, lại thêm bên ngoài mưa gió, không ai nghe được tiếng Y Phù.
Tề Ninh vẫn lạnh lùng.
Người của Ngũ Phẩm Đường đương nhiên được Thiết Huyết Văn triệu tập mà tới Tây Xuyên tập trung, chuẩn bị tới Thiên Vụ Phong đánh Hắc Liên Giáo. Theo như lời của phủ Thần Hầu và cả giang hồ nói thì, Hắc Liên Thánh giáo là khối u ác tính của giang hồ, việc ác bất tận, làm xằng làm bậy, là tà giáo số một, đương nhiên phải toàn lực diệt trừ.
Nhưng Hắc Liên Thánh giáo làm ác nhiều hay ít thì Tề Ninh không biết, chứ lời nói và việc làm của Ngũ Phẩm Đường hôm nay, Tề Ninh đã tận mắt nhìn thấy, thầm nghĩ Ngũ Phẩm Đường hèn hạ vô sỉ, chỉ sợ còn xấu xa hơn cả Hắc Liên Thánh giáo.
Kiếm kia sắp đâm trúng Đan Đô Cốt, chẳng biết từ khi nào miệng một gã người Miêu kia đã ngậm một ống trúc nho nhỏ, khi mũi kiếm chuẩn bị đâm vào cơ thể Đan Đô Cốt thì một mũi kim nhỏ từ trong ống trúc bắn ra, cực kỳ chuẩn xác ghim trúng giữa yết hầu kẻ cầm kiếm.
Trường kiếm lập tức rơi khỏi tay, gã ôm cổ họng, lùi mấy bước, da mặt gần như lập tức biến thành màu tím đen, ngã ngửa ra, chỉ run rẩy hai cái thì không nhúc nhích nữa.
Tất cả mọi người đều hơi giật mình. Gã Đường chủ đầu trọc phản ứng rất nhanh, lạnh lùng ra lệnh:
- Giết hết!
Gã biết người Miêu dùng độc lợi hại, bèn lách đi trước, một quyền liên tục đánh vào ngực người Miêu kia. Người Miêu hét thảm, bay ra ngoài, rơi vào trong màn mưa, phun một ngụm máu tươi, giãy dụa không dậy nổi.
Đan Đô Cốt kinh ngạc hô:
- Ba Sát!
Gã muốn xông ra xem thương thế của đồng bạn thì bị hai người ngăn lại, một đao một câu, đều chào hỏi gã.
Đan Đô Cốt rống lên đau lòng, nhún chân đá trường kiếm lên, đưa tay bắt lấy vung kiếm chém giết. Nhưng hiển nhiên gã chưa từng sử dụng trường kiếm, không có đường có lối gì hết, chốc lát sau, hai người kia liên thủ công kích đến, gã liên tục lùi lại, trái ngăn phải đỡ, cực kỳ chật vật.
- Xoẹt xoẹt!
Một gã đao thủ bên cạnh thấy thời cơ bèn xáp lại đánh lén, chém một đao lên lưng Đan Đô Cốt. Gã lảo đảo, cố nhịn cảm giác đau đớn kịch liệt. Người cầm móc câu cũng móc vào đầu vai gã kéo ngang, đầu vai gã máu thịt lẫn lộn tung tóe.
Thấy Đan Độ Cốt khó giữ được mạng, lão già người Miêu lo lắng vạn phần, quay lại cầm một cây côn gỗ muốn xông lên thì thấy hoa mắt, một bóng người ngăn lão lại.
Lão kinh hãi, cẩn thận nhìn lên, thì là Tề Ninh.
- Ngũ Phẩm Đường, quả nhiên phẩm cấp thấp đến cực điểm.
Tề Ninh cười lạnh:
- Lấy nhiều hiếp ít, ỷ mạnh hiếp yếu, các ngươi có biết xấu hổ không?
Y Phù cũng đi theo hắn, nàng nắm chặt tay A Lăng, lắc đầu:
- Không phải sợ.
Tề Ninh bất ngờ xuất hiện, mọi người của Ngũ Phẩm Đường lập tức nhìn lại, nhất thời cũng không hiểu rõ, một người cười lạnh:
- Đường chủ, lại tới thêm hai kẻ liều mạng nữa. Hắc hắc, còn có tiểu ni tử này nữa, cô nàng này có vẻ mặn mà hơn người trước nhiều!
Lúc này Đan Đô Cốt đã lùi tới bên cạnh Tề Ninh, toàn thân đầy máu tươi. Người cầm đao vẫn không dừng tay mà chém thẳng vào gã.
Gã cố nén đau đớn thấu tâm mà tới nghênh địch, lại cảm giác tay mình nhẹ bẫng, thì ra trường kiếm đã bị Tề Ninh giật lấy. Tề Ninh đoạt được kiếm, không do dự, dựa theo kiếm thế lắc tay một cái, phụt một tiếng, trong nháy mắt đã đâm trúng cổ tay người cầm đao.
Người kia chỉ cảm thấy cổ tay rất đau, đại đao rơi xuống. Trường kiếm của Tề Ninh hếch lên, kiếm quang xẹt qua một cái đã cởi hết quần áo của kẻ kia từ hông lên đến đầu vai, chỉ cần sâu hơn một chút là mở luôn cả bụng gã.
Người kia ngây ra, tay chân lạnh buốt, đứng sững ra như một cục đá.
Những người còn lại của Ngũ Phẩm Đường vô cùng sợ hãi. Dù sao thì tuy võ công của bọn họ không quá cao minh nhưng cũng có thể nhìn ra được kiếm pháp tốt xấu thế nào. Tề Ninh đâm một kiếm trúng cổ tay, rách quần áo, kinh kỹ toàn trường, mấy người này thực sự không ngờ một thiếu niên Miêu gia lại có kiếm pháp lợi hại như vậy.
Không chỉ người của Ngũ Phẩm Đường, kể cả A Phù cũng kinh ngạc.
Nàng biết rõ thân thủ Tề Ninh không tệ, nhưng thật không ngờ kiếm pháp của hắn lại lợi hại như thế.
Lặng yên một lúc, Đường chủ đầu trọc nháy mắt một cái, một trái một phải có thêm hai người cùng xông lên nhắm tới Tề Ninh. Hắn cười lạnh, chờ tới khi binh khí hai kẻ kia sắp chạm vào cơ thể mình thì trượt chân một cái quỷ mị, thuận thế xuất kiếm. Một kiếm đâm vào đàu vai một người, cổ tay lật khẽ, lưỡi kiếm xoay tròn kéo theo máu thịt bắn ra. Người kia đau đớn kêu thảm, kinh mạch đầu vai đã bị hắn chặt đứt, binh khí rơi xuống.
Tề Ninh cũng không trì hoãn, rút kiếm, dựa theo hình vẽ trong kiếm đồ, trường kiếm lật sang chọc trúng đùi tên còn lại, rồi nhanh chóng rút ra, tên kia cũng hét thảm, xoay người ngã xuống.
Chỉ trong chớp mắt, Tề Ninh không ra đến mười chiêu đã dọa sợ một người, đâm bị thương hai người.
Đương nhiên được như vậy thứ nhất là vì kiếm thuật trong tranh thần quỷ khó dò, lớn hơn là do võ công của mấy kẻ kia không mấy cao minh, gặp một kiếm pháp quỷ mị tinh diệu, ngăn không nổi.
Bảy người Ngũ Phẩm Đường, một bị châm độc đâm chết, Hoàng lão tứ bị cắt đứt xương bả vai, dưới kiếm của Tề Ninh, một kẻ bị thương ở vai, một bị thương ở bắp đùi, chỉ còn lại ba người không bị sao. Nhưng sau lần này, kể cả Đường chủ đầu trọc kia, cả ba đều hồn bay phách lạc, sao còn dám tiếp tục ra tay.
Đan Đô Cốt kinh ngạc. Lão già người Miêu cũng trợn tròn mắt nhìn, không dám tin.
Tề Ninh thấy Đường chủ đầu trọc kinh ngạc ngẩn ra, chép miệng nói:
- Này, vị Đường chủ này, chúng ta còn đánh nữa không?
Đường chủ đầu trọc mềm nhũn, mặc dù võ công gã cao hơn những kẻ khác, nhưng tận mắt nhìn thấy kiếm thuật của hắn, biết rõ võ công hắn hơn xa mình, miễn cưỡng cười gượng:
- Tại hạ vô cùng khâm phục kiếm pháp của vị tiểu huynh đệ này, không đánh không quen, chúng ta làm bằng hữu được không?
- Với phong thái này của ngươi cũng muốn làm bằng hữu với ta?
Tề Ninh thở dài:
- Thật sự là không biết trời cao đất rộng mà.
Hắn nhìn Hoàng lão tứ, hỏi:
- Đúng rồi, ngươi là Hoàng lão tứ?
Hoàng lão tứ còn chưa tỉnh hồn, vội vàng gật đầu.
- Ngươi rất thích nữ nhân sao?
Tề Ninh cười hỏi:
- Người ta cũng đồng ý ta sẽ không quan tâm, nhưng người ta lại không chịu, ngươi cũng không thể cưỡng cầu. Xem ra ngươi vẫn không quản được đồ chơi trong đũng quần của mình. Ta chỉ có thể quản hộ ngươi.
Hắn hỏi Đường chủ đầu trọc:
- Ngươi biết dùng đao chứ?
- Ta cũng không biết.
- Rốt cuộc có biết không?
- Trước mặt tiểu anh hủng, chút đao pháp này của ta còn chẳng bằng cứt chó!
Gã cười gượng.
- Lấy đao, mang theo Hoàng lão tứ ra ngoài. Thiến cái kia của gã đi. Ngươi là Đường chủ, thủ hạ của mình cũng không quản được, còn phiền tới lão nhân gia ta, thật sự là không được.
Hoàng lão tứ biến sắc, thất thanh hô:
- Tiểu anh hùng, không, không thể!
- Gã không thiến ngươi, ta sẽ thiến gã. Ngươi nghĩ gã sẽ lựa chọn thế nào?
Tề Ninh mỉm cười hỏi:
- Gã là Đường chủ của ngươi, ngươi cũng không thể vì giữ thứ kia của mình mà mặc kệ tính mạng Đường chủ chứ?
Gã đầu trọc lại cực kỳ dứt khoát, cầm đao, kéo Hoàng lão tứ ra cửa.
Một lát sau, có tiếng Hoàng lão tứ rú lên thảm thiết như tan nát cõi lòng. Tề Ninh thở dài:
- Vậy là tốt rồi, chắc sẽ không tái phạm nữa.
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo